“Giống cái, có thể đưa ta con thỏ đó sao?”
Mã Nhĩ đang cố thuyết phục Cơ Mễ.
Nàng ta đã về lại kim vũ bộ lạc.
Từ lần Cơ Mễ đến báo tộc làm loạn, Sử Khuynh trực tiếp cho người mang nàng ta trở về.
Xung quanh tổ chim của Cơ Mễ vây đầy lông vũ mềm mại ánh vàng, Cơ Mễ nằm ở giữa thật dễ dàng thu hút ánh nhìn.
Hoa quả tươi cùng thịt thú rừng được giống đực xử lí sạch sẽ đưa đến chất đầy cả một hang động.
Cơ Mễ khó chịu nhìn thú nhân trước mắt.
Nàng đã điên tiết từ hôm qua tới giờ.
Từ đâu còn nhảy tới một tên kì lạ khăng khăng muốn đồ ăn bạn lữ bắt cho nàng.
Quả nhiên bộ lạc này không có người nào bình thường!
Cơ Mễ khinh miệt nhìn hắn: “Dựa vào đâu? Một giống đực lại muốn đồ của giống cái? Tránh ra trước khi bạn lữ ta đá văng ngươi!”
Mã Nhĩ sửng sốt, là hắn biểu lộ quá nôn nóng bất an, lập tức bình tĩnh lại thương lượng cùng Cơ Mễ:
“Giống cái xinh đẹp, ta chỉ muốn cùng nàng trao đổi thứ tốt hơn, da của thứ này không thể làm quần áo đẹp được”
Cơ Mễ nhìn hắn thành khẩn thì có chút dao động, nhưng nàng không thể dễ dàng cứ vậy đưa cho hắn.
Nhẹ nhàng cúi xuống đối mặt với Mã Nhĩ, hơi câu môi cười xem đến hắn mặt đỏ tim đập.
“Giống cái tên Kỷ Tán Cẩm đó…ngươi đưa nàng ta lại đây, thứ này chính là của ngươi”
Nàng lôi từ lồng cỏ ra thỏ xám, hung hăng nhéo lấy hai tai dài của hắn, lực độ mạnh như muốn giật phăng ra đung đưa trước mặt Mã Nhĩ.
Mã Nhĩ lập tức hiểu ý, không do dự mà đáp ứng.
Thấy Cơ Mễ rất vừa lòng, Mã Nhĩ lập tức bắt đầu tính toán.
Lần này hắn chắc chắn phải có được trước khi bọn họ tìm đến.
…—————-…
Tại nơi ở của vu y đặt tại nơi yên tĩnh nhất của bộ lạc, bình thường những âm thanh từ bên ngoài cũng không nghe đến.
Vu y đang ở bên cửa sổ điều hương thần thái nghiêm nghị nói chuyện, Mã Nhĩ ở bên cạnh bồi hắn.
Thấy tộc trưởng vừa đến hai người liền đứng dậy.
“Ngài xem, đồ nhi của ta ngày càng tiến bộ, sức khỏe của ta được cải thiện rất nhiều rồi”
Tộc trưởng nhìn lão vu y tinh thần thoải mái cũng rất vui mừng liên tục gật đầu: ” Từ tay ngài dạy ra đương nhiên không tầm thường.
Nếu có thể khỏe lại thì tốt rồi”
“Đã lâu rồi chưa thể khám bệnh cho bộ lạc” Vu y nghĩ đến bộ lạc, khuôn mặt già nua trở nên thoải mái.
“Vu y ngài đừng lo, ngài chắc chắn vẫn còn có thể “
“Không có việc gì, bộ lạc có Mã Nhĩ ở đây ta rất yên tâm “
Tiếng nói chuyện yên tĩnh trong đêm.
Ánh sáng yên lặng trải quanh con đường khắp rừng rậm, vẫn có những nơi không thể chiếu tới cũng không thể nghe đến.
Ngay cả với năng lực đó của Kỷ Tán Cẩm.
Nàng vẫn chưa thể lại tiến sâu hơn.
Mã Nhĩ vừa xuất hiện, cả Na Tư và nàng liền cảm thấy khó hiểu.
.
Ngôn Tình Xuyên Không
Không phải hắn rất ghét nàng?
“X…Giống cái, ngươi có thể cùng ta đi đến nơi này sao?” Mã Nhĩ hiếm thấy gượng cười.
Hắn vừa định nói nàng xấu đúng không.
“Không rảnh.
Có chuyện gì?”
Mã Nhĩ lập tức xua tay, tỏ vẻ không vấn đề:” Vậy hôm khác cũng được, lão vu y cho ta tìm một loại thảo dược, ta không rõ lắm nên cần ngươi giúp”
Kỷ Tán Cẩm và Na Tư tuy rằng thật khó chịu, nàng càng không ưa thú nhân này.
Nhưng đây là việc có liên quan đến vu y bộ lạc, nàng không muốn tính toán với hắn.
Kỷ Tán Cẩm gật đầu:” Vậy để ngày mai đi”.
Mã Nhĩ thở phào nhẹ nhõm.
Na Tư thấy nàng đồng ý không nói gì.
Cùng lắm lúc hắn đi theo, ai có thể làm gì được giống cái của hắn.
Mã Nhĩ trở về cảm thấy mọi việc quá thuận lợi.
Hắn muốn báo lại với Cơ Mễ rằng ngày mai sẽ gặp mặt.
Hẳn là trao đổi xong xuôi, hắn cũng có thể rời khỏi nơi này.
Vừa nghĩ đến đã có một người bạn lữ của nàng ta tìm đến.
Giống đực kim vũ điểu đó ngoại trừ hơi thở có chút không ổn định, bề ngoài vẫn khỏe mạnh như thường.
“Nàng muốn gặp ngươi.”
Giống đực đó chỉ lạnh lùng ném lại một câu lập tức dẫn hắn đi.
Quan sát xung quanh không thấy thứ gì bất thường, vẫn là con đường mà ngày trước hắn đến kim vũ tộc.
Trong lúc hắn không để ý, một lực đạo vô cùng mạnh nắm lấy cổ hắn giật ra sau quật hắn xuống đất.
Thú nhân kia khuôn mặt đã nhuốm màu sát khí.
Đồng tử hoảng sợ nhìn lại, ngay bên chân là một bạn lữ khác của Cơ Mễ máu đang không ngừng trào ra từ vết rạch trên cổ.
Chết có bao nhiêu thảm thiết.
“Sao vậy? Sao vậy? Mới đó đã quên ta rồi à~”
Thú nhân xuất hiện trong bóng tối, lười biếng mà dựa vào bên cây, tóc dài chấm đất, cổ áo suy sụp lộ ra một nửa bả vai, ý cười ngâm ngâm nơi khóe miệng, không để ý dưới đất thi thể ngổn ngang.
“Kẻ phản bội.
Ta đến lấy mạng ngươi rồi đây~”.