Suy nghĩ một hồi thì anh thiếp đi, trong mơ anh thấy mình bay lơ lững trên không trung rồi cứ đi theo một gái.
Trong đêm khuya, anh ôm cô gái rồi hai người cùng bay lên bầu trời đầy mưa.
Đến đây thì anh giật mình thức dậy nhưng cái cảm giác trong giất mơ này quá đổi chân thật.
Mở điện thoại lên xem giờ thì anh thấy có một gợi ý kết bạn, bấm vào thì tài khoảng tên Diệp Viên Hy hiện lên.
Ảnh đại diện là một cô gái trẻ trong một cái váy dài, gương mặt tỏ ra nghiêm nghị, lạnh lùng, nếu để ý kỹ thì có thể trong đôi mắt của cô ấy mang một nét buồn khiến cho người ta có cảm giác được cả người cô gái ấy toát ra một thần thái cao cao tại thượng nhưng còn về cảm nhận thì nó lại ra một cảm xúc khác.
Chính anh cũng không biết nên gọi tên cảm xúc đó là gì nữa.
Yêu cầu kết bạn vừa được chấp nhận thì có một tin nhắn được gửi qua:
/Anh về đến nhà chưa?/
/Bây giờ đã 11h trưa/
/Vậy anh ăn cơm trưa đi, tôi không làm phiền anh nữa/
Nhìn lại đoạn tin nhắn của mình mà môi cô khẽ giật giật, nói thật thì cô thích nhắn tin với anh thật nhưng khổ nổi là không biết nên nhắn gì nên cuối cùng mới ra đoạn tin nhắn dở hơi này.
Đến chiều thì Diệp Viên Hy đến bệnh viện thăm Diệp Nghiên Vũ rồi sẵn đi kiểm tra lại tình trạng bệnh của mình, nếu như chuyện này xảy ra một lần nữa trong các cuộc hợp hay trong lúc bàn chuyện làm ăn, nhất lời ở nơi đông người, rất là nguy hiểm.
Mọi người mà biết cô bị bệnh thì thế nào cũng ép cô nhập viện rồi điều trị cho mà xem và cuộc sống mất tự do sẽ bắt đầu.
Sau khi kiểm tra xong tình trạng của bệnh thì cô đi thẳng đến công ty luôn vì buổi chiều hôm nay có một cuộc hợp.
Diệp Tử Kiệt vừa nhìn thấy sự xuất hiện của bà chị mình thì lên tiếng trêu chọc.
“Hôm qua đi chơi với bạn trai sao rồi? Chị có thu hoạch được gì không kể em nghe với”
“Cũng đi ăn rồi về như bình thôi”
“Đi ăn rồi về vậy mà nguyên đêm em chẳng thấy bóng dáng của chị ở nhà, nói nhanh hai người tiến triển đến đâu rồi.
Đừng nói với em là hai người thân đến mức chị có thể ngủ ở nhà người ta luôn đấy nhé”
“Em đừng có nói bậy bạ nữa, do chổ đó xa biệt thự lại thêm đêm khuya nữa nên chị ở tạm khách sạn để nghỉ ngơi rồi sáng trở bề biệt thự chứ làm gì có chuyện ngủ ở nhà người ta chứ”
“Chị có nói thật không đấy”
“Em đưa tài liệu của cuộc hợp chiều nay cho chị xem nào”
“À, anh Lập nhờ em chuyển lời cho chị”
“Có chuyện gì sao?”
“Tối nay anh ấy muốn mời chị đi ăn”
“Không rảnh”
“Chị còn nhớ dự án chúng ta hợp tác với Lập thị để mở thêm một xưởng sản xuất quần áo không”
“Nhớ”
“Anh ấy nói là vừa ăn tối và bàn chuyện về dự án ấy”
“Vậy em đi đi”
“Ây da, người ta là muốn gặp chị đấy, hơn nữa chị mới là giám đốc của công ty chứ đâu phải là em đâu”
“Chị là giám đốc nên chị có quyền điều em đi làm việc”
Diệp Tử Kiệt vừa nghe câu nói của cô xong thì gương mặt xị xuống, cậu nhớ là mình vào công ty là để học hỏi chứ có phải làm tay sai cho bà chị này đâu.
Nhìn gương mặt không tình nguyện của nhóc con này khiến cho Diệp Viên Hy có chút áy náy, dù gì bình thường thằng nhóc này ở công ty thay cô giải quyết công việc vậy mà giờ còn bắt nó tăng ca.
Cô và Lập Tần lần đầu gặp nhau là khi tham gia một buổi tiệc, do cách nói chuyện giữa cô và anh khá hợp nên từ đó hai người bắt đầu qua lại và hợp tác qua lại.
Hai người quen biết nhau được một năm thì anh tỏ tình cô nhưng kết quả lại bị cô từ chối nhưng anh không bỏ cuộc mà vẫn một lòng theo đuổi mặc dù bị cô từ chối.
Kể cả bó hoa hồng lần trước cô vứt vào sọt rác cũng là do Lập Tần tặng.
Cả đời này ngoại trừ Hàn Chiêu Dạ ra thì cô không thể nào mở lòng yêu ai khác lại thêm cô chẳng còn sống được bao lâu nên việc chấp nhận lời tỏ tình sẽ là một quyết định tàn nhẫn.
“Được rồi, chiều nay để Châu Khải Hiên đi gặp Lập Tần”
“Không được”
“Tại sao???”
“Chị không biết chuyện gì sao?”
“Mấy hôm nay anh Khải Hiên đang tất bật chuẩn bị để ngày mai cầu hôn chị Thảo Chi”
“Có chuyện này nữa à”
“Sao chị giống người sao hỏa quá vậy”
“Mọi người tổ chức chuyện vui như vậy mà không cho chị biết”
“Không phải là mọi người không cho chị biết mà là do chị bận đi theo đuổi tình yêu nên có quan tâm đến những chuyện xung quanh đâu”
“Em làm như bà chị của mình mê trai lắm vậy”
“Chị vốn dĩ là như vậy mà”
“….”
Ai ai cũng có công việc bận cả rồi nên cuối cùng Diệp Viên Hy đành phải tự mình đứng ra đi bàn dự án, vốn dĩ cô còn định sau khi tan làm thì sẽ đến chổ của Huân Phong chơi, bây giờ thì chắc không thể rồi.
“Được rồi, để chiều nay chị sẽ đi gặp Lập Tần”.