“Cậu quyết định rồi à?”
“Vâng, em quyết định rồi đội trưởng Trương.” Hình Chính Hạo nghiêm túc gật đầu.
Đội trưởng Trương nhíu mày, Hình Chính Hạo là đội phó trẻ nhất từ trước đến nay trong đại đội của họ, tiền đồ có thể nói là vô hạn, nhưng sao lại……
“Cho tôi một lý do đi.” Đội trưởng Trương thường ngày ôn hòa thân thiện nhưng giờ lại nghiêm mặt. Một người trẻ tuổi có tương lai rực rỡ như vậy, ông không thể dễ dàng phê chuẩn được.
“Ngay từ đầu em đã không có ý định làm cảnh sát cả đời rồi ạ.” Đối mặt với đội trưởng Trương vừa là thầy vừa là bạn, Hình Chính Hạo thành thật trả lời, “Em đã hứa với người nhà đến một thời điểm nhất định sẽ tự động về nhà kế thừa gia nghiệp, anh trai cứ thúc giục em mãi, hơn nữa……”
“Hơn nữa cái gì.” Đội trưởng Trương tỏ vẻ bực bội, “Đây không phải lý do, Chính Hạo, cậu là người không dễ bị bên ngoài tác động, tôi biết cậu rất yêu nghề này, tôi chỉ muốn biết tại sao cậu từ bỏ thôi.”
Hình Chính Hạo mím môi không nói gì.
Bởi vì anh đã gặp được đúng người ở đúng thời điểm, người này khiến anh tự giác thực hiện lời hứa về nhà trước hạn. Anh có quá nhiều thứ quan trọng hơn công việc này, chẳng hạn như tìm cho cậu một môi trường mới để cậu bắt đầu cuộc sống mới. Chẳng hạn như tìm trường tốt để cậu học vẽ tranh đúng chuyên môn. Chẳng hạn như……
Tay cậu.
Mấy đêm rồi Hình Vũ trằn trọc bên cạnh anh, sao anh lại không biết chứ.
Anh đã hỏi Hình Vũ nhưng cậu đều ngậm miệng không nói, vờ như chẳng có chuyện gì.
Từ lâu anh đã nhìn ra tay trái Hình Vũ có vấn đề, sau khi gặng hỏi liên tiếp thì cậu mới chịu nói thật.
Lúc đó Hình Chính Hạo cảm thấy cả đời này chưa bao giờ đau lòng cho ai như vậy.
“Anh về rồi, ăn cơm thôi.” Hình Chính Hạo vừa lấy chìa khoá thì cửa lập tức mở ra. Mùa xuân tháng Ba se lạnh, bầu không khí ấm áp dễ chịu sau cánh cửa khiến anh hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Không còn ai quan trọng hơn cậu cả.
Từ chức, trước đây không do dự, hiện tại không, tương lai cũng sẽ không.
“Tài nấu ăn của em ngày càng giỏi nhỉ.” Nuốt đồ ăn Hình Vũ làm, Hình Chính Hạo hài lòng khen ngợi.
“Đều nhờ anh dạy đấy.”
“Nhưng em nấu còn ngon hơn anh nữa.” Hình Chính Hạo nhẹ nhàng mỉm cười.
“Thật ra anh nấu cũng ngon lắm. Nhưng anh phải đi làm nên cứ để em nấu là được rồi.” Hình Vũ cười nói.
Hình Chính Hạo đưa tay qua bàn ăn vuốt mái tóc mềm của cậu, Hình Vũ thích sạch sẽ nên nhất định là thơm ngào ngạt. Trước kia không có điều kiện, giờ mỗi ngày đều tắm gội sạch sẽ, Hình Chính Hạo không nói với cậu về tiền điện nước, bởi vì phí tổn vô hình này chắc chắn sẽ dọa cậu không dám xem TV và tắm rửa cả tuần.
Anh nói: “Sắp tới không cần đi làm nữa.”
“?”
“Anh từ chức rồi nhưng còn phải hỗ trợ người mới và bàn giao công việc gần hai tháng nữa, khoảng tháng Năm anh sẽ dẫn em tới thành phố S.” Hình Chính Hạo nói, “Em chuẩn bị xong chưa?”
Hình Vũ im lặng một hồi mới nói: “Anh đi đâu em sẽ theo đó.”
“Ừ.” Hình Chính Hạo nói xong lại vỗ đầu cậu, “Đừng lo, thành phố S chỉ cách đây hai giờ lái xe thôi, em muốn về lúc nào cũng được hết. Ăn cơm đi.”
Hình Vũ: “À.”
Hình Chính Hạo nói: “À.”
Hình Vũ: “…..”