Tiểu Viên nhớ hồi còn nhỏ, mẹ luôn nói cô đa sầu đa cảm, ghét bỏ cô ưa làm nũng, thích người khác dỗ cô.
Nhưng mẹ rất ít khi dỗ cô, mẹ luôn nói cô, mắng cô, ghét bỏ cô. Cho dù trong mắt người khác, Tiểu Viên lớn lên xinh đẹp, thành tích ưu tú, thì cũng chưa bao giờ được mẹ khen một câu.
Sau đó vào Hoa hí, giáo viên biểu diễn nói cô là hạt giống diễn xuất tốt, cô rất có khả năng cảm nhận cảm xúc.
Trong nháy mắt khi câu lấy ngón tay Vĩ Trang, dường như một nỗi xúc động đã lập tức chạm thẳng đến một góc vắng vẻ nơi không ai có thể với đến trong trái tim cô.
Vành mắt cô đau nhói, một cảm giác ê ẩm nhức nhối không nói nên lời đánh úp đến.
Cô lập tức nhớ lại rất nhiều năm trước, Thái Quyển nói với cô —— đứng trước mặt người mình thích, trong lòng sẽ đau.
Đúng vậy, không lời nào diễn tả được, mà lại có một cảm giác đau lòng.
Có thể bởi vì cảm xúc của cô trong khoảng thời gian này không ổn lắm, liền càng có một loại xúc động rơi nước mắt.
||||| Truyện đề cử: Đừng Thích Em Như Vậy |||||
Tiểu Viên nhịn xuống nước mắt, vẫn mãi chẳng nghe thấy Vĩ Trang nói chuyện. Sau khi hơi cứng đờ lúc mới đầu thì cô ấy cũng không hất tay cô ra, cô cũng không khỏi có chút hồi hộp.
Tiểu Viên tỉnh ngộ, Vĩ Trang chắc hẳn cảm thấy cô đã xâm nhập không gian cá nhân của cô ấy. Cô còn dắt lấy tay cô ấy, có thể cô ấy cũng sẽ cảm thấy không thích ứng.
Kiểu người cảm giác giữ ranh giới đặc biệt nặng như cô ấy, bỗng nhiên có thêm hơi thở một người khác trong phòng ngủ cô ấy, chắc hẳn sẽ bài xích theo bản năng.
Không có đuổi cô đi ra ngoài, Tiểu Viên đã cảm thấy hơi cảm động.
Cùng Vĩ Trang ở chung, không thể nóng vội, phải từ từ mà tới.
Nhưng lúc này phải nói gì, Tiểu Viên cũng không có ý tưởng. Cô chỉ có thể tới dựa theo trực giác, thử kéo tay cô ấy: “Đến phòng tôi được không?”
Cô hít một hơi, ngẩng đầu nhìn Vĩ Trang.
Hướng lên từ đường nét chiếc cổ trắng lạnh của cô ấy, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa ánh sáng cô không hiểu được, cô ấy im lặng không nói chuyện.
Tiểu Viên đợi hai giây, cố tự lý giải thành đã đồng ý. Cô lui về phía sau một bước, kéo cô ấy đi một bước. Vĩ Trang hơi nhíu mày không vui vì động tác này của cô, nhưng cô ấy không từ chối, cũng đi theo một bước.
Tiểu Viên khẽ chớp mắt, tiếp tục mang cô ấy lui về phía sau, một bước, một bước, lại một bước……
Cứ thế lấy cách thức như vậy mà đi được một đoạn đường, Tiểu Viên thậm chí còn quay đầu lại nhìn thử cửa ở đâu, tránh cho bản thân đụng vào tường. Môi cô cũng vểnh lên càng lúc càng cao, nhịn không được khẽ cười với Vĩ Trang.
Khóe môi Vĩ Trang vẽ lên độ cong cực nhạt, mở miệng nói: “Đừng nghịch.”
Tiếng nói lạnh lẽo, nhưng thêm một loại thả lỏng chẳng thấy lúc mọi khi.
Tiểu Viên ngẩn ra, ngay sau đó đôi má nóng lên, “vâng” một tiếng.
Vĩ Trang rũ mắt nhìn thoáng qua đôi tay chồng lên nhau của hai người, Tiểu Viên chột dạ buông lỏng ra.
Tới phòng cô, Tiểu Viên ngoan ngoãn nằm xuống trước, cô ngẩng đầu đối diện ánh mắt Vĩ Trang, cơ thể hơi cọ cọ vào trong, dừng một chút, lại ngừng.
Quả nhiên Vĩ Trang ngồi mép giường cô, không hề có ý nghĩ cũng nằm xuống theo.
……
Nhìn ở góc độ bên mặt này cô ấy quả thật tuyệt đẹp. Cổ áo sa-tanh màu đen, một tầng ánh sáng tinh tế phủ lớp men lên chiếc cổ trắng tuyết, trên đường viền hàm tinh xảo là đôi môi đỏ hồng.
Tiểu Viên ngẩn ra hai giây.
Thuốc chống trầm cảm kia chắc là không có tác dụng phụ gì với cô, cũng không ảnh hưởng đến ham muốn bình thường của cô.
Cô ngượng ngùng di chuyển tầm mắt đi, tìm đề tài: “Frances, cô có xem qua 《 Harry Potter 》 chứ?”
“Từng xem.” Vĩ Trang nghiêng mặt qua, hơi nhìn cô.
Tiểu Viên nhìn cô ấy, mong chờ cô ấy bổ sung thêm một chút, hy vọng có thể nghe nhiều thêm chút ít chuyện của cô ấy.
“Khi tôi học trung học có xem qua một chút. Sau này ra nước ngoài, lúc nhàm chán đã xem hết.” Cô ấy nói.
“Xem sách sao?”
“Ừ.”
“À, sách tôi chỉ nhìn một chút, cái tôi xem chính là phim.” Đối với kiểu diễn viên như cô mà nói, tần suất xem phim tương đối cao.
Nói được mấy câu, hình như không tìm thấy đề tài nữa, Tiểu Viên đành phải khép đôi mắt lại.
Vĩ Trang hẳn là sẽ chờ cô ngủ rồi mới đi, thoáng nghĩ như vậy áp lực của cô dâng trào, suýt nữa là nghĩ giả bộ ngủ, nhưng cô lại nuối tiếc để cô ấy đi.
Có cách nào có thể giữ cô ấy ở lại đây?
Tiểu Viên lén lút mở mắt ra, nhìn sườn mặt cô ấy.
Trong lòng có âm thanh thẹn thùng đang vang lên: Hóa ra thích một người thì sẽ mong muốn thân mật với cô ấy. Cô cũng nghĩ hôn môi cô ấy dưới tình trạng đầu óc tỉnh táo.
Cô duỗi tay qua, kéo kéo ống tay áo của Vĩ Trang, người phụ nữ kia rũ mắt nhìn lại. Tuy không nói lời nào, nhưng cô ấy đứng dậy chỉnh ánh sáng đều tối xuống một chút.
Trong lòng Tiểu Viên khẽ ấm áp, ngồi dậy, mặt hướng đến gần cô ấy.
Dưới cổ áo chữ V của cô phồng lên một khoảng nhô lên trắng nõn, ánh mắt như chứa một vũng nước dịu dàng đong đưa tới, hai tay khép lại đặt trên vai cô ấy, môi đỏ đặt lên môi cô ấy.
Đôi mắt Vĩ Trang chỉ kịp khẽ chớp, giữa môi răng đã bị hơi thở Tiểu Viên đong đầy.
Tay cô ấy kề vào eo cô, chần chờ giữa một động tác “ôm” và “đẩy”.
Tiểu Viên không biết đêm qua bản thân cô khi đầu óc không tỉnh táo hôn như thế nào, chẳng qua giờ phút này, cô thật sự không có quy tắc gì, chỉ hiểu được dán lên hình dáng chiếc môi người phụ nữ kia, ma sát từng chút từng chút.
Trái tim cô đang đập điên cuồng, mà Vĩ Trang hình như không có phản ứng gì.
Lúc này cũng chớ có ý tưởng “không có đẩy ra chính là ngầm đồng ý” gì gì đó, cô cảm thấy có thể kỹ thuật hôn của bản thân cô quá kém.
Việc này không thể trách cô!
Cô chưa từng quay cảnh hôn môi mà, cho dù có thì tất cả cũng đều là cảnh ăn gian góc quay.
Bạn trai cũ cũng đã là chuyện rất nhiều năm trước, ai còn nhớ rõ? Hơn nữa cô đều là cái người được hôn kia, trước nay chưa từng chủ động mà.
Cô không dám hôn lâu, khi dừng lại đến lỗ tai cô cũng đỏ rồi.
Bỗng dưng, cằm cô bị nhẹ nhàng nắm lấy, nâng lên, bị bắt đối diện với người phụ nữ kia.
Mái tóc đen nhánh của Vĩ Trang thả xuống ở một bên, nét mặt luôn luôn nhạt nhẽo hờ hững lại có sự thay đổi. Đôi mắt cô ấy nheo ra một chút ý cười, nói: “Vẫn chẳng có người dám làm loại chuyện này với tôi một lần nữa.”
Loại chuyện này —— là chỉ ôm cô ấy, hôn cô ấy sao?
Đây là lần đầu tiên Tiểu Viên cảm nhận được sơ qua một chút sức mạnh quanh người của sếp tổng lớn được phóng thích ra, ẩn trong mạch nước ngầm dưới biển băng, nỗi sợ hãi không trông thấy gợn sóng.
Người ta là sếp tổng lớn, cô cũng phải làm nữ diễn viên xuất sắc, phải có tự tôn và tự tin, không thể thua khí thế.
“Trong hợp đồng chúng ta ký, cũng không có nói không thể…… làm…… loại chuyện này với cô.” Mặt Tiểu Viên nghẹn đến đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh trong trẻo lóng lánh ánh nước vì khẩn trương, càng nói càng yếu.
Dường như Vĩ Trang không đoán được cô sẽ nói lời này. Cô ấy ngẩn người, tay liền buông lỏng ra.
Ánh sáng hơi tù mù, một màn yên tĩnh, Tiểu Viên lại cảm thấy tiếng tim mình đập quá ồn ào.
“…… tôi hẳn không thể……” “hôn cô sao” hai chữ ngậm trong miệng không có sức lực nói ra, thân thể của cô cũng mềm đi dựa qua.
Ngôn ngữ cơ thể đã chứng minh hết thảy.
Tới lòng ngực của Vĩ Trang, hơi thở an toàn quen thuộc lại bao trùm lấy cô lần nữa. Tiểu Viên hơi khẽ nhắm mắt, ngửi ngửi hơi thở nơi cổ áo người phụ nữ kia.
Đây có thể là thuốc ngủ có tác dụng nhất với cô.
Váy ngủ trượt tới bẹn đùi của Tiểu Viên, đôi chân săn chắc cân đối, đôi chân dài với làn da trắng như mỡ đặc lộ ra trong không khí một cách vô tội vạ, mùi thơm thoang thoảng của cô trong nháy mắt quanh quẩn xung quanh.
Một chút xíu ánh sáng lóe lên cảm xúc rốt cuộc bị khơi lên trong mắt Vĩ Trang, cô ấy giơ tay xoa xoa vành tai cô gái trong lòng, xoa thẳng xuống một đường.
Tiểu Viên cắn môi, thân thể run rẩy, một ý nóng hừng hực, không thể giãy giụa khuếch tán ra khắp người cô, cô mặt đỏ tai hồng mà níu lấy quần áo Vĩ Trang.
Vĩ Trang xoay nghiêng người qua, lập tức đè cô xuống.
Hô hấp của Tiểu Viên thoáng ngừng lại trong nháy mắt, hơi thở của người phụ nữ kia nghiêng tới, ngay phía trên mặt cô, chóp mũi chạm nhau.
Cảm giác tồn tại của ánh mắt người này quá mãnh liệt, cô ấy còn chưa nói gì, Tiểu Viên cũng sắp không thể hít thở rồi.
Sự yên lặng này, hơi thở tinh tế di chuyển trong không khí đều nóng bỏng, mờ ám, không chút nghi ngờ.
Hàng mi dài của Vĩ Trang hơi khẽ nhấp nháy, chiếc tay sùng bái của cô ấy dò xét tới khuôn mặt đỏ không chịu được kia của Tiểu Viên, nhiệt độ từ mặt trong đầu ngón tay truyền tới, kế đó đầu ngón tay như vô tình mà dừng trên cánh môi của Tiểu Viên.
Trong đầu Tiểu Viên vang ong ong, xuất phát từ bản năng, cô hé môi cắn xuống đầu ngón tay của người phụ nữ kia.
Hai người đều thoáng ngừng lại, không hẹn mà cùng khơi dậy ký ức đêm đó.
Tiểu Viên không chịu nổi bầu không khí này, ánh mắt vừa tránh đi, hơi thoáng thở gấp. Vĩ Trang nghiêng tới chạm vào vành tai cô. Tiểu Viên vừa run rẩy, môi người phụ nữ kia liền hôn lên chỗ tai, cái cổ, hôn xuôi xuống.
Thân thể của cô ấy cũng phủ lên Tiểu Viên, đưa cô vào dưới người cô ấy từng chút một.
……
Khuỷu tay trắng như ngó sen của Tiểu Viên cong lên, giây tiếp theo, váy ngủ của cô liền rơi xuống trên thảm.
Cô vẫn thật căng thẳng, cho dù các cô từng có một lần, cô vẫn căng thẳng đến tay chân mềm nhũn run rẩy.
Trước đây Vĩ Trang và cô đều không có kinh nghiệm yêu người cùng giới tính, vì sao lần trước là cô ấy chủ đạo, lần này vẫn là cô ấy chứ?
Một suy nghĩ lý trí le lói nhảy ra trong mạch suy nghĩ hỗn loạn khẩn trương, Tiểu Viên hơi chớp mắt, thò tay móc lấy đai lưng trên người phụ nữ kia.
Mới vừa túm lỏng, tay cô đã bị người phụ nữ kia bắt lấy. Giây tiếp theo, cô còn chưa hoàn hồn, hai cổ tay đã bị một tay Vĩ Trang ấn đè ở đỉnh đầu.
– ——–
Tiểu Viên lại nghịch, bị phạt nha ~ (͠≖ ͜ʖ͠≖)