Tiếng nước chảy róc rách làm Tâm thức dậy. Nó với tay tắt điều hòa. Cảm giác trong người tràn ngập sức sống. Cái lưng cũng không cảm thấy gì. Thật may vì chỉ là vết thương phần mềm. Nó da dày thịt béo nên nhanh khỏi.
Cửa nhà tắm đang hé mở. Lan chắc đang tắm. Tâm lật chăn đứng dậy. Con cặc ngày mới hơi cương lên. Tâm rón rén mở hé cửa nhà tắm. Lan đang nhắm mắt, vòi sen chảy thẳng xuống đầu nàng. Những tia nước xối qua cặp vú nàng, ai bảo vú này đã 2 con. Chỉ có cái hông nở nang và cái bụng hơi mỡ là bằng chứng duy nhất nàng đã có con. Tâm rón rén đi đến sau nàng. Nó vòng tay ôm lấy Lan, con cặc cạ vào mông nàng.
Lan giật mình. Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra Tâm. Cái cảm giác quen thuộc ấy, đôi tay ấy, con chim ấy sao Lan nhầm được. Nàng tiếp tục gội sạch đầu. Hai bàn tay kỳ cọ khuôn mặt cho thật sạch.
Thằng Tâm thì khác, tay nó lại đang kỳ ngực nàng. Nói trắng ra là nó đang nhồi nắn cặp vú nàng. Con cặc thì cứ cạ cạ vào mông nàng khiêu khích.
Lan với tay tắt vòi hoa sen. Nàng lấy khăn tắm lau qua người rồi quay lại nheo mắt nhìn nó cười:
– Hôm qua anh ăn nhiều hàu quá nên giờ muốn phát hả.
– Cần gì hàu, thấy em là anh muốn phát rồi.
Nó đẩy Lan chống tay vào tường. Lan cúi người cong mông lên chờ đợi. Tâm cà cà con cặc vào cửa lồn rồi nhấn vào. Hơi khó một chút vì lồn Lan chưa có nhiều nước, mãi mới vào được. Tâm ngâm một phần cặc trong lồn Lan, 2 bàn tay nó kéo Lan đứng lại sát gần nó, nó lại tiếp tục nhào nặn vú nàng. Cái miệng của nó thì hôn lên gáy nàng, vành tai nàng. Lan ưỡn cổ ra để nó hôn, cái mông nàng ngoáy đều ra phía sau mút dần cặc nó đâm sâu hơn vào lồn nàng. Cả hai cứ cù cưa nhau như vậy, mãi khi nó thấy lồn nàng đã trơn trượt.
Tâm vê 2 đầu ngón tay quanh đầu ti, con cặc bắt đầu thúc mạnh ra vào lồn Lan. Lan bấu chặt tay vào tay nó, miệng nàng thở dốc liên tục. Cái tư thế này từ đầu đã khó nhét vào. Giờ có nước lồn nhưng những múi thịt trong lồn nàng cứ dính vào cặc nó. Khi nó nắc mạnh lồn nàng được kích thích dữ dội. Lan rên rỉ, rồi lại gầm gừ như con chó cái đang sướng trong ngày phối giống.
– Ôi… anh ơi… ư…ư….ư….ơ..hơ.hơ.ơ..hơ..ơ..ư….ôi….ôi. sướng quá anh ơi…. chồng em sướng quá….
Tâm dừng bóp vú nàng, nó đẩy nàng chống tay vào tường. Con cặc tiếp tục dập như muốn nát cái lồn Lan. Tay nó vung lên vỗ mạnh vào mông nàng, tạo ra một vệt bàn tay đỏ ửng.
– Ai….đau….aa…aa…..ai….ai….đau….anh ơi….đau em….ai….aaa…aaa….
– Ai là chồng em.
– Chú anh chứ ai. Ai…..đau…aaa..aaa…..ai….
– Nói lại, ai là chồng em.
– A….ai…anh…Tâm … là chồng em…aaaa…aaaa……ôi…ôi..aaaa
– Là anh, chỉ anh là chồng em mà thôi. Em nhớ chưa.
– Aaaaa….aaaaaa……em nhớ rồi…..chỉ có anh là chồng của em….aaaa….lồn em chỉ cho anh địt thôi…..aaaaa…..chết mất….aaaaa
Trong nhà tắm cứ thế vang lên tiếng phành phạch của thịt va vào thịt, xen lẫn là tiếng gào rú của Lan khi bị Tâm dập liên hồi.
Cả ngày hôm đó Lan chỉ biết giang lồn ra đón chờ cặc thằng Tâm nhét vào. Mệt thì ăn rồi ngủ, rồi lại dính vào nhau. Chưa bao giờ nàng làm không biết mệt đến thế, dù là khi mới lấy chồng cũng không vậy.
Nhưng tất cả chỉ dừng ở đấy thôi. Tối hôm đó người Lan mỏi nhừ. Chẳng biết do hoạt động quá độ hay do bị nó địt khi đang tắm buổi sáng mà giờ nàng dính lạnh. Tâm phải chạy ra hàng thuốc mua thuốc cảm cho Lan. Lan cố ăn, uống thuốc rồi đi ngủ. Nếu không bị ốm thì chắc nàng cũng cần nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay quần nhau với Tâm, rã cả người ra rồi.
Cả ngày hôm sau Lan vẫn khật khừ ốm. Tâm ở cùng chăm sóc nàng. Đôi lúc nó gọi điện về cho mẹ và Cẩm. Cẩm tuần sau là đến ngày dự sinh. Lan nhìn Tâm, nàng và nó đều biết sắp đến lúc phải về. Lan kéo nó vào trong chăn, ôm chặt nó. Nàng sợ phải xa nó. Cái ngày hôm qua điên dại đó, sẽ mãi không bao giờ quên trong ký ức của nàng.
– Giờ em ổn rồi. Tí anh cứ về xem thợ ra sao, nghỉ lâu quá cũng không được.
– Đằng nào cũng nghỉ rồi. Giờ xây thô cũng hòm hòm rồi, còn hoàn thiện là chính.
– Thì hoàn thiện mới quan trọng chứ. Đây là công trình đầu tiên của anh, phải làm cẩn thận.
– Để anh ôm em hết hôm nay.
– Nay với mai cái gì. Tí anh về luôn đi, tối mua cơm gà qua đây cho em. Em ăn xong còn lấy sức thịt anh.
– Trông em như gà rù thế này còn làm thịt anh.
– Em không bị cảm lạnh thì anh chết với em. Mà em tí đặt vé luôn nhé. Em định ngày kia mình về luôn đi, cách ngày sinh có 4-5 ngày, về sớm cho chắc.
Tâm ôm Lan một lúc rồi nó về. Công trình vẫn thế, mọi người dưới sự giám sát của chú TIến khá tự giác làm. Chú thấy nó thì vỗ vai vài cái rồi giao việc bắt nó làm. Mọi người hỏi han nhưng vẫn làm rất chủ động, như chưa hề có gì xảy ra.
Tối hôm ấy, khi hết việc Tâm mua cơm cho Lan. Lan có vẻ khỏe lại nhiều. Nàng đã nhờ đặt vé máy bay. Nó sẽ về trước ngày dự sinh 3 ngày, vậy là được rồi. Ăn xong, Tâm dẫn Lan đi dạo. Lan nép người tựa vào nó, cứ vậy lững thững đi dạo đến bờ sông Hàn.
– Sống ở đây dễ chịu anh nhỉ.
– Ừ, cuộc sống không xô bồ như ngoài Hà Nội.
– Sau này anh chắc chuyển hẳn vào trong này, không ra ngoài đó nữa nhỉ.
– Anh cũng không biết. Nếu trong ngày còn việc anh sẽ cố bám trụ. Nơi đây sẽ phát triển mạnh, cơ hội cũng rất nhiều.
– Vậy nếu khi nào anh ra, nhớ thăm em nhé.
– Em sợ anh không ra Hà Nội nữa à.
– Sợ chứ. Em và anh đã vượt quá giới hạn tình dục rồi. Mới xa anh nửa buổi thôi em đã thấy nhớ rồi.
– Vậy chú anh thì làm sao.
– Em cũng không biết. Có lẽ em vẫn phải về. Hai người cũng là vợ chồng 20 năm rồi, cũng chả có gì cãi nhau to tát. Còn hai đứa kia nữa. Anh hiểu cho em nhé.
– Em… thật ngốc. Nếu anh nói có cơ hội để em sống trong này, em có ở không.
– Em vừa nói rồi còn gì. Em còn chồng con mà.
– Thì mang hết vào chứ sao.
– Nghĩa là sao.
– Anh vừa nhận được hợp đồng xây khách sạn thứ 2 ở đây. Dì Sương cũng kiếm cho anh đền bù cho việc vừa rồi là một gói thầu nhỏ ở tòa nhà hành chính thành phố. Chiều nay chú Tiến giám sát có nói có thể sẽ kiếm cho anh thêm hợp đồng, nhưng cần đi giao thiệp.
– Vậy anh phải chịu khó đi. Cơ hội qua đi không dễ có lại đâu.
– Anh nghĩ kỹ rồi. Giờ nhiều hợp đồng có làm cũng không suể. Mà anh không có kinh nghiệm về giao tiếp. Anh tính bảo chú Khá vào đây làm cùng. Môi trường ở đây vẫn còn rộng lớn, chú sẽ có khả năng vùng vẫy tốt hơn.
– Gượm đã… anh bảo vậy là chú cháu anh làm chung hay làm riêng.
– Làm chung chứ. Hợp đồng đứng tên công ty anh, sao chuyển qua cho chú được, mất uy tín.
– Vậy thì ai làm ông chủ.
– Ai chả được. Chú cháu với nhau, quan trọng gì.
– Anh thật ngốc. Nhưng mà em thích.
Lan ôm chặt tay Tâm. Cái cảm giác chới với khi biết nó có thể sẽ lập nghiệp trong này, và nàng phải xa nó làm Lan khổ sở. Những gì nó nói như cái phao làm sống dậy hy vọng của Lan. Nó không chỉ giúp Lan và nó tiếp tục trò thậm thụt, mà còn giúp gia đình Lan hết bế tắc.
– Nhưng anh nghĩ em chưa vào đươc luôn đâu. Thằng Mạnh phải hết năm sau mới tốt nghiệp. Đợi nó thi đại học trong này đã.
– Em cũng nghĩ vậy. Cái Liên mới học năm thứ 3, phải học xong thì em mới yên tâm vào được. Còn thằng Mạnh không vào được đại học thì cho đi theo bố nó và anh.
– Em tính chu đáo nhỉ.
– Chuyện. Em không phải là thím anh à.
– Anh tưởng em là vợ anh. Hôm qua em cứ gào mạnh lên chồng ơi.
– Anh này…
Tâm đưa Lan về phòng. Nó hôn hít Lan chán chê rồi mới đi về. Nó thực ra cứ đòi nằm ngủ cùng Lan, nhưng nàng không cho. Lan muốn nó tập trung làm việc, còn 2 ngày nữa thôi. Bản thân nàng cũng gần khỏe hẳn rồi, nhưng lồn nàng vẫn ê ẩm, nó mà nhét tiếp vào thì chết mất.
Tâm rời khách sạn. Đường phố đã vắng dần người qua lại. Chả mấy chốc nó đã tới cầu Hàn. Nó chợt nhớ tới Thảo Nguyên, không biết nàng giờ ra sao. Nàng đã quên nó chưa.
Tâm dừng xe ở giữa cầu, nơi nó và Thảo Nguyên hay đứng ngắm sông Hàn. Ánh mắt nó chợt nhìn thấy ven sông có một bóng người đang đứng ngoài lan can. Tâm hơi đắn đo nên đợi hay không, nhưng rồi nó quyết phi ngược xe lại. Xe nó đỗ xịch gần đó, đó là một cô gái. Bước chân nó đang lao về phía lan can chợt dừng lại, nó biết đó là ai: Thảo Nguyên. Nàng đang tựa vào lan can, tóc xõa tung bay. Hô hấp Tâm chợt nặng nề, chẳng nhẽ nàng lại định tự tử. Nó rón rén đi lại gần nàng.
– Không cần lại gần đâu. Tôi đứng hóng mát chút chứ không nhảy cầu đâu. Mấy người quấy rầy quá, đứng có chút mà mấy người cứ phá hoài.
Tâm thở phào nhẹ nhõm. Nó đi tới rồi cũng leo qua lan can. Thảo Nguyên nhìn qua, rồi nàng mở to mắt khi nhìn thấy là nó:
– Anh làm gì ở đây.
– Hóng mát.
– Đứng cạnh sông chỗ nào chả mát mà cần ra đây.
– Em cũng đứng đây hóng mát mà.
– Khùng.
Tâm cười. Nó mặc kệ không đáp trả nàng. Nó cứ vậy ngắm nhìn dòng sông đen thui. Không ai nói gì cả, nhưng cũng chả cần nói. Nó tự nhiên cảm giác thật dễ chịu, được ngồi cạnh Thảo Nguyên thế này. Nó chợt giật mình, chẳng nhẽ mình cũng thích nàng. Nó len lén quay mặt sang nhìn nàng, tóc mai khẽ dính vào mặt nàng. Thảo Nguyên đẹp quá, nó biết vậy. Nàng còn đẹp hơn khối cô hoa hậu trên truyền hình. Nhưng nàng không phải dành cho nó. Nó vẫn còn những người đàn bà khác cần quan tâm. Tâm hít một hơi cho lòng bĩnh tĩnh lại. Có lẽ nên về thôi, ở đây với nàng lòng nó không yên được.
– Tại sao anh biết tôi ở đây.
– Tôi… đứng ở cầu hóng mát. Tôi nhìn qua đây thấy có người đứng ở lan can nên…
– Dì Lan đâu rồi.
– Lan ngủ rồi.
– Anh không ở đó sao.
– Lan bảo tôi về. Tôi cần làm việc. Hai hôm nữa tôi sẽ bay ra Hà Nội. Vợ tôi cũng sắp đẻ.
– Chúc mừng anh.
Thảo Nguyên tươi cười quay ra chúc mừng nó. Tâm chợt nhận thấy, nàng đã vừa khóc. Đó là lý do tại sao tóc mai dính bết bên mặt nàng. Nó giơ tay ra muốn gỡ chúng ra khỏi má nàng. Thảo Nguyên im lặng nhìn tay nó, rồi nàng chợt ngoảnh mặt đi khi tay nó sắp chạm tới mặt nàng.
– Tôi xin lỗi.
– Anh về đi nghỉ đi. Tôi cũng về đây. Thảo Nguyên trèo qua lại lan can.
– Để tôi đưa em về.
Thảo Nguyên chợt dừng bước khi nghe nó nói. Nàng đứng đó run rẩy. Nó nhìn đôi vai nàng run run mà không kìm được. Hai bàn tay nó khẽ chạm vào vai nàng, đôi vai gầy gầy run rẩy càng mạnh. Thảo Nguyên khóc òa lên. Những uất ức, kìm nén trong nàng dường như bộc phát hết. Nó vội kéo nàng lại ôm chặt vào lòng. Thảo Nguyên càng khóc dữ dội, nàng khóc nấc lên từng cơn. Nó cứ ôm nàng riết trong lòng, 2 tay xoa nhẹ lên lưng nàng an ủi.
– Anh có biết mấy hôm nay tôi khổ sở thế nào không. Anh có biết tôi ghét anh lắm không. Tôi đi chơi, tôi nhảy múa, tôi uống rượu nhưng hình ảnh của anh cứ in trong đầu tôi. Tôi cứ vật vờ như con điên và nghĩ về anh. Tối nay tôi như ma làm. Tôi chạy đến chỗ hay ăn vặt chờ anh có đến không. Rồi tôi lại chạy đến khách sạn của anh, loay hoay tìm cớ để vô tình gặp anh, để đi ăn cùng anh và anh đưa tôi về như hôm nọ. Tôi thấy anh ôm dì Lan đi dạo mà chỉ muốn khóc. Sao anh ác thế. Anh làm tôi đau lắm anh có biết không.
Thảo Nguyên vừa khóc vừa kể tội nó. Tâm thấy đau lòng quá. Sao nàng lại dại khờ như vậy. Nó thấy bình thường mà, nó và nàng còn chưa có biểu hiện yêu nhau gì cả. Sao nàng lại yêu nó đến vậy. Thảo Nguyên cứ khóc, đôi lúc đấm thùm thụp vào ngực nó. Nó chỉ biết ôm nàng, mặc cho nàng đánh. Đánh mãi, khóc mãi thì Thảo Nguyên cũng nguôi nguôi. Nó kéo nhẹ nàng ra, nàng cứ cúi gằm mặt xuống không nhìn nó. Tâm bật cười, nó đưa tay khẽ lau nước mắt trên mặt nàng. Thảo Nguyên lắc đầu không cho nó lau, nó mặc kệ. Rồi nó lại ôm ghì nàng vào lòng, hôn nhẹ lên mái đầu nàng. Thảo Nguyên bỗng vòng tay ôm chặt nó. Nó có thể cảm nhận được sự khao khát, tình cảm của nàng với nó ra sao.
– Có cách nào để tôi và anh yêu nhau không. Đến khi nào tôi chán tôi sẽ đá anh.
– Không đáng mà em. Anh… như thế này, em dính dáng vào anh làm gì.
– Tôi cũng chả muốn. Nhưng tôi như một người say, đã say rồi chỉ muốn uống cho say thêm. Để rồi tôi sẽ gục xuống rồi tỉnh dậy. Lúc đó tôi sẽ không say anh nữa.
– Em thật ngốc. Anh đưa em về nhé.
Tâm nói rồi nắm lấy tay THảo Nguyên. Nàng giãy ra nhưng nó nắm thật chặt không buông. Nàng đành lủi thủi đi theo nó. Bàn tay nó dần nới nỏng không nắm chặt tay nàng nữa. Ngón tay nó chợt xoa nhẹ ngón tay nàng. Tay nàng thật mịn màng, mảnh mai biết mấy. Nó thật muốn nắm tay nàng thế này. THảo Nguyên trợn mắt nhìn nó, nhưng nàng vẫn để vậy. Chợt nàng cấu tay nó thật mạnh. Nó á lên nhìn nàng. Thảo Nguyên quay mặt phớt nó đi, nhưng 5 ngón tay nàng chợt đan vào tay nó. Tâm nhìn Thảo Nguyên, nó chợt cười. Nó thấy nàng cũng cười. Cả hai cứ như vậy dắt tay nhau đi trên những con đường vắng.
Đi một lúc thì Thảo Nguyên dừng lại. Nó nhìn nàng, thì nàng giơ giơ chân lên.
– Tôi mỏi chân rồi. Anh bắt tôi đi giày cao gót với anh nãy giờ.
Tâm giờ mới để ý tới chân nàng. Thảo Nguyên hôm nay đi một đôi cao gót phải đến chục phân. Nàng vốn không thấp, đi cao gót vào cao gần ngang nó. Tâm dắt tay nàng đến gốc cây đằng xa, nơi có phần gốc lồi lên to sụ như cái ghế.
– Em ngồi đây đi.
– Làm gì.
– Ngồi đi, anh bóp chân cho em đỡ mỏi.
Thảo Nguyên ngạc nhiên nhìn nó. Nó cười rồi cúi xuống. Thảo Nguyên hơi chần chừ rồi cũng đưa chân ra cho nó. Hôm nay nàng mặc một chân váy khá ngắn. Nó thậm chí có thể nhìn thấy quần lót khi nàng ngồi. Cặp đùi thon dài của nàng, trắng trẻo hấp dẫn nó dù đang trong bóng tối.
– Anh nhìn linh tinh gì đấy. Cấm nhìn.
– Tôi nhìn hết rồi. Chân em đẹp lắm.
Đáp lại ánh mắt đe dọa phùng mồm trợn má của Thảo Nguyên, nó nhẹ nhàng cởi giày của nàng ra. Bàn tay khẽ xoa bóp nhè nhẹ gan bàn chân nàng. Thảo Nguyên cứ nhìn nó đăm đăm, nó thì cứ xoa bóp mãi đôi chân nàng. Bàn chân nàng cũng đẹp, được chăm sóc tỉ mỉ. Nó thích vậy. Tâm chợt cho tay xoa lên bắp đùi nàng. Thảo Nguyên hơi cứng chân lại, nhưng rồi nàng để yên vậy. Bàn tay thô ráp của nó cứ xoa nắn bắp chân nàng rồi lại xoa xuống bàn chân. Thảo Nguyên hơi run, nhưng rồi nàng để mặc nó làm. Ban đầu nàng cứ tưởng Tâm lợi dụng bóp chân để sờ mó nàng. Thảo Nguyên định đá nó 1 cái, nhưng một phần trong nàng lại thỏa hiệp, nàng nghĩ có khi nào như thế Tâm sẽ thích mình. Nhưng Tâm cứ xoa bóp chân mà không có hành động gì khác, nó làm nhiệt tình như thợ massage chính hiệu. Thảo Nguyên nhìn nó, vừa đôi chút bực mình, nhưng lại có chút vui.
Tâm chợt ngẩng lên làm Thảo Nguyên giật mình. Nàng vội lấp liếm để tránh đi việc xấu hổ của mình:
– Sao vậy.
– Em đỡ mỏi chân chưa.
– Chưa, mới bóp tí thế sao đỡ mỏi được.
– Chân em chắc chân voi. Anh bóp chắc được 15 phút rồi.
– Có anh chân voi thì có. Tay anh thô kệch, bóp chỉ thêm đau.
Tâm cười, kệ nàng nói. Nó ngồi xổm xuống đợi nàng. Thảo Nguyên muốn đấm cái vào đầu nó, nhưng nàng lại vòng tay ôm lấy cổ nó. Cái mùi đàn ông quen thuộc của nó, nàng chỉ nằm trên lưng nó có một hôm mà không sao quên được. Tâm xốc nàng lên lưng nó, tay nó giữ lấy kheo chân nàng. Nó từ từ cõng nàng đi về nhà. Cả hai không nói gì, tự tận hưởng cảm giác về nhau.
– Dì Lan đó. Anh và dì làm vậy, có sợ chồng dì biết không. Thảo Nguyên chợt hỏi.
– Sợ chứ sao không sợ. Nhưng cũng không phải thím tôi muốn vậy.
– Là sao. Là anh cưỡng ép thím anh à.
– Bậy, tôi mà thế cô còn nằm trên lưng tôi được à.
– Anh dám, tôi cho anh vài cước hết sinh con luôn.
Tâm kể cho nàng chuyện Lan bị chuốc thuốc. Tất nhiên nó quên mất không kể nó và thím đã thịt nhau từ trước đó. Thảo Nguyên nghe nó kể mà nổi giận. Hóa ra Lan cũng bị như nó, bị mấy thằng khốn nạn chuốc thuốc. Cảm giác về Lan trong mắt Thảo Nguyên đỡ đi nhiều, nàng cảm như Lan cũng giống nàng. Nếu nàng bị như vậy thì giờ ra sao. Làm gì có thằng Tâm nào ở đó cứu nàng nếu mẹ nàng không đến.
– Vậy ý anh là sau chuyện đó, thím anh bị ảnh hưởng.
– Đúng vậy, thuốc nó ảnh hưởng đến cảm xúc trên não. Chú tôi đi tiếp khách suốt, rồi cũng có người đàn bà bên ngoài. Thím không có ai bên cạnh nên….
– Mà anh nói vậy là con gái thím biết anh và…
– Ừ, nó biết.
– Khó xử nhỉ. Tôi mà là cô gái đó thì cũng không biết giải quyết ra sao. Anh định cùng thím anh mãi thế này à.
– Không. Gia đình với thím tôi vẫn là quan trọng nhất. Tôi và thím đã thống nhất khi nào không được thì cả hai sẽ chấm dứt. Đợt này tôi về đó, có lẽ sẽ đưa chú tôi vào đây. Trong này môi trường mới, 2 vợ chồng biết đâu sẽ có thay đổi.
– Sao thay đổi được. Nhìn ba tôi là biết.
– Vậy… còn anh… và mẹ anh thì sao.
– Do tôi chủ động.
Tâm không trả lời nữa. Nó tăng tốc đưa THảo Nguyên về. Nàng cũng không nói gì, chỉ nằm trên lưng nó.
Đến cửa nhà. Tâm định bấm chuông thì Thảo Nguyên tụt xuống. Nàng rút trong ví chùm chìa khóa rồi mở cổng. Thảo Nguyên tay vung vẩy đôi giày, đứng đó. Tâm chả hiểu gì, nó không hiểu sao nàng chưa vào.
– Em vào đi.
– Tôi ở đây là nhà tôi rồi.
– Vậy… tôi về nhé.
– Ai cho anh về.
– Đến nhà rồi còn gì.
– Anh nhìn xem chân tôi này. Anh làm nó bị đau. Anh bóp xong chân tôi càng đau. Anh cõng nốt tôi lên phòng nhanh.
Tâm ngớ người ra. Lại còn như thế nữa. Nó nhìn khuôn mặt không nhượng bộ của Thảo Nguyên, nó cúi người xuống. Thảo Nguyên nhảy tót lên lưng nó. Tâm quay người chốt cổng rồi cõng nàng vào nhà.
Nhà không thấy ai nhưng đèn vẫn bật. Nó định đưa Thảo Nguyên lên tầng 2 thì thấy phòng bếp có tiếng động.
– Chắc mẹ tôi đó.
– Vậy để tôi qua chào dì.
– Thôi chào làm gì. Mà thôi cũng được. Không tí nữa anh xuống mẹ tôi bắt gặp lại tưởng anh…
– Chắc có em mới nghĩ vậy thôi.
Tâm cõng Thảo Nguyên vào bếp. Nó chợt khựng lại không bước tiếp.
– Sao không đi nữa.
– Thôi, chúng mình lên gác đi.
– Là sao.
– Có người trong bếp.
– Thì là mẹ tôi mà.
Hai đứa chợt dừng không nói chuyện nữa. Tiếng rên rỉ của người đàn ông vang to ra, lần này Thảo Nguyên cũng nghe rõ. Nàng đập vào vai nó bắt tiến tới. Tâm đành tiến thêm vài bước, cảnh tượng hiện ra trước mắt 2 đứa. Thảo Nguyên vội bịt chặt mặt không dám nhìn.