Tô Nhụy vừa thốt ra, sắc mặt Liễu Vân Khê vốn đã không tốt càng thêm trắng bệch.
“Vân Khê, có phải vấn đề này có liên quan tới cậu không?” Tô Nhụy càng nghĩ càng thấy không thích hợp, hai người cùng ở chung một nhà trọ, có hai đêm Liễu Vân Khê không trở về. Hôm nay trạng thái tinh thần của cô ấy cũng không đúng, giống như gặp phải chuyện lớn vậy.
Không đợi Liệu Vân Khê trả lời, Tô Nhụy hạ giọng có chút cảnh cáo nói: “Vân Khê, chúng ta là con gái phải biết tự trọng một chút, không thể làm chuyện như vậy được, loại đàn ông đã có bạn gái còn cùng người khác phát sinh quan hệ chính là tra nam nha, gặp phải người như vậy, cậu chỉ bị đùa giỡn mà thôi, làm người không thể không có tự trọng, phải coi trọng tự trọng.”
Hai người là bạn tốt, bằng không sẽ không cùng thuê nhà, Tô Nhụy lo lắng Liễu Vân Khê sẽ bị sự phồn hoa của Yến Kinh là mê muội, rồi đi vào con đường không đứng đắn, nói chuyện cũng trở nên không khách khí.
Nghe những lời như thế, cả người Liễu Vân Khê lung lay sắp ngã, trong lòng cô không thể chấp nhận được, căn bản là cô không có làm sai mà.
Cô là bị ép buộc, cô chính là ….thân bất do kỷ.
“Không, không phải mình, là một đồng nghiệp ở quán bar mà mình quen.” Liễu Vân Khê cúi đầu càng thấp, âm thanh nói chuyện cũng run lên, cố gắng vì chính mình mà thanh minh, giống như làm như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn.
Tô Nhụy căn bản không tin lời giải thích của Liễu Vân Khê, chuyện vô trung sinh hữu (*) này, nếu loại chuyện tra nam tiện nữ này không phải là cô ấy, vậy cô ấy kích động như vậy làm gì, đây không phải là chột dạ sao?
(*) vô trung sinh hữu: kế thứ 8 trong binh pháp tôn tử ý nói chuyện không có mà làm thành có
Mặc kệ có phải cô ấy hay không, Tô Nhụy vẫn quyết định phải nói nghiêm trọng một chút, nếu có thể để cô ấy quay đầu lại, vậy cũng đáng.
“Vậy cậu chuyển lời tới đồng nghiệp của cậu, chen chân vào tình cảm của người khác là không có đạo đức đâu, hơn nữa loại đàn ông như vậy…..thật ghê tởm, rõ ràng đã có bạn gái vì cái gì còn cùng người khác ở cùng một chỗ, không nên cùng tra nam dây dưa như vậy, sau này kết cục thê thảm cũng là xứng đáng, mẹ của cô ta không dạy cô ta, làm người phải có tự tôn tự trọng sao?” Tô Nhụy cắn chặt răng, “Thật ra rất đơn giản, cậu hỏi cô ta, nếu sau này con gái của cô ta cũng giống cô ta chen chân vào người người đàn ông đã có bạn gái, hoặc là con trai là loại người bắt cá hai tay, cô ta sẽ nghĩ như thế nào, thì mọi người cũng sẽ nghĩ như vậy đó.”
Liễu Văn Khê xấu hổ cùng giận dữ không thôi, môi kẽ nhấp, nhưng lại không nói được gì, hai tay vô thức nắm chặt lại, nếu không cố gắng nhịn xuống, nước mắt sẽ lập tức tràn ra.
***
Đồng Vũ Vụ không hề hay biết trong lòng Liễu Vân Khê đang có hai luồng lửa và băng. Cô ở trong văn phòng của Phó Lễ Hành ngây người cả một buổi chiều, đã sắp chán chết rồi, muốn nằm xuống sô pha để chơi điện thoại, nhưng trong phòng còn có người, ở trước mặt anh ta mà nằm như vậy sẽ mất hình tượng, vì thế chỉ có thể gắng gượng, ngồi ngay ngắn, cũng gần tan làm rồi, nội tâm nhỏ bé của Đồng Vũ Vụ xôn xao, đang chuẩn bị vào toilet để trang điểm lại, điện thoại trên bàn làm việc của Phó Lễ Hành vang lên.
Anh nhanh chóng nhận, không biết bên kia nói gì, chỉ thấy anh nhìn thoáng về phía cô, thấp giọng nói: “Cho ông ấy vào đi.”
Đồng Vũ Vụ trợn mắt nhìn, đột nhiên có một dự cảm xấu.
Loại dự cảm này giống như học sinh nghe thầy giáo nói “chờ một chút, thầy nói thêm hai phút nữa.” vậy.
Sẽ không phải có chuyện gì xảy ra, nên Phó Lễ Hành hủy bỏ cuộc hẹn với cô chứ? Cô ở đây đợi cả buổi chiều rồi mà!
Cô ngồi thẳng người, không lâu sau đó có người đàn ông trung niên tiến vào, nhìn thấy cô ở trong văn phòng, có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng chuyển sang hòa nhã, khách khách khí khí mà gọi cô một tiếng: “Phó thái thái.”
Người này là lão cổ đông của Phó thị, hiện tại đang giữ chức vị ở Phó thị, năm đó kết nghĩa anh em với cha Phó cùng nhau dốc sức gây dựng, cũng được coi là nhà giàu mới nổi ở Yến Kinh, Đồng Vũ Vụ luôn biết lễ phép, khách khí, lúc này tự nhiên cũng biết lễ phép chào hỏi, hơi cúi thấp, “Lưu thúc hảo.”
Đồng Vũ Vụ biết ông ta, cô cảm thấy, cô có thể cùng Phó Lễ Hành kết hôn, Lưu thúc này cũng có công.
Nghe nói lúc ấy ông ta ỷ vào quan hệ tốt với cha Phó, lại có công lao gây dựng Phó thị, nên muốn Phó Lễ Hành trở thành con rể của ông ta, thời gian đó, Phó Lễ Hành vừa mới cùng Hướng gia vạch rõ ranh giới để tỏ rõ thái độ, ông ta liền đánh tiếng đến, làm cha Phó rất khó xử, hai ngày sau, Phó Lễ Hành liền dẫn cô đi mua nhẫn đính hôn, làm cho mối quan hệ vốn không chắc chắn này được đảm bảo hơn, cho tới bây giờ, Đồng Vũ Vụ vẫn luôn biết ơn vị Lưu thúc này.
Lưu thúc thấy Đồng Vũ Vụ cho ông mặt mũi nên cũng dịu đi không ít, đi đến trước bàn làm việc, nói với Phó Lễ Hành: “Lễ Hành, chú nghĩ hạng mục làng du lịch Hòa Ngọc chúng ta có thể lấy được, ai cũng biết hạng mục này chỉ lời không lỗ, lợi nhuận hàng năm từ khách sạn đã giảm xuống không còn khả quan như trước đây nữa, trong lĩnh vực khách sạn này chúng ta còn phải làm chiến dịch quảng cáo thương hiệu nữa, làng du lịch Hòa Ngọc là thích hợp nhất.
Phó Lễ Hành đóng máy tính lại, ngữ khí bình tĩnh: “Làng du lịch Hòa Ngọc là Tần gia và Cao gia lấy được.”
Tần gia, Cao gia?
Đồng Vũ Vụ theo bản năng nắm chặt túi xách.
Không nghĩ đến hai người đàn ông này có thể ở trước mặt cô mà bàn luận loại chuyện này.
Lưu thúc vẫn phớt lờ nói tiếp: “Hạng mục này vẫn chưa phải ván đã đóng thuyền, Tần Hoài thân thể không tốt, không biết có thể sống được mấy năm nữa, Tần Hoài ngã xuống, Tần gia chính là năm bè bảy máng, về phần Cao gia, bất quá cũng chỉ là Tần gia kéo vào để chống lưng thôi, không có gì đáng sợ cả.”
Tần Hoài là cha của Tần Dịch.
Đồng Vũ Vụ biết thân thể của ông ta không tốt, nhưng cũng không nghĩ đến lại kém đến mức này.
Hiện nay mối quan hệ của cô và Tần Dịch nhiều người đều chọn quên đi, nhưng dù sao cũng từng bên nhau, lúc này cô có nên lảng tránh một chút không?
Ngay khi cô đang chần chừ muốn tìm một lý do để vào toilet, thì nghe được âm thanh của Phó Lễ Hành vững vàng, ngữ khí trầm thấp nói: “Không được, Phó thị không làm loại chuyện bỏ đá xuống giếng như vậy, càng không phải là tác phong làm việc của cháu.”
Lưu thúc tính tình nhẫn nại khuyên nhũ một hồi, nhưng Phó Lễ Hành là ai, anh không phải là người có chủ kiến bình thường, hôm nay cho dù cha Phó có đến, anh cũng sẽ không thay đổi chủ ý của mình, huống chi người đứng trước mặt anh khoa tay múa chân này chỉ là một người ngoài.
Cuối cùng Lưu thúc tức giận bỏ lại một câu “Phó thị trước sau gì cũng bị hủy trong tay cậu” rồi rời đi, Đồng Vũ Vụ cũng không dám nhìn sắc mặt của Phó Lễ Hành.
“Đi thôi.” Phó Lễ Hành không biết khi nào thì đi đến trước mặt cô, “Nhanh tan làm thôi, muộn chút nữa kẹt xe sẽ không tốt.”
Đồng Vũ Vụ sững sốt một chút, ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc mặt anh bình tĩnh, cũng không có gì không thích hợp.
“Được.”
Đồng Vũ Vụ cũng không kịp chỉnh lại lớp trang điểm, liền đi theo Phó Lễ Hành rời khỏi văn phòng đến bãi đỗ xe, hôm nay hai người đi hẹn hò, nên không mang theo tài xế, ngồi lên ghế phụ, Đồng Vũ Vụ cẩn thận liếc nhìn Phó Lễ Hành một cái, đột nhiên ý thức được, ở công ty bị trách móc như vậy nhưng mà anh lại không có hung hăng như cô tưởng.
“Làm sao vậy?” Phó Lễ Hành chạy xe ra khỏi bãi lúc này mới lên tiếng hỏi.
Anh có thể cảm nhận được, cô cứ dùng vẻ mặt phức tạp để nhìn anh.
Làm sao vậy à?