Thẩm Diệu Đông họp xong quay lại phòng làm việc, thấy đống văn kiện trên bàn cao như núi, xoa xoa mi tâm ngồi xuống, thở dài.
Khi anh kí xong tất cả tập tài liệu trên bàn, đưa tay lên nhìn đồng hồ, thấm thoát đã đến 9 giờ. Đã mấy ngày không liên lạc với Trịnh Thanh, nhớ ra mai là cuối tuần, không sắp xếp công việc, chuẩn bị lên đảo thăm cô.
Lúc này, trợ lý đi vào lấy những tài liệu đã ký, “Ngày mai là cuối tuần, không có sắp xếp gì chứ?” Ánh mắt mong chờ của Thẩm Diệu Đông nhìn trợ lý.
“Dự án này tuần sau quan chức chính phủ Hạ Môn sẽ tới dự thầu, nhóm dự án ngày mai sẽ tập luyện.”
“Cho nên, tôi cũng bắt buộc phải đến sao?”
Trợ lý không trả lời trực tiếp, chỉ nói, “Giám đốc dự án hi vọng anh tham gia, suy cho cùng đợt thầu này cũng rất lớn, nếu như có xảy ra sai sót không ai chịu trách nhiệm được.”
“Được thôi, vậy ngày mai tôi đến một chuyến.”
Cho dù ngày mai phải tới công ty, nhưng Thẩm Diệu Đông vẫn không định thay đổi kế hoạch ban đầu, mai muộn chút sẽ đến tìm Trịnh Thanh.
Đã gần 1 tháng trôi qua, cuộc sống của Trịnh Thanh dường như lại hồi phục bình thường trở lại, mỗi ngày đúng giờ đến phòng tập nhảy, buổi chiều đến làm việc ở quán cafe, buổi tối vẫn phải làm kiêm chức hát ở quán. Cô sắp xếp đầy ắp cuộc sống của cô, đầy ắp đến không có thời gian nhớ tới Vu Bân, bên ngoài Trịnh Thanh tất cả đều bình thường, thậm chí Ôn Ninh cũng không biết việc hai người đã chia tay.
Âm nhạc dừng lại, Trịnh Thanh đi lên trên, cầm khăn lau mồ hôi trên chán.
“Rất được, mấy hôm nay chị tiến bộ rất nhiều. Nhảy càng ngày càng tốt, bây giờ chỉ thiếu một vũ hội nữa thôi.” Cô giáo nói đùa bên cạnh.
“Còn thiếu một bạn nhảy nam.” Trịnh Thanh cười nói, “Ngoài điệu Waltz và điệu Tango, chị muốn học thêm những điệu nhảy mà được giới trẻ hiện nay ưa chuộng.” Trịnh Thanh phát hiện nhảy tiêu hao rất nhiều năng lượng, như này cô nửa đêm về tới nhà, nằm trên giường mới không nghĩ tới chuyện gì mà ngủ luôn.
“Vậy thì còn có Jazz, múa bụng, hay múa cột…Mấy điệu này bây giờ đang rất thịnh hành.”
Trịnh Thanh suy nghĩ, “Đợi chị thành nghề các điệu truyền thống, chị sẽ học Jazz.”
“Được ạ, học nhiều hơn một chút cũng không quá ép thân thể.”
Cuối tuần khách ở quán cafe rất đông, Trịnh Thanh vừa khiêu vũ xong, về nhà tắm rồi phi như ngựa đến quán cafe. Quả nhiên khách không ít, một mình Ôn Ninh đang bận tới tấp.
Thẩm Diệu Đông ngồi ở vị trí của mình, nhìn giám đốc dự án đang tập phát biểu trên sân khấu, nhưng con tim thì đã bay đến Cổ Lãng Tự từ lúc nào, lúc lúc lại cúi đầu xuống nhìn đồng hồ. Sau khi phát biểu xong, một nhóm người lại ở đó thảo luận xem có vấn đề gì không, tuần sau lúc bỏ thầu thật còn phải thay đổi thế nào, Thẩm Diệu Đông nghe đến nhức đầu.
Đến lúc hỏi ý kiến của anh, anh trả lời đại một câu, “Không có vấn đề gì.” Loại bỏ thầu này chỉ làm cho có, trên thực tế anh đã quá quen với những việc như này, tuần sau anh đến chính phủ thành phố thì biết rốt cục có thể trúng thầu hay không, “Vậy hôm nay đến đây thôi, mọi người tăng ca một ngày cũng vất vả rồi, cuối tuần về nhà nghỉ ngơi sớm đi.” Lời vừa nói xong, Thẩm Diệu Đông đã rời khỏi phòng họp.
Khi màn đêm dần buông xuống, Thẩm Diệu Đông mới lên đảo, lần này du khách ở Cổ Lãng Tự đông hơn rất nhiều so với hai lần trước. Thẩm Diệu Đông đi về hướng quán cafe, xa xa đã thấy biển hiệu làm bằng gỗ Dấu Chân Thời Gian, giọng hát của Trịnh Thanh được vọng ra từ trong quán.
“Trong thoáng chốc, không có nguyên do nào, tình yêu có nhiều hơn nữa, cũng không thỏa mãn, em nhớ khuôn mặt anh, nhớ đến mơ hồ, vô tình khiến em trúng độc. Trong thoáng chốc, em rất cần được bảo vệ, giả dụ như thế giới này sẽ kết thúc trong thoáng chốc, giả dụ anh rút khỏi, em chỉ nói giả dụ mà thôi, không phải em không hiểu, em rất muốn thấy rõ, nhưng lại biến gương mặt anh mơ hồ hơn. Người càng để tâm, càng cẩn thận làm yên lòng, nhưng đến một nụ hôn cũng không thể giữ lại được. Em cũng không muốn như vậy, cứ lặp đi lặp lại, dù sao cuối cùng mỗi người đều cô đơn, ngọt ngào của anh đã biến thành nỗi đau khổ của em, rời khỏi anh cũng không có cách nào, em cũng không muốn như vậy, gập ghềnh nhấp nhô, dù sao mỗi đoạn quan hệ đều cô độc, tình cảm trong mắt đã biến thành một gánh nặng, đều trách em đã quá khát vọng vào sự bảo vệ của anh…”
Không biết bắt đầu từ khi nào, Trịnh Thanh không còn hát những ca khúc dân ca nhẹ nhàng cởi mở nữa, ngược lại chuyển qua hát những ca khúc đau buồn của Vương Phi. Thẩm Diệu Đông đứng trước cửa nghe hết bài hát mới đi vào.
Trịnh Thanh nhìn thấy Thẩm Diệu Đông đi vào, nhìn về phía anh gật đầu, sau đó tiếp tục hát ca khúc của mình.
Sau khi hát xong, Trịnh Thanh đặt lại đàn về chỗ cũ, đi xuống sân khấu.
Thẩm Diệu Đông đưa tay vẫy về phía cô, Trịnh Thanh đến ngồi xuống vị trí đối diện anh, “Tổng giám đốc Thẩm, đã lâu không gặp.”
“Đã sắp một tháng rồi, gần đây em thế nào, có ổn không?”
“Anh nhìn bộ dạng này của tôi, miễn cưỡng cũng tạm được.”
Lúc này khách đến quán cafe lấp kín thành hàng, Thẩm Diệu Đông vừa rồi đứng ở ngoài cửa nghe xong, phải đợi một lát mới đến lượt mình, “Không ngờ quán cafe của em làm ăn tốt đến vậy.”
“Nói ra cũng trùng hợp, ca sĩ hát trong quán chúng tôi trước đây, tham gia chương trình nghệ thuật, giành được quán quân, những nơi mà cậu ấy đã từng ở đã được cư dân mạng tìm ra, cho nên việc kinh doanh ở quán cafe tự nhiên tốt lên rất nhiều.” Những điều này Trịnh Thanh đều nghe từ khách đến đây nói.
“Vậy sao, không ngờ chỗ em còn có thể sản sinh ra người xuất sắc vậy, vừa rồi thấy em đang hát, em không tìm người hát nữa phải không?”
Trịnh Thanh lắc đầu, “Tìm nhân viên phục vụ còn dễ hơn ca sĩ, cho nên tôi thêm một nhân viên phục vụ mới, bây giờ tôi là ca sĩ chuyên chức.” Bây giờ Trịnh Thanh cảm thấy hát cũng tốt, tất cả những cảm xúc tiêu cực đều có thể thổ lộ hết ra trong lúc hát.
“Tôi vừa nghe thấy em hát “Em cũng không muốn như vậy”, là một ca khúc rất xưa của Vương Phi.”
“Vâng, ca khúc của hơn 20 năm về trước.”
“Ca khúc này quá đau buồn, tại sao em không chọn một ca khúc vui tươi hơn một chút?”
“Vậy thì phải hát “Ngày tươi đẹp”, “Vận may tới” sao?”
Trịnh Thanh nói đùa vui, nhưng mình lại không cười, lại đùa khiến Thẩm Diệu Đông cười lắc lẻ, “Mấy ca khúc đó phải để đến trước Tết hát là thích hợp nhất.”
Cô nhìn sang quầy pha chế, khách rất đông, hai nhân viên phục vụ cũng không xuể, “Tổng giám đốc Thẩm, anh ngồi đây một lát, tôi đến giúp bên quầy pha chế.”
“OK, em làm việc đi.”
Đến hơn 11 giờ, khách dần dần rời đi, quán cafe mới yên tĩnh trở lại, Trịnh Thanh mới có thời gian để tâm đến Thẩm Diệu Đông, cứ tưởng anh đã đi rồi, không ngờ vẫn còn ngồi ở đó.
Trịnh Thanh lau tay sạch sẽ, cởi tạp dề, ra khỏi quầy pha chế, đi đến cạnh Thẩm Diệu Đông, “Tổng giám đốc Thẩm, sao anh vẫn còn ở đây, 10 giờ là không còn tàu về Hạ Môn rồi.”
“Không sao, ngày mai chủ nhật không phải đi làm, tôi ở trên đảo cũng được.”
“Được, vừa rồi khách đông quá, đón tiếp anh không chu đáo, cafe hôm nay thế nào.”
“Cũng được, nhưng không ngon bằng em pha, ngày mai tôi lại đến, em nhất định phải tự tay pha cho tôi một cốc Blue Moutain.”
Trịnh Thanh không tự nhiên sờ lên mũi, “Ngày mai anh vẫn tới sao?”
“Đương nhiên, không dễ gì mới được nghỉ một ngày, tôi lên đảo là vì tìm em.” Thẩm Diệu Đông không chút giấu diếm tâm tình của mình.
Trịnh Thanh cười nhạt, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng bỏ đi.