Buổi sáng Trần Niên chỉ có tiết thứ ba và thứ tư, Trình Ngộ Phong đưa cô đến cửa Nam của Đại học A, cách giờ lên lớp còn 40 phút, cô dự định về ký túc xá tắm rửa trước.
Sinh sống ở phương Nam 14 năm, cho dù là mùa đông cô cũng quen tắm rửa mỗi ngày, Đinh Duy Nhất cùng là người phương Nam cũng nói một ngày không tắm rửa thì cả người không thoải mái, ngược lại Đàm Minh Thiên sinh ra và lớn lên ở thành phố A mà khi thời tiết chuyển lạnh, mấy chuyện như tắm rửa này đều phải dựa vào tâm tình.
Trần Niên đứng trước cửa ký túc xá, vừa cắm chìa vào lỗ khóa thì cửa đã bị người ở bên trong kéo ra, Đinh Duy Nhất khoác áo lông, trong tay cầm theo rác bước ra ngoài.
Trong phòng mở lò sưởi, ngoài phòng gió lạnh thổi vù vù, cách một cánh cửa mà giống như hai thế giới.
“Trần Niên cậu về rồi.” Đinh Duy Nhất bỏ lại câu này rồi chạy nước rút một trăm mét vứt rác, trong chớp mắt lại quay về trước mặt Trần Niên giống như trò ảo thuật biến ra người, cô ấy xoa tay dậm chân, trong miệng thở ra một luồng khí trắng, “Lạnh quá.”
Lạnh cũng sẽ lây.
Trần Niên cũng run lập cập theo, hai người một trước một sau đi vào.
Đàm Minh Thiên đang đắp mặt nạ, nằm nhoài trên đệm mềm luyện yoga, còn một cái tay rảnh thì chơi điện thoại.
Trần Niên bỏ ba lô xuống, đang muốn cởi áo khoác bỗng Đàm Minh Thiên nhảy bật dậy, “Trần Niên, tối hôm qua không phải cậu về nhà sao?”
Mặt nạ vướng víu quá nên cô dứt khoát kéo xuống luôn.
Không giống như Đinh Duy Nhất nhà ở phương Nam ngàn dặm xa xôi, một năm chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới trở về, Đàm Minh Thiên là người thành phố này nên muốn về lúc nào thì về lúc đó, thích làm gì làm, tự do tự tại, Trần Niên cũng giống thế, Đàm Minh Thiên dĩ nhiên cho rằng đêm không về là đi về nhà.
Bị Đàm Minh Thiên nói như vậy, Đinh Duy Nhất mới phát hiện Trần Niên còn mặc bộ đồ hôm qua.
Hai cặp mắt sáng rực như mấy mũi kim châm chích sau lưng.
Trần Niên bình tĩnh cởi áo khoác để lên lưng ghế dựa, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tối qua tớ không về nhà, đi chỗ bạn trai tớ.”
Bạn, trai! Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
Lửa hóng chuyện trong mắt Đàm Minh Thiên cháy hừng hực: “Cậu quen bạn trai khi nào?”
Đinh Duy Nhất đoán: “Sẽ không phải là anh chàng tỏ tình với cậu dưới lầu ký túc xá tối hôm trước chứ?”
Tối đó vừa lúc Đàm Minh Thiên về nhà nên bỏ qua hiện trường tỏ tình, thế nhưng sau đó cô đã thông qua bài đăng trên diễn đàn của trường học tìm ra chân tướng câu chuyện.
“Không phải nghe nói cậu đã từ chối người ta ngay tại chỗ sao?” Chẳng lẽ còn có nội tình gì mà cô không biết?
Trần Niên lắc đầu, trả lời vấn đề của Đinh Duy Nhất trước: “Không phải.”
Đàm Minh Thiên lại hỏi: “Cũng là người của trường chúng ta?”
“Không phải.”
“Vậy là… đã lăn lộn trong xã hội?”
Trần Niên bị cách nói này của Đàm Minh Thiên khiến cho phì cười nhưng hình như cũng không sai? Lúc cô còn đào tổ chim trong núi thì Trình Ngộ Phong đã bắt đầu đi làm, cô bèn mỉm cười: “Đúng vậy.”
“Đẹp trai không?”
“Cực kỳ đẹp trai.”
“Cao không?”
“Có lẽ cao hơn tớ khoảng 20cm như này.”
“Wow, chênh lệch chiều cao lý tưởng nhất.”
…
Đinh Duy Nhất cảm thấy câu hỏi của Đàm Minh Thiên đều quá nông cạn, cô bất ngờ hỏi một câu vô cùng có chiều sâu: “Kỹ thuật được không?”
Cũng đã ở chung qua đêm, he he he…
“Vô cùng tốt.”
Trần Niên đã tự mình trải nghiệm kỹ thuật bay của Trình Ngộ Phong có bao nhiêu điêu luyện, nếu như không phải tháng 6 năm ngoái anh ngăn cơn sóng dữ thì tính mạng của cô có lẽ đã vĩnh viễn dừng lại ở năm 18 tuổi đó rồi.
“Woa woa woa!” Đàm Minh Thiên và Đinh Duy Nhất nhìn nhau một cái, nở nụ cười đầy ý tứ sâu xa, “Kỹ thuật vô cùng tốt nha.”
Trần Niên nghe giọng điệu các cô ấy là lạ nhưng không kịp ngẫm nghĩ nữa, vừa nhìn thời gian thấy sắp không kịp rồi, cô vội vàng cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Chỉ tắm rửa đơn giản, Trần Niên dùng 7 phút đã tắm xong, cô chải tóc bước ra lại nghe Đàm Minh Thiên đang thở ngắn than dài: “Sao có cảm giác tất cả mọi người đều rủ nhau yêu đương hết rồi vậy.”
Anh chàng khóa trên mà cô vốn để ý sau khi mượn rượu giải sầu đã nhanh chóng rơi vào bể tình với một nữ sinh cùng lớp, còn đàn chị Ôn Thanh Hoan luôn thích vờn quanh giữa các chàng trai thì nghe nói gần đây cũng có đối tượng, bạn trai là phú nhị đại tự mình mở công ty game, cũng coi như là một thanh niên tài tuấn.
Nghĩ tới đàn anh A Tiêu kia vì muốn giành được nụ cười của mỹ nhân mà bất hạnh ngã xuống sườn núi đến nay vẫn còn nằm bệnh viên, Đàm Minh Thiên không khỏi sinh lòng đồng cảm, tin đồn nói sau khi đàn anh A Tiêu xảy ra chuyện chỉ có cha mẹ Ôn Thanh Hoan đi bệnh viện thăm một lần, đưa chút tiền thuốc men, ngược lại bản thân Ôn Thanh Hoan thì phủi sạch sẽ, chỉ bị phụ đạo viên gọi lên phòng làm việc giải thích tình huống, sau đó giống như chưa có chuyện gì xảy ra, nam sinh vẫn xoay quanh cô ta giống như bảy sắc cầu vồng y như trước đây.
Chỉ có điều hiện tại cô ta có bạn trai mà điều kiện của người bạn trai này cũng rất cao, trong chòi nghỉ mát phía sau thư viện không biết lại có bao nhiêu người tinh thần chán nản mượn rượu tìm quên trong đêm khuya.
“Thật sự không dám giấu diếm”, Đinh Duy Nhất vuốt vuốt điện thoại, cong môi cười, “Một phút trước, tớ cũng mới kết thúc cuộc sống độc thân rồi.”
Đàm Minh Thiên: “…” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố truyện full
CMN!
Trần Niên phải gấp gáp đi học nên không thể hóng chuyện nhiều hơn, Đàm Minh Thiên bèn vỗ ngực một cái, ném cho cô một ánh mắt “cứ giao cho tớ” rồi quay người giương nanh múa vuốt nhào về phía Đinh Duy Nhất…
Trần Niên đóng cửa chặn lại âm thanh truy đuổi đùa giỡn bên trong rồi cất bước chạy chậm xuống lầu.
Bài học hôm nay không quá nhiều, buổi sáng hai tiết và buổi chiều ba tiết liên tục, buổi tối vốn có môn học tự chọn nhưng vì trong nhà giáo viên có việc nên chuyển sang tối mai.
4 giờ rưỡi chiều, Trần Niên kết thúc tiết học cuối cùng và gọi điện cho Trình Ngộ Phong: “Tiết học buổi tối tạm thời hủy bỏ, Trình tiên sinh có muốn đi xem phim chung không?”
Nghe nói gần đây có bộ phim khoa học viễn tưởng cũng không tệ lắm, vừa nổi tiếng mà vừa chất lượng cao, dàn diễn viên lại kỳ cựu, rất nhiều nam sinh trong lớp đề cử cho cô.
Trình Ngộ Phong mới về từ chuyến công tác nước ngoài, vừa vặn có hai ngày nghỉ ngơi nên đối với yêu cầu đơn giản này của cô bạn gái bé bỏng, đương nhiên anh rất tình nguyện làm cô vui lòng, mặc dù đã nhiều năm rồi anh chưa xem phim.
Trước khi xem phim, cả hai dùng bữa tối bên ngoài.
Trình Ngộ Phong dẫn Trần Niên đến một quán cơm nhỏ trong ngõ sâu ở vùng ngoại thành, nếu như chỉ đi ngang qua thì Trần Niên tuyệt đối sẽ không biết ngôi nhà nhìn bề ngoài rất bình thường này là một quán cơm, đi vào mới phát hiện bên trong giấu diếm cả một vùng trời khác lạ.
Ông chủ là người đàn ông trung niên mập lùn nhìn rất có hậu, cằm để chòm râu dê, vẻ mặt vô cùng thân thiện, khi cười, đôi mắt sẽ híp lại, anh ta với Trình Ngộ Phong là người quen cũ, hai người vừa giáp mặt, anh ta đã lập tức thân thiết cầm tay Trình Ngộ Phong: “Chú Trình(*), lâu rồi không thấy đến.”
(*)Chú trong “chú em”.
Trình Ngộ Phong cũng cười, mặt mũi giãn ra: “Anh Nhậm, quấy rầy rồi.”
Ông chủ Nhậm là người sảng kɧօáϊ, chỉ vỗ vỗ bả vai Trình Ngộ Phong, “Chú nói vậy là quá khách sáo rồi.” Lại thấy cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh anh, “Còn đây là…”
“Bạn gái em, Trần Niên.” Trình Ngộ Phong nhìn Trần Niên một cái, ánh mắt cùng giọng nói đều rất dịu dàng, “Niên Niên, đây là anh Nhậm.”
“Chào anh Nhậm, em là Trần Niên.” Cả phụ huynh đều đã gặp nên lúc này Trần Niên không hề luống cuống chút nào.
Ông chủ Nhậm nhìn hai người xứng đôi vừa lứa trước mắt, nụ cười càng sâu hơn, tuy cô gái tuổi còn hơi nhỏ nhưng lúc chào hỏi cũng nền nã tự nhiên, không e sợ chút nào, huống chi mình cũng quen biết Trình Ngộ Phong gần 10 năm, đã bao giờ thấy cậu ấy dùng loại ánh mắt này nhìn người khác đâu?
Ông chủ Nhậm vuốt tay áo: “Vậy tối nay tôi phải tự mình xuống bếp chiêu đãi em dâu thật tốt rồi.”
Em dâu cái gì chứ….
Bởi vì xưng hô ngọt ngào lạ lẫm này mà gương mặt Trần Niên nóng bừng lên, khóe mắt liếc nhìn Trình Ngộ Phong, thoáng cái bị anh bắt gặp được, anh còn ra vẻ không hiểu nhíu mày.
Thật đáng ghét.
Sau khi ông chủ Nhậm rời khỏi thì có cô gái mặc sườn xám dẫn bọn họ vào một phòng bao nằm tận trong cùng.
Toàn bộ quán cơm chỉ có bốn phòng bao, bố trí rất lịch sự tao nhã, theo phong cách Mai Lan Trúc Cúc khác nhau, phòng này của bọn họ trang trí chủ đề Mai, ở giữa bàn gỗ sau lưng có một bình hoa cắm nhánh hồng mai nghiêng nghiêng, từng đóa hoa hoặc còn ôm nụ hoặc đã nở rộ đầy cành.
Lúc này mới giữa tháng 11, sao có thể có hoa mai?
Chẳng lẽ là hoa giả?
Không cần đi qua nhìn, Trần Niên đã ngửi thấy một mùi hương thầm thoang thoảng, đúng là hương hoa mai.
Thị trấn Đào Nguyên có lan trúc cúc nhưng duy chỉ vắng mặt hoa mai. Lần đầu tiên Trần Niên nhìn thấy hoa mai thật sự là Tết âm lịch năm ngoái, sân sau nhà họ Diệp có trồng một gốc mai, trước sau Tết âm lịch là thời điểm hoa mai đua nở, Diệp Minh Viễn thường thích cắt một nhánh mai bày trong thư phòng hoặc phòng khách, khi đó mặc dù cô chỉ ở trong nhà có mấy ngày nhưng ấn tượng khắc sâu.
Trình Ngộ Phong rót cho cô chén trà nóng.
Mặc dù Trần Niên không nghiên cứu gì về trà nhưng cũng cảm giác được ly trà trước mặt không phải là loại tầm thường, màu nhạt hương thanh, cô nghi lắm, chẳng lẽ bọn họ làm ăn kiểu này sẽ không bị lỗ vốn sao? Đọc truyện online nhanh nhất tại N h ay*ho.com | N h ảy*hố truyện full
Trình Ngộ Phong dường như nhìn thấu ý nghĩ của cô bèn tiến tới nói hai câu gì đó, Trần Niên không thể tin nổi trợn to mắt, “Một ngày chỉ mở 10 bàn, như vậy cũng được?”
Ở thành phố A có đủ thứ việc vô cùng kỳ quái, thêm cái này nữa cũng chẳng lạ.
Khoảng 10 phút, món ăn đầu tiên được bưng lên, ở phần rìa của chiếc dĩa tinh xảo in tên món ăn “Hương Sơn phi tuyết”, Trần Niên là một sinh viên ngành khoa học tự nhiên không có tế bào lãng mạn nên hiển nhiên nhìn không ra manh mối gì, chỉ cảm thấy đồ ăn được sắp xếp trong dĩa nhìn rất giống đậu hũ, cô ăn một miếng suýt nữa cũng nuốt luôn đầu lưỡi của mình vào, quá ngon!
Vừa trơn vừa mềm, ăn ngon đến nỗi không kịp tinh tế thưởng thức.
“Đây là món gì?”
Trình Ngộ Phong nhếch khóe môi: “Đậu hũ.”
Trần Niên không tin, ngay cả đậu hũ Tây Thi có tay nghề hơn 50 năm của thị trấn Đào Nguyên cũng không làm ra được đậu hũ ăn ngon như vậy, thế nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đối diện không giống như đang nói đùa, cô hỏi lại: “Thật sự là đậu hũ?”
“Không thì sao?” Trình Ngộ Phong hừ nhẹ một tiếng, âm cuối hơi cao mang theo mấy phần vui vẻ, “Cái này cần phải nói từ một hạt đậu…”
Cái gì mà gen thuần chủng, có chuyên gia đặc biệt gieo trồng, tưới tiêu bằng nước núi tuyết, Trần Niên nghe mà nhức đầu, không ngờ đậu hũ nhìn đơn giản cũng có tiền kiếp quanh co phức tạp như vậy, cô đều không nỡ ăn.
Nhưng không ăn thì thật là lãng phí.
Hay là cứ ăn đi.
Cuối cùng, toàn bộ số lượng đậu hũ không nhiều lắm đều vào bụng Trần Niên.
Cơm nước xong xuôi là 7 giờ rưỡi, bầu trời đêm trên đỉnh đầu phủ kín các vì sao, ông chủ Nhậm tự mình tiễn hai người ra ngoài, thấy sắc trời không còn sớm, nói không chừng đôi bạn trẻ còn có hoạt động khác sau đó nên anh ta vô cùng thức thời ngừng câu chuyện, cười ha hả nói với Trần Niên hoan nghênh sau này thường tới dùng cơm.
Trần Niên đáp vâng. Kế hoạch của cô là lần sau sẽ dẫn bố mẹ tới cùng.
Trình Ngộ Phong lái xe đến, Trần Niên mở cửa ghế lái phụ ngồi lên sau đó hạ cửa sổ xe xuống, “Tạm biệt anh Nhậm.”
“Tạm biệt.”
Ánh sáng của đèn xe xua tan đi bóng tối, chạy thẳng một đường về phía trước, hướng vào trung tâm thành phố phồn hoa.
Trần Niên đã đặt trước hai vé xem phim, còn đặc biệt chọn chỗ ngồi tình nhân, lấy vé xong, trước khi đi vào phòng chiếu phim, Trình Ngộ Phong hỏi cô muốn mua chút đồ ăn vặt không thì cô nói không cần.
“Trà sữa thì sao, em uống không?”
“Uống trà sữa đêm sẽ mất ngủ.”
Phim kéo dài gần 2 tiếng, Trình Ngộ Phong lo lắng cô sẽ khát thế là đi mua hai chai nước khoáng.
Lúc bọn họ bước vào thì phòng chiếu phim gần như đã ngồi đầy người, phần lớn là người trẻ tuổi. Chỗ ngồi tình nhân nằm ở hai hàng cuối cùng, Trần Niên tìm tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, cô nghiêng đầu nhìn Trình Ngộ Phong, định nói với anh rằng chỗ ngồi cao như vậy, ánh mắt của cô không tệ chứ. Lúc này, đằng sau bỗng truyền đến giọng một cô gái: “Chào em, trùng hợp vậy.”
Trần Niên kinh ngạc quay đầu, vừa liếc mắt lập tức thấy Ôn Thanh Hoan, người đàn ông trẻ tuổi ngồi cạnh hẳn là bạn trai của cô ấy nhỉ?
Cô lễ phép đáp: “Chào chị.”
Ôn Thanh Hoan mỉm cười: “Chị nói nhìn bóng lưng rất giống, không ngờ thật sự là em.”
Rồi cô lại nhìn về phía Trình Ngộ Phong: “Anh Trình.”
***