Sáng sớm hôm sau, Đồng Vũ Vụ đã rút ra được kinh nghiệm xương máu. Mặc dù cô sẽ không dễ dàng chấp nhận kết cục ly hôn, nhưng cô vẫn muốn chuẩn bị tốt một đường lui khác cho mình. Cô phải kiếm tiền, mặc dù phương thức kiếm tiền có chút . . . nhưng có còn hơn không.
100 vạn cũng đủ cho cô ngồi khoang hạng nhất rất nhiều lần!
Ở nhà mới này có ba người giúp việc, một người nấu cơm, một người quét dọn vệ sinh chăm sóc cây, tỉa cành, một người khác là dì Lưu. Ba người phân công công việc rõ ràng, không ai phiền đến ai. Nếu cô sa thải một người thì có thể không sao, nhưng nếu sa thải cả ba người cùng một lần, mẹ Phó nhất định sẽ có ý kiến. Đồng Vũ Vụ ở cùng ba người này cũng đã quen, đều là người tay chân lanh lẹ. Tuy là cô phải sa thải bọn họ, nhưng về sau cô còn muốn dùng. Cô thực sự không muốn phải thuê người khác, càng không muốn để mẹ Phó phái người tới.
Ăn xong điểm tâm, Đồng Vũ Vụ lên xe đi về nhà cũ.
Trên đường về nhà cũ, cô đã gọi điện thoại cho mẹ Phó. Mẹ Phó nghe con dâu muốn về nhà thì cũng không đi ra ngoài nữa, ở nhà chờ cô.
Vô sự bất đăngTam Bảo điện*. Mẹ Phó cũng tò mò tại sao mới sáng sớm mà con dâu đã muốn về đây.
Nói chuyện với phụ nữ không nên nói quá trực tiếp, quanh co uyển chuyển một chút thì tốt hơn. Đồng Vũ Vụ ngồi trong phòng khách uống trà với mẹ Phó. Chờ sau khi làm đủ công tác chuẩn bị, cô nói với một giọng hâm mộ: “Mẹ, mẹ còn nhớ La giai không? Chính là người bạn gả đến Cảng Thành của con ấy. Con nghe cô ấy nói, sau khi cưới thì trong nhà của cô ấy và chồng không có lấy một người giúp việc, chỉ thỉnh thoảng thuê người giúp việc bán thời gian, bởi vì chồng cô không thích có nhiều người trong nhà. Lúc bắt đầu cô ấy còn phàn nàn với con, nói là làm cái gì cũng không tiện, mua đồ ăn cũng phải tự lái xe đi siêu thị. Kết quả là hai ngày trước cô ấy nói với con, tình cảm của cô ấy và chồng ngược lại ngày càng tốt hơn.. Hai người cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, còn cùng nhau nấu cơm.”
Mẹ Phó nghe vậy cười nói: “Mẹ nghe La phu nhân nói, hình như La Giai mang thai rồi?”
Biểu cảm của Đồng Vũ Vụ nhàn nhạt, “Dạ.”
Bây giờ, hễ mẹ Phó nghe được con dâu, con gái nhà ai mang thai thì cực kỳ hâm mộ. Bà cũng muốn hối thúc con dâu, nhưng có hối cũng vô dụng, chỉ có thể lo lắng suông.
Đồng Vũ Vụ còn nói: “Chắc mẹ còn không biết, dì Vương trong phòng bếp nhà mình lại có thêm cháu đấy. Một năm nay, nhà dì Vương thêm cháu, con dâu dì Lưu tháng trước cũng có tin vui. Con còn nghe nói, tháng trước nữa, dì Tôn cũng có thêm một cháu gái rất xinh xắn. La Giai còn nói, nhà ta có phải nên thỉnh một tống tử Quan Âm* về hay không.”
Mẹ Phó ngẩn ra, vừa rồi bà cũng không nghĩ nhiều, nay nghe con dâu nói một hồi thì lại không biết nói như thế nào! Ba người giúp việc trong nhà một năm này đều có thêm cháu, sao vận khí của bọn họ lại tốt như vậy chứ!
“Bạn của con nói với con là, ” Đồng Vũ Vụ có chút xấu hổ, “Nói là loại chuyện này cũng phải để ý đến vấn đề tương sinh tương khắc. Con cũng không biết có phải là thật hay không.”
Mẹ Phó biến sắc.
Chồng của bà rất tin vào phong thuỷ, nên tỉnh thoảng bà cũng được nghe đầy cả một lỗ tai. Ở Yến kinh, có vài người muốn tìm người giúp việc cho con trai và con dâu còn phải nhìn vào bát tự* có hợp hay không đó. Mẹ Phó vốn không tin vào mê tín dị đoan, nhưng gần đây, có thể là do bà quá sốt ruột về vấn đề cháu trai cháu gái nên . . .
Đồng Vũ Vụ làm đủ mọi bước xong thì xấu hổ nói: “Mẹ, con nghĩ như vậy, thà rằng tin là có, chứ không thể tin là không. Thế nhưng, con rất thích đồ ăn dì Vương làm, dì Lưu làm việc cũng nhanh nhẹn, cả dì Tôn cũng là người chịu khó. Con ở cùng với bọn họ đã quen, nếu sa thải bọn họ, con cũng không nỡ! Dù sao cũng là tình nghĩa nhiều năm, mẹ, nếu mẹ đồng ý, một mặt con sẽ giả vờ sa thải bọn họ, mặt khác thì để cho bọn họ về nhà cũ, chờ. . .” Cô dừng một chút, cúi thấp đầu, mặt càng đỏ hơn, “Lại để cho bọn họ về chăm sóc cho con.”
Mẹ Phó nhướng mày, “Vậy sinh hoạt thường ngày của các con phải làm sao bây giờ? Hay là thuê thêm người?”
Đồng Vũ Vụ nhanh chóng lắc đầu, “Không đâu, để con tự làm, con có thể làm được mà. Mẹ, con thật ra rất hâm mộ La Giai, coi như có chút vất vả, nhưng lại có thể bồi đắp tình cảm vợ chồng. Con thấy rất đáng giá.”
Mẹ Phó ban đầu cảm thấy sợ không ổn, nhưng sau thì bị thuyết phục. Bà nghĩ có lẽ, nếu làm như vậy, cảm tình của con trai cùng con dâu sẽ tốt hơn. Có lẽ, sang năm là có thể ôm cháu rồi?
Quỷ thần xui khiến, bà liền nói ra: “Vậy hôm nay hoặc là ngày mai hãy để cho bọn họ tới đây đi.”
Đồng Vũ Vụ âm thầm thở ra nhẹ nhõm.
Cô biết cách làm của cô có tác dụng rồi. Chỉ sa thải thôi thì không có gì, nhưng vấn đề là sau này cô có thể muốn thuê lại bọn họ làm việc cho mình. Hơn nữa, cô cũng không muốn bị mẹ Phó chú ý, nên không thể không hao chút tâm tư sắp đặt.
***
Đồng Vũ Vụ không biết là, chồng của Tống Tương là tổng giám đốc Diệu Minh đang ở Phó thị bàn chuyện hợp tác.
Từ Diên Thanh từ Phó thị đi ra, lúc lên xe vẫn còn lo nghĩ.
“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Người nói chuyện là phó tổng của Diệu Minh, cũng là bạn tốt nhiều năm của Từ Diên Thanh.
Từ Diên Thanh cũng không che giấu nghi ngờ của mình, “Tôi luôn cảm thấy hôm nay Phó tổng rất lãnh đạm. Có phải tôi đắc tội anh ta ở đâu rồi không?”
Rõ ràng mấy lần gặp mặt trước đó còn rất thuận lợi, làm sao hôm nay. . Hình như có chỗ nào đó không thích hợp lắm. Hắn có thể cảm giác được, lần này Phó Lễ Hành không thân thiện với hắn cho lắm.
Người bạn cười nói: “Cậu thật là, suy nghĩ quá nhiều. Tính tình của Phó tổng vốn là như vậy.”
Từ Diên Thanh bán tín bán nghi: “Thật sao?”