A Tiện được ban cho một ân huệ lớn, trong lòng vui sướng và cảm kích về phòng cho thuê. Khi sắp đến dưới lầu thì một chiếc xe màu đen lao vụt qua bên cạnh thổi bay mái tóc xơ xác của thiếu niên.
A Tiện nghi ngờ nhìn chiếc xe, nghĩ thầm vùng này đều là dân nghèo, sao lại có xe hơi cơ chứ?
Nhưng thắc mắc này không làm chậm bước chân A Tiện, cậu còn phải về nhà nấu cơm cho phụ nữ mang thai nữa.
Cậu gõ cửa, người phụ nữ đi ra mở cửa, gương mặt vẫn nhăn nhó như mọi khi.
A Tiện không thèm để ý mà hâm nóng thức ăn đưa cho bà ta rồi nói: “Sữa bột mẹ tự đi mua được không? Con…….” Cậu không biết nhiều chữ lắm.
Người phụ nữ xua tay ra hiệu đã biết.
A Tiện thấy không còn gì để nói nên tập trung ăn cơm. Cậu nghĩ tối nay có rảnh phải ra ngoài mua ít thuốc chống viêm và nước sát trùng, nếu không chân sẽ tàn phế thật.
Tuy ông chủ đã nói mấy ngày tới cậu không cần đi làm nhưng trong lòng A Tiện vẫn không dám, cậu quyết định ngày mốt sẽ đi làm lại.
A Tiện vào tiệm thuốc hỏi mua thuốc chống viêm và nước ô-xy già, dược sĩ gật đầu rồi quay người lấy thuốc.
A Tiện mấp máy môi nhìn bóng lưng mặc blouse trắng của dược sĩ, tuy cảm thấy ngại nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Cho em…… loại rẻ nhất ấy……”
“Này cậu bé đừng có ham rẻ, sức khỏe mới quan trọng nhất, thuốc rẻ không hiệu quả gì mà cũng chẳng rẻ hơn bao nhiêu tiền đâu.”
A Tiện cúi gằm mặt như sắp chạm đất, cậu biết dược sĩ đang nhìn mình với vẻ khinh bỉ nhưng vẫn nói: “Em muốn loại rẻ nhất ấy.”
Dược sĩ hết cách nên đành lấy thuốc chống viêm rẻ nhất và nước ô-xy già cho cậu, A Tiện nghe thấy cô lẩm bẩm: “Thanh niên bây giờ thật là……”
A Tiện ngồi xổm dưới lầu phòng cho thuê, từ từ dùng nước ô-xy già rửa sạch vết thương của mình.
Vì muốn tiết kiệm hết mức nên cậu không dùng bông gòn mà nhỏ từng giọt lên vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Bỗng nhiên một tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Sau đó cửa xe mở ra, “Chính là chỗ này!”
A Tiện ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện bốn năm gã đàn ông nhảy xuống từ chiếc xe màu đen hôm nay, trên tay cầm gậy gộc hung thần ác sát đứng đấy, sau đó một phu nhân đẫy đà mặc quần áo lộng lẫy bước xuống từ ghế trước, mang đôi giày cao gót mười centimet thanh mảnh hoàn toàn trái ngược với hình thể của bà ta, A Tiện chỉ sợ đôi giày sẽ gãy mất.
Phu nhân kia dẫn đầu năm gã đàn ông theo sau, khi đi ngang qua A Tiện, bà ta cúi đầu liếc nhìn cậu như nhìn một đống rác rồi dời mắt đi.
A Tiện có linh cảm không tốt nên vội vàng nhét ô-xy già và thuốc chống viêm vào túi rồi đi theo.
A Tiện sống lẻ loi một mình từ rất lâu, để bảo vệ mình cậu có một loại trực giác như dã thú, khi thấy phu nhân kia đứng trước phòng mình thuê thì A Tiện biết trực giác của cậu lại đúng rồi.
Phu nhân ăn mặc lộng lẫy nhưng bộ dạng rất kệch cỡm, rõ ràng là dân giàu mới nổi.
Phu nhân xòe bàn tay sơn móng đỏ đập cửa như muốn phá sập nó.
A Tiện biết kẻ đến bất thiện nên vội vàng đi tới ngăn cản: “Các người làm gì vậy? Đây là nhà tôi.”
Phu nhân nhìn cậu như nhìn rác rưởi rồi nói: “Nhà mày có một con đàn bà đúng không?”
A Tiện từng bị rất nhiều người xem như rác rưởi nên mặt không đổi sắc trả lời: “Đúng vậy, nhưng bà ấy là mẹ tôi, liên quan gì tới các người?”
Phu nhân sửng sốt rồi lập tức nở nụ cười dữ tợn, đôi môi đánh son đỏ chót và hàm răng trắng nhởn vô cùng khó coi, “Thì ra con tiện nhân kia còn có một thằng con hoang! Kéo nó ra!” . truyện ngôn tình
“Các người muốn làm gì?” A Tiện kinh sợ, “tiện nhân” mà bà ta nói hiển nhiên là mẹ cậu, nhìn tư thế bà ta rõ ràng sắp đạp cửa xông vào rồi!