Sau khi tan tầm, Thượng Dương và Khúc Liệu Nguyên gặp nhau ở ngoài cổng lớn của tiểu khu mà Bách Đồ đang sống.
“Bách Đồ cũng quá dễ nói chuyện rồi đi?” Khúc Liệu Nguyên nói, “Vừa mới nói muốn gặp mặt, anh ấy liền hẹn chúng ta đến nhà của mình ngay. Tôi có hơi lo lắng a. Lỡ như lát nữa giải thích xong tình hình cụ thể mà anh ấy lại thật sự muốn đi gặp Diêm Hàng thì phải làm sao bây giờ?”
Thượng Dương cũng không nắm chắc được Bách Đồ sẽ suy nghĩ như thế nào, nói: “Vậy thì cứ giải thích rõ cái lợi và cái hại đi, tính tình của anh ấy tốt, con người cũng ôn nhu, nhưng anh ấy lại không nhất định sẽ là thánh mẫu nga.”
Hai người đăng ký ở cổng ra vào của tiểu khu, sau khi bảo vệ liên hệ với phòng quản lý bất động sản thì mới để cho bọn họ đi vào.
Rõ ràng là an ninh của tiểu khu này đã được tăng cường không ít so với trước đây. Cũng có lẽ là sau khi xảy ra chuyện, vị bá đạo tổng tài nào đó đã đến khiếu nại văn phòng bất động sản đi, cho nên mới tăng cường được trình độ bảo an của tiểu khu này.
Khúc Liệu Nguyên mỉa mai nói: “Không biết bá đạo tổng tài có ở nhà không, cá nhân anh ta ghét công an, công an là tôi đây cũng không thích anh ta nga.”
Lại nói: “Nếu Kim Húc có thể đến cùng thì tốt rồi, Lương tổng này mà lên cơn thì chỉ có Kim Húc mới có thể trị được anh ta đâu. Lúc còn học ở trường tôi cũng không phát hiện được, Kim Húc này mấy năm nay vậy mà càng ngày càng A rồi.”
Thượng Dương: “…… Ừm.”
“Không phải hai cậu lại cãi nhau nữa đó chứ?” Khúc Liệu Nguyên tò mò hỏi, “Sao cậu lại không biết việc cậu ta đi huấn luyện khép kín?”
Thượng Dương bị hỏi đến chột dạ, cảm thấy tình cảm của hai người họ còn chưa ổn định, nếu cứ ăn ngay nói thật trước mặt Khúc Liệu Nguyên thì…… lỡ như chỉ được mấy ngày liền chia tay, Khúc Liệu Nguyên bị kẹp ở giữa, chỉ sợ là sẽ rất khó xử, còn không bằng tạm thời đừng nói thì hơn.
Vì thế anh nói: “Không có cãi nhau. Hai ngày nay tôi bận viết báo cáo, không chú ý đến…… mấy chuyện không quan trọng.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Sao lại là chuyện không quan trọng? Chủ nhiệm Thượng, cậu đừng xem thường mấy đồng chí cấp cơ sở của chúng ta chứ, tham gia huấn luyện nội bộ này yêu cầu quy cách rất cao đấy! Lần này cục phó Kim có thể được chọn, tám phần là bên trên lại muốn đề bạt cậu ta rồi. Cậu cũng chưa nghe nói gì sao?”
“Chưa nghe nói.” Thượng Dương quả thật là không nghe nói cái gì, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, đây là manh mối muốn đề bạt đi, nói, “Tôi lại không có thực quyền ở đơn vị, chỉ là làm công cùng người khác ở trong một tòa nhà, loại tin tức này sẽ không truyền đến phòng nghiên cứu đâu.”
Khúc Liệu Nguyên chỉ lo vui vẻ, nói: “Nếu Kim Húc cũng được điều tới Bắc Kinh, tôi liền có người có thể cùng nhau đi chơi rồi. Phòng ký túc xá của chúng ta có mấy người, mà chỉ có cậu với tôi ở lại Bắc Kinh, công việc của cậu còn phải quanh năm suốt tháng chạy khắp nơi trong cả nước, không dễ gì gặp được người a, số lần tháng này tôi gặp cậu còn nhiều hơn cả năm nay cộng lại nữa.”
Thượng Dương nghĩ thầm, mấy ngày hôm trước người nào đó còn oán giận sống ở Bắc Kinh sinh hoạt phí tổn thật là cao, nếu thật sự bị điều tới đây, vậy…… sẽ rất thú vị nga.
Anh nhất tâm nhị dụng mà nói với Khúc Liệu Nguyên: “Cậu là đang trả đũa à, lúc tôi không đi công tác, cũng không thấy cậu chủ động tích cực tìm tôi đâu, khi tôi tìm cậu chơi thì cậu lại luôn nói là đã hẹn trước với ca của cậu rồi.”
“Tôi…… Dù sao đi nữa, chờ đến cuối tuần, Kim Húc nhất định là đã huấn luyện xong rồi, đến lúc đó bảo ca của tôi bỏ tiền, mời chúng ta ăn một bữa dê nướng đi.” Khúc Liệu Nguyên, một vị đại sư Versailles mộc mạc, mặt ngoài là khinh phú tế bần, nhưng thật ra là đầy mặt không che giấu được mà tự hào khoe, “Thưởng cuối năm của ca tôi, thật sự là nhiều lắm!”
Thượng Dương: “……”
Trong nhà của Bách Đồ.
Vụ án đe dọa đã quấy rối Bách Đồ hơn hai tháng, hiện tại đã được giải quyết xong, anh ấy thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn khi gặp vào mấy ngày hôm trước, phong độ cùng nụ cười cũng càng thân thiết hơn mấy phần.
Bá đạo tổng tài Lương tiên sinh cũng ở nhà, tâm tình của anh ta rất không tồi, thái độ đối với nhóm công an cũng đã tốt hơn nhiều, nhưng lại bày ra một tư thế rất rõ ràng là ‘tới làm khách thì được, đừng nói đến vụ án kia’.
Chuyện khiến người ta buồn phiền đã qua, không muốn nhắc lại cũng có thể hiểu được.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên chính là đến vì chuyện này, khách sáo hai câu thì trực tiếp nói thẳng ra từ đầu đến cuối chuyện Diêm Hàng muốn gặp Bách Đồ.
Lương Tỉ: “……”
Bách Đồ lại vẻ mặt mờ mịt, dường như không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sắc mặt của Lương Tỉ nháy mắt thay đổi, ngữ khí không tốt nói: “Gặp cái gì mà gặp? Không phải còn muốn xin chúng tôi thông cảm cho gã sao? Bảo gã nằm mơ đi sẽ nhanh hơn đó!”
Khúc Liệu Nguyên giải thích là trại tạm giam liên hệ anh ta, anh ta chỉ theo quy trình thông báo với đương sự, cũng thành khẩn biểu đạt cảm xúc và sự quan tâm cá nhân của mình với Bách Đồ.
Lương Tỉ càng nghe càng tức giận, ánh mắt nhìn Khúc Liệu Nguyên đều sắp phóng luôn phi đao đến rồi.
Thượng Dương nhìn hướng đi của cục diện không đúng cho lắm, vội giải vây nói: “Chúng tôi đương nhiên không tán thành Bách Đồ tiên sinh đến gặp mặt nghi phạm, điều mà nghi phạm cần hơn nữa chính là được tư vấn tâm lý chuyên nghiệp. Công an Khúc không có ý gì khác, chỉ là lo lắng Bách tiên sinh sẽ tự đổ lỗi cho chính mình, sự lo lắng của cậu ấy là xuất phát từ trách nhiệm của một người thi hành công vụ, cùng với một chút tình cảm của fan hâm mộ mà thôi, xin Lương tiên sinh đừng hiểu lầm.”
“Là loại tình cảm gì cũng không được.” Lương Tỉ không kiên nhẫn nói, “Hai vị công an còn chuyện gì khác không?”
Anh ta là đang muốn đuổi khách nga. Thượng Dương cảm thấy có chỗ nào đó cổ quái.
“Ai đó có thể giải thích với tôi một chút hay không,” Quả nhiên, Bách Đồ mở miệng nói, “Nghi phạm này, ngoại trừ là fan cuồng nhiệt của tôi, gã làm như vậy là còn có động cơ khác sao?”
Lương Tỉ nói: “Không có, chính là quá mê luyến em lại không chiếm được, dẫn tới tâm lý biến thái đâu. Không phải ai cũng có vận khí tốt như anh có thể theo đuổi được em như thế này.’’
Bách Đồ: “……”
Khúc Liệu Nguyên và Thượng Dương hai mắt nhìn nhau, đã sớm biết quan hệ của hai vị này, điều khiến bọn họ kinh ngạc không phải điểm này, mà là ——
Ngày kết án đó, Lương Tỉ rõ ràng cũng ở phân cục, nguyên nhân quá trình gây ra cùng với kết quả của vụ án, lúc ấy anh ta cũng biết rất rõ ràng. Sau khi trở về lại không nói lại rõ ràng với đương sự Bách Đồ? Tại sao? Cũng là sợ Bách Đồ sẽ nghĩ nhiều dẫn đến tự trách? Cho nên mới dứt khoát không nói sao?
Bách Đồ nhìn Lương Tỉ nói: “Anh không cần nói chen vào, em muốn nghe các đồng chí công an nói.”
Mày kiếm của Lương Tỉ nhíu càng chặt, bá tổng ủy khuất: “Có phải em không tin anh không?”
Bách Đồ nghiêm mặt nói: “Có đôi khi em cũng sẽ nói dối anh, đây không phải là vấn đề tín nhiệm. Hiện tại em không nổi giận, em chỉ là muốn biết tình huống thật sự thôi.”
Lương Tỉ nói: “Chính là……”
“Nếu không thì anh đi ra ngoài chơi đi?” Bách Đồ nói, “Không cần ở chỗ này quấy rối.”
Lương Tỉ: “……”
Anh ta ngậm miệng lại, nhưng đứng dậy thay đổi vị trí, đi đến ngồi bên cạnh Bách Đồ, quét mắt qua hai đồng chí công an xong, tầm mắt lại chuyên chú mà dừng lại ở trên người của Bách Đồ.
Thượng Dương đột nhiên hiểu được “Ánh mắt” mà Kim Húc đã từng nói là có ý tứ gì, Lương Tỉ xác thật là tương đối giống “lão công” hơn.
Bách Đồ hỏi: “Công an Khúc, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Khúc Liệu Nguyên nói đúng sự thật: “Đúng là nghi phạm này thích anh thích đến mức biến thái a. Lúc ban đầu vốn chỉ là hơi biến thái, sở dĩ bắt đầu quấy rối anh cũng là bởi vì bộ phim điện ảnh mà anh mới nhận, tình tiết bên trong khiến cho gã liên tưởng đến những việc từng trải qua trong thời thơ ấu của chính mình. Điều này khiến cho tình cảm đối với anh vốn đã có chút bệnh trạng tâm lý lại càng trở nên họa vô đơn chí, cứ như vậy trở nên ngày càng cực đoan.”
Trong quá trình anh ta nói, Thượng Dương ở một bên quan sát, phát hiện sắc mặt của Bách Đồ ngày càng khó coi, hô hấp cũng khó có thể bình tĩnh được. Ngược lại là Lương Tỉ thái độ trở nên càng cẩn thận chặt chẽ, dáng vẻ thận trọng đến mức không dám thở mạnh, cũng vô cùng cẩn thận mà đến gần Bách Đồ hơn, giống như đang biểu đạt một loại ý tứ trấn an.
Thượng Dương lại nghĩ tới suy đoán trước kia của Kim Húc, thông qua một ít chi tiết về thái độ đối với sự kiện quấy rối tình dục của đương sự, Kim Húc cho rằng có lẽ Bách Đồ đã từng gặp phải một số chuyện không tốt…… Chẳng lẽ là đúng sao?
“Trên cơ bản chính là như vậy.” Khúc Liệu Nguyên nói xong, “Thật sự chính là do tâm lý của gã có vấn đề, không liên quan gì đến việc anh nhận bộ phim đó. Gã đem chuyện mình từng tổn thương ra để làm lợi thế bán thảm, trước sau lừa gạt chị của gã cùng với người bạn gái quen ở đại học. Hiện tại đưa ra yêu cầu muốn gặp anh như vậy, tôi hoài nghi là gã đang muốn dùng PUA bắt chuyện giống như vậy để bán thảm với anh, hy vọng anh sẽ thông cảm cho gã, càng quan trọng hơn là có thể tranh thủ được cảm giác tồn tại ở trước mặt anh. Theo ý kiến của tôi, anh thật sự không cần thiết phải đến gặp gã đâu.”
Bách Đồ không trả lời ngay, biểu tình thực phức tạp, hai tay nắm chặt, giống như là đang rối rắm cái gì đó.
Biểu hiện của Lương Tỉ cũng đã sốt ruột nhưng lại không có biện pháp nào, bỗng nhiên bùng nổ với hai đồng chí công an.
“Tại sao đến bây giờ loại biến thái này chỉ là tạm giữ hành chính? Rốt cuộc mỗi ngày công an các người đều đang làm cái gì thế hả?” Lương Tỉ vô cớ gây rối nói, “Quả thực là lãng phí tiền thuế của người dân mà!”
Thượng Dương: “……”
Lần đầu tiên trong cuộc sống hiện thực anh nghe được bất mãn của người nộp thuế thế này, cảm thấy thật hoang đường, cũng thật khó nhẫn nại đâu. Có lẽ Kim Húc đã từng gặp không ít trường hợp như vậy đi. Nếu có Kim Húc ở đây thì nhất định sẽ biết cách đáp lễ lại vị người dân nộp thuế này sao cho thật đẹp rồi.
“Lương tiên sinh, anh nên đi học luật đi.” Công an Khúc không để bụng, nghiêm túc mà giải thích một lần, vụ án hình sự cần phải làm thủ tục khởi tố, trình tự cụ thể như thế nào……, hơn nữa hiện tại đã giao đến viện kiểm sát… vân vân và mây mây
Lương Tỉ: “……”
Thượng Dương: Được rồi, chỉ có tôi là lãng phí tiền của người dân nộp thuế thôi.
“Công an Khúc,” Bách Đồ nói, “Người nhà của gã đã biết những chuyện gã làm hay chưa, có biết gã bị bắt không?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Biết rồi, mẹ của gã đã tới Bắc Kinh, dựa theo quy định thì thân nhân không thể thăm hỏi. Hơn nữa, gã rất căm thù người mẹ ruột này của mình. Chị cùng bạn gái của gã đều đã từng nghe gã nói qua, khi gã còn nhỏ…… thật ra trong lúc vô ý mẹ của gã đã phát hiện và cũng đã cãi nhau mấy lần với người cha kế của gã. Nhưng có thể bởi vì gã là một bé trai, hơn nữa khi đó thu nhập của mẹ gã lại rất ít, nếu ly dị lần nữa thì nuôi con sẽ rất khó khăn, cho nên cuối cùng là không giải quyết được gì.”
“Một đồng nghiệp khác của chúng tôi, các anh đã từng gặp rồi, chính là vị công an họ Kim,” Thượng Dương bổ sung một chút, nói, “Sau khi cậu ấy thẩm vấn nghi phạm, đã nói người này có tâm lý thù địch tương đối mạnh mẽ đối với nữ giới, việc sỉ nhục và giẫm đạp nữ giới sẽ khiến cho tâm lý của gã có cảm giác thỏa mãn. Điều này nhất định có liên quan mật thiết đến người mẹ của gã.”
Bách Đồ nói: “Vậy…… người kia thì sao?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Anh nói cha kế của gã sao? Đương nhiên người này sẽ không tới, công an ở quê nhà của bọn họ đã bắt đầu điều tra việc này, trước mắt là đang hoài nghi mấy năm nay người này có từng xâm hại đến những đứa trẻ khác hay không, nếu có thì nhất định sẽ tìm được chứng cứ, bắt người xấu này chịu tội trước công lý.”
Bách Đồ gật gật đầu, nói: “Hảo…… hảo.”
Lương Tỉ vỗ nhẹ lưng của Bách Đồ, nói: “Em đừng đụng vào, cũng không cần đến gặp gã đó, nếu em cảm thấy…… anh sẽ giúp em tìm bác sĩ tâm lý đến gặp gã, được không?”
“Em sẽ không đi gặp gã.” Bách Đồ nói, “Cũng chưa nói là muốn đi mà.”
Lương Tỉ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm mặt anh ấy.
Theo trực giác của Thượng Dương, nếu không phải anh và Khúc Liệu Nguyên còn ở đây, có lẽ lúc này Lương Tỉ đã dùng sức ôm chặt Bách Đồ rồi.
Bách Đồ hít sâu một hơi, nhìn Lương Tỉ cười cười, nói: “Em không sao, chỉ là có hơi khó chịu một chút khi nghe thôi.”
Lại nhìn hai vị công an: “Tôi sẽ không đến gặp gã, người đã trưởng thành phải học được cách chịu trách nhiệm với hành vi của chính bản thân mình. Nếu có thể gặp, phiền các anh công an chuyển lời lại cho gã, đối tượng gã cần cầu xin sự tha thứ không phải là tôi, mà là hai cô gái lương thiện đã bị gã làm cho tổn thương kia, còn có những bé mèo vô tội nữa.”
Anh ấy thở phào một hơi, nói: “Tôi sẽ không tha thứ cho gã, cũng không muốn biết gã sẽ nói gì với tôi.’’
Cho nên…… Nhiệm vụ hoàn thành rồi!
Khúc Liệu Nguyên lấy ra quyển sổ đã chuẩn bị sẵn, nhờ Bách Đồ ký tên cho anh ta.
Lương Tỉ: “……”
Khúc Liệu Nguyên vì quan tâm đến cảm xúc của quần chúng, bất đắc dĩ mà nhờ anh ấy ký tên.
Làm xong nhiệm vụ, hai vị công an tạm biệt rời đi, Bách Đồ đưa hai người bọn họ đi ra, còn giúp ấn thang máy nữa.
“Về sau khi không có việc gì thì thường xuyên tới đây chơi nha.” Bách Đồ nói, “Lần sau mời cả công an Kim cùng đến nhà tôi dùng một bữa cơm đi.”
Khúc Liệu Nguyên vui mừng khôn xiết vừa định nói được a, thì Thượng Dương đã nói: “Không được, chúng tôi có quy định, không thể nhận bất cứ một lời mời nào.’’
Bách Đồ nói: “Là quan hệ bạn bè cũng không thể sao?”
Thượng Dương: “Cái này……”
“Đương nhiên là có thể!” Khúc Liệu Nguyên vội nói, lại dùng ánh mắt uy hiếp mà nhìn Thượng Dương, bảo anh đừng có ngăn cản chính mình truy nam thần đâu.
Hai người đi vào thang máy, nói lời tạm biệt Bách Đồ.
“Chờ một chút,” Bách Đồ đột nhiên nói, “Ngoại trừ những câu vừa rồi, còn có một câu, nếu tiện thì cũng nhờ anh công an chuyển lời đến nghi phạm.”
Khúc Liệu Nguyên cùng Thượng Dương đồng thời sửng sốt.
“Nhân sinh còn rất dài, phải sống cho thật tốt.” Bách Đồ nở nụ cười, vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
“Anh ấy soái quá đi.” Khúc Liệu Nguyên nói.
“Đúng vậy.” Thượng Dương cũng nói.
Trong nụ cười kia xuất hiện một ý vị nào đó rất khác biệt.
Có lẽ tình huống mà Kim Húc suy đoán thật sự đã xảy ra, hơn nữa, có thể là còn gay go hơn những gì mà Kim Húc đã nghĩ.
Chính là nhân sinh còn rất dài, chỉ cần không ngừng hướng về phía trước, thì sẽ vượt qua những gập ghềnh trong đêm tối, nghênh đón ánh sáng bình minh đâu.
Mấy ngày sau, buổi chiều thứ sáu.
Khúc Liệu Nguyên ngồi ở nhà, đặt chỗ ở nhà hàng dê nướng xong thì gửi địa chỉ cho Thượng Dương, cũng nói là đã gửi địa chỉ cho Kim Húc rồi. Tuy rằng hiện tại Kim Húc còn đang trong huấn luyện khép kín, nhưng nghe nói là hôm nay sẽ kết thúc huấn luyện nga.
“Ba người chúng ta cứ đi trước, nếu cậu ta không đi được thì đó chính là vận khí của cậu ta không tốt, không có duyên phận với dê nướng rồi.” Khúc Liệu Nguyên tùy ý nói.
Dù sao thì sau khi Kim Húc kết thúc đợt huấn luyện khép kín này, còn phải ở Bắc Kinh thêm mười ngày nữa, nếu không ăn được bữa này thì ăn bữa sau vậy, bữa thứ hai cũng không tệ hơn bữa này nha.
Kim Húc có thể xuất hiện ở nhà hàng đó, trở thành Kim Húc Schrodinger (*) hay không đây.
(*) là một thí nghiệm mèo của Schrodinger.Thí nghiệm này đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử. Hiện tượng này xảy ra khi đối tượng thí nghiệm được liên kết với sự kiện hạt hạ nguyên tử ngẫu nhiên có thể xảy ra hoặc không.
Thượng Dương vừa không muốn đi, lại có chút muốn đi, đơn độc ăn cơm với hai anh em Khúc Liệu Nguyên, thật sự là không có gì thú vị cả.
Nhưng anh cũng khó tránh khỏi chủ nghĩa duy tâm trong tình yêu, có chút muốn biết, Kim Húc có duyên phận với dê nướng nguyên con hay không a.
Anh là người đầu tiên đến, Khúc Liệu Nguyên và ca của mình đến ngay sau đó.
Sau khi gọi đồ ăn xong, ba người ngồi trong phòng bao nhà bạt kiểu Mông Cổ, vây quanh bên cạnh bàn ăn, ngồi trên mặt đất vừa trò chuyện vừa chờ đồ ăn lên, cũng là chờ không biết người kia có thể đến được hay không.
Thượng Dương thất thần nói chuyện về mấy đề tài quốc gia đại sự linh tinh với hai anh em tiến sĩ vừa từ nước ngoài về này.
Chủ nhà hàng nướng dê xong thì mang lên, biểu diễn cắt thịt ở trước mặt khách hàng.
Con dê kia béo ú mềm mại, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Hai anh em Khúc Liệu Nguyên đều đã vén tay áo lên, chuẩn bị ra trận ăn uống thật thỏa thích a.
Thượng Dương lại có chút không muốn ăn, cũng không có lý do mà cảm thấy tức giận.
Thầm nghĩ, được rồi, thật sự chẳng có gì thú vị hết, nhân lúc còn chưa cong đến hoàn toàn thì nên thu tay lại thôi.
Lúc này tấm mành dày của nhà bạt được mở lên, anh không tự chủ được mà nhìn qua, lại thất vọng khi nhìn thấy nhân viên phục vụ mặc đồ Mông Cổ tiến vào, mang món ăn khác cho bọn họ.
Tấm mành mới vừa rũ xuống thì lại có một bàn tay xốc nó lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ, vì thân hình của hắn rất cao lớn, cho nên phải hơi cúi đầu thì mới có thể không bị đụng mà thuận lợi đi vào phòng bao.
“Cuối cùng cũng tới rồi!” Hôm nay làm ông chủ mời khách, Khúc Liệu Nguyên lập tức nhảy dựng lên, cao hứng mà đến nghênh đón đối phương.
Anh trai của Khúc Liệu Nguyên cũng chậm rãi đứng dậy, chào hỏi người mới đến.
Chỉ có Thượng Dương là ngồi bất động ở chỗ kia, hai tay còn đang nâng ly uống trà sữa, chiếc ly lớn đã che hết gần nửa khuôn mặt của anh.
“Sao cậu lại không lịch sự như vậy chứ?” Người nọ đến, thật tự nhiên mà ngồi xuống vị trí bên cạnh Thượng Dương, một bên cởi áo khoác, một bên thấp giọng nói, “Uống cái gì đó, cho tôi uống với, khát quá.”
Hắn thản nhiên như không mà lấy cái ly từ trên tay của Thượng Dương qua, sau đó một hơi uống hết phân nửa ly trà sữa kia.
Thượng Dương: “……”
Anh nhích sang bên cạnh gần với Khúc Liệu Nguyên một chút, cố tình không nhìn người nào đó, chỉ sợ mình vừa quay đầu nhìn thì tâm tình hiện tại sẽ không thể nào che giấu được a.