Đây cũng không phải là hắn thuận miệng nói, mà là rất nghiêm túc biểu đạt suy nghĩ từ tận đáy lòng: Hắn không muốn để ý đến chuyện của Phàn Tinh nữa, cũng không thích Thượng Dương quan tâm nhiều đến Phàn Tinh như vậy.
Đây rốt cuộc là bạn gái cũ của ai chứ?
Thượng Dương cảm thấy buồn cười, còn có chút vị chua ngọt ngây thơ nha, cuối cùng nói: “Không nói thì không nói.”
Anh hỏi: “Ăn cơm xong rồi làm gì, anh có sắp xếp gì không?”
Kim Húc dáng vẻ sao cũng được nói: “Không có sắp xếp. Em muốn làm gì?”
“Em là người vùng khác, anh lại không có kế hoạch gì cho chuyện hẹn hò hết à? Không có chút thành ý gì hết, vậy bảo người ta làm sao đi chơi với anh đây? Lần sau không tới nữa.” Thượng Dương giả vờ bất mãn.
“Anh cũng không phải người địa phương mà, là từ nông thôn đến nha, cũng không biết gì nhiều về tỉnh lỵ này đâu.” Kim Húc có chút buồn rầu nói, “Anh nên lên kế hoạch hẹn hò thế nào đây? Con người anh đặc biệt nhàm chán a, khi xem mắt với em, anh cũng đã từng nói qua với em rồi mà.”
Hắn nói “xem mắt “, chính là lúc ở trong nhà Thượng Dương, chính là lần hai người thẳng thắng nói về khoảng thu nhập đã tích góp…vv…kia.
Kim Húc thành thật thừa nhận mình không biết gì về chuyện hẹn hò yêu đương này, nói: “Anh không đi hẹn hò, cũng chưa từng hẹn hò bao giờ, em dẫn anh đi đi.”
Nào ngờ, Thượng Dương cũng không biết.
Cho nên nói, sinh hoạt cá nhân của hai người đều thật nhàm chán a.
Đại đa số những người làm trong ngành này, từ ngày bắt đầu nhậm chức, trên cơ bản sẽ không có cái gì gọi là ‘riêng tư’, hai mươi bốn giờ đều phải sẵn sàng đợi lệnh, công việc và cuộc sống hoàn toàn không hề có sự phân biệt.
So ra, Thượng Dương xem như là đỡ hơn một chút, chỉ có nửa năm bôn ba phải đi công tác khắp nơi, nửa năm còn lại thì ngồi trong văn phòng làm nghiên cứu, ngày lễ còn có thể nghỉ ngơi như người bình thường.
“Em cũng không biết hẹn hò là thế nào a.” Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói: “Tỉnh các anh có bảo tàng lịch sử nào nổi tiếng không, em hẹn trước một chút.”
Anh lên mạng xem xem, ba ngày nghỉ ngắn ngủi, vé của bảo tàng tỉnh đều đã được đặt hết sạch rồi.
Kim Húc nhịn không được, liền nói: “Em nhìn anh giống như có hứng thú với văn vật và lịch sử lắm a?”
Thượng Dương cũng nói: “Thật ra em cũng không có hứng thú lắm.”
“Bên cạnh đơn vị của các em còn có bảo tàng quốc gia, bên này có cái gì tốt cũng đưa qua đó trưng bày rồi, cũng chẳng có gì đáng xem.” Kim Húc cũng lên mạng tùy tiện tìm tòi xem có chỗ nào chơi vui ở gần đây không, nói, “Nếu không hay là mình đi xem phim đi? Đi hẹn hò với người yêu không phải đều là thường đi xem phim à, mua hai tấm vé ở trong góc, đèn tắt, muốn làm gì thì làm.”
Thượng Dương: “…”
Kim Húc nhìn xuống, chuyện làm ăn trong mấy ngày tết của rạp chiếu phim rất tốt, vé cũng không còn nhiều lắm, đúng thật là cũng chỉ còn lại mấy ghế ở trong góc thôi.
Thượng Dương cũng chẳng có biểu hiện mặn mà gì với mấy bộ phim đang chiếu.
“Không đi sao? Anh chỉ tùy tiện nói thôi mà”, vẻ mặt của Kim Húc tràn đầy chính khí, “Ở nơi công cộng đương nhiên không thể làm bậy được, không thể vi phạm trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục được nha.”
Chuyện này đổi sang chuyện khác, cả nửa ngày cũng không quyết định được bước đi tiếp theo, Thượng Dương đã sớm thấy chán, hiện tại lại chẳng muốn làm gì, còn cảm thấy hai người ở trong này chít chít meo meo cũng rất thú vị, nấn ná mãi hỏi Kim Húc: “Vậy cuối cùng chúng ta nên làm gì đây?”
Kim Húc nhìn mặt anh, hầu kết giật giật, còn rất chân thành đề nghị: “Về phòng, ôm nhau ngủ.”
Thượng Dương: “…”
Kim Húc nói: “Nếu không thì em nói đi, anh nghe lời em.”
Thượng Dương vẫn không nghĩ ra là nên đi chơi ở đâu, nói: “Ở trong phòng ngủ ba ngày à? Cũng quá lãng phí thời gian rồi.”
“Có gì mà không được chứ? Chúng ta đến chỗ này để làm cái gì?” Kim Húc nói, “Còn không phải là muốn cùng nhau lãng phí ba ngày này à?”
Thượng Dương: “…”
Anh như được đánh thức.
Anh ngàn dặm xa xôi đến, Kim Húc gian nan xin được ngày nghỉ, bọn họ vì cái gì? Vì hẹn hò, vì muốn yêu đương, vì muốn chia sẻ sinh mệnh trong ba ngày này với đối phương a.
Về phần phải làm cái gì khi ở cùng nhau, có quan trọng sao? Ở cùng nhau, mới là quan trọng nhất.
“Vậy mà anh cũng có chút lãng mạn nha.” Thượng Dương nói.
“Là đang khen anh sao?” Kim Húc bánh ít đi bánh quy lại, khen lại một câu, “Em vậy mà lại có chút phóng túng nha.”
Thượng Dương: “…”
Kim Húc nói: “Đêm qua…”
Thượng Dương cảnh giác: “Em không muốn về phòng ngủ!”
Thời tiết hôm nay có chút lạnh, ánh nắng tươi sáng, gió bắc thổi nhẹ.
Hai “thẳng” nam cũng không biết nên hẹn hò như thế nào, tìm tòi trên mạng nửa ngày, cuối cùng quyết định đến tường thành cổ ở trung tâm thành phố đạp xe.
Một vòng tường thành này dài gần mười lăm km, hơn nữa còn là ngày Nguyên đán trời đông giá rét nên cũng không nhiều người lắm, lẻ tẻ chỉ có mấy người đi bộ, gần như là không có ai đạp xe.
Hai người thuê xe đạp, tốc độ đều đều đạp về phía trước, càng đi tới trước, người càng ít.
Trên tường thành trống trải như chỉ có hai người bọn họ, dưới chân tường thành là dòng sông đào vắng lặng bảo vệ thành, những chiếc lá vàng trôi theo dòng nước, mấy cây liễu lẳng lặng rũ bóng xuống dòng sông. Xa hơn nữa là ngựa xe như nước, nhà cao tầng, bầu trời xanh mênh mông.
Bánh xe đạp cán qua gạch màu xanh, bóng dáng hai người đuổi theo nhau được ánh mắt trời tinh tế khắc lên cẩn thận
Thượng Dương cảm nhận được một bầu không khí vô cùng tự do mà lãng mạn a.
Lúc này, nếu người bên cạnh nói vài câu êm tai… Dù đọc mấy câu thơ ở trên Baidu cũng không sao cả.
Kim Húc dường như thu được ám chỉ gì đó, mở miệng nói: “Anh…”
Thượng Dương mỉm cười nhìn hắn, trong lòng nhảy nhót ngập tràn mong đợi.
Kim Húc nói: “Chúng ta giống như là hai ngốc tử vậy, giữa trời đông giá rét thế này mà còn chạy đến đạp xe quanh tường thành.
Thượng Dương: “…”
Nhưng Kim Húc lại rất soái, mặc một bộ áo đen quần đen, còn mang một đôi giày da màu đen dùng để đi làm nhiệm vụ, ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa, bao phủ hắn, rất tuấn mỹ, rất có hương vị của đàn ông, hắn ngồi xe đạp mà cứ như đang lái một chiếc mô tô phân phối lớn vậy.
Thượng Dương nhất thời nhớ tới hình dung của Phàn Tinh, nói: “Còn không bằng coi anh như người câm.”
Kim Húc: “?”
Thượng Dương thuật lại lời nói của Phàn Tinh một lần, cũng nói bóng nói gió muốn biết năm đó hai người rốt cuộc là ” yêu đương” như thế nào, nói: “Khi đó anh với sư tỷ hẹn hò thế nào, thật sự là chưa từng nghĩ sẽ dỗ cho chị ấy vui vẻ sao?”
Kim Húc nói: “Có nghĩ, nhưng không thành công, không quen lắm với cô ấy, không biết phải làm sao mới có thể làm cô ấy vui vẻ được.”
Thượng Dương: “…”
“Em cũng cảm thấy cô ấy rất thần bí đi, ” Kim Húc nói, “Đó là điều kiện tất yếu để trở thành nữ thần, có thể là vì muốn bảo vệ cảm giác thần bí đó, cho dù có ở trước mặt bạn trai của mình cũng sẽ như vậy, làm cho người khác không nhìn thấu mới có thể khiến cho họ luôn cảm thấy hứng thú.”
Thượng Dương: “…”
Thượng Dương có thể nói là lấy đá đập chân mình rồi. Hỏi là do anh muốn hỏi, nghe xong mất hứng cũng không thể làm gì được.
Hơn nữa, Phàn Tinh từ trước đến giờ, quả thật chính là tồn tại cấp nữ thần đâu.
Kim Húc quẹo xe đổi hướng, đến gần xe của Thượng Dương hơn một chút, cố ý quang minh chính đại mà nhìn sắc mặt anh.
Thượng Dương đã hiểu, người này là cố ý nói như thế.
Quả nhiên Kim Húc nói: “Cũng không nói là anh có hứng thú gì với Phàn nữ thần nga.’’
Thượng Dương xụ mặt: “Cục phó Kim, dục vọng cầu sinh của anh đến có hơi muộn nhỉ.”
Kim Húc nói: “Chủ nhiệm Thượng, lần này là em chủ động nhắc đến cô ấy mà.”
Thượng Dương nói: “Vậy em phỏng vấn anh một chút, lúc được nữ thần theo đuổi, anh không có chút cảm giác vui vẻ nào à?”
Kim Húc cũng không quanh co lòng vòng nữa, rất thẳng thắng thành khẩn nói: “Nói không có, em có tin không?”
“Lần trước gặp lại chị ấy trên máy bay, ý nghĩ đầu tiên trong đầu anh là gì?” Thượng Dương hỏi.
“Ý nghĩ đầu tiên trong đầu?” Kim Húc nghĩ nghĩ, mới nói, “Không nhận ra, thầm nghĩ cô gái này là ai thế? Xinh đẹp thật.”
Thương Dương cũng không nhìn đường, dù sao trên tường thành cũng không có những người khác, đường lại bằng phẳng, liếc xéo Kim Húc hỏi: “Sau khi nhận ra thì sao?”
Kim Húc nói: “Sau khi nhận ra, anh nghĩ nhiều hơn.”
Hắn giống như không phát hiện ra ánh mắt nguy hiểm của Thượng Dương, thản nhiên nói: “Thì ra là cô ấy, ngồi máy bay còn có thể gặp lại được bạn gái cũ, anh cảm thấy rất trùng hợp…”
Thượng Dương nghe ra hắn lại đang nói giỡn, quay mặt đi, không muốn để ý đến người nào đó nữa.
“Khi gặp được chuyện trùng hợp như vậy, anh liền muốn máy bay nhanh hạ cánh một chút để kể chuyện này với lão bà của anh.” Kim Húc nói, “Nếu lão bà của anh vừa nghe đã ghen, vậy thì tuyệt vời quá rồi.”
Hắn vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại, báo cho Thượng Dương biết mình vừa mới gặp Phàn Tinh, còn đem chuyện mình được thăng hạng khoang máy bay và nói chuyện với Phàn Tinh trong chốc lát, tất cả đều nói qua một lần.
Hành động này không chỉ là vì tránh hiềm nghi, mà còn là có chút cố ý, tựa như muốn nói với Thượng Dương, mau ăn dấm chua mau ăn dấm chua đi, ghen đi? Nếu còn không ghen, vậy thì trễ chút nữa, hắn sẽ nhắc lại lần nga.
Sở dĩ tối hôm đó không thể lặp lại lần nữa, là vì nhà Phàn Tinh xảy ra chuyện.
Thượng Dương không ngờ tâm lý của hắn lại hoạt động thú vị như vậy, giở giọng lãnh đạo khiển trách: “Tuyệt cái gì mà tuyệt? Anh đừng có quá đáng, lúc đó, Cố Thiên Kỳ sa lưới, em cũng nghe Viên Đinh kể từ đầu đến cuối chuyện giết người hủy xác đó.”
Kim Húc nói: “Lãnh đạo, thời điểm đó, ngay đến Phàn Tinh cũng chưa nghĩ đến, làm sao anh biết chuyện lớn như vậy chứ.”
Thượng Dương nói: “Anh không cần biết tin tức liên quan, anh chỉ muốn em ăn dấm chua thôi chứ gì, lúc đó, anh…”
Trong phút chốc, trong đầu anh hiện lên cái gì.
Két… Thượng Dương hãm phanh xe, chống chân xuống, dừng xe đạp lại.
Kim Húc không rõ, cho nên cũng phanh xe lại, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Thượng Dương vẻ mặt giật mình, nói: “Phàn Tinh sư tỷ… Chị ấy giống anh, không biết “vào lúc đó” đã xảy ra chuyện.
Kim Húc nhíu mày, hỏi: “Có ý gì?”
Thượng Dương nói: “Em… Em không biết.”
Trên đường về Tây Bắc, anh đi chung với Phàn Tinh, Phàn Tinh nhắc với anh việc ngẫu nhiên gặp Kim Húc trên máy bay, nói gặp được được Kim Húc là việc ngoài ý muốn, không ngờ sẽ gặp lại “vào lúc đó”.
Vào lúc đó.
Lúc ấy Thượng Dương cho rằng, cô đang nói về chuyện ngồi trên phương tiện giao thông ngẫu nhiên gặp được người quen, khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Nguyên nhân là từ khi vụ án phát sinh đến sáng nay tán gẫu về chuyện này với Kim Húc, anh vẫn luôn nghĩ rằng Phàn Tinh không hề liên quan đến vụ án nữ võng hồng bị giết này… Cô cũng chỉ là nạn nhân gián tiếp bị hại, chẳng hề hay biết gì về hành động giết người của người chồng ngoại tình kia, anh đều tràn đầy đồng tình đối với cô và con của cô, chưa từng nghi ngờ mỗi một hành động cử chỉ của cô a.
Được Kim Húc đánh thức, Thượng Dương mới ý thức được, rất có khả năng Phàn Tinh đã biết hết chuyện của Cố Thiên Kỳ với nữ võng hồng kia rồi, trước đó anh không nghĩ đến loại chuyện này có thể tồn tại.
Đây là một điểm rất quan trọng, trước đó Phàn Tinh đã từng nói rất nhiều, cũng biểu hiện ra rất nhiều dáng vẻ, hiện tại đã trở nên không còn sức thuyết phục như vậy nữa, càng trở thành điểm khả nghi rất lớn.
Lúc trước khi Thượng Dương cùng mấy thầy cô giáo đến nhà thăm Phàn Tinh, cô đã nói với các thầy cô là nếu cô có thể sớm phát hiện chuyện bên ngoài của Cố Thiên Kỳ, có thể đã tìm được một cách thích hợp để giải quyết vấn đề, có lẽ cũng sẽ không làm hại đến một mạng người như vậy.
Một mạng người là của ai? Nhạc Hiểu Văn. Còn có thể là Cố Thiên Kỳ sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự với hình phạt cao nhất.
Khi đó cô khóc trước mặt các thầy cô, thế nhưng những giọt nước mắt ấy đều là giả sao.
“Có thể là em nghĩ nhiều rồi… Hi vọng chỉ là do em nghĩ nhiều thôi.” Thượng Dương lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đạp xe.
Kim Húc đầy bụng nghi ngờ, đạp xe đi song song với anh.
Thượng Dương đầu tiên là nói về cụm từ “vào lúc đó” có chút kỳ quái khi ở trên máy bay, sau đó lại nói: “Là em suy nghĩ quá nhiều rồi đi? Có thể chị ấy chỉ là đang nói đến việc không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, còn có thể ở tại thời điểm không hề phòng bị mà gặp lại anh đâu.”
Kim Húc nói: “Đều có thể. Còn có cái gì khác khiến em cảm thấy nghi ngờ sao?”
Thượng Dương miêu tả ngắn gọn lại chuyện cùng các thầy cô đến thăm nhà cô.
Biểu tình của Kim Húc trở nên nghiêm trọng, nói: “Anh xem trên tin tức đưa tin, cũng không viết nhiều lắm, đều chỉ nói rất sơ lược, em có nghe người bên bộ phận hình sự nói gì về lời khai của cô ấy không?”
Thượng Dương nói: “Chị ấy nói… Chị ấy không biết gì cả.”
Nháy mắt, sắc mặt của Kim Húc thay đổi.
Thượng Dương cũng lập tức hiểu được là có chỗ nào không đúng.
Ở trong nhận thức của Kim Húc, Phàn Tinh sĩ diện, không muốn thừa nhận với người thân bạn bè biết chuyện chồng mình ngoại tình ở bên ngoài, cũng không muốn để cho ngươi ta biết cô vì bảo vệ gia đình “không đổ vỡ” mà lựa chọn nhẫn nhịn.
Kim Húc không có đường dây hiểu biết trực tiếp chi tiết phá án của đội hình sự, hắn chỉ cho là Phàn Tinh chỉ tuyên bố không biết chuyện chồng mình ngoại đối với hắn, đối với Thượng Dương và đối với những người không phải người trong đội hình sự… Lựa chọn nói dối trong tình huống như vậy, Kim Húc cho rằng cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng, hắn đã nghĩ Phàn Tinh sẽ nói thật với người trong đội hình sự điều tra vụ án.
Một người từng là công an, nhưng lại nói dối trong bản lời khai của người nhà kẻ tình nghi án hình sự.
“Em hỏi lại Viên Đinh, hoặc trực tiếp tìm người phụ trách vụ án để hỏi xem thế nào.” Thượng Dương khó có thể chấp nhận, nói: “Có lẽ là thông tin lúc trước em nghe được có sai lầm gì đó, có thể là chị ấy không phải nói như thế trong biên bản lời khai chính thức…”
Kim Húc nói: “Sao có thể như thế? Nếu cô ấy phủ định lời khai của chính mình, đã sớm bị nghi ngờ rồi.”
Thượng Dương: “…”
Hai người im lặng một lúc, Kim Húc nói: “Bây giờ em định làm sao?”
Thượng Dương hỏi ngược lại: “Em nên làm gì bây giờ?”
Kim Húc: “…”
“Thật ra…” Thượng Dương nói, “Giống như lúc trước anh nói, lời khai này của chị ấy đối với vụ án cũng không có ảnh hưởng trực tiếp gì, Cố Thiên Kỳ giết người hủy xác, động cơ đầy đủ, chứng cứ liên quan cũng đầy đủ, bản thân gã cũng đã nhận tội, sư tỷ chỉ vì sĩ diện… không phải là chuyện nghiêm trọng đến mức không thể tha thứ.’’
Kim Húc nói: “Điều lệnh kỷ luật của cơ quan công an nhân dân, điều thứ mười bốn, tham dự, bao che hoặc là dung túng…”
“Dừng.” Thượng Dương nói: “Vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bảo em đi tố cáo chị ấy sao? Bởi vì chị ấy không muốn thừa nhận chị ấy đã sớm biết chồng mình ngoại tình với người khác ở bên ngoài à?”
Kim Húc: “…”
Thượng Dương nói: “Khi trở về em sẽ tìm chị ấy nói chuyện, bảo chị ấy đi khai một biên bản khác, dù chị ấy có phủ định biên bản lời khai trước đó thì cũng không có ảnh hưởng gì đến bản chất vụ án, nhiều nhất cũng chỉ bị phê bình giáo dục vài câu mà thôi.”
“Thượng Dương,” Kim Húc nói: “Anh không nói oan em mà, đồng tình của em đối với cô ấy đã lấn át cả lý trí của em rồi.”
Thượng Dương thắng xe, Kim Húc cũng dừng lại theo.
Hai người đứng trên đường quanh tường thành cổ, thái dương đến gần giữa trưa, chói lọi treo ở trên đầu bọn họ.
Thượng Dương nói: “Em không có.”
Kim Húc nói: “Vậy em thật sự cho rằng, cô ấy chỉ nói dối một chuyện này thôi sao?”
Thượng Dương bóp mạnh tay lái, trong lòng phiền muộn lại bất an.
“Một thạc sĩ cảnh vụ, nói dối trong một vụ án, lại chỉ vì sĩ diện.” Kim Húc nghiêm túc nói, “Em cảm thấy như vậy có hợp lý không?”
Sau một hồi im lặng, Thượng Dương thua cuộc.
“Em bỗng nhiên cảm thấy,” Anh nở một nụ cười vô cùng khó coi với Kim Húc, nói, “Em nên nghe lời anh, không cần để ý đến chuyện của sư tỷ nữa.”
Kim Húc nói: “Em không cần…”
Hắn muốn khuyên Thượng Duong thu lại bớt một phần mềm lòng kia.
“Nhưng em là một công an.” Thượng Dương bóp chặt tay lái, thở ra nói: “Còn nói hẹn hò không biết làm gì, bây giờ thì em biết rồi.”