Sau khi hai người uống rượu xong thì bắt đầu bàn hợp đồng nhưng giữa chừng cô lại cảm thấy người mình nóng lên.
Cảm nhận có gì đó không ổn nên cô đã xin phép được vào nhà vệ sinh nhưng chỉ mới vừa đi ra khỏi cửa đã có hai người đang ông đứng chặn đường.
Các người đây là có ý gì”
Lúc này Trần tổng từ trong phòng bao nói vọng ra:
Nếu cô Diệp đây có thể ngủ với tôi một đêm thì việc làm ăn của hai công ty chúng ta sẽ càng bền chặc hơn có đúng không”
Nhận thức được nguy hiểm cô liền theo bản năng ấn nút khiến cho vòng tay của mình biến thành một con dao chém vào hai tên canh cửa sau đó chạy đi.
Trần tổng trong phòng bao thấy vậy thì hét lên:
Còn không mau đi bắt nó về”
Hai người kia nghe vậy thì nén cơn đau mà cố gắng chạy theo cô.
Diệp Viên Hy biết mình bị trúng thuốc không thể chạy xa được nên cô chỉ đành phải trốn ở đâu đó.
Tiếng bước chân ngày càng gần nên cô đã không suy nghĩ nhiều mà mở đại một cửa phòng nào đó chạy vào rồi khóa chặc lại.
Cảm thấy mình đã an toàn rồi thì cô mới thở phào nhẹ nhỏm, cả người vô lực mà dựa lưng vào cánh cửa rồi trượt xuống.
Nhìn xung quanh cô phát hiện trước mắt mình là một không gian tối:Không biết mình đã vào phòng của ai nữa, giờ không phải là lút mình nên quản chuyện này.
Người mình nóng quá, theo như kinh nghiệm đọc truyện thì chắc đây là xuân dược vậy có nghĩ là tạm thời phải tắm nước lạnh.
Nơi đây là một căn phòng ngủ của bar, hiện giờ không gian tối như vậy lại không có tiếng người nên chắc chủ của căn phòng không có ở đây hoặc là chưa có ai thuê”
Nghĩ như vậy nên cô lập tức đứng dậy cố dựa vào tường rồi nhờ ánh sáng ít ỏi của mặt trăng từ ngoài ban công chiếu vào mà đi tìm phòng tắm.
Lúc này bên trong Hàn Chiêu Dạ đang dùng nước lạnh để dập lửa cho bản thân mình thì bỏng nhiên anh nghe một tiếng “cạch” sau đó có một bóng người bước vào.
Ban đầu anh còn tưởng là người phụ nữ do bạn thân của mình sắp đặt nên khiến cơn nóng trong người anh mới vừa nguôi ngoai chút ít lại bùng lên vì tức giận.
“Ra ngoài”
Diệp Viên Hy bị trúng thuốc đến nổi đã dần mất đi ý thức, trong đầu cô giờ chỉ toàn là nước lạnh mà thôi chứ nào nghe tiếng quát của anh.
Mắt thấy phía trước có thứ mình đang tìm kiếm cô liền không suy nghĩ gì mà đi thẳng lại và kết quả sàn nhà bị ướt cô đã té và nhào thẳng vào trong bồn tắm.
Hàn Chiêu Dạ ở trong bồn tắm thấy có bóng người đang ngã dần về phía mình nên theo bản năng mà đưa tay ra đỡ.
Được tiếp xúc với nước lạnh và cả thứ gì khá rắn chắc nhưng lại mát mát khiến cho người cô dể chịu không ít và còn lăng qua lăng lại để tận hưởng.
Hàn Chiêu Dạ bị cô lượng qua lượng lại thì lửa nóng trong người lại tăng lên còn Diệp Viên Hy cảm thấy phía dưới mình có một tảng đá rất mát lạnh nên cô quyết định ôm nó luôn.
Và chỉ trong thoát chốc hai người đã ôm nhau, Hàn Chiêu Dạ lúc này cũng không nhịn nữa mà bắt đầu đáp và thế là hai người từ bồn tắm lăng lếch ra đến sofa.
! ! ! ! ! ! ! !.
.
Sáng hôm sau khi cô phát hiện mình và một người đàn ông đang ôm nhau nằm trên sofa khiến cô giật mình bật dậy anh củng vì hành động của cô mà từ sofa rớt xuống sàn nhà mà tỉnh giất.
Phát hiện trên bản thân mình không có một mảnh vải che thân nên cô nhanh chống phóng lên giường lấy cái mền quấn lại.
Còn anh sau khi bị tác động vật lí thì cũng rất nhanh ngồi dậy với cái khăn gần đó quấn ngang hông của mình rồi đi vào nhà tắm lấy ra một cái thẻ đen đi đến chổ rồi quăn nó lên giường.
Đây là tiền phụ vụ của cô đêm qua”
“Anh xem tôi là gái bán hoa sau”
Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói thế thì quay người bước vào nhà tắm mà không nói gì nữa.
Hành động này của anh khiến cho cô cảm thấy dường như bản thân của mình bị người khác xem thường.
Đến nói chuyện mà cô cũng không xứng vậy.
Những đều này khiến cho cô cảm thấy như bản thân mình bị sĩ nhục, là loại người vì tiền mà bán rẻ bản thân nhưng trong khi đó cô cũng đâu phải là người thiếu tiền.
.