A Tiện rời khỏi nhà Hình Chính Hạo, nhất thời chẳng biết nên đi đường nào.
Có phải mấy ngày nay nghiện sống sung sướng rồi không? A Tiện tự giễu mình vô liêm sỉ, cuộc sống đó không phải của cậu, từ đầu đến cuối không phải của cậu. Lẽ ra cậu nên sớm hiểu ra mới đúng.
“Ừ, tôi chính là anh trai của cậu.”
“Cậu nhất định phải chà đạp mình như vậy sao? Tôi muốn cậu làm em trai tôi không phải vì muốn chơi cậu, cũng không phải muốn đuổi cậu ra ngoài, tôi muốn cậu thoát khỏi cuộc sống trước đây để làm một người hoàn toàn mới.”
“Sau này cậu làm em trai tôi đi, tôi chính là anh trai, người thân của cậu, sau này không cần làm những chuyện mình không muốn nữa, anh trai sẽ chăm sóc cậu, bảo vệ cậu, được không?”
“A Tiện, hay là cậu làm em trai tôi đi.”
“Cậu cứ ti tiện như vậy, muốn sống dựa vào đàn ông cả đời sao!”
……
Những lời của Hình Chính Hạo văng vẳng bên tai cậu như ác mộng, A Tiện ôm đầu thẫn thờ.
Mới sống sung sướng vài ngày đã quên mình là ai rồi sao? A Tiện! Mi là A Tiện!
“Mình là A Tiện……”
Đúng, cậu là A Tiện.
Hai giọng nói trong lòng A Tiện giao chiến ba trăm hiệp, đao quang kiếm ảnh, cuối cùng lưỡng bại câu thương.
A Tiện túm chặt quần áo trên người, đây là y phục của cậu, mặc vào không thoải mái cũng chẳng ấm áp nhưng thanh thản.
Cậu dựa vào tường chậm chạp trượt xuống, cuối cùng ngồi bệt dưới đất, lấy từ túi hành lý ra tấm chăn mỏng đến đáng thương, loay hoay tìm một tư thế dễ chịu rồi nhắm mắt ngủ.
Chân vẫn chưa cắt chỉ nhưng đi đứng không còn đáng ngại, chỉ cần giấu kỹ thì vẫn là A Tiện chỉ tàn phế một phần tư trước kia. Mấy ngày nay cậu đã học được rất nhiều chữ, cậu nghĩ chắc cũng đủ để tìm một công việc đàng hoàng……
Phải, cậu bị Hình Chính Hạo dụ dỗ. Giờ cậu có vốn liếng, biết rất nhiều chữ, tương đối khỏe mạnh, ít nhất cũng đã ăn no.
Cậu muốn thử xem rời khỏi cuộc sống trước đây mình chưa bao giờ thích thì có thể sinh tồn được không?
Chẳng bao lâu sau A Tiện đã biết được lợi ích của việc học chữ.
Trước cửa một quán ăn bình dân có dán thông báo tuyển người, trên đó viết cần tuyển nhân viên phục vụ và rửa chén, A Tiện đọc hiểu hơn phân nửa nên đi vào.
“Khách ơi trên lầu có chỗ đấy ạ, dưới đây kín hết rồi.” A Tiện đến lúc sáng sớm nhưng đã có rất nhiều người đang ăn điểm tâm trong quán, chuyện trò rôm rả, ăn uống thả cửa.
A Tiện lắc đầu rồi lí nhí nói: “Xin hỏi……”
“Gì cơ?” Nhân viên phục vụ không nghe được cậu nói nên nhíu mày, người này còn xách một cái túi vải đỏ trắng xanh! Chẳng lẽ tới xin ăn? Không được, lỡ bị ông chủ bắt gặp thì tiền lương ngày mai của mình xem như đi tong!
A Tiện nói lớn hơn, phát sốt lâu ngày khiến cậu bị viêm amiđan nên giọng nói khàn khàn, “Xin hỏi ở đây cần tuyển người rửa chén đúng không?”
“À, chuyện này không liên quan đến tôi. Đến tìm ông chủ ở quầy phục vụ đằng kia đi.”
Đang bận túi bụi chân không chạm đất thì làm gì có thời gian đoái hoài đến người khác, nhân viên phục vụ mau chóng đẩy cậu đi.
A Tiện cũng chẳng buồn, sau khi nói cám ơn liền đi tới quầy phục vụ.
Trong quầy phục vụ kiêm quầy thu ngân, ông chủ đang ngồi trên ghế hút thuốc phì phèo. A Tiện khép nép cười với hắn rồi lặp lại câu hỏi lúc nãy.
Giờ ít khách tới trả tiền nên ông chủ rất nhàn rỗi, thấy một cậu bé cười ngây thơ xán lạn thì lập tức để ý tới cậu, thế là nhanh nhảu hỏi A Tiện: “Ờ, cậu tên gì?”
“Tôi là…… Hình…… Tiểu Minh.” Đây là cái tên cậu nhìn thấy trong sách ngữ văn……
Quán ăn bình dân nên tiêu chuẩn nhận người cũng bình dân, ông chủ không đòi A Tiện đưa thẻ căn cước mà ngắm nghía A Tiện một hồi làm cậu cứ tưởng hắn muốn ngủ với mình, sau đó ông chủ mới lên tiếng: “Dáng dấp cậu không tệ, làm nhân viên phục vụ nhé?”
A Tiện nhìn các nhân viên phục vụ bưng đĩa đi tới đi lui, vội vàng lắc đầu: “Ông chủ…… Tôi, tôi không biết tiếp khách, tôi sợ đắc tội bọn họ…… Anh cho tôi rửa chén là được rồi……”
Ông chủ không phản đối mà chỉ tặc lưỡi với vẻ tiếc nuối khiến A Tiện hoảng hốt tưởng mình xin việc thất bại.
Ông chủ hít một hơi thuốc rồi nhả khói vào mặt A Tiện làm cậu ho sặc sụa, A Tiện sợ chọc giận thần tài nên vội vàng nhịn xuống. Ông chủ nói: “Cũng được, cậu mười lăm tuổi chưa? Lỡ có ai kiện tôi thuê lao động trẻ em thì nguy…… Cậu ra sau rửa chén đi, hôm nay nhìn xem bọn họ rửa thế nào rồi ngày mai bắt đầu tính công, bao cơm trưa, cơm tối tự túc, một tháng bảy trăm tệ, chịu làm không?”
Bảy trăm?!
Bảy trăm……
Bảy trăm!!!
A Tiện bị may mắn bất ngờ rơi trúng đầu làm cho choáng váng.