Mấy ngày này tâm tình Đồng Vũ Vụ không tệ, biểu hiện rõ ràng nhất chính là Tống Tương đột nhiên gọi điện thoại muốn hẹn cô còn có Phó Lễ Hành đến vùng ngoại ô đạp xe ăn cơm dã ngoại, cô chỉ phân vân vài giây liền đơn phương đại biểu Phó Lễ Hành đã đáp ứng bốn người cùng đi.
Chờ sau khi phản ứng lại muốn từ chối cũng không từ chối được.
Đến vùng ngoại ô đạp xe ăn cơm dã ngoại sao? Bốn người hẹn họ? Xin hỏi gần đây có phải Tống Tương đang xem Vườn sao băng hay không nha!
Đồng Vũ Vụ đem chuyện này nửa thật nửa đùa nói cho Phó Lễ Hành nghe, cứ nghĩ anh sẽ cự tuyệt, dù sao anh cũng không giống người có thể lãng phí thời gian để đạp xe ăn cơm dã ngoại, nào biết vừa nói anh liền gật đầu, “Có thể.”
Anh như vậy rõ ràng là đáp ứng, ngược lại Đồng Vũ Vụ có chút ngạc nhiên khó hiểu, “Là đạp xe đạp , phải đi đến vùng ngoại ô, phải ăn cơm dã ngoại!”
Phó Lễ Hành nhìn cô một cái, ánh mắt trầm tĩnh: “Anh biết.”
“Vậy mà anh còn nói có thể sao? Cái này rất lãng phí thời gian của anh nha.”
Hai ngày nghỉ của Phó Lễ Hành là như thế này, buổi sáng thức dậy cùng cô ăn sáng sau đó đến thư phòng làm việc, đợi đến khoảng 11 giờ sẽ mang cô đi ăn trưa, sau đó lại làm việc…..nhiều nhất là ăn tối xong sau đó sẽ đi tản bộ cùng cô.
Hiện tại anh lại đồng ý đi ăn cơm dã ngoại nha!
Phó Lễ Hành hỏi ngược lại: “Từ Duyên Thanh đi không phải sao?”
Đồng Vũ Vụ nghe vậy liền bừng tỉnh, Phó thị và Từ gia gần đây có hạng mục nên lui tới, Từ Duyên Thanh và anh có thể nhân cơ hội này tâm sự chuyện công việc, thứ nhất cũng không làm chậm trễ công việc, thứ hai có thể bồi lão bà, quả nhiên là nhất cử lưỡng tiện, khó trách anh lại đáp ứng sảng khoái như vậy, sau khi nghĩ thông chuyện này, cô cũng không làm cho chuyện này rối rắm lên nữa, bắt đầu đi vào phòng thay quần áo lựa chọn quần áo đến hôm đi dã ngoại mặc.
Nam nữ có lối suy nghĩ có thể nói là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Phó Lễ Hành cũng không phải muốn cùng Từ Duyên Thanh bàn công việc, hai người chỉ đơn giản nói chuyện, về chi tiết cũng không cần bọn họ đi thảo luận, sẽ có trợ lý hay quản lý đi thương hiệp.
Từ khi anh đi công tác nước ngoài trở về đến bây giờ, cũng đã một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này tình cảm của hai vợ chồng thân mật hơn rất nhiều, anh cũng thông qua khoảng thời gian quan sát này càng hiểu thêm về vợ của mình, một người trước kia luôn dịu dàng khéo léo, một người tinh tế đối với chuyện của anh không nên hỏi tới bây giờ cũng sẽ không hỏi nhiều, nhưng trong thực tế thì không có biểu hiện rộng lượng giống như vậy.
Cô thực sự để ý chuyện anh tắm ở nhà hay ở bên ngoài.
Cô vì muốn anh ăn hải sản tươi mà có thể chạy đến khu chợ cũ nội thành thật xa để mua.
Cô còn có thể nhớ được ngày lần đầu tiên hai người nắm tay nhau.
Thật ra, cô ở hiện tại và cô với lúc trước anh thấy đã không còn giống nhau, lúc trước anh muốn cưới môt người vợ thông minh để bớt lo lắng, mà cô hiện tại lại không có điểm nào làm cho anh bớt lo được, nhưng ngoài ý muốn chính là, anh phát hiện chính mình cũng không chán ghét cô như vậy, ngược lại so với trước kia càng để ý nhiều hơn.
Sau khi nhìn thấu được bản chất keo kiệt của cô, anh cũng không hi vọng nhiều năm về sau, khi cô nhớ lại chuyện này sẽ lên án anh “Lão công của Tống Tương đều có thể bồi cô ấy đi đạp xe ăn cơm dã ngoại, còn anh không có bồi em đi” làm mà không tốt cô còn có thể kể cho con bọn nghe nữa.
Nhất định phải ngăn chặn chuyện như vậy phát sinh, càng phải ngăn chặn chuyện cô hâm mộ người khác.
Thực ra Tống Tương còn rủ cả Lục Nhân Nhân, nhưng Lục Nhân Nhân khéo léo từ chối, lý do của cô ấy rất chính đáng, độc thân không nên tham gia, nên lúc này mới thành hẹn hò bốn người.
Bọn họ cũng không phải đến vùng ngoại ô bình thường, nhưng chỗ xa xôi hẻo lánh không phải là chỗ để bọn họ đi, Tống gia có rất nhiều bất động sản, mấy năm trước mua một mảnh đất có núi non xanh biếc chuẩn bị làm khu nghỉ dưỡng, hiện tại khu nghỉ dưỡng này được khai phá cũng không khác biệt lắm, nhưng vẫn chưa mở cửa kinh doanh.
Từ Duyên Thanh và Phó Lễ Hành đứng một bên nói chuyện phiếm, trong khi đó Tống Tương và Đồng Vũ Vụ ngồi xích đu trong khu dưỡng sinh tạo đủ kiểu để chụp hình.
Lúc đầu nhiếp ảnh gia chính là Từ Duyên Thanh và Phó Lễ Hành, chỉ là hai thẳng nam này không biết tìm góc chụp lại càng không biết chụp hình, chụp ra tấm hình khiến người khác phải hoài nghi nhân sinh.
Tống Tương tức giận đến oa oa kêu to: “Em ở trong hình sao lại lùn lại xấu lại béo như vậy chứ! Anh không biết chụp hình phải tìm góc chụp hay sao! Em đã chỉ anh rất nhiều lần rồi mà!”
Từ Duyên Thanh bất đắc dĩ: “…..Em chính là như vậy mà.”
Ngay cả Phó Lễ Hành đứng một bên nhịn không được phải nhắm mắt lại.
Còn tưởng rằng Từ Thanh Duyên có thể ứng Phó được với nữ nhân càn quấy này, không nghĩ tới hắn so với anh còn không bằng, ít nhất anh sẽ không nói ra những lời chọc ngoáy như vậy.
Tống Tương hận không thể cắn chết Từ Duyên Thanh điền thêm chứ “góa chồng” vào hộ khẩu của mình.
Đồng Vũ Vụ nhìn thấy tấm hình Phó Lễ Hành chụp cho cô, cũng nhịn không được thở dài một hơi, cô sai lầm rồi, chồng của cô cũng không phải toàn năng gì hết.
Hai người phụ nữ đối với trình độ chụp hình của chồng mình hoàn toàn tuyệt vọng, rõ ràng là tìm đối phương hỗ trợ, Tống Tương và Đồng Vũ Vụ đều có khả năng tự chụp, biết tìm góc chụp như thế nào, cũng biết tìm nét, chọn bộ lọc như thế nà cho phù hợp nhất.
Từ Duyên Thanh và Phó Lễ Hành cũng không hướng đối phương mà phàn nàn về vợ của mình, chỉ có thể tán gẫu những tin tức gần đây, cũng coi như là hào hứng.
Khi Tống Tương cùng Đồng Vũ Vụ đang tạo kiểu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, kéo Đồng Vũ Vụ qua thần thần bí bí hỏi: “Tôi gửi đồ cho cậu, cậu nhận được chưa? Tôi xem trạng thái đơn hàng thì thấy ký nhận hôm qua rồi, thế nào, thấy tôi có thú vị không?”
Đồng Vũ Vụ đang bôi thêm kem chống nắng thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, “Cậu gửi đồ gì cho tôi sao?”
“Đúng vậy.” Tống Tương thấy biểu tình của cô thì buồn bực, “Cậu chưa nhận được sao, tôi xem trạng thái thấy thể hiện ký nhận hôm qua rồi mà.”
Đồng Vũ Vụ nhìn chằm chằm cô, cũng không bôi thêm kem chống nắng nữa, hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Cậu gửi cái gì cho tôi vậy?”
Cô có một loại dự cảm xấu.
Mỗi lần cô có dự cảm này đều rất chuẩn xác, hi vọng lần này có thể ngoại lệ.
Tống Tương thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đồng Vũ Vụ cũng bị hù sợ, cô cũng đè thấp giọng, hai người giống như nhân viên ngầm đang lén trao đổi tình báo, “Cũng không có gì, chỉ là lần đó ở trung tâm thương mại đi dạo phố nhìn thấy cửa hàng đó, tôi thấy cậu có vẻ rất thích, liền mua cho cậu một bộ rồi gửi đến cho cậu, như thế nào, cậu không ký nhận sao? Vậy sao đơn hàng kia thể hiện là đã ký nhận chứ?”
Đồng Vũ Vụ khẽ cắn môi: “Tôi thích khi nào chứ!”
Cô nghĩ đến, ngày hôm qua có một người đến giao hàng, cô nhìn thấy trên đơn hàng viết Phó tiên sinh, nên tưởng là bạn anh gửi chuyển phát nhanh đến, lúc đó cũng không để ý mà đem chuyển phát nhanh vào thư phòng anh.
Tống Tương liếc mắt xem thương: “Cậu còn nói không thích, lúc đó mắt cậu cứ nhìn chằm chằm!”
Đồng Vũ Vụ không nói gì: “Chuyển phát nhanh kia sao cậu lại biết tên người nhận là lão công tôi!”
Tống Tương a một tiếng, “Đơn chuyển phát nhanh không phải tôi viết, tôi kêu trợ lý trong nhà viết, có thể là cô ta nghe lầm, hoặc là người chuyển phát nhanh đánh sai đơn, đem Phó thái thái đánh thành Phó tiên sinh cũng nên.” Nói đến đây, vẻ mặt của cô
Kinh ngạc, “Chuyển phát nhanh của lão công của cậu mà cậu không kiểm tra một chút nào hay sao?”
Chuyển phát nhanh của Từ Duyên Thanh cô đều mở xem, không chỉ như vậy, cô cũng thường xuyên kiểm tra điện thoại di động chỉ sợ sẽ có cá lọt lưới.
Đồng Vũ Vụ càng kinh ngạc hơn: “Tại sao tôi phải kiểm tra đồ của anh ấy chứ? Tôi cũng không phải là tiểu thái giám thử độc bên cạnh anh ấy!”
Tống Tương: “……..” Cô bị xúc phạm, đây là đang mỉa mai cô là thái giám thử độc bên cạnh Từ Duyên Thanh sao?
“Cậu không sợ có người sẽ gửi gì đó cho anh ta sao!” Tống Tương lại hỏi cô.
Đồng Vũ Vụ nhìn Phó Lễ Hành đang đứng tắm nắng, lại quay đầu nhìn Tống Tương: “Có chắc là tôi sẽ sợ không chứ không phải là anh ấy sợ sao?”
Tống Tương thành công bị cô tẩy não: ……….sao lại có cảm giác có chút đạo lý vậy?
Chuyện cũng đã xảy ra, Đồng Vũ Vụ cũng không muốn trách Tống Tương, dù sao thì Tống Tương cũng có ý tốt, lúc đó cô cũng không nhìn kỹ số điện thoại, mới có chuyện như vậy. Hiện tại quan trọng là nên xem làm cách nào để lấy lại bộ quần áo mà Tống Tương đưa cho cô, mặc kệ thiết kế đẹp, chung quy vẫn là quần áo tình thú, sau khi cô mặc vào cho Phó Lễ Hành nhìn đã mắt là một chuyện, nhưng để anh nhìn thấy hộp quần áo lại là chuyện khác.
Anh nhìn cô mặc vào có thể sẽ rất thích.
Nhưng anh nhìn thấy hộp quần áo có thể sẽ hỏi cô “Mua quần áo này làm gì chứ.”
Anh sẽ không nghĩ cô có xấu hổ hay không, anh cũng không phải cố ý “làm nhục” cô, cũng chỉ là đơn thuần tò mò thôi, nhưng loại tò mò này từ trong miệng anh hỏi ra sẽ khiến người ta hận không thể dùng ngón chân đào một cái lỗ để chui vào trong trực tiếp hôn mê.
Vấn đề là anh đã mở chuyển phát nhanh kia ra chưa?
Nếu đã mở ra, anh chắc chắn sẽ phát hiện chuyển phát nhanh đó là gửi cho cô, nếu vẫn chưa mở, cô cũng không thể thần không biết quỷ không hay mà đem chuyển phát nhanh lấy ra khỏi thư phòng được?
Chỉ tiếc là sau khi Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành về đến nhà, ở bên ngoài lãng phí thời gian một ngày anh liền đi thẳng đến thư phòng, một chút cơ hội cũng không cho cô.
Hoàng hôn buông xuống Đồng Vũ Vụ đi vào nhà bếp, làm một phần hoa quả, cô lấy dũng khí đến trước cửa thư phòng anh, gõ gõ cửa, nghe thấy giọng anh đáp lại, cô mới đẩy cửa đi vào, quả nhiên anh đang làm việc, nhìn hết một lượt trong thư phòng, phát hiện chuyển phát nhanh trên giá sách.
Cô cảm thấy an tâm một chút, nhìn có vẻ anh vẫn chưa mở chuyển phát nhanh.
“Em thấy chiều nay anh ăn cơm rất ít, có đói bụng không?” Đồng Vũ Vụ đem chén đặt lên bàn, hai tay chống bên cạnh, cười khanh khách nhìn anh, “Đây là em học ở trên mạng, có một số món anh thích ăn, kiwi, nho khô, chuối, xoài, yên tâm không có táo, anh có muốn thử một chút tay nghề của em hay không?”
Tay nghề của cô?
Phó Lễ Hành liếc nhìn bên trong chén, ngoài hoa quả thì chính là sữa chua…….. chẳng lẽ cái này cũng cần kỹ năng nấu nướng gì sao?
Nhưng mà lời này anh sẽ không có nói ra, nga một tiếng, lại đem tầm mắt dời đến máy tính,”Anh sẽ ăn. Bây giờ vẫn chưa đói bụng.”
“Anh có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?” Thái độ Đồng Vũ Vụ ân cần, “lúc trước em có đặt một ghế matxa cũng giao tới rồi, em cảm thấy rất thoải mái, anh có muốn thử một lần không?”
“Không cần.”
Đồng Vũ Vụ buồn bực, nhưng cũng không có biện pháp khác, trong những chuyện khác cô có thể càn quấy, nhưng khi anh làm việc, cô không muốn quấy rầy anh.
Cô thầm nghĩ, quên đi, cũng không phải là chuyện quan trọng gì, cho dù bị anh nhìn thấy……. nhìn thấy thì nhìn thấy, quên đi! Cho dù anh có nghi hoặc “sao em lại mua quần áo như vậy” cuối cùng cũng sẽ rất thích.
Cô đứng thẳng dậy chuẩn bị rời đi, còn chưa bước được hai bước, phía sau vang lên giọng nói của anh cùng với tiếng gõ bàn phím, “Chuyển phát nhanh kia hình như à gửi cho em, lưu số điện thoại của em đó.”
“………..?”
Đồng Vũ Vụ cứng ngắc quay người lại, nhìn anh một cái, anh vẫn hết sức chuyên chú làm việc, cô chạy nhanh đến giá sách cầm cái hộp chạy nhanh ra khỏi phòng.
Cô phát hiện chuyển phát nhanh đã bị mở!
Anh nhất định là đã nhìn thấy!
Phó Lễ Hành nhìn thấy cô ôm chuyển phát nhanh chạy trối chết, kinh ngạc vài giây, lập tức bật cười.
Vừa rồi vào thư phòng anh nhìn thấy chuyển phát nhanh, mở ra xem thử, phát hiện bên trong có quần áo rất kỳ quái.
Nhìn kỹ lại đơn chuyển phát nhanh phát hiện số điện thoại của cô, vậy chắc là chuyển phát nhanh của cô.
Vừa rồi cô bưng chén tiến vào, anh liền đoán được mục đích của cô.
Nhưng mà quần áo này…… kỳ quái.
Ngay khi Đồng Vũ Vụ tự nhốt mình trong phòng ngủ, trong thư phòng điện thoại của Phó Lễ Hành vang lên, là một dãy số lạ, anh do dự vài dây rồi nhận điện thoại.
Là Tần Hoài gọi điện thoại đến, điều này làm Phó Lễ Hành có chút ngoài ý muốn, dù sao cũng nghe đồn Tần Hoài còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hiện tại nghe âm thanh trầm ổn của đối phương, coi như là chứng thực suy đoán trước đó của anh.
Khi Phó Lễ Hành còn đang tò mò mục đích Tần Hoài gọi đến là gì, thì Tần Hoài mở miệng: “Phó tổng, A Dich tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, làm một số chuyện ngu ngốc, mang đến phiền phức cho cậu và vợ của cậu, tôi thân là cha của nó, cũng là cảm thấy thật có lỗi và khó khăn. Nghe nói Phó tổng có hứng thú với hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc phải không? Nếu Phó tổng không ngại, hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc, Khánh Thành nguyện ý chấp tay dâng lên, xem như biểu hiện sự xin lỗi của tôi.”
Điều này quả thật là nằm ngoài dự đoán của Phó Lễ Hành.
Nhưng mà cũng có thể phỏng đoán được, thân thể Tần Hoài thật sự không tốt, để mở đường cho Tần Dịch, để cho sau này trên thương trường Tần Dịch ít đi một kẻ thù, Tần Hoài cũng coi như là cẩn trọng, dốc hết tâm huyết.
Tần Hoài làm như vậy, là chủ động muốn chấm dứt đoạn tình cảm này của Tần Dịch.
Không cần biết Tần Hoài sắp đặt cái gì khiến Tần Dịch tỉnh táo lại, Phó Lễ Hành cũng không có ý định nhúng tay vào.
Phó Lễ Hành đi đến cửa sổ trong thư phòng, một tay bỏ vào trong túi quần, ngữ khí lạnh nhạt, “Không cần, Tần tổng, tôi và Phó thị cũng không muốn nhận tiền phi nghĩa. Chỉ hi vọng những người và những việc không liên quan sẽ không đến làm phiền vợ của tôi.”
Hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc rất hấp dẫn người, mà nếu anh muốn, anh sẽ quang minh chính đại đi cạnh tranh, Tần Hoài chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân giả quân tử, chỉ cần Tần Dịch dừng lại ở đây, anh cũng sẽ không đi thu thập nữa, nhưng nếu Tần Dịch vẫn không thể tỉnh táo lại, tiếp tục làm một số chuyện khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, thì dù có chấp tay dâng lên mười khu du lịch Hòa Ngọc cũng vô dụng.