Một đám giống cái tiến về phía này, trong đó cầm đầu là một giống cái ăn mặc sặc sỡ.
Kỷ Tán Cẩm nhớ ra nàng ta, là người đã quăng cho nàng cái nhìn đầy thù địch khi vừa đến báo tộc.
Bên cạnh nàng ta cũng có vài thú nhân giống đực vây quanh.
“Lenni, nàng ta chỉ là một cái xấu xí ngoại tộc giống cái cũng dám câu dẫn cả Na Tư.”
Một giống cái khác cũng ghé vào giống cái tên Lenni, ghét bỏ thì thầm với nàng ta.
Hiển nhiên, nghe xong lời này, Lenni tức giận đến mặt đỏ bừng.
Na Tư là thú nhân mạnh nhất cũng là thú nhân đẹp nhất trong báo tộc bộ lạc.
Nàng ta để ý Na Tư đã thật lâu, muốn để hắn trở thành một trong số các bạn lữ của mình.
Hơn nữa, nàng ta tự tin là giống cái đẹp nhất báo tộc.
Không giống đực nào có thể từ chối yêu cầu của nàng ta.
Nhưng khiến Lenni bực mình là, dù cho nàng làm mọi cách, Na Tư chưa bao giờ nhìn đến nàng ta chỉ một lần.
Trước đó nàng còn khinh thường Na Tư, thú nhân không có mắt nhìn này sẽ không có giống cái nào thèm tìm đến hắn nữa.
Nhưng hắn bỗng nhiên tìm về một cái ngoại tộc giống cái xấu xí hơn nàng ta, hơn nữa còn muốn làm bạn lữ của nàng làm một giống cái trước giờ vẫn tự tôn, cao ngạo như Lenni nháy mắt bị sụp đổ.
Nàng hất mặt cao ngạo đối với Na Tư nói:
“Na Tư, chỉ cần ngươi tránh xa mù giống cái, ta cho ngươi lại một cơ hội để theo đuổi ta.”
Xung quanh lần lượt là tiếng thì thầm của các thu nhân vây lại đây.
Rất nhiều thú nhân âm thầm ghen tị với Na Tư được giống cái đẹp nhất là Lenni để ý, còn có những âm thanh khuyên bảo Na Tư nên suy nghĩ lại.
Dù sao mọi người đều biết mắt nhìn của Na Tư rất cao, đến cả Lenni hắn đều từ chối, nhưng tại sao lại muốn theo đuổi một giống cái vừa mù vừa xấu như Kỷ Tán Cẩm.
Na Tư quay mặt đi, lạnh lùng trả về:
“Xin lỗi, nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng muốn trở thành bạn lữ của ngươi!”
Trước mặt nhiều thú nhân như vậy, Lenni bị Na Tư thẳng thừng từ chối, nàng có cảm giác như những giống cái bên cạnh đều đang chê cười nàng bị Kỷ Tán Cẩm giẫm đạp lên.
Lenni nhắm mọi oán hận về phía Kỷ Tán Cẩm, ánh mắt soi xét từ đầu đến chân nàng.
Kỷ Tán Cẩm nhạy cảm cảm nhận được ác ý thù địch nhắm vào mình.
Lenni phất tay ra lệnh cho một giống đực đứng bên cạnh mình.
“Uy, không phải ngươi muốn làm bạn lữ của ta sao? Vậy lên đánh nàng cho ta!”
Na Tư lập tức tiến lên che trước Kỷ Tán Cẩm, tức giận nhìn trước mặt kiêu căng giống cái.
“Ngươi dám!”
Nhìn uy áp của thú nhân cấp 4 phát ra, Lenni có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến việc không ai trong dám tổn thương giống cái, đến cả tộc trưởng không phải cũng nhường nhịn nàng ta, liền lấy lại khí thế.
“Đúng, ta chính là muốn vậy, ngươi cũng không có quyền ngăn ta!”
Giống đực tên Uy cũng bối rối, hắn quả thật đang theo đuổi Lenni, tất nhiên phải làm mọi điều nàng muốn.
Nhưng bảo hắn đánh giống cái, hắn cũng không dám a! Kỷ Tán Cẩm chỉ bị mù, nhưng cũng là một giống cái! Nếu biết được hắn ra tay đánh giống cái, còn không đợi bị bộ lạc khai trừ sao?
Thấy Uy đang loay hoay mà không dám tiến lên, Lenni càng tức giận hơn trừng hắn.
Một giống cái nhanh chóng tiến lên xoa dịu, nịnh bợ nàng.
Lenni khinh thường liếc mắt giống cái bên cạnh.
“Nếu tên này đã không dám, vậy để ngươi lên thay đi.”
Nhã Đồ giật mình, nụ cười nịnh nọt trên mặt rõ ràng cũng cứng lại rồi.
Lenni thế mà lại lấy nàng ra làm lá chắn.
Nàng ta thực không cam tâm, tức giận mắng Lenni trong lòng.
Nhưng dưới sự đe dọa của Lenni, biết rằng không thể chống lại mệnh lệnh, xông đến chỗ Kỷ Tán Cẩm.
Kỷ Tán Cẩm mắt lạnh nhìn từ đầu đến cuối trò khôi hài.
Bị Lenni hành động vô lí đến mức chỉ muốn cười ra tiếng.
Này quả thực là được nuông chiều đến trình độ nào mới có thể làm những hành động này mà không có chút kiêng dè gì cả!
Chỉ là thật xin lỗi, muốn đánh nàng còn phải hỏi nàng có nguyện ý hay không!
Na Tư ngăn lại Nhã Đồ đang xông đến không cho đến gần Kỷ Tán Cẩm nhưng không làm nàng ta bị thương.
“Cẩm nhi, người không cần đến gần nàng.”
Hắn lo lắng nàng ta làm gì có hại đến nàng, lo lắng quay ra sau nhìn.
Kỷ Tán Cẩm không nói gì, lướt qua Na Tư.
Trước bao con mắt của các thú nhân, chỉ thấy nàng dùng hai ngón tay chạm nhẹ lên cổ của Nhã Đồ.
Động tác nhẹ nhàng chỉ như gió thoảng qua, nhưng tất cả các thú nhân đều không biết rằng, chỉ có Nhã Đồ có ảo giác như bị móng vuốt sắc lẹm vòng qua cổ.
Chớp mắt, đang vùng vẫy kịch liệt giống cái giống như bị nhấn công tắc tạm dừng hoạt động, cơ thể bất động, đôi mắt hoảng sợ trừng lớn nhìn vào nàng.
Xung quanh các thú nhân nhìn một màn kỳ dị này nháy mắt cũng rơi vào tĩnh lặng chăm chú nhìn về phía này.
Không ai hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ có Kỷ Tán Cẩm vẫn thản nhiên kéo lấy Na Tư đang ngơ ngác đi về.
Vừa rồi nàng dùng điểm huyệt làm giống cái đó bất động trong vòng 15 phút, dù sao huyệt đạo phong ấn sẽ bị giải trừ nhanh thôi.
Đối phó với loại người này nàng không muốn tốn quá nhiều thời gian.
Trước khi đi, Kỷ Tán Cẩm bỗng tạm dừng lại, quay đầu nhìn về phía một giống cái khác, sau đó như không có chuyện gì tiếp tục rời đi.
Nhìn Na Tư cùng Kỷ Tán Cẩm đi xa, Lenni vẫn chưa lấy lại tâm trí, nàng ta quay đầu nhìn Nhã Đồ đang bất động, bỗng nhiên có loại cảm giác sởn tóc gáy lan tràn trong người.
Chính trong đám đông vào vây xem cũng đang rơi vào hỗn loạn, một vài thú nhân lo lắng chạy đến xem Nhã Đồ.
Một vài người còn lại còn trầm mặc suy nghĩ, sau đó ánh mắt nhìn về phía hai người vừa rời đi.
Kỷ Tán Cẩm lần này hiển lộ ra một ít thân thủ, cũng đồng thời dẫn dắt đến lòng hiếu kỳ của một vài thú nhân.
Trong số đó, một thiếu niên khóe miệng cười ý vị thâm trường, hiện lên xảo trá.
Sau đó cũng nhanh chóng rời đi..