Đoàn người đã di chuyển được nửa ngày, lúc này phải dừng chân nhóm lửa.
Một nhóm thú nhân đều đi săn.
Ở lại bảo vệ cũng còn vài người, chủ yếu để bảo vệ đồ vật cùng giống cái, còn có một thú nhân không có sức chiến đấu nữa.
Thấy rằng hai thú nhân canh gác không để ý phía bên này.
Kỷ Tán Cẩm muốn từ hải ly thú tìm chút thông tin.
Từ miệng người khác gọi, nàng biết thiếu niên này kêu Nhị Thử.
Ánh lửa chớp động lập lòe, trong không khí tĩnh lặng thỉng thoảng lại tách lên vài tiếng.
Nàng hướng đến hắn, giống như một giống cái tò mò, hiếu kì hỏi:
“Ta nghe nói hải ly tộc các người sẽ xây đập, thật vậy sao?”
Nhị Thử nhìn đôi mắt vì ánh lửa mà lấp lánh của giống cái, hắn gật đầu:”Đúng vậy!”
“Có thể ngăn cả dòng nước hẳn phải rất lợi hại đi?”
“Cũng…cũng không có lợi hại đến vậy.
Đó là tập tính của tộc hải ly thôi”
Nói là vậy, nhưng Nhị Thử cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng nàng cảm giác được hắn vui mừng.
Nàng tiếp tục dò hỏi.
“Nhưng chưa có chủng tộc nào có thể làm được như vậy nha.
Lần này đi nhất định phải nhìn xem mới được”
Lần này nàng cảm giác Nhị Thử cảm xúc hạ xuống, trong mắt xẹt qua một tia bi thương.
Hắn há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không nói lên lời nói.
Nàng đột nhiên nghĩ, nàng nói sai lời rồi sao?
Hắn rũ mắt, giọng nói tựa hồ có ý tránh né:”Đập nước, có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi đi.
Chỉ là hải ly tộc khá nhút nhát, bọn họ sẽ không thích ngoại tộc”
Kỷ Tán Cẩm gật đầu.
Bắt đầu suy nghĩ kĩ càng lên.
Chỉ lúc nhắc tới tộc nhân mới có biểu hiện kì lạ, còn đối với đập hải ly vẫn là dáng vẻ như thường.
Hay là nói, chưa ai phát hiện ra vấn đề.
Nàng suy đoán bọn họ sở dĩ cầu cứu báo tộc là vì một nguyên nhân khác.
Thanh âm bước chân liên tiếp, là các thú nhân đi săn trở về.
Từng người liền bắt đầu mổ xẻ con mồi trực tiếp ăn sống, không như các giống cái sẽ phải nướng qua lửa rồi mới ăn.
Trừ những thú nhân đã có bạn lữ, một số độc thân giống đực phân ra bộ vị non mềm nhất đã nướng qua đưa tới cho nàng.
Bọn họ quá nhiệt tình, nàng từ chối không được liền bị nhét vào tay rất nhiều thịt.
Kỷ Tán Cẩm nhìn đống thịt trong tay có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng vẫn cảm kích mà cảm tạ bọn họ.
Những thú nhân này làm theo khẩu vị của những giống cái thông thường, chỉ nướng ba phần chín, hồng hồng, xé ra vẫn nhìn được tơ máu.
Ở điều kiện bình thường ăn chín uống sôi vẫn là tốt nhất.
Nhưng không phải ở hoàn cảnh nào cũng có thể đòi hỏi.
Nàng một bên gặm thịt một bên nghĩ tới, chính mình lúc trước cũng là cái dạng này, ở trong rừng sâu làm nhiệm vụ cũng phải ăn thịt tươi.
Chợt một bàn tay hữu lực lấy đi miếng thịt nàng đang ăn, lấy luôn đống thịt nàng đang cầm, bỏ lại vào tay nàng một miếng thịt đã nướng chín kĩ, da vàng giòn thơm ngào ngạt.
Na Tư ngồi vào bên cạnh bắt đầu ăn đồ thừa.
Kỷ Tán Cẩm chớp chớp mắt, không rõ trong lòng là tư vị gì.
Gió nhẹ thổi phất gò má, ngọn lửa ấm áp như muốn đem lòng người đều hòa tan.
“Làm ngươi lo lắng”.
Nàng thấp thấp giọng nói.
Na Tư không trả lời.
Đây là vẫn giận dỗi sao?
Sao lúc trước không phát hiện hắn giận dai như vậy?
“Ta sẽ chú ý an toàn “
“Ân, sẽ theo sát bên cạnh ngươi nữa”
Kỷ Tán Cẩm bắt đầu hứa hẹn lên, nàng sẽ không biết an ủi người khác, chỉ đành dùng cách này.
Na Tư suýt bị tức giận đến muốn cười.
Hắn tin nàng cái quỷ.
Tưởng hắn không biết mỗi lần có cơ hội nàng sẽ chạy bay chạy biến đi khắp nơi sao? Xích lạp rừng rậm cũng bị nàng nhìn đến mọi ngách luôn rồi.
Chỉ là nhìn tiểu giống cái hiếm khi bày ra bộ dáng biết lỗi, hắn không đành lòng trách nàng.
Thôi vậy, hắn chỉ phải trông nàng thật tốt.
Na Tư nhẹ hừ một tiếng.
Đây là đồng ý thỏa hiệp rồi?
Kỷ Tán Cẩm nhẹ câu môi cười.
Không khỏi cảm thán, động vật họ mèo cũng dễ dụ quá đi.
Bên này là cảnh đêm điềm nhiên nhưng ở trung thổ đã bắt đầu dâng lên sóng to gió lớn..