Nếu là đặt ở trước kia, Tiểu Viên còn đúng là sẽ nhận lời. Diễn viên vì đóng phim mà ở chung riêng trước gây dựng tình cảm là chuyện rất thường thấy, chỉ là giờ phút này, cô đã chần chừ.
“Làm sao vậy? Cuối tuần này không có thời gian sao? Không dính dáng thời gian, chúng ta tự mình điều chỉnh.” Hà Thần Ảnh chu đáo nói.
Tiểu Viên có hơi ngượng ngùng, Hà Thần Ảnh còn là mẹ đơn thân đấy, thời gian của chị ấy càng không dễ điều chỉnh, cô cũng không tiện nói ra băn khoăn thật sự trong lòng —— cô lo Vĩ Trang sẽ để ý. Rốt cuộc thì cô đã có bạn gái cùng giới tính, ít nhiều phải chú ý chút.
“Là thế này, chị Thần Ảnh à, em cảm thấy chúng ta đã đủ quen thuộc rồi, ngược lại bây giờ phải ‘gìn giữ khoảng cách’ nha,” Tiểu Viên dùng giọng điệu nhẹ nhàng dí dỏm mà nói: “Như vậy, đến lúc đó vào phim trường mới có ‘cảm giác mới mẻ’ ấy!”
Hà Thần Ảnh “ồ” một tiếng, thoáng suy nghĩ nghiêm túc, cười nói: “Chị cảm thấy em nói đến còn rất có lý.”
Tiểu Viên gãi gãi đầu: “Em cũng cảm thấy như vậy……” Cô cũng là sau khi nói ra rồi, càng nghĩ càng có lý.
Tiếng con nít gọi mẹ đã truyền ra từ trong ống nghe, Hà Thần Ảnh khẽ than: “Chị phải đi rồi.”
Tiểu Viên cười, rồi hai người nói cười vài tiếng, sau liền cúp máy.
Mẹ đơn thân thật không dễ làm mà, Tiểu Viên nhớ mang máng trước kia ở văn phòng, Nguyễn Thanh từng nhắc đến một ít chuyện của Hà Thần Ảnh, cảm khái rằng cho dù là danh nhân lớn, ngôi sao lớn, đã kèm theo con cái mà tìm một nửa khác vẫn là rất khó.
Suy xét đến quá nhiều, lo trước lo sau, vì con mà luôn là không yên tâm, sợ làm lỡ người khác, lại sợ người khác không tốt đối với con cái nhà mình, cho nên thà rằng vẫn luôn độc thân.
“Trước kia Thần Ảnh là kiểu cuồng si vì yêu, hiện tại thành thục thận trọng nhiều rồi.” Nguyễn Thanh cảm khái: “Dẫu sao thì con còn nhỏ, phải suy xét vì con. May mà Thần Ảnh còn yêu đương, chỉ là không có nghiêm túc như trước kia vậy nữa.”
“Cho nên em mới ly hôn, em không sinh. Cái xã hội này cứ không công bằng đối với nữ giới, giống như một phụ nữ đã kết hôn, sinh con rồi, thì nhất định phải biến thành nhân vật ‘mẹ’, như thể ai cũng có thể tới chỉ trích cô không tốt với con, không xứng làm mẹ vậy. Kèm theo con giống như trời sinh chính là công việc của bà mẹ, ngoại trừ ‘mẹ’ thì đều không thể có thân phận nào khác.” Dương Kiều nói mỉa mai.
“Xã hội này quả thực quá khoan dung đối với nam giới rồi, cô xem Hoắc Bích Quân, bạn gái cũng chưa từng ngớt, truyền thông cùng người xem cùng lắm trêu chọc hai câu, mà Thần Ảnh, nếu như bị chụp được đi ăn với đàn ông, thì phía dưới liền một tràng ‘vẫn là phải quan tâm hơn cho con một chút đi’ ‘con cái mà yêu thương không có đầy đủ là không được ‘…… Chậc chậc!” Nguyễn Thanh hơi lắc đầu.
“Cho nên tôi cảm thấy nuôi con là một chuyện làm ăn lỗ lã, cô xem xã hội này thật lắm ví dụ rồi. Vừa phải đi làm, lại phải nuôi con, lại phải làm bạn cùng. Được thôi, chờ lớn hơn một chút, liền bắt đầu phản nghịch, ghim vào tim cô nơi nơi, nói cô không hiểu chúng nó, nói mong muốn kiểm soát của cô quá mạnh, nói cha mẹ đều là tai vạ, mỗi người đều có bóng ma thơ ấu, mỗi người đều phải tốn thời gian cả đời để chữa lành…… Làm ơn đi, đều là người mấy mươi tuổi rồi, đừng chuyện gì cũng trách ở cha mẹ hết đi?” Một vị nữ cấp cao khác của Phi Dực đã tham gia thảo luận.
“Nói tóm lại, ấy chính là phụ nữ khó, làm mẹ cũng khó, làm con cũng không dễ dàng, mọi người đều quá khó khăn rồi.” Dương Kiều thở dài.
……
Lúc ấy Tiểu Viên chẳng có nói gì, chỉ là đã lặng lẽ lui ra ngoài.
Cô vẫn luôn rất thích Hà Thần Ảnh, rất thích phương thức diễn phim của chị ấy, năng lực xử lý tình tiết. Ở ngoài cô cảm thấy chị ấy hết sức dịu dàng ấm áp, mẫu tính (bản năng của người mẹ), lại có cảm giác trách nhiệm, là người phụ nữ đảm nhiệm nhân vật ‘người mẹ’ này được nhất mà cô đã từng gặp.
Cho nên cô vẫn luôn khá tôn trọng cùng kính trọng Hà Thần Ảnh, nếu diễn “người yêu” với chị ấy, hoàn thành thay đổi của nhân vật như thế nào thật ra còn rất khó, càng huống chi hiện tại cô đã yêu đương, cũng có bạn gái, cho nên băn khoăn đến càng nhiều hơn.
Sau khi tắm rửa xong, Tiểu Viên nằm về lại trên giường, xem trả lời trong di động. Vĩ Trang đã đi đến xã giao rồi đi, cô nhìn nhìn thời gian, mới hơn 8 giờ, cô mở ra tập tin đã tải xuống sẵn, rồi bắt đầu xem nguyên tác của 《 Nhật kí toàn phần trong tim 》.
Trước kia cô từng xem không ít phim tình cảm, có điều tất cả đều là phim tình yêu dị tính, đồng tính thì lại chưa từng xem, này còn kém là bộ đầu tiên.
Không thể không nói, hai vị nữ chính vô cùng chói sáng, khí chất khác biệt, chỉ đứng chung một chỗ không thôi, không cần nói chuyện thì đã rất có tia lửa rồi.
Cách di chuyển ống kính của đạo diễn hết sức lưu loát thẩm mỹ, phối nhạc cũng rất êm tai, câu chuyện quay đến đặc biệt mà mềm mại êm dịu, lại rất có cảm giác hoóc-môn, độ giãn (sức hấp dẫn/hiệu suất) của cảnh quay thực sự đã táo bạo lại triền miên.
Tiểu Viên cắn ngón tay ngẫm nghĩ, lại đi lật kịch bản Trình Diệc sửa, so sánh lên thì trong sáng tí và uyển chuyển lắm rồi, bằng không phỏng chừng chính cô cũng diễn không ra được.
Cô đặt kịch bản qua một bên trước, tập trung bắt đầu xem tới phim, xem mãi xem mãi thì mặt cô dần đỏ lên. Tuy rằng cảnh cũng chả lộ liễu gì, hai vị này coi như diễn đến thật sự quá là trêu người rồi.
Giữa chừng cô đã ấn tạm dừng, rồi nhớ tới người nào đó, lấy di động qua, thấy được hồi âm của Vĩ Trang: “Đang bận gì đó?”
Tiểu Viên nhìn chằm chằm vào màn hình di động, cong mắt mỉm cười.
Trước kia cũng sao mà ngờ được, cái đồ tồi này có thể chủ động nhắn tin cho cô, có thể nhắn ba cái tin vô bổ lại đại diện cho ‘tôi nhớ em’ được.
“Đang xem phim.” Cô đáp, sóng mắt chợt lay động hơi hơi, cô tiếp tục gõ: “Em rất nhớ người á!”
Người tuổi lớn là luôn ngượng ngùng xoắn xít, mình không thể học người ấy, phải trực tiếp một chút, thành thật một tẹo.
Cô đợi hết một hồi, Vĩ Trang không có đáp, đoán chừng đang bận.
Cô đã nhấn nút phát, vừa vặn đã chiếu tới cảnh thân thiết của hai vị nữ chính rồi. Các cô ấy cùng quấn quýt bên nhau, nũng nịu, rên rỉ liên tục. Cô chớp mắt ngu ngơ một cái, máu vọt thẳng lên mặt, rồi lật đật luýnh quýnh ấn ngừng.
“Phù……” Tiểu Viên ngã về lại trên giường, che lấy gương mặt nóng lên.
Lần trước ở phòng nghỉ của Vĩ Trang, may mắn là đang thời gian làm việc, cũng may mắn là người ấy thật sự “tạm thời không phản đối”, cho nên tình cảnh cũng chưa có vượt ngoài tầm kiểm soát.
Có điều, ngón tay của người phụ nữ kia, những xúc cảm đó dường như lưu lại ở bên trong quần áo.
Tiểu Viên trở mình một cái, lấy gối ôm qua đè lên khuôn mặt nóng đỏ của mình.
Khi trước cô nói muốn từ từ tới, thật ra thì chính cô cũng không rõ ràng là thế nào mới tính chậm, kiểu gì mới không tính là chậm nữa.
“Tôi nhớ rõ nguyên lời của tôi là —— tạm thời tôi không phản đối.” Tiếng nói của Vĩ Trang tựa như còn phớt ở ống tai cô, hơi tê tê, Tiểu Viên rụt về lại chăn.
“Nếu như em cảm thấy thế này quá nhanh,” Đôi môi mỏng của người phụ nữ kia hôn vào da thịt sau cổ của cô từng chút từng chút, tay cũng chui vào bên trong áo váy cô từng tí một: “Thì đã kêu tôi dừng lại……”
“Ư……”
Tiểu Viên cắn lấy môi, thân thể đã chậm rãi cuộn tròn thành một cục ở trong chăn, bắt chước theo động tác người phụ nữ kia vuốt ve cô.
Khi Vĩ Trang nói những lời này, giọng nói hơi thấp mà khàn rõ, đường cong thiên lạnh xưa kia đều đã trở nên dịu dàng, trong con ngươi hàm chứa chút dục, vọng. Ý thức của cô liền đã hoàn toàn biến thành hồ nhão, đâu còn nhớ kêu người ấy dừng. Cho dù là giờ phút này nhớ tới lại, thì chân cô cũng nhũn ra rồi.
Dường như Vĩ Trang cũng xuất hiện ở trong ổ chăn của cô, không khí cũng bị người ấy cướp đi mất hơn phân nửa, hít thở của Tiểu Viên thêm nặng, trước nay cô chưa từng làm loại chuyện này với bản thân, thẹn thùng, hoảng loạn, cũng có hơi không nắm trình tự quy tắc.
Cô nói với chính mình, không sao không sao, cô cũng là cô gái trưởng thành rồi, như vậy rất bình thường mà.
Nhưng cô chỉ biết sờ vài cái, nhiều hơn thì không biết lắm, cũng lộn xộn không một thứ tự, dần dần thì không còn cảm giác. Cô chui ra ngoài ổ chăn, đôi vai trần trụi, trượt mở di động, phát hiện Vĩ Trang vẫn chưa đáp lại cô.
Cô chỉ có thể nhảy tới album ảnh, rồi tìm được tấm ảnh chụp Vĩ Trang đeo mắt kính kia. Mang tai cô đã dần dần đỏ lên, cắn chặt môi đỏ, tưởng tượng đến đi tháo mắt kính của người phụ nữ kia, nhìn vào đôi mắt sâu sắc gợn sóng hơi hơi nhộn nhạo kia, kề sát hôn môi với người ấy, hôn môi thật sâu.
“Frances……”
Cô vô thức mà nghiêng người qua, trái tim nhảy bang bang một mạch, môi đỏ hơi hơi run mấp máy, đôi chân dài thẳng tắp tinh tế đã chỉ vẽ ra vết nhăn ở trên giường: “Trang Trang, Trang Trang……”
……
Qua một lát sau, cô hơi hơi mướt mồ hôi, ôm lấy gối ôm, đỏ ửng trên gương mặt chưa có biến mất, ngược lại càng sâu hơn.
Tuy rằng cô vẫn không biết lắm, tuy rằng hình như cô cũng chưa có tới đỉnh, cũng không bằng khi cùng với Vĩ Trang, nhưng hình như là cũng có thể giảm bớt không ít thôi thúc khó tả.
“Không sao, không sao, đừng thẹn thùng, mình cũng 28 tuổi rồi.” Tiểu Viên vùi mặt vào gối ôm, nói tiếng nho nhỏ.
Rồi cô lật người qua, ghé vào trên giường, nhìn đồ ngủ đã cởi ra rớt ở mép giường một cái, hơi cắn môi, rồi lấy di động qua, mở camera ra, đã tự chụp với bản thân một tấm hình.
Cô che lại nhịp tim mất kiểm soát trước ngực: “Không sao, rất bình thường thôi.”
Hiện tại cô đang yêu đương, có thể gửi một chút ảnh chụp “vi diệu” rù quến bạn gái của mình, không cần phải thẹn thùng.
Cô thở ra một hơi, nheo ánh mắt, rồi gửi đi từ WeChat, sau đó vội vàng dụi mặt mình vào gối ôm, rồi cất lên tiếng ưm ư cực thẹn, cẳng chân đập thẳng chăn.
Cách hết một chốc, cô mới đi xem tấm ảnh mình mới vừa chụp.
Quầng sáng đèn vàng ấm phác hoạ nên đôi vai sáng loáng của cô, xương quai xanh tinh xảo, chiếc chăn màu trắng chỉ chắn qua loa một tí xíu trước ngực, vẫn có thể thấy hình dáng.
Cô là nằm bò, tiếp tục đi xuống, là đường cong cái mông nhếch lên như ẩn như hiện.
Còn, còn được nhỉ?
Chỉ không biết là phản ứng của Vĩ Trang như thế nào?
Nhưng di động còn yên yên tĩnh tĩnh, đoán chừng còn đang bận đi?
Tiểu Viên ngồi dậy, lúc sờ đến đồ ngủ của mình, thì di động rung một cái mãnh liệt, là lời mời video của Vĩ Trang.
Cô bị hù giật bắn, sợ tới mức rụt hướng vào chăn, chậm hết vài giây, mới đi nhấn mở, nhưng cô vẫn không dám nhìn thẳng vào màn ảnh, chăn đã kéo đến dưới đôi mắt: “…… Người về rồi?”
Vĩ Trang lẳng lặng nhìn cô, không nói một câu.
Tiểu Viên xấu hổ đến mức không xong, đã quay mặt đi, đến che giấu cũng không che giấu được.
Sau chốc lát, Vĩ Trang vẫn cứ đang nhìn cô, khóe môi dường như còn thoáng vểnh nhẹ.
Tiểu Viên đợi hồi lâu cũng không thấy người kia nói chuyện để dời đi sự chú ý, suýt chút nữa muốn nức nở rồi, bèn dứt khoát ấn ngắt video.
“Vừa rồi?” Vĩ Trang đã gửi WeChat.
“Cái gì cũng không có!” Tiểu Viên mím môi, tức giận mà đánh chữ đáp về: “Em ngủ đây! Hừ!” Cô đã kéo chăn qua, vừa thẹn lại tức mà dốc sức đá cái chăn hết vài cái.
Vĩ Trang đợi một hồi sau, WeChat bên kia không còn phản hồi nữa.
Cô ấy chậm rãi xóa bỏ đi “Để tôi nhìn em chút” trong khung trò chuyện kia.
Không được, nhịn một chút.
Cô ấy trượt đến phía trên khung trò chuyện để xem ảnh chụp kia, đôi mắt đã vơ hết vào tất cả chi tiết, rồi lại về tới đôi mắt của Tiểu Viên, sáng ánh nước, ánh mắt lại có tí buông thả, trống rỗng một chút. Như là chờ đợi người ta đến gần, thân mật với cô, làm cô tràn trề ướt át nóng bỏng.
Vĩ Trang thoáng khẽ cắn đôi môi mỏng phớt đỏ, mắt rũ thấp, nơi hàng mày đã nổi lên nếp nhăn kiềm chế, rồi chậm rãi thở dài ra một hơi.