Kỳ nghỉ Quốc khánh trôi qua rất nhanh, buổi sáng ngày mùng 8, Trần Niên chỉ có hai tiết học nên thời gian coi như dư dả, cô ở nhà thong thả dùng bữa sáng rồi cùng bà ngoại và mẹ đến vườn hoa ở sân sau phơi nắng, sau đó mới thu dọn đồ đạc quay về đại học A.
Trong ký túc xá tĩnh mịch, Đàm Minh Thiên và Đinh Duy Nhất đều đi học, buổi sáng, các cô đã kín tiết.
Trần Niên tưới nước cho chậu hoa trên ban công, xoay người qua thì thấy lan can ban công bên cạnh có cái bóng chợt lóe lên, tiếp theo lại nghe được một hồi “ầm ầm bịch bịch”, hình như là âm thanh của mấy chai sữa tắm dầu gội rơi xuống, cô suy đoán có lẽ đàn chị Ôn Thanh Hoan bị thương ở chân nên đi lại không tiện, không cẩn thận làm rớt đồ.
Có nên qua đó xem giúp được gì không nhỉ? Dù sao cũng là đàn chị cùng khoa, hơn nữa còn ở ngay sát vách mà.
Trần Niên gõ gõ cửa ký túc xá bên cạnh, bên trong không có ai lên tiếng trả lời, lại càng không có người tới mở cửa, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Cô đứng ngoài cửa nghĩ mãi không ra, thấy đã sắp tới giờ lên lớp bèn quay về ký túc xá lấy ba lô, trước khi đi còn nhìn cánh cửa đóng chặt kia một cái.
Người đàn chị này cho Trần Niên một loại cảm giác không nói rõ thành lời, đương nhiên lấy kinh nghiệm hiện tại của cô cũng không đủ để phân tích ra cảm giác đó là gì, Trần Niên ôm suy nghĩ đó suốt dọc đường, gần như là vào lớp cùng một lượt với tiếng chuông.
Tiết thứ ba, thứ tư học Toán nâng cao cùng với lớp bên cạnh, trong căn phòng đa năng lớn với sức chứa một trăm người ngồi đầy sinh viên từ hàng cuối cùng trở về phía trước, số người ngồi càng gần cầu thang càng giảm dần, ba hàng ghế đầu tiên không có một bóng người.
Cả đám ngồi chen chúc nhau, phần lớn đều là nam sinh, nữ sinh chỉ lẻ tẻ mấy người như trang trí, vô cùng dương thịnh âm suy.
“Trần Niên,” trong lớp có hai nam sinh vẫy tay với Trần Niên, “Ở đây!”
Trần Niên đi tới, ngồi xuống chỗ các nam sinh đặc biệt giữ lại cho cô, “Cảm ơn các cậu.”
“Không cần cảm ơn không cần cảm ơn.”
Trần Niên lấy sách và bút từ trong ba lô ra đặt lên bàn, thầy giáo dạy Toán nâng cao cũng mang theo sách bước vào, ông đi lên bục giảng, ánh mắt xuyên qua tròng kính dày lướt xuống phía dưới, “Ba người vắng mặt, sau khi tan học, lớp trưởng hãy làm một bảng danh sách những người nghỉ rõ ràng rồi nộp cho tôi.”
Cả lớp bên dưới tràn đầy tiếng xuýt xoa, dáo dác nhìn khắp nơi.
Thị lực của ông cụ này là kiểu gì vậy? Liếc mắt một cái đã biết có ba người không đi học.
Kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn vừa mới kết thúc, tất nhiên trong lòng các sinh viên không dễ gì kiềm chế lại, có người vẫn còn đi nghỉ ở nước ngoài chưa trở về, cũng có người mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, còn đang ngủ bù ở ký túc xá, không có lý do xin nghỉ chính đáng thì dứt khoát không xin luôn, thử vận may một lần, dù sao cũng không xui xẻo tới mức đó chứ?
Thế nhưng đúng là xui xẻo như vậy đấy, ai bảo nhân vật mà bọn họ đụng độ lại chính là vị giáo sư Lợi Thiên Hoa có năng lực tính nhẩm mạnh mẽ tới mức không phải con người luôn nói một không nói hai cứng rắn nhất khoa chứ? Đương nhiên, nếu thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì tất cả sinh viên cùng lớp đều phải chịu một phần bởi vì ai cũng ngồi quá chỉnh tề ngay ngắn, liếc sơ qua một cái là thấy ngay.
Thầy Lợi mở Power Point ra: “Chúng ta bắt đầu vào học, tiết học trước, chúng ta đã nói về vi phân và tích phân…”
Đã là đầu thu, cây cối bên ngoài lặng lẽ thay một bộ áo vàng lấp lánh, ánh mặt trời xuyên qua cành lá thưa thớt, lười biếng lướt tới bệ cửa sổ rồi rơi trên mặt đất, Trần Niên ngồi thẳng tắp nghiêm chỉnh bên khung cửa sổ nhuộm một lớp ánh sáng, cô cầm bút ghi chép trên giấy, khuôn mặt xinh đẹp càng tỏa ra nét dịu dàng.
Lúc này, giọng nói của thầy Lợi truyền đến, “Mời bạn học ngồi ở vị trí đầu tiên hàng số năm bên phải đứng dậy giải thích vấn đề này một chút.”
Ánh mắt tất cả sinh viên không hẹn mà cùng đi tìm người hàng số năm may mắn được gọi trúng.
Sau một lúc khá lâu, phía sau Trần Niên có cậu nam sinh với gương mặt đầy mụn trứng cá đứng lên, ánh mắt hơi mù mờ nhìn về phía màn hình lớn, người bạn bên cạnh nhỏ giọng nhắc cậu ta: “Đề thứ 3 á.”
Nam sinh nhìn đề bài, may mắn là độ khó cũng không cao lắm, cậu tính toán một lượt trên giấy nháp, “a=1, b=2, c=-1.”
Đáp án chính xác.
Vẻ mặt thầy Lợi hơi dịu xuống: “Ngồi xuống đi. Sau này đi học cố gắng đừng mất tập trung nữa.”
Mấy bạn học khác vừa kịp nhận ra bèn cười trộm, cậu nam sinh kia ngượng ngùng gãi gãi đầu ngồi xuống, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía trước mặt nữa.
Đối với chuyện bản thân vô tình dẫn tới sự kiện “mất tập trung”, Trần Niên không hề hay biết gì cả, cô chỉ nghiêm túc nghe giảng và ghi chép, điện thoại trong hộc bàn thỉnh thoảng rung một cái nhưng cô cũng không rảnh kiểm tra tin nhắn.
Kết thúc tất cả tiết học buổi sáng đã là 11 giờ rưỡi, Trần Niên nhờ thầy Lợi giải đáp thêm hai câu hỏi nữa, chờ đến khi cô vào quán ăn thì Đàm Minh Thiên và Đinh Duy Nhất vừa mới ăn xong.
“Ăn từ từ thôi, chúng tớ chờ cậu.”
Đàm Minh Thiên rất hay nói, lúc nào cũng có những đề tài nói mãi không hết chuyện, ở đâu có cô ấy, ở đó sẽ không bao giờ lo bị nhạt nhẽo, Trần Niên vừa nghe cô ấy ríu ra ríu rít vừa tâm tình vui vẻ mà giải quyết cơm trưa.
Ba người cùng nhau về ký túc xá.
Đinh Duy Nhất đến căn tin mua khoai tây chiên và sữa chua, đừng nhìn dáng người cô nhỏ bé nhưng sức ăn lại rất lớn, ngoại trừ ba bữa chính, cô cũng rất hay ăn quà vặt, mà cho dù ăn cỡ nào cũng không bị béo.
Đàm Minh Thiên và Trần Niên cùng đứng chờ ngoài cửa, nghe thấy ba nữ sinh vừa đi ngang qua vừa bàn tán về sự kiện sinh viên trường đại học A bị rơi xuống sườn núi vào ngày mùng 4 hôm đó, mặc dù chuyện này cũng được đưa lên tờ báo thành phố nhưng tin tức không quá chi tiết, ngược lại nội bộ trường đại học càng đồn càng dữ dội, kiểu nào cũng có, có lời đồn gần giống sự thật nhưng cũng có loại thêm mắm dặm muối, suy đoán lung tung.
Phiên bản mà Đàm Minh Thiên và Trần Niên nghe được lần này là kiểu ngập tràn chi tiết 18+, cái gì mà chơi 3P rồi dã chiến trên đỉnh núi, động tác quá kịch liệt nên mới rơi xuống sườn núi…. Đủ loại miêu tả trời ơi đất hỡi, từ ngữ “chuyên ngành” cũng rất lộ liễu rõ ràng.
Đàm Minh Thiên nhận ra hai nữ sinh đi ngang qua kia chính là bạn cùng phòng với Ôn Thanh Hoan trong ký túc xá trước đây, cũng là đàn chị học nghiên cứu sinh năm nhất.
Giọng nói của nữ sinh tóc dài tràn đầy châm biếm: “Kẻ mà ngay cả bạn trai người khác cũng cướp được thì chuyện này có cái gì mà không làm được.”
Một nữ sinh khác an ủi: “Đừng tức giận, với điều kiện của cậu, nhất định sau này sẽ có thể gặp được người tốt hơn.”
Đàm Minh Thiên nhìn bóng dáng mấy cô gái đi càng ngày càng xa, hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm, “Nếu như lúc đó không có mặt tại hiện trường, chắc chắn tớ sẽ tin ngay.”
Dù sao thì trời khuya mà núi lại xa, hai nam cùng một nữ, khoảng không gian đó quá lớn để cho người ta suy đoán mơ màng.
Thế nhưng sự thật vốn không phải như vậy! Đàm Minh Thiên nhớ lại buổi tối chấn động lòng người kia mà đáy lòng vẫn còn sợ hãi, một tai nạn liên quan tới sống chết mà bị đồn thành sự kiện 18+ khiến cô chẳng còn lời nào để nói.
Trần Niên chỉ cười nhạt, không nói gì.
Đinh Duy Nhất mua đồ xong xuôi bước ra, đi tới bên cạnh hai cô bạn: “Tớ vừa nghe bà chủ nói có hai sinh viên nam theo đuổi cùng một sinh viên nữ mà nửa đêm đánh nhau trên đỉnh núi, một người trong đó bị thương chân, một người khác bị rớt xuống vách núi….”
Đàm Minh Thiên trợn mắt nhìn lên trời.
Ba người trở về ký túc xá, đúng lúc gặp phải hai nam sinh tới đưa cơm cho Ôn Thanh Hoan, trong đó có một đàn anh lạnh lùng trong câu lạc bộ anime mà Đàm Minh Thiên tham gia, cô chào hỏi có chút gượng gạo.
Nét mặt của đàn anh này cũng hơi mất tự nhiên, “Trùng hợp vậy sao, em cũng ở đây à.”
“Đúng vậy đúng vậy, thật là trùng hợp.”
“À…. Vậy em vào trước đây.”
“… Ừ, đi đi.”
Sau khi Đàm Minh Thiên vào phòng thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, tay dài chân dài khua khoắng lung tung, nhe răng trợn mắt la “Á á á” trong im lặng, cả người quắn quéo lộ ra sự lúng túng, kế tiếp lại thở một hơi thật dài, “Uổng cho mấy ngày trước tớ còn xem anh ấy thành đối tượng tìm hiểu trọng điểm, không thể chịu nổi, đúng là không thể chịu nổi nữa mà.”
Trần Niên và Đinh Duy Nhất đều ngầm hiểu, nở nụ cười.
Vẫn nên chọn mục tiêu khác đi thôi.
Đàn anh khoá trên đó đưa cơm cho Ôn Thanh Hoan cả nửa tháng, ngoại trừ nhân lúc dì quản lý bận ăn cơm mới đưa được đồ ăn đến cửa ký túc xá, những lần còn lại đều chỉ có thể đưa đến dưới lầu, nhưng mà mưa gió cũng không thay đổi, có thể nói là cực kỳ chăm sóc.
Vết thương ở chân của Ôn Thanh Hoan đã gần như khỏi hẳn, lại xuất hiện trước mặt chúng bạn với hình tượng xinh đẹp động lòng người. Đàm Minh Thiên cho là đàn anh khoá trên kia đã hái được đóa hoa lạnh lùng này rồi, ngay lúc cô sắp thở dài dùm anh ta vì rốt cuộc cũng xua tan áng mây mờ, nhìn thấy ánh trăng sáng, không ngờ đảo mắt đã thấy anh ta mượn rượu giải sầu trong chòi nghỉ mát phía sau thư viện.
Bóng đêm lành lạnh.
Đàm Minh Thiên đi qua uống ké một lon bia, thuận tiện nghe được nguyên nhân đàn anh bị phát thẻ người tốt: Ôn Thanh Hoan nói đã có người mình thích.
Lý do này thực sự là… cạn lời cmnl.
Đêm đó, sau khi Đàm Minh Thiên trở lại ký túc xá, không nhịn được bèn kể chuyện này cho Trần Niên và Đinh Duy Nhất nghe, Trần Niên đang bận xử lý số liệu phức tạp trong máy vi tính nên chỉ nghe sơ sơ, sau đó lại tự động bỏ qua.
Điện thoại trên bàn phát sáng, Trình Ngộ Phong nhắn tin tới, cô mở màn hình ra.
cyf: “Đang ăn cơm ở quán ăn Như Ý.”
Lại thêm một cái nữa: “Ông nội cũng ở đây.”
Trần Niên không phát hiện ra chuyện gì khác thường.
Thật ra, trước khi Trình Ngộ Phong đến tham dự bữa cơm này cũng không ngờ chờ đợi mình chính là một buổi Hồng Môn Yến, hơn nữa còn do chính ông cụ nhà mình giúp đỡ bày ra.
Anh vừa mới làm xong việc, đi ra khỏi công ty thì nhận được điện thoại của ông nội, đúng là chẳng mào đầu gì cả mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn——
“Ngộ Phong này, không phải là khoảng thời gian trước có một cô gái bị thương ở núi Long Ngâm đó sao… Cháu nói sao mà trùng hợp vậy chứ, đúng lúc cô bé ấy là con gái của học trò ông, bây giờ cha mẹ người ta tìm tới, nói muốn mời con ăn bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn, đã quấy rầy ông mấy ngày rồi, cũng là tình cảm không thể chối từ….”
Không phải trước đây chưa từng có loại chuyện này nên đương nhiên Trình Ngộ Phong từ chối, ông cụ cũng không miễn cưỡng, qua nửa tiếng lại gọi tới một cuộc điện thoại, nói bữa tiệc ôn lại kỷ niệm xưa với học sinh đã kết thúc, kêu anh tới quán ăn Như Ý đón ông cụ về.
Trình Ngộ Phong không nghi ngờ ông, khi đến phòng bao mới biết bị mắc bẫy, thì ra là mượn cớ đã kết thúc, một bàn người đều đang chờ anh.
Vậy mà mặt ông cụ lại không hề biến sắc, “Tới đây.”
Người đàn ông trung niên bên cạnh ông nội Trình, bố của Ôn Thanh Hoan là Ôn Nho Tiên bước lên phía trước bắt tay với Trình Ngộ Phong, sau đó thành tâm thành ý nói cảm ơn rất nhiều, lại đưa mắt ra hiệu với con gái.
Ôn Thanh Hoan đỏ mặt, ánh mắt thẹn thùng nhìn người đàn ông cao lớn khôi ngô trước mặt, “Đêm hôm đó thực sự rất cảm ơn anh.”
Trình Ngộ Phong cũng không có ấn tượng gì với cô, chỉ nhớ rõ đêm đó đúng là có một nữ sinh, anh không mặn không nhạt gật đầu, nụ cười trên mặt vừa đúng, lễ phép mà xa cách.
Mặc dù trong lòng có vài phần không vui nhưng ở trước mặt học sinh của ông nội, anh vẫn nên có thái độ và tác phong đúng mực.
Sau khi ngồi xuống, Ôn Nho Tiên mời rượu Trình Ngộ Phong, Trình Ngộ Phong từ chối: “Đợi lát nữa cháu còn phải lái xe.” Anh giơ tay cầm lên chén trà bên cạnh, “Lấy trà thay rượu.”
“Được được được.”
Ôn Nho Tiên sảng khoái nâng ly uống một hơi cạn sạch, Trình Ngộ Phong cũng uống hết ly trà.
Kế tiếp gần như đều là ông nội Trình và Ôn Nho Tiên nói chuyện với nhau, Ôn Thanh Hoan vẫn duy trì dáng vẻ thục nữ rụt rè, chỉ thỉnh thoảng mỉm cười nói hai câu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Trình Ngộ Phong.
Cô thấy điện thoại bên tay anh sáng lên, cũng nhìn thấy trên màn hình khoá là cô gái mặc bồ đồ huấn luyện quân sự, khuôn mặt khó nén vẻ xinh tươi hoạt bát, nở nụ cười ngọt ngào với ống kính…
Ôn Thanh Hoan nhận ra đó là Trần Niên thì đáy lòng chợt co lại, nhìn thấy Trình Ngộ Phong cầm điện thoại ở dưới bàn, dường như đang trả lời tin nhắn, khóe miệng anh mang theo nụ cười nhạt khác hoàn toàn so với nụ cười vừa rồi, thời khắc này thoạt nhìn anh rất dịu dàng, hai đầu mày cau lại cũng thả lỏng ra, tựa như người ở đầu dây bên kia khiến cho anh cảm nhận được rất nhiều niềm vui.
Trong lòng cô nổi lên cơn sóng lớn.
Sao lại thế này…
Không phải ông nội anh nói anh còn chưa có bạn gái sao?
Về phần Trần Niên, Ôn Thanh Hoan cho rằng đó là một mối tình ngắn ngủi vì Trình Ngộ Phong chỉ ham muốn sự mới mẻ trong chốc lát, đùa giỡn chút thôi chứ làm gì có tình cảm thật lòng?
Đàn ông mà, trời sinh đã có tính đa tình, huống hồ chi chẳng phải người ta hay nói bạn gái cơ trưởng trải dài khắp nơi trên cả nước đấy sao, thế nên Ôn Thanh Hoan cũng không cảm thấy lạ đối với sự tồn tại của Trần Niên.
Cô tìm đủ mọi cách khiến bố làm trung gian tổ chức bữa tiệc cảm ơn này vì để có thể chính thức kết bạn với Trình Ngộ Phong, hai người môn đăng hộ đối, điều kiện mọi mặt đều phù hợp, nói không chừng sẽ có cơ hội tiếp tục phát triển.
Lúc Ôn Thanh Hoan học lớp 10 đã biết đến Trình Ngộ Phong.
Lễ nhà giáo năm ấy, cô theo bố tới nhà họ Trình làm khách đã thấy được ảnh chụp của Trình Ngộ Phong trên tủ ly, nam sinh trẻ tuổi với gương mặt sáng sủa khôi ngô, quả thật là hình dáng tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ sinh ở độ tuổi này.
Động lòng chỉ là chuyện trong phút chốc.
Lúc đó Trình Ngộ Phong đang huấn luyện ở Mỹ, về sau hai người cũng không có cơ hội gặp mặt nhưng tận sâu trong đáy lòng Ôn Thanh Hoan, từ đầu đến cuối luôn có một bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện.
Đêm đó, lúc ở dưới ký túc xá, cô chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Trình Ngộ Phong nên cảm thấy đây là vận mệnh an bài, là mối duyên ngỡ đã mất đi nhưng tìm lại được, cho dù lúc ấy anh đang ôm ấp thân mật cùng một cô gái khác.
Chỉ cần cuối cùng hai người có thể đến với nhau, cô sẽ không để bụng những quá khứ này của anh.
Nhưng mà, hiện giờ thấy Trình Ngộ Phong dịu dàng như vậy, Ôn Thanh Hoan phát hiện hình như mình đã sai rồi.
Chẳng nhẽ anh đối với Trần Niên là… nghiêm túc?
Vậy tại sao ngay cả ông nội mình mà anh cũng giấu diếm?
“Xin lỗi,” Trình Ngộ Phong cầm điện thoại di động đứng lên, “Cháu ra ngoài nghe điện thoại.”
Ma xui quỷ khiến, Ôn Thanh Hoan cũng mượn cớ đi rửa tay đi theo anh ra ngoài, ánh đèn trong hành lang mờ nhạt, mặt thảm mềm mại khiến tiếng bước chân đều đặn giảm đi nhiều, giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông vang lên rõ rệt.
“Bánh bao súp và bánh bò nướng của quán này cũng không tệ đâu, anh mang đến cho em nhé?”
Đây là giọng điệu khi nói chuyện với người yêu.
“Lo lắng ăn sẽ béo?” Anh thấp giọng nở một nụ cười, “Không sao đâu, em quá gầy, béo chút cho anh ôm…”
Ôn Thanh Hoan sững sờ tại chỗ, trong lòng vô cùng phức tạp.
Hóa ra đây là cách anh nói chuyện riêng tư với những người thân thiết.
Trình Ngộ Phong kết thúc cuộc điện thoại rồi quay đầu lại, liếc mắt đã thấy Ôn Thanh Hoan, anh lại quay trở về với giọng điệu không chút gợn sóng, thậm chí còn chưa từng nhớ tên cô là gì, “Ôn tiểu thư, rõ ràng đó là một sự hiểu lầm.”
Người đàn ông này đúng là rất nhạy bén, có lẽ anh đã nhìn thấu đây là bữa cơm lấy danh nghĩa cảm ơn nhưng thực tế lại là một buổi xem mắt trá hình?
Để tương lai không phải bị quấy rối, Trình Ngộ Phong còn nói: “Tôi đã có bạn gái, hơn nữa còn lấy kết hôn làm tiền đề qua lại.”
Kết hôn… làm tiền đề?
Ôn Thanh Hoan khó mà tin được mình đã nghe cái gì, cố nhếch khóe môi, muốn cười nhưng không thể cười nổi, cô trơ mắt nhìn Trình Ngộ Phong đi vào phòng bao, không bao lâu lại đi ra.
Lần này, anh thật sự rời đi.
Ôn Thanh Hoan kéo lê bóng dáng tê liệt của mình trở lại, mới vào cửa đã nghe thấy bố nói, “Thầy, không có việc gì không có việc gì, chính sự của Ngộ Phong quan trọng hơn…”
Trong lòng cô không nhịn được cười lạnh.
Chính sự?
Chính sự của anh là mang bánh bao đến cho cô người yêu kia cơ đấy.
Bánh bao súp tới tay Trần Niên vẫn còn nóng hổi, cô dẫn Trình Ngộ Phong đến bờ hồ cạnh ký túc xá, hai người tìm một chiếc ghế ngồi xuống, cô đã ăn cơm tối xong nên vẫn chưa thấy đói, bánh bao thì cứ để qua một bên trước đi.
Thừa dịp bốn bề vắng lặng, vừa lúc lại có ánh trăng, Trần Niên bèn đưa tay ôm Trình Ngộ Phong, làm vài chuyện “chút chít” của mấy đôi trai gái.
Từ trước đến nay, cô là một học sinh có năng lực học tập rất mạnh nên chiêu trò gì cũng đã học xong, hơi thở của Trình Ngộ Phong rối loạn vì cô, thậm chí anh còn bị sự quyến rũ của cô làm cho động tình.
Cơn gió đêm đầu thu đã hơi se lạnh, môi lưỡi quấn quýt cùng nhiệt độ hai cơ thể kề sát nhau lại nóng vô cùng, xung quanh không có tiếng côn trùng kêu vang và tiếng chim ríu rít nên một vài âm thanh khiến cho người ta xấu hổ đỏ mặt cũng không còn chỗ trốn.
Mặt hồ phản chiếu ánh đèn đường, sóng nước lung linh.
Sau một lúc lâu, nụ hôn mới chấm dứt.
Trình Ngộ Phong vẫn vùi mặt trên cổ cô, đặt lên đó những cái hôn vụn vặt, nhớ đến trò cười vừa mới xảy ra cách đây không lâu, anh thở dài một hơi như có như không: “Cô bạn Trần Niên bé nhỏ, cô định khi nào mới cho bạn trai mình một danh phận chính thức đây?”