Lần này cơn đau lại ở phổi, hô hấp bị tắc nghẽn, cơ thể càng lúc càng nặng.
Trình Sưởng che ngực, tuyệt vọng thở hổn hển, bên tai tràn ngập âm thanh linh tinh —— hình như có người chạy tới, giơ tay đỡ hắn, vội vàng hỏi hắn thế nào; tựa hồ lại có người mời rượu hắn, hỏi Tam công tử có uống thêm nữa không?
Cả người Trình Sưởng giống như bị kẹt trong hồ nước hỗn độn, đang muốn chìm sâu hơn, đột nhiên một bàn tay duỗi ra từ trên mặt nước, cố gắng túm chặt hắn, kêu: “Trình Sưởng, mau tỉnh lại ——”
Là Hạ Nguyệt Nam.
Anh mấp máy môi, nôn nóng nói chuyện với hắn.
Đáng tiếc Trình Sưởng nghe không rõ lắm qua làn sóng nước gợn.
Hắn chỉ có thể nhận ra Hạ Nguyệt Nam đang thúc giục hắn trở về.
“Anh nên tỉnh từ lâu rồi! Vì sao khăng khăng muốn ở lại bên kia?”
“Nếu không tỉnh lại, anh sẽ xảy ra chuyện!”
“Rốt cuộc là sự vướng bận gì khiến anh không muốn rời đi, không muốn trở về?”
“Thiên địa có nói, đạo lý sinh tử đều giống nhau, anh vốn không phải là người bên kia, nếu trái ý trời, hai mạng của anh sẽ xảy ra chuyện ——”
Trình Sưởng cố gắng nghe Hạ Nguyệt Nam nói, mỗi khi nghe được một câu, thân mình sẽ chìm xuống một chút, nghe đến câu cuối cùng, không hiểu sao chống cự được, muốn thoát khỏi tay anh ta, để mặc cho mình rơi xuống đáy hồ.
Vết vằn trên má lại đau rát, có thứ gì đó nhơn nhớt chảy ra từ vết thương trên má.
Trình Sưởng mở mắt nhìn, hóa ra là máu.
Màu máu đặc quánh nhưng sặc sỡ, loang lổ thành từng đợt trong sóng nước, cho đến khi hoàn toàn xâm chiếm tầm nhìn của hắn, bao phủ lấy thân thể của hắn.
Cơ thể bị máu bao vây này dường như có ngọn lửa cuồng nộ vờn quanh, cực kỳ nóng, đến nỗi Hạ Nguyệt Nam không thể túm chặt cổ tay của hắn, trong nháy mắt mất đi sức lực.
Khi Trình Sưởng rơi xuống đáy hồ, mơ hồ nghe được câu cuối cùng của Hạ Nguyệt Nam.
“Nhân quả khép kín…… Chấp niệm tiêu tan……”
“Giữa ba hoàng hôn…… Anh chắc chắn……”
“Chắc chắn……”
Đến tột cùng chắc chắn cái gì, Trình Sưởng không còn sức để nghe, cũng không muốn nghe.
Hô hấp tắc nghẽn lấy đi toàn bộ sức lực trong cơ thể, hắn nhắm mắt lại, rơi vào một đám sương máu mênh mang.
……
“Tiểu vương gia, cái người sa cơ thất thế kia lại mang theo nha sai nhìn chằm chằm ngài kìa!” Bên tai vang lên giọng Tôn Hải Bình.
Trình Sưởng đột nhiên mở mắt ra, mình đang ngồi uống rượu trong một tửu lầu ở Tần Hoài, mặc y phục gấm sặc sỡ rêu rao, nghiễm nhiên là…… tiểu vương gia chân chính kia.
“Đúng vậy, hơn nửa năm qua, nàng và tên nha sai mặt trắng cứ nhìn chằm chằm tiểu vương gia biết bao nhiêu lần rồi, thật là phiền! Tiểu vương gia, ta trị bọn họ nhé?” Một gã sai vặt khác nói.
Trình Sưởng chưa kịp khống chế thân thể, đã thấy mình “cụp”, đặt chén rượu lên bàn, nói một cách kiêu căng: “Đi!”
……
“Tiểu vương gia, tiểu nhân đã điều tra rồi, Điền nha sai có một đệ đệ, tên là Điền Trạch, định thi khoa cử năm sau, là người đọc sách nghiêm túc.”
“Người đọc sách? Bổn tiểu vương ngứa mắt người đọc sách nhất! Đi, đi gặp hắn!” Trình Sưởng nhíu mày, chắp tay sau lưng, dẫn theo một đám gã sai vặt cà lơ phất phơ rời khỏi vương phủ, theo đuôi Điền Tứ ra ngoại ô.
Điền Trạch vừa mua bút mực trở về, đẩy hàng rào tre chuẩn bị vào nhà, không biết có phải cảm giác được gì hay không, quay lại nhìn.
Trương Đại Hổ hỏi: “Tiểu vương gia, ta lên được không?”
Nhưng ngay khi Điền Trạch quay lại nhìn, Trình Sưởng sững cả người.
Gương mặt này từ từ trùng khớp với một khuôn mặt khác nhỏ hơn và non nớt hơn trong ký ức.
Quả nhiên là hắn?
Hắn còn sống?
Trong vụ thảm sát ở chùa Minh Ẩn năm đó, chẳng phải hắn đã chạy thoát hay sao? Vì sao còn quay lại? Hắn không biết Kim Lăng nguy hiểm hay sao?
“Tiểu vương gia, tiểu vương gia?” Tôn Hải Bình thấy Trình Sưởng trố mắt nên hỏi, “Lên không?”
Trình Sưởng liếc hắn, phục hồi tinh thần lại.
Hắn không kiên nhẫn nói: “Không lên!” Một tay vỗ vào ót của gã sai vặt khác, “Đều do ngươi, toàn nghĩ ra ý đồ xấu xa! Rảnh quá nên tìm người đọc sách gây chuyện phải không? Sau này không được động vào hắn.”
“Đi!”
……
Mùi rượu quanh quẩn nơi chóp mũi, Trình Sưởng vừa mới uống một chén đã nghe Vận Vương say khướt nói: “Gần đây được một mỹ thiếp, vốn định mời tam ca và Minh Anh qua phủ uống rượu, không ngờ tam ca nhanh hơn.”
Lăng Vương cười nói: “Sớm hay hay muộn thì có gì phải vội vàng, nếu lão tứ có hứng thú, mấy ngày nữa ta và Minh Anh sẽ qua phủ của ngươi.”
Bên ngoài có người muốn bẩm báo với Lăng Vương, hắn nói “Xin lỗi không tiếp chuyện được”, sau đó đi ra ngoài.
Vận Vương đã say đến bất tỉnh nhân sự, bởi vì hôm trước nhận ra Điền Trạch, Trình Sưởng có việc trong lòng nên không tham rượu, mơ màng say đi dạo trong vườn của Lăng Vương, mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện trong một gian phòng.
“Ngũ điện hạ quả thật đang ở Kim Lăng.”
“Năm đó điện hạ hợp tác với Nhị hoàng tử của Đạt Mãn là để giết Ngũ điện hạ, bây giờ tuy rằng Trung Dũng Hầu phủ và các tướng sĩ Tái Bắc đã chết, nhưng Ngũ điện hạ chưa chắc không biết nội tình, nếu hắn bẩm báo chuyện này với bệ hạ, chỉ sợ……”
“Tìm hắn, trước khi hắn gặp được phụ hoàng, phải giết hắn……”
Tim Trình Sưởng đập điên cuồng.
Tuy hắn không làm việc đàng hoàng, nhưng trận chiến Tái Bắc năm đó chấn động trong triều, hắn cũng nghe nói một chút.
Sau trận chiến này, rất nhiều triều thần viết thư thỉnh cầu truy cứu Trung Dũng Hầu tham công liều lĩnh, nhưng nhờ phụ thân Tông Thân Vương của hắn giúp hầu phủ nói đôi câu.
Hóa ra…… hóa ra Trung Dũng quân tử trận là do tam ca thông đồng với địch.
Màn đêm buông xuống, Trình Sưởng hoảng hốt rời khỏi Lăng Vương phủ, không quan tâm có bị ai phát hiện tung tích của mình hay không.
Khi trở lại Tông Thân Vương phủ, lập tức gọi Tôn Hải Bình: “Lúc trước, ta bảo ngươi tìm chưởng sự cho Vọng Sơn Cư phải không? Ngươi kêu hắn tới đây.”
“Không phải tiểu vương gia nói rằng tạm thời không xây Vọng Sơn Cư hay sao? Một cái sơn trang lớn như vậy, nhỡ bị Vương gia phát hiện……”
“Bảo ngươi kêu thì lo đi kêu! Nhiều lời vô nghĩa làm gì?!”
Tôn Hải Bình rời đi, Trình Sưởng ngồi trong phòng.
Lòng hắn quá rối loạn, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Nói với phụ thân ư? Nhưng nếu phụ thân cảm thấy hắn xằng bậy, không tin hắn thì sao?
Hơn nữa thông đồng với địch là đại sự, liên lụy tới mấy hoàng tử, mấy năm nay quyền lực của phụ thân suy thoái, chỉ sợ cũng bó tay không có biện pháp, nói với ông, không chừng sẽ liên lụy đến ông.
Hoặc là trực tiếp nói với bệ hạ?
Trình Húc là nhi tử của bệ hạ, tam ca cũng là nhi tử của bệ hạ, ai biết bệ hạ thiên vị người nào?
Thôi, giấu người trước.
Dù sao hắn xây Vọng Sơn Cư là để dùng giấu mỹ nhân, lúc nhét mỹ nhân vào đó, nhân tiện cũng nhét Trình Húc vào luôn, Lăng Vương không tìm được Trình Húc, há chẳng phải không thể giết được hắn hay sao?
Không bao lâu sau, Tôn Hải Bình đưa Lâm chưởng sự của Vọng Sơn Cư tới.
Trình Sưởng nói với Lâm chưởng sự: “Vọng Sơn Cư có Đan Hưng Viên, ngươi xử lý khu vườn này đi.”
“Là khu vườn hẻo lánh bị một mảnh rừng long não ngăn cách phải không?” Lâm chưởng sự hỏi, “Xin hỏi tiểu vương gia, sau này ai sẽ ở trong vườn này, muốn xử lý như thế nào?”
“Ngươi quản ai ở trong đó làm gì?” Trình Sưởng hơi bực mình, một lát sau, hắn dịu giọng, “Xây thành thư phòng là được.”
“Vâng, tiểu nhân sẽ lập tức đi tìm thợ thủ công.”
……
Bên tai vang lên tiếng cười đùa vui vẻ, thuyền hoa lắc nhẹ theo sóng nước, mở mắt ra, thấy những ánh đèn đủ màu trôi nổi trên mặt nước lấp lánh.
Trình Sưởng nhận ra nơi này, hai năm trước, vào đêm hội hoa triều, nơi hắn rơi xuống nước.
Nữ tử trên thuyền hoa đưa một chén rượu: “Tam công tử, uống thêm một chén nữa không?”
“Tam công tử, ngài thích Thiên Thiên cô nương đến thế à? Nô gia nghe nói mấy ngày trước ngài xây Vọng Sơn Cư cho nàng, bị Vương gia điện hạ đánh một trận, xuýt nữa gãy chân, nô gia đau lòng lắm đó.”
Trình Sưởng say khướt nói: “Vọng Sơn Cư là nơi bổn tiểu vương dùng để giấu mỹ nhân, chờ sửa xong, không những giấu Thiên Thiên ở đó, mà giấu các ngươi luôn.”
Hai nữ tử trên thuyền hoa mỉm cười.
Hôm nay vết thương đã lành, đây là lần đầu tiên hắn rời vương phủ, tuy rằng tham lam uống thêm mấy chén, nhưng trong lòng vẫn nhớ chuyện của Điền Trạch, muốn vội vàng đến Vọng Sơn Cư trước khi trời hửng sáng, xem thử Đan Hưng Viên xây xong chưa.
Vì thế đêm tối cũng muốn đi.
Nữ tử trên thuyền hoa đỡ hắn đến mạn thuyền, nũng nịu nói: “Tam công tử, sao hôm nay ngài thất thần vậy? Có phải coi thường hai tỷ muội chúng ta hay không?”
Trình Sưởng nông cạn, rất khó giả bộ chuyện trong lòng, hiện tại uống rượu, lại bị nữ tử khiêu khích, dựa vào men say, để lộ ra một chút: “Bởi vì gần đây bổn tiểu vương…… biết một bí mật động trời……”
Nữ tử trên thuyền hoa tỏ vẻ kinh ngạc: “Bí mật gì vậy?”
Trình Sưởng cười một cách thần bí, đảo mắt xung quanh, nhìn lên Trích Tinh Lâu bên sông Tần Hoài.
Hơn nửa năm nay, cô nhi của Trung Dũng Hầu phủ thường dẫn Điền Tứ đi theo hắn, hắn biết bọn họ ở chỗ nào.
Thân phận hiện nay của Trình Húc là đệ đệ thi khoa cử của Điền Tứ.
Vì thế hắn giơ tay, chỉ về phía Trích Tinh Lâu.
Nữ tử trên thuyền hoa không để ý, vừa đỡ hắn lên thuyền nhỏ, vừa cười nói: “Để ý, để ý, kẻo Tam công tử bị thương.”
Người lái thuyền vốn đã đón hắn ổn định, nhưng vào lúc nữ tử thuyền hoa xoay người, gã sai vặt chuẩn bị lên thuyền, tay áo hắn đột nhiên bị nhét hai khối gạch vàng nặng trĩu. Ngay sau đó, thân hình nghiêng về phía thuyền đột nhiên mất thăng bằng, hắn ngã ngửa, gương mặt đập mạnh vào mái chèo trong nước, cảm giác đau đớn kèm theo choáng váng truyền đến, hắn chưa kịp giãy giụa đã chìm xuống nước.
Hô hấp bị nước chặn lại, phổi đau như sắp nổ tung, thân thể nặng nề liên tục chìm xuống, Trình Sưởng tuyệt vọng thở hổn hển từng ngụm, nhưng chỉ hút vào càng nhiều nước hồ.
Vào giây phút cuối cùng khi ý thức biến mất, hắn thấy mình ngồi bất lực ở núi Bình Nam khi còn nhỏ, mắt cá chân bị một con rắn sọc xanh cắn, rất đau, sưng to, tới bây giờ không thể động đậy.
Hắn lẻn ra khỏi chùa Minh Ẩn chơi một mình, không ngờ sẽ gặp chuyện như vậy, núi Bình Nam rất lớn, hiện tại trời đã tối, không có người đi tìm hắn, có phải hắn sẽ chết ở đây hay không.
Trình Sưởng đang tuyệt vọng, đột nhiên có một cậu bé với khuôn mặt trong sáng từ trong rừng đi ra.
Cậu bé liếc nhìn hắn, ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn vết thương trên mắt cá chân của hắn rồi nói: “Rắn cắn ngươi có độc, ta giúp ngươi hút độc ra trước nhé?”
Tiểu Trình Sưởng đã bất lực, nghe vậy, liều mạng gật đầu.
Cậu bé giúp hắn hút nọc độc của rắn ra, cõng hắn trở lại chỗ ở của mình, nghiền nát thảo dược hái được để đắp lên vết thương cho hắn, sau đó đưa hắn đến con đường dẫn lên chùa Minh Ẩn.
Cậu bé không nói tên mình cho Trình Sưởng biết, chỉ nói cậu và mẫu thân ẩn cư trong núi này.
Nhưng tiểu Trình Sưởng lại nhớ kỹ, nói với cậu: “Ngươi đã cứu mạng ta, sau này ta nhất định sẽ trả ơn ngươi.”
Khi Trình Sưởng cuối cùng bị mắc kẹt trong hồ, rốt cuộc đã hiểu vì sao mình chết.
Do tam ca sai người làm.
Bởi vì hắn đã biết chuyện tam ca thông đồng với địch để giết Trình Húc.
Sau khi biết nguyên nhân cái chết của mình, Trình Sưởng không rõ mình có hối hận hay không.
Có lẽ hối hận.
Nếu biết như thế, sẽ không giúp Trình Húc, mình còn có thể sống sót.
Nhưng cuối cùng hắn nhận ra, trong cuộc đời hoang đường hồ đồ trái với đạo lý của mình, hóa ra hắn vẫn sẵn sàng thực hiện lời hứa thuở nhỏ.
……
“Sưởng Nhi, Sưởng Nhi?”
Phảng phất bị rút khỏi giấc mơ, Trình Sưởng ngồi dậy mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển vài hơi, nhìn xung quanh.
Là Phù Phong Trai ở Tông Thân Vương phủ.
Hắn đã trở lại vương phủ.
Bên cạnh giường, ngoài Tông Thân Vương phi, còn có Ngô đại phu thường khám bệnh cho hắn, cùng với Tôn Hải Bình, Trương Đại Hổ và vài gã sai vặt.
Bầu trời bên ngoài đầy mây, hiện giờ…… vẫn là hoàng hôn?
Tông Thân Vương phi thấy Trình Sưởng đã hồi phục tinh thần, nước mắt lưng tròng nói: “Hôm qua mẫu thân vừa rời khỏi Duyên Phúc Cung, đã đến Tông Nhân Phủ tìm phụ thân con, định cùng nhau gặp Thái Tử điện hạ, không ngờ Thái Tử điện hạ đã ra lệnh cho Dực Vệ ty đến chỗ của bệ hạ để cứu con. Mẫu thân vốn cho rằng con không sao, nào ngờ con vừa rời khỏi Di Thanh Cung thì ngất xỉu, hôn mê một ngày một đêm.”
Trình Sưởng hiểu ngay, hóa ra đã là hoàng hôn ngày hôm sau.
Tông Thân Vương phi thở dài: “Không biết đến tột cùng là bệnh gì, mẫu thân đã mời vài thái y tới bắt mạch cho con, đều nói mạch của con bình thường, không đáng lo.”
Trình Sưởng nghe vậy, liếc nhìn Ngô đại phu đang ở cạnh giường, Ngô đại phu lắc đầu với hắn.
Trình Sưởng tạm thời dẹp bỏ nỗi lòng rối ren trong mơ, hỏi Tông Thân Vương phi: “Mẫu thân, phụ thân đâu?”
“Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên phụ thân con không thoát ra được, có lẽ trễ chút mới về.”
Cái gọi là chuyện lớn trong cung, đại khái là Thái Tử điện hạ ra lệnh cho Dực Vệ ty mời Chiêu Nguyên Đế từ Duyên Phúc Cung trở về.
Trình Sưởng “Dạ”, trò chuyện với Tông Thân Vương phi gần nửa khắc để bà yên tâm, sau đó nói rằng muốn nghỉ ngơi một lát.
Sau khi Tông Thân Vương phi rời đi, Trình Sưởng cho mấy gã sai vặt trong phòng lui ra, chỉ để lại một mình Ngô đại phu, đóng cửa sổ rồi hỏi: “Lần này mạch của ta thế nào?”