“Này, ngươi nghe bổn trưởng lão nói không đấy?”.
Ánh mắt khinh phiêu phiêu đảo qua, mang theo áp bức nhìn xuống vật nhỏ đang loay hoay.
Thỏ xám nhỏ bối rối, tựa hồ còn muốn thuyết phục người này đổi ý.
Nhưng đối mặt với hắn, lập tức có thể cảm giác được cao cấp thú nhân đáng sợ.
Biểu Mai làm lơ thỏ xám nặng nề ánh mắt, tiếp tục nói: “Sau khi báo tin cho Tầm thì về thành ngay, ở đây không còn chuyện của ngươi.”
Hắn nói câu này xong còn phi thường ghét bỏ thỏ xám mà hừ cười một tiếng:.
Ngôn Tình Cổ Đại
“Luyến tiếc cái gì? Không phải muốn bắt nàng đem về sao? Vậy thì ngày nào cũng có thể nhìn thấy.” Ác liệt ngữ khí, trên trán tóc dài che lại ánh mắt, khóe môi ý cười phảng phất dùng bút vẽ miêu tả lên giống nhau, giảo hoạt âm hiểm đến đáng sợ.
Thỏ xám nhíu mày nhìn hắn.
Hồ ly đều là âm hiểm xảo trá.
Hắn đều đem tính cách này biểu hiện đến cực hạn.
Thỏ xám ngầm cùng hắn đạt thành điều kiện nào đó, hướng về rừng rậm một chỗ mà đi.
Bóng đêm chậm rãi quấn quanh, cuối cùng hội tụ thành thật lớn mà không thấy rõ hắc động.
Những ngày sau không ai biết thỏ xám nhỏ đi nơi nào.
Kỳ thật để ý đến nó cũng chỉ có Kỷ Tán Cẩm, các thú nhân chỉ coi hắn là thú hoang mà thôi.
Nàng không phải không nghi ngờ Biểu Mai làm gì đó, chỉ là hỏi đến hắn hắn vẫn luôn cười cực kỳ thiếu đánh, tỏ vẻ chuyện gì cũng không biết.
Nhị Thử nói: “Bắt đầu từ đây sẽ chia thành hai con đường.
Phía bên trái đường sẽ khó đi hơn một chút nhưng thời gian đi khớp với thời gian dự kiến.
Phía bên phải đường sẽ thông thuận hơn, nhưng đó là đường vòng, lộ trình cũng bị kéo dài hơn một ngày”
Có thú nhân lên tiếng hỏi:” Đường bên trái có nguy hiểm quá không?”
Nhị Thử lắc đầu:”Lấy hình thể của chúng ta có thể đi qua, chỉ cần chú ý một chút là được”
Đúng vậy, nếu con đường không quá nguy hiểm thì việc gì phải kéo lộ trình thêm một ngày nữa.
Các thú nhân đều đồng tình.
Kỷ Tán Cẩm nhìn thoáng qua.
Phía bên trái rẽ ra bìa rừng, cây cối trống trải hơn.
Có lẽ nó sẽ dẫn đến một đường mòn khác, vì vậy thú nhân thường sử dụng con đường này.
Biểu Mai hơi suy tư gì đó mà nhìn hai con đường.
Nếu có thể tách họ ra hai hướng thì hắn vẫn muốn.
Nhưng không có lí do nào cả.
“Cẩm nhi, nàng ngồi trên lưng ta đi.
Lát nữa ta mang nàng qua”
Nàng trực tiếp từ chối.
Nàng đâu có vụng về đến mức không đi được chứ.
“Không được.
Ngươi cũng phải mang cả đồ đạc nữa.
Nếu muốn thì mang luôn ba lô cho ta là được”.
Na Tư vui vẻ đồng ý.
Nàng thả ba lô sau lưng để Na Tư mang đi.
Nàng đi phía trước, hắn ở ngay phía sau bảo vệ.
Biểu Mai nhìn hai người, ngực một buồn, áp xuống trong lòng không thoải mái.
Hắn bắt đầu nghĩ đến bạch điểu nhà mình.
Mấy ngày đi bộ hắn sâu sắc cảm giác không thoải mái, chân tay muốn rã rời.
Càng vượt ra xa khu rừng, ánh sáng càng hiện rõ.
Kỷ Tán Cẩm thấy được mảnh đất bằng phẳng, không quá rộng.
Nàng chợt cảm thấy không thoải mái, nao nao trong lòng.
Cảnh tượng này khá quen thuộc.
Nàng có hơi khựng lại, bước chân lại tiếp tục.
Nhưng phía sau nàng chỉ có Na Tư và Biểu Mai.
Không, nếu không đi thì rất nhiều người phía sau cũng không thể đi.
Kỳ lạ, sao nàng lại nghĩ có rất nhiều người đang đợi, phía sau chỉ có hai người thôi mà.
Kỷ Tán Cẩm chỉ cố tiếp tục trấn an bản thân, có lẽ chỉ là mấy ngày mệt mỏi trong rừng tối nên bước ra ánh sáng đầu óc còn chưa kịp thích ứng
Na Tư vẫn nhìn về con đường qua chỗ ngoặt.
Bước qua nó, hắn không khỏi nghĩ đến vì sao Nhị Thử lại nói con đường này nguy hiểm.
Nó cơ bản là một vách đá trắng thẳng đứng cao chót vót, mặt sườn đều bị phơi ra, chỉ có một con đường nhỏ quanh co nối liền giữa hai dãy.
Nhìn về phía dưới chỉ thấy cây cối trập trùng.
Một bên là vách đá, một bên là vực sâu.
Nếu đi vào một ngày mưa không đảm bảo sẽ không bị trượt chân mà ngã chết.
Khác hoàn toàn so với nơi mà Sử Khuynh đã cho thấy hay mấy cái tổ chim của tộc kim vũ huyền điểu.
Đối với thú nhân ở nơi dã ngoại, tố chất tâm lý cực cường sẽ không sợ mấy cái đó.
Cẩm nhi?”
Na Tư khó hiểu hỏi, sao nàng lại dừng lại rồi?
Chỉ thấy giây tiếp theo, Kỷ Tán Cẩm cánh tay co quắp cầm lấy vạt áo kịch liệt mà thở dốc..