Sương vân vê gò má thằng Tâm. Nàng nhìn nó, như thấy lại gương mặt trẻ trung, góc cạnh y như vậy của ai đó 20 năm về trước. Sương chợt khóc, giọt nước mắt tuôn rơi vì sự rối rắm của chính nàng. Nàng rõ ràng yêu Tiến, nhưng ở nơi sâu xa nào đó, cái ấn tượng về người đó gắn quá chặt vào nàng. Dù biết hắn khốn nạn, chỉ lợi dụng nàng, và thật vô trách nhiệm, nhưng nàng vẫn….
Tiếng bước chân chợt vang lên ở cầu thang, Sương vội lấy tay lau vội đi nước mắt. Thảo Nguyên xuống uống nước, chả hiểu cô đi đâu mà giờ tu nước ừng ực hết cả bình nước.
– Uống nhiều nước một lúc không tốt đâu con.
– Nhưng khát lắm mẹ ạ. Má lại khóc à.
– Không có, má chợt nghĩ linh tinh thôi.
– Con đã bảo rồi, má chốt nhanh đi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Má vẫn còn thương ba con phải không. Nhưng ba con không bao giờ bỏ bà vợ của ba đâu. Má lấy chú Tiến đi, chú ý đợi má mấy năm rồi còn gì.
– Con chưa lấy chồng đã định đuổi má đi à.
– Con không lấy chồng đâu. Con bị lừa một lần, cũng đã chết đi sống lại một lần, thế là quá đủ. Giờ với con chỉ ăn chơi thôi, chả có ai để con thấy thích cả. Dây thần kinh yêu của con liệt hẳn rồi.
Chợt tiếng ú ớ của thằng Tâm làm hai người đàn bà dừng nói chuyện. Có vẻ nó đang mơ. Nó vã mồ hôi ra, đầu cứ xoay hết bên nọ bên kia trong tuyệt vọng.
– An ơi… anh xin lỗi… An… ở lại với anh… đừng đi An ơi.
– An ơi… anh có lỗi với em… anh là thằng tồi… anh sung sướng bên người khác, không nghĩ rằng em vẫn đợi anh… An…..
Sương phải giữ chặt người nó lại, cả người nó rung lên bần bật. Mãi một lúc sau, nó lại dần lịm xuống, tiếng thở nặng nhọc. Một dòng nước mắt chợt lăn xuống gò má, chảy vào rãnh tai.
– Lấy cho má cái khăn, dấp nước mát vào mẹ lau cho anh Tâm.
– Lau làm gì. Lại một thằng tồi, chắc lại làm hại đời con gái nhà khác.
– Con đi lấy khăn đi. Chưa biết gì rõ sao lại nói vậy.
– Con thừa biết. Bọn đàn ông trên đời đều 1 giuộc.
Thảo Nguyên nói vậy nhưng vẫn đi lấy khăn. Sương lau hết khuôn mặt Tâm, lau đến cổ.
– Trời, sao nó ra nhiều mồ hôi thế này. Ướt hết cả áo. Giờ nó ngấm ngược lại dễ viêm phổi à.
– Sao anh ta tự dưng bị vậy thế má.
– Nó đi uống rượu với chú Tiến, xong rồi đi tắm biển.
– Kết hợp câu truyện lúc nãy, không phải chán đời tự tử chứ.
– Không đâu, mẹ nhìn người chuẩn lắm, nó không phải dạng người như vậy.
– Sùy, mẹ mà nhìn chuẩn. Người đầu tiên nhìn đã sai lè lè rồi.
– Cái con này. Lấy cái chậu với nước hơi âm ấm ra đây. Mẹ lau người cho nó. Xem trên gác có cái áo sơ mi của chú Tiến Mẹ mua mà dài quá ý, chắc nó mặc vừa. Con đem xuống đây cho mẹ.
Thảo Nguyên xị mặt lầu bầu trong mồm nhưng vẫn lên gác. Ở dưới, Sương đã cởi dần cái áo sơ mi của thằng Tâm ra. Khá khó khăn, vì nó quá to và nặng đối với Sương. Nàng lột mãi chỉ được 1 tay của nó, tay kia thì chịu. Bàn tay thon dài khẽ lau khăn ấm lên trên người thằng Tâm. Sương vừa lau vừa nhìn cơ thể thằng Tâm. Chậc, thằng bé vậy mà người đẹp đó chứ. Bộ ngực rắn chắc nhưng không phình cơ như mấy ông tập thể hình, cái bụng rắn chắc, sờ vào là thích. Cánh tay rắn rỏi, không chút mỡ thừa, nhưng lại thon gọn không cơ bắp. Sương thích kiểu đàn ông này, rắn chắc tự nhiên chứ không phải tập tành rồi ăn một đống thức ăn vào.
Bàn tay nàng lau dần đến chỗ rốn, cái quần đùi bên trong có vẻ cũng ẩm ẩm. Có nên cởi ra không nhỉ. Để con bé Thảo Nguyên nhìn thấy thì nó kêu ầm lên haha. Sương chợt nghĩ tới, nếu thằng bé này ngoan hiền thật, có nên dấm nó cho con gái mình không. Chứ con bé dạo này chơi bời quá, rồi nhỡ đâu thằng nào nó lừa cho thì…
Sương vừa ngẫm nghĩ, tay vừa lau đi lau lại phía sau lưng thằng Tâm. Cũng chỉ quanh quanh vì không lật được người nó lại. Nàng quỳ 2 chân lên salon, cố sức kéo cái lưng thằng Tâm nghiêng ra để lau. Cái thằng trông gầy gầy sao mà nặng ghê thế. Lúc nãy mình còn chê anh Tiến cõng nó than mệt. Mải nghĩ, chợt thằng Tâm hơi xoay người, Sương mất đà, ngã chồm vào người nó. Sương vội lồm cồm chống tay lên người nó định ngồi dậy, chợt một bàn tay rắn chắc giữ chặt lấy cổ tay nàng.
– An… ở lại với anh… đừng đi đâu nữa…
– An… anh sẽ yêu em đến cuối đời… mãi mãi…
Sương sửng sốt chưa hiểu chuyện gì, thì nàng bị kéo mạnh xuống. Đôi môi Sương bị xâm chiếm, 2 bờ môi nhanh chóng bị ngậm bởi môi thằng Tâm. Sương trợn mắt lên nhìn, đôi mắt nó vẫn nhắm nghiền, nhưng đôi môi sao thành thạo quá. Miệng nó mơn man, mút mát nhè nhẹ đôi môi Sương. Đôi bàn tay nó ôm siết lấy Sương, một tay lùa trong tóc nàng, một tay xoa trên bờ vai nàng. Cái lưỡi nó bất chợt lùa vào, làm nàng không kịp phản ứng. Nó mơn man quanh răng nàng, rồi như con rắn vặn vẹo trong mồm tìm lưỡi nàng. Sương định thoát ra nhưng 2 cánh tay nó như cố định nàng. Cái lưỡi của nó như bôi mật, chỉ vờn quanh lưỡi nàng thôi mà Sương chợt thấy vị ngòn ngọt. Nó cứ thế ôm, hôn say đắm nàng. Mắt Sương khẽ cười rồi khép lại, nàng thả lỏng để cảm nhận nụ hôn của chàng trai trẻ. Nó vừa dịu dàng, nhưng không kém phần cuồng nhiệt, đê mê, và cả ngọt nữa. Sương cứ thế đắm chìm trong nụ hôn ngọt lịm ấy, 2 cái lưỡi cứ quấn vờn vào nhau, đôi môi như dính chặt vào nhau không xa rời.
Tiếng dép chạy bành bạch xuống cầu thang làm Sương chợt tỉnh. Nàng đẩy mạnh nó ra, dứt khỏi nụ hôn đầy nuối tiếc. Đôi môi ấy không tìm được môi nàng, vẫn còn há há tìm kiếm rồi mới khép lại. Nhìn con gái huơ huơ cái áo sơ mi trước mặt, Sương vẫn không khỏi xấu hổ. Tí nữa mình bị bắt gặp. Nó mà nhìn thấy không biết giải thích sao. Chả nhẽ nói mẹ thấy trai đẹp nên nhào vào hôn, hay nói nó trong cơn mơ với người yêu cưỡng bức hôn mẹ. Nhưng nói thế nào, thằng bé hôn thật tuyệt.
– Mẹ, sao mặt mẹ đỏ bừng lên thế.
– À… con bảo cái gì…. à…. có đỏ đâu nhỉ.
– Chả đỏ, như là uống rượu say ý.
– Làm gì có. À…. mẹ thấy thằng bé quần nó cũng ẩm ẩm, định cởi ra mà xấu hổ.
– Ui giời, có gì mà xấu hổ. Anh ta cũng đang ngất còn gì. Để con lấy cái khăn tắm đắp lên che đi là được. Mẹ thì chim chóc lạ gì đâu. Đợt trước ở công ty con còn thấy mẹ đang sờ của ông….
– Im đi cái con này. Đến tai chú Tiến thì có mà… Mẹ chỉ trêu chọc bọn đó thôi. Bọn đó không đứa nào tử tế cả. Có cho không mẹ cũng không thèm. Lần nào xong mẹ cũng rửa tay xà phòng cả. Báu bở gì đâu.
– Thì đó, có gì đâu. Đàn ông thằng nào chả giống nhau. Mẹ cởi ra lau thì cởi nốt cho trót. Đâu, để con xem nào, xem cái của nợ dân ngoài Băc so với trong này có gì khác nhau.
– Cái con này, con gái con lứa kiểu gì đấy. Mày cứ mạnh mồm, cẩn thận mấy đứa bạn đi bar của mày đấy. Mẹ thấy chả đứa nào tốt đẹp đâu.
Sương nói thế nhưng vẫn cởi nhẹ cái cúc quần ngố ra rồi tụt xuống. Nàng chợt đỏ bừng mặt. Vì không còn cái quần ngố nó giữ, con cặc thằng Tâm chợt vươn thăng lên như cây cột, muốn chọc thủng quần chui ra.
– Ui chao, sao tự nhiên nó lại to như thế nhỉ. Con tưởng phải khi bị kích thích nó mới to chứ. Có khi nào anh ta giả vờ không?
Thảo Nguyên tiến lại, véo má kiểm tra qua thằng Tâm. Chả có gì, nàng tát tát nó mấy cái rồi mới bỏ qua. Sương nhìn cái cột trong quần thằng Tâm mà đỏ bừng mặt. Nàng biết cái gì kích thích nó. Nàng và nó vừa quẳn quại hôn nhau, chắc thanh niên nó dễ bị kích thích. Sương để ý con gái không nói gì, nàng lấy tay khẽ cầm vào cạp quần kéo nhẹ xuống. Đáng nhẽ ra không nên làm tiếp, nhưng chả hiểu ma xui quỷ khiên thế nào Sương lại kéo xuống ngay trước mặt con gái. Con cặc to bóng lưỡng, dài như thanh thước kẻ vụt dựng đứng lên gần phía rốn. Căn phòng chỉ còn lại tiếng ồ của Thảo Nguyên và tiếng nuốt nước bọt của Sương. Của nó to và dài quá, hơn tất cả những con chim Sương đã từng cầm, hơn của Trần Hùng, hơn của Tiến.
– Cái của nợ của anh ta to và dài quá mẹ nhỉ.
– Ừ, to và dài quá.
– Đúng là cái của nợ. Chỉ gieo rắc tai họa cho đàn bà. Chả có gì hay ho cả. Thôi còn đi ngủ đây.
Thảo Nguyên quẩy đít quay lên gác. Cô cũng muốn nhìn thêm chút nữa, nó kích thích sự tò mò của cô. Cái thằng người yêu cũ, kẻ mà khiến cô muốn tự tử cũng to, nhưng không to và dài như của Tâm. Thảo Nguyên vội lên gác, che dấu đi bộ mặt nóng bừng của mình.
Sương thì như trút được gánh nặng khi con gái đi lên gác. Nàng cũng muốn nhìn cái con chim này, đúng là của nợ mà, sao mà to và dài đến vậy. Cái đầu khấc tròn tròn hồng hào đáng yêu quá, Sương chỉ muốn sờ vào một tí. Nhưng mà không nên, thật là ngại. Nhưng dù sao, mình đang lau cho nó cơ mà. Sương tự an ủi mình như vậy. Nhìn lên cầu thang để chắc con gái không xuống, Sương giặt lại khăn cho ấm, rồi bắt đầu lau quanh háng thằng Tâm. Cứ lau miết 2 háng rồi đùi, rồi lại lên bụng dưới. Sương hít một hơi, tay cầm khẽ vào con chim đang chỉa thẳng lên trời, rồi bắt đầu lau quanh chim nó, quanh cả 2 hòn cà phía dưới.
Cái khăn cứ lau đi lau lại, còn cái tay cầm khe khẽ vuốt ve con chim cứng như sắt. Ngón tay thi thoảng lại vuốt ve cái đầu khấc hồng hồng của thằng Tâm, thật dịu dàng và cưng nựng. Rồi nàng hơi cầm chim nó ngửa hẳn ra ép vào rốn, cái khăn lau vào khe đít chỗ 2 hòn cà. Sương chợt khô họng, 2 hòn cà nó to như hai quả trứng gà, giật giật lên thật khiêu khích. Sương liếm môi, nàng chỉ muốn vừa ngậm vừa liếm con chim và 2 quả trứng này. Nhưng lý trí ngăn nàng dừng lại. Sương lau xong thì kéo phắt quần nó lên che đi, không nhỡ đâu nàng không kiềm chế được…. Nàng cố hết sức nâng đầu nó lên, kéo cái áo qua đầu. Rồi dùng chân đạp vào người nó, kéo phía áo kia ra, đắp chăn cho nó rồi lên thẳng nhà.
Thằng Tâm mơ màng. Trong cơn mơ nó thấy An phía trước. Nó cứ gọi, nhưng An cứ đi. Đôi lúc nàng quay lại nhìn nó, mắt nhòe nước. Nó kêu, nó gào, nó khóc lóc gọi nhưng không kéo nàng lại được. Có cái gì như níu nó lại không cho nó lại gần An. Nó cố bứt ra nhưng không được. Nó nghiến răng nghiến lợi, nhưng không được. Chợt An ngay trước mắt nó. Nó cầm tay An, kéo An vào lòng mình. Nó hôn An, ôm chặt An, lùa tay vào mái tóc dài thơm của An. Cứ thế, nó và An hôn nhau say đắm. Chợt An đẩy mạnh nó ra, và chạy đi. Nó chếnh choáng, rồi nó cứ lịm đi. Mãi khi tiếng còi cấp cứu vang lên, nó chợt tỉnh giấc. Căn phòng nó nằm tối om, chỉ có ánh sáng hắt qua mấy cái khung kính bên trên trần là còn nhìn được.
Tâm nằm một lúc thì mắt đã dần quen. Nó đang nằm trên một ghế salon dài phòng khách. Tâm định thần, hình như đây là phòng khách nhà dì Sương. Dì bảo trong này gọi vậy, gọi cô cháu nghe không quen. Nhưng tại sao nó lại nằm ở đây. Nó nhớ tối qua nó tắm biển xong, rồi nó và chị Xoan địt nhau. Rồi chị dứt ra, nó ngồi xuống đất rồi thấy mệt muốn ngủ. Chả nhẽ nó mơ.
Tâm ngồi dậy, nó nhìn một lúc rồi tìm thấy công tắc đèn. Bật được đèn lên, nhìn quanh thì ra đã 5h chiều. Chết thật, mơ hay không thì nó cũng phải đi làm chứ. Lại còn áo nó mặc trên người, không phải áo nó. Tâm đang bần thần thì tiếng dép bạch bạch từ cầu thang đi xuống. Thảo Nguyên đi xuống, nàng nhìn nó như một sinh vật lạ.
– Anh đã dậy rồi đấy à.
– Chào em. Sao anh lại ở đây.
– Một câu chuyện lãng xẹt nhưng rất dài. Đợi tí mẹ tôi về mẹ tôi kể cho.
Thảo Nguyên xuống lấy đồ trong tủ rồi lại lên gác, bỏ mặc Tâm đứng đó không hiểu gì hết. Nó tần ngần một hồi rồi đi ra cửa. Cửa khóa trong nên chả khó để mở ra. Bên ngoài trời đã chạng vạng tối, Tâm đi ra vườn, ngắm nhìn những chùm hoa giấy nở đầu tường. Được tầm một lát thì cổng lạch cạch mở. Một bàn tay trắng nhỏ nhắn thò vào kéo chốt ra. Dì Sương đẩy cái cổng ra, thấy Tâm dì nhoẻn cười:
– Dậy rồi hả con. Con còn thấy mệt không.
– Vâng, con dậy một lúc rồi. Không mệt gì dì ạ. Nhưng con chả biết sao lại ở nhà dì.
– Đợi dì vào nhà rồi nói.
– Để con dắt xe cho dì.
Tâm chạy ra dắt xe vào cho dì. Dì mua một đống rau cỏ thức ăn. Tâm dắt xe vào rồi mang đồ đi theo dì vào nhà. Nó chợt nhận ra dì trông thật hấp dẫn. Bộ đồ văn phòng jup xanh và áo trắng, nhưng mặc lên người dì trông thật hấp dẫn làm sao. Nó ôm khít vào người dì, cặp mông được bó vào, căng tròn đều đặn trông thật thích mắt. Tâm cụp mắt lại, nó thấy thằng bé trong quần hơi rục rịch. Dì mà trông thấy thì thật không hay.
Tâm theo dì vào bếp, để rau củ vào rồi đi ra. Nó ngồi đợi ở phòng khách tầm 10 phút dì mới xuống. Dì bận một bộ ở nhà màu xanh không tay, cổ tròn để lộ khoảng da ngực trắng bóc. Trông dì thật dấp dẫn. Vẻ đẹp sắc sảo, mặn mà của người miền Trung. Dì cười rồi ngồi với nó:
– Thế con có nhớ sao con đến được nhà dì không.
– Con… con chỉ nhớ lúc đó tắm biển xong rồi…. con không nhớ nữa. Nó phải nói dối, chứ nói ra nó với Xoan địt nhau không được.
– Con là bị cảm gió cảm lạnh thôi. Trong lòng con đang có chuyện buồn, lòng nó u uất gặp gió lạnh nên vậy thôi. Mấy anh thợ gọi cho chú Tiến, chú đem con về nhà dì đó.
– Thế hả dì, thật ngại quá. Dì cho con xin lỗi. Lần sau con sẽ không vậy nữa.
– Có sao đâu. Ai chả có chuyện của mình. Có chú Tiến ở công trường, mọi việc vẫn tiến triển được. Giờ đang là mùa mưa gió nên dì cũng không đặt nặng tiến độ. Được như bây giờ là khá lắm rồi.
– Vâng, con sẽ cố làm khách sạn cho dì tốt nhất, đẹp nhất,
– Con nói vậy là được rồi. Con ngồi nghỉ xem tivi đi, tí chú Tiến ghé qua thăm con. Dì vào làm cơm, chú đến là ăn.
Tâm ngồi một lúc thì chú Tiến đến. Chú hỏi han nó rồi vào bếp với dì. Thảo Nguyên cũng xuống làm bếp cùng dì. Có vẻ cô cũng quen thuộc với chú Tiến. Bữa cơm được dọn ra, cả 3 người có vẻ đúng nghĩa người nhà, có Tâm là khách thôi. Di nấu ăn khá ngon, các món miền trung cũng hợp khẩu vị nó. Chú cứ chén hàu với uống rượu, có vẻ khá hào hứng. Tâm dù không muốn nhưng vẫn bị ép ăn hết hàu đến mấy loại bổ dương khác. Nó than thầm, tối nay chả biết chị Xoan có rảnh rỗi không?
Tâm no ních bụng. Nó ngồi một lúc rồi xin phép đi về. Dì và chú tiễn nó luôn. Chú có vẻ sẽ ở đây đêm nay, mặt chú trông rất phởn phơ vui vẻ. Có vẻ việc nó ở đây là cái cớ chú đến nhà dì rất hợp lý. Tâm đi bộ lang thang, nó không tính việc tìm xe ôm. Ngắm phố phường dường như làm nó thư giãn. Trải qua việc này, nó đã giải khai được bế tắc trong lòng về việc của An. Nó dường như chấp nhận sự việc, nhưng vẫn đinh ninh trong lòng rằng mình sẽ còn đi tìm An, xem nàng sống thế nào.