Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 15

5:53 chiều – 10/07/2024

Cuộc sống cứ vậy tiếp diễn, yên bình bên trong một gia đình mà ai cũng thấy họ rất hạnh phúc. Không cãi chửi nhau bao giờ, luôn hòa đồng cùng hàng xóm đó là vẻ bề ngoài của gia đình nó.

Gia đình nó thì cũng êm ấm thật, ai lo việc người nấy. Nhưng những mối quan hệ lén lút vụng trộm vẫn thi thoảng diễn ra. Từ cái đêm hôm đó, sau khi nó biết bà Hinh và ông nó có mối quan hệ, nó đưa bà Hinh vào tầm ngắm. Mẹ nó dạo này bận rộn giúp bố phát triển doanh nghiệp, nên ít khi ở nhà. Cô nó đã bắt đầu đi làm. Bà và chú vẫn đi làm, thi thoảng mới làm ca trực đêm. Ông nó có lẽ không có mẹ ở nhà, nên đã quay qua bà Hinh làm đối tượng ve vãn mới.

Ông ăn sáng xong hay uống nước rồi ra ngoài tìm mấy ông tầm tuổi chơi cờ, nói chuyện. Nhưng từ khi có bà HInh, ông ít đi chơi. Nó thì khác, giờ vẫn là hè, nên nó hay lêu lổng bên ngoài với lũ bạn. Nhưng con ma xó như nó thi thoảng luôn tạt về nhà. Với chiều cao và tràn đầy năng lượng như nó, thì việc vào nhà không có nghĩa là mở cổng. Nó hay đu lên bức tường cao 2m5 của nhà nó rồi leo vào nhà. Vừa tập thể dục, mà vừa xem được những trò hay ho.

Hôm nay cũng vậy, nó ra hàng điện tử chơi đá bóng với lũ bạn. Nhưng hôm nay thế nào đá thua nhiều quá, nên nó nản. Nó đi lang thang tìm xem có trò gì chơi, nhưng nắng thế này không trú vào quán game thì chỉ có ở nhà. Nó đành về nhà, nhưng theo lối cửa sau. Gọi là cửa sau, nhưng cũng là leo tường mà vào, vì cửa sau nhà nó chắc đến chục năm chả mở ra bao giờ. Nhà nó khá dài, chiều dài phải đến 30m ấy. Ông nó xây tầm 16m chiều dài căn nhà, còn đâu làm sân trước. Sân sau là để phơi đồ, 2 bên hông nhà để cách tường rào 1m để mở cửa sổ. Chính cái hông nhà đó mà nó đã bắc thang nhòm thấy bà và chú Lợi.

Nó leo tường vào, sân sau đầy mùi xà phòng giặt. Nó chưa kịp nhảy xuống thì nghe thấy tiếng bà HInh:

– Bỏ ra, ai nhìn thấy bây giờ.
– Làm gì có ai. Để yên anh yêu nào.
– Thôi, vợ anh đang trong bếp kia kìa.
– Có làm sao. Em quay mặt ra đây. Có cái chăn nó che bớt rồi. Có gì mình vẫn thấy kịp.
– Thôi, anh tha cho em. Sáng sớm ra anh vừa địt em rồi còn gì. Chân người ta còn chưa hết run kìa.
– Ai bảo lồn em nó mút làm cặc anh sướng quá. Em chả thích quá, anh thấy em nói yêu anh còn gì.
– Yêu đương gì. Vợ anh biết thì cạo đầu em ra à. Em có là gì của anh đâu mà yêu với đương.
– Thì em cứ làm anh sướng. Nếu nhớ có biết, anh cưới em là được. Ông nó nham nhở cười hề hề.
– Anh chịu bỏ vợ cưới em à. Bà HInh hỏi ông với vẻ ngạc nhiên, có chút vui mừng.
– À….ý anh…em cũng là vợ anh.
– Anh ở đâu khôn thế. Thôi bỏ em ra. Em ở vậy bao năm, giờ làm lẽ thì mặt mũi đâu. Rồi thằng Lợi con em, có mà người ta cười vào mặt nó. Anh mà thích em, thì phải cưới hỏi em đàng hoàng chứ.
– Để anh Hợp. Yên anh yêu nào…

Nó nghe thấy tiếng 2 người xào qua xáo lại. Chợt tiếng của bà nội nó vang lên từ bếp:

– Chị Hinh ơi, rau này rửa chưa ý nhỉ. Rau muống ý.
– Rau á….ư….ư….rau á…
– Cái mớ rau muống này này, em thấy nhặt rồi.
– Ư…ư….à…..rau muống….ư….chưa rửa…đâu….em rửa hộ chị…ư….chị….phơi nốt quần….áo….

Thì ra ông nó nhân lúc bà HInh mất tập trung, đã nhét chim vào lồn bà. Ông cứ nhấp phành phạch từ đằng sau vào mông bà, làm bà cứ chúi cả người ra phía trước. Bà Hinh vừa thở không ra hơi vừa trả lời bà nội nó, cũng may bà nội nó không nghĩ ra ông chồng bà đang địt bà thông gia ngoài sân sau. Nó rón rén tụt xuống, vòng qua cái chăn to. Ông nó 2 đang bóp vú bà Hinh, hông thì cứ thúc liên tục vào mông bà. Nó thấy bà HInh mặt đỏ bừng lên, không hiểu vì nóng hay vì sướng. Bà chỉ dám thở mạnh, thi thoảng lấy tay bịt mồm lại ngăn tiếng rên rỉ thoát ra.

Nó nhìn mà không cảm thấy nứng. Có lẽ vì nó ghét bà Hinh. Bà có vẻ mồi chài ông nó bỏ bà nội nó để cưới bà. Bà ta định phá hoại gia đình hạnh phúc của nó sao. Như con trai bà ta vậy, mẹ nào con nấy. Nó muốn chạy lại hô lên để bà nội nó biết. Nhưng bà nó nóng Hợp, nhỡ làm ông xấu mặt ông lại đánh cho. Ông nó gia trưởng có tính, thói quen chỉ huy nó ăn sâu vào máu rồi. Hồi bé nó cũng một lần thấy ông tát bà, do bà cãi lại ông việc gì đó. Nó từ từ lại leo tường ra ngoài, cứ từ từ, nó muốn để xem người đàn bà này muốn gì nữa.

Nó tạt ngang tạt ngửa rồi về nhà. Ông nó lại đạo mạo ngồi xem tivi. Bà Hinh đang líu ríu nói chuyện chị chị em em với bà nội nó, đúng là phường trộm cướp.

Cái tin nó đỗ vào trường chuyên là một quả bom chấn động gia đình nó cũng như cả khu hồi ấy. Khu nó ở hầu hết toàn con cháu sĩ quan, nói thật là ngu và mải chơi nhiều lắm. Ông bà thì vẫn đi làm, bố mẹ thì mải kiếm ăn, con cái tự chơi tự lớn. Có đứa thành có đứa hỏng, và nó được coi là đứa thành. Gì chứ vào cấp 3 cũng phân thứ hạng, trường tốt trường không. Nói gì vào cấp 3 trường chuyên. Ông nó trước vẫn muốn thằng đích tôn theo đường binh nghiệp, ai bảo nó cao to giống ông, mặc dù đẹp trai hơn ông. Nhưng khi nó trúng trường chuyên, ông đi đâu cũng khoe khoang, lấy nó làm đề tài hãnh diện với đám lính già. Nó như an ủi tâm hồn người lính chưa già mà bị hẩy ra khỏi cuộc chơi. Ông nó cũng tổ chức bữa tiệc 12 mâm, mời hàng xóm xung quanh với anh em chiến hữu để chúc mừng nó. Với ông vào trường chuyên thì đỗ đại học là chắc cú rồi, có khi còn được đi học nước ngoài.

Bố nó phải đi thuê phông bạt dựng rạp. Mấy người đàn bà trong nhà, kể cả chú Lợi phải gom vào làm è cổ 12 mâm cỗ. Nó từ bé đã cảm thấy phụ nữ rất khổ cái khoản cỗ bàn, rồi dọn dẹp. Nên sau này lấy vợ nó có sao ăn vậy. Tết nhất cỗ bàn cũng không bắt ép vợ làm nhiều. Nhưng ông nó không nghĩ vậy. Ông nó là sư đoàn trưởng cơ mà, oai lắm. Làm cỗ phải mâm cao cỗ đầy, đủ món, không người ta chê cười. Nó vẫn nhớ sáng hôm đó 3h sáng bố nó và chú Lợi đã phải dậy thịt gà. Nó là người được khao thưởng, nhưng 4h kém cũng bị bố lùa dậy vặt lông gà. Cánh phụ nữ gần 5h mới phải dậy, người thái rau rửa rau, thái chuối làm nộm. Người thì trộn thịt làm nem… Tất bật mãi 9h kém vẫn chưa hoàn tất. Bố nó chỉ bê tạm 1 mâm lên phòng khách cúng tổ tiên trước.

Gần 11h mọi người xung quanh bắt đầu tới. Cái sân to đằng trước nhà được dọn dẹp bớt cây cối, để được 6 mâm. Phòng khách 1 mâm của các bậc đức cao vọng trọng kiểu ông nó. Phòng bếp nhồi nhét 3 mâm. Vị chi còn 2 mâm của bọn trẻ con chúng nó mời ra sân sau. Bố nó cũng căng cái rạp nhỏ là mấy tấm nylon che nắng. Nó là người được khao cơ đấy, làm từ sáng đến giờ mới được ăn, lại còn ngồi tít sau nhà. Chỉ có ông nội nó là vui nhất, tưng bừng đi mời bia từng bàn.

Tiệc tan, ai về nhà ấy. Chỉ còn mấy người nhà nó dọn dẹp. Chú Lợi và bố nó cũng say, vì cũng phải đi mời bia mọi người. Có người còn mang theo chai rượu, vài li thôi với 1 cơ số ly bia là say rồi. Mẹ và cô nó phải dìu bố và chú đi ngủ. Có ông nó là vẫn còn khỏe lắm, dù uống nhiều nhất. Bà nội nó đang lui cui quét dọn, thì bị ông lôi đi lên gác. Nó biết ông đưa bà đi đâu. Nó liếc qua bà Hinh, nó thấy một ánh mắt ghen ghét nhìn lướt qua bà nội nó.

Bà Hinh tiếp quản việc quét tước và lau dọn của bà nội nó. Chỉ còn lại mẹ và cô nó, cùng nó rửa bát. Đống bát đĩa cao ngất ngưởng, nhìn là muốn oải. Mọi người cũng mệt mỏi vì làm việc từ sáng sớm rồi, nhưng giờ chẳng nhẽ vứt đấy. Mẹ và cô rửa bát, nó chuyên môn tráng úp bát vào các sọt nhựa to. Đang rửa dở thì thằng em họ nó mếu máo ra đòi đi ngủ. Cô nó đành nhờ mẹ nó một tiếng rồi lôi thằng em lên tầng. Chỉ còn lại mẹ và nó với đống bát đũa. Mẹ cứ cặm cụi rửa, không than thở gì. Nó vừa rửa vừa ngắm mẹ. Nó nhìn đôi mắt to của mẹ, với hàng mi dài cong vút. Nó nhìn làn da trắng như hoa ban của mẹ, mịn màng không tì vết.

Mẹ ngước lên nhìn nó, chắc mẹ biết nó nhìn trộm. Mẹ lườm yêu nó, nó biết vì mẹ vừa lườm vừa cười. Nó lùa tay tìm đống đũa để rửa, thế nào nắm phải tay mẹ. Nó để nguyên đấy, nắm lấy tay mẹ. Mẹ cũng để nguyên đấy, nhìn nó.

Nó thấy mẹ cười, ánh mắt mẹ long lanh cười với nó, sao mà đẹp đến thế. Chợt ánh mắt mẹ có chút tinh nghịch nhìn nó. Nó chưa hiểu tại sao thì mẹ đã quệt 1 đống bọt xà phòng lên mặt nó. Nó trả đũa lại, tay cầm 2 đống bọt định bôi lên mặt mẹ. Mẹ hét lên, chạy vòng quanh cái sân tránh nó. Nó cuối cùng cũng bắt được mẹ, nhưng nó không bôi lên mặt mẹ. Nó ôm chặt lấy mẹ, người mẹ nhũn ra như dựa vào nó. Nó nhìn quanh, không thấy bà HInh, chắc bà vẫn đang lau bàn ở sân trước. Nó vội vàng hôn lên môi mẹ. Nụ hôn phớt qua, nhưng môi nó cố níu kéo lâu nhất có thể trên môi mẹ. Mẹ thoáng đỏ mặt, véo tai nó 1 cái rõ đau. Rồi mẹ đẩy nó ra, lại chạy vào rửa tiếp bát. Nó thấy vui vui lạ, cũng lui cui rửa bát cùng mẹ.

Rửa bát xong thì cũng quá trưa. Mẹ và nó đều mỏi mệt hết cả người. Mẹ vươn vai, dáng vẻ mệt mỏi.

– Mẹ mỏi lưng à.
– Ừ, từ sáng sớm tới giờ mà con. Hôm qua mẹ cũng phải xếp hàng hộ bố vào kho, mãi mới xong. Nên giờ đau thắt lưng quá.
– THế con đấm lưng cho mẹ nhé.
– Con có đòi thù lao không. Mẹ nháy mắt hỏi, như đề phòng trò của nó.
– Không, hôm nay là dịch vụ miễn phí.
– Thế thì mẹ phải tận hưởng mới được.

Vào phòng thì bố nó đang ngáy khò khò chả biết gì. Mẹ cởi áo ngực ra cho thoái mái, cởi cả cái quần phăng dài ra để mặc cái quần vải đến gần đầu gối cho mát. Nó thoáng thấy đôi chân trắng mịn của mẹ, và cái mông căng. Mẹ làm rất nhanh, lại đứng khuất góc nên nó không quan sát được nhiều. Mẹ có vẻ đắc ý vì lừa được nó. Mẹ nằm sấp lên giường, chân tay duỗi ra cho thoải mái.

Nó ngồi nhẹ lên gần mông mẹ, bàn chân khẽ chạm vào bắp chân mềm mại của mẹ. Nó bắt đầu xoa bóp lưng mẹ. Hai bàn tay cứ xoa đều từ hai vai xuống dần thắt lưng. Nó nhấn nhá mạnh hơn ở vùng thắt lưng, mẹ rên rỉ vì dễ chịu. Bàn tay nó cứ xoa khắp lưng mẹ, cảm nhận tấm lưng mềm mại của mẹ qua lớp áo mỏng. Đôi lúc nó bạo dạn hơn, khẽ cho các ngón tay lướt qua bả vai, vuốt xuống vùng gần nách, cảm nhận xem da thịt gần vú mẹ. Nhưng cũng chỉ thế thôi, nó vẫn sợ bố mẹ lắm. Đôi lúc nó và mẹ có những giây phút nhạy cảm, nhưng chỉ thế thôi. Càng lớn nó càng tôn trọng mẹ. Nó không dám bạo dạn thái quá như với bà nội và cô Loan. Hay có lẽ với bà và cô, lằn ranh cuối cùng nó đã vượt qua rồi.

Nó cũng muốn xoa tấm lưng của mẹ càng lâu càng tốt. Nhưng mẹ cũng có vẻ đỡ rồi, mẹ nằm im để nó bóp chứ không rên rỉ như lúc đầu. Mà nó cũng hơi mỏi tay rồi. Nó ve vuốt lưng mẹ lần cuối, những ngón tay lướt nhẹ qua vùng da gáy gần cổ mẹ, cảm nhận sự mềm mại của làn da. Rồi cái tay lướt qua bờ vai, đến vùng cánh tay mẹ, rồi theo đó luồn qua nách, chạm vào hai bên ngực mẹ. Nó cảm giác được như chạm vào vùng ngực mẹ khi mẹ nằm xuống, ngực bị đè và bẹt ra hai bên vậy. Con chim nó vì giây phút ý mà chợt ngỏng lên, cứng ngắc trong quần.

– Mẹ muốn con bóp nữa không.
– Được rồi con ạ. Dễ chịu lắm.

Mẹ đợi nó nhấc chân lên để xoay người mà chả thấy nó động đậy. Mẹ nhoài lại, thấy vẻ mặt nó lúng túng. Mẹ chợt nhìn theo cảm ứng, thấy cục u to đùng ở giữa 2 chân nó. Mẹ liếc nó một cái, mẹ cười trước vẻ mặt tội nghiệp của nó. Mẹ khẽ kéo nó nằm xuống cạnh mẹ.

– Do mẹ à. Mẹ khẽ thì thầm với nó.
– Không, do con. Con chạm vào ngực mẹ nên mới vậy.

Mẹ ngoái đầu lại nhìn bố nó, bố vẫn ngáy đều đều. Mẹ quay lại, chợt cho tay tụt cái quần sóc nó xuống, con chim bung thẳng ra, như muốn chọc thủng cái quần đùi. Mẹ cho tay khẽ chạm vào con chim nó, làm chim nó giật giật run rẩy. Mẹ khẽ cười:

– Gì mà nhạy thế. Con thế này chắc giống…. ( mẹ lại quay lại nhìn bố )…..gen di truyền. Sau này còn lớn nữa, khối đứa chết với con của mẹ.
– Con chả thích đứa nào cả, con chỉ thích m….

Mẹ chợt lấy ngón tay đặt ở miệng, không cho nó nói. Mẹ nhìn nó, đôi mắt đẹp của mẹ thoáng buồn. Tay mẹ vẫn vuốt nhẹ dọc chim nó, những ngón tay hờ hững chạm nhẹ, cái cảm giác chờ đợi ngón tay mẹ chạm qua lớp quần đùi làm nó kích thích kinh khủng. Mẹ chợt ghé đầu qua, hôn nhẹ lên môi nó, môi mẹ mút nhẹ nhưng đủ để nó cảm thấy tê dại đầu môi. Mẹ lui lại thì nó lại tiến tới. Đôi môi nó nhanh chóng áp chặt môi mẹ. Cái lưỡi lùa vào tìm lưỡi mẹ. Mẹ khuấy lưỡi cùng nó, 2 cái lưỡi cứ vờn quanh nhau trong khoang miệng. Nó ôm lấy mẹ, con chim cứng đơ căng phồng ép vào tay mẹ. Mẹ chợt rời nhanh khỏi miệng nó, khẽ thì thào:

– Hư đấy, bố đang nằm kia kìa.
– Kệ, ai bảo mẹ hôn con trước.
– Mẹ thưởng con vì con đỗ vào cấp 3. Giờ hết phần thưởng rồi.
– Chưa đủ, con muốn nữa.
– Nữa chỉ có ăn đòn. Ngủ đi.

Mẹ bóp chim nó 1 cái, rồi quay sang phía bên bố. Nó không chịu từ bỏ, nó áp người vào lưng mẹ. Con chim khẽ tìm đường rúc vào dưới mông mẹ, cạ cạ vào háng mẹ. Bàn tay nó ôm vào ngực mẹ, khẽ nhéo bầu vú bánh dày của mẹ. Miệng nó áp vào gáy, phả hơi thở nóng bỏng vào gáy mẹ. Đôi môi hờ hững chạm nhẹ vào gáy mẹ, làm mẹ khẽ rùng mình.

Mẹ cúi đầu tránh cái miệng nó đang khiêu khích mẹ từ phía sau. Bàn tay gạt tay nó ra, nhưng nó lì lắm, bàn tay càng ôm trọn vú mẹ thật chắc. Ở bên dưới nó đã tìm được đường vào, con chim chọc vào phía dưới đít mẹ, giữa 2 chân, làm mẹ cong mông xuống để tránh né con chim nó đâm vào.

– Đủ rồi, ngủ đi. Không ăn đòn giờ.

Mẹ gắt. Nó đành im lặng không hành động liều lĩnh nữa. Nhưng bàn tay vẫn để trên vú mẹ. Cũng không thấy mẹ nói gì.

Nằm một lúc thì mỏi, nó cựa cái chân, thế nào đụng trúng chân mẹ. Chân mẹ mềm mại lắm, cái bụng chân tròn lẳn, trắng mịn màng. Nó sợ mẹ, nên chả dám động đậy gì. Chợt, chân mẹ khẽ khều chân nó. Mấy ngón chân mẹ cứ vuốt ve bàn chân nó. Nó như được bật đèn xanh, bàn chân cũng cọ sát chân mẹ, vuốt ve chân mẹ, cổ chân, bắp chân mẹ. Mẹ nằm im, mặc nó vuốt ve. Có vẻ mẹ cũng thích, hoặc như thế không gây nguy hiểm cho mẹ.

Nó tiếp tục vuốt ve bắp chân mẹ. Bàn tay yên lặng bấy lâu khe khẽ bóp lấy vú mẹ. Không thấy mẹ nói gì, lòng bàn tay dần xoa đều, kích thích cái núm vú nho nhỏ trong lớp áo. Nó dần thấy cái núm cứng lên, cả bầu vú cũng cứng lên thì phải. Mẹ chợt túm lấy tay nó, đặt lên bụng. Tay mẹ phát 1 cái thật đau vào tay nó. Mẹ cũng rụt chân lại luôn. Thế là xong, biết thế không liều nữa.

Nó đang tiu nghỉu, thì chợt bàn tay mẹ khẽ đan vào tay nó, giữ tay nó ở trước bụng mẹ. Chân mẹ khẽ ngoắc chân nó lại, gác lên chân nó. Nó khẽ vui trong lòng, rúc đầu vào người mẹ hít mạnh mùi của mẹ.

– Ngủ đi con, cú Tí của mẹ.

Những ngày hè còn dài, nhưng nó thấy sao thật ngắn. Nó đua nước rút đi chơi với mấy thằng bạn cùng khu. Chả mấy chốc vào cấp 3, mỗi đứa 1 ngả. Bố và mẹ cứ đi làm suốt, nhưng nó thấy vui. Ít ra vì bố và mẹ luôn ở bên nhau, rồi ông nó cũng không có cơ hội quấy rầy mẹ nó nữa. Nó mặc kệ ông với bà Hinh. Đôi lúc nó thấy mà cũng lơ đi. Nó cũng không chú ý đến bà nội và chú. Cũng khó, vì từ ngày nhà thêm người, chú nó có vẻ đứng đắn lên. Còn ở bệnh viện có sao thì nó cũng chả biết.

Trời dần vào tháng 8, nó sắp phải tựu trường. Nó nằm trên sân thượng nóng hầm hập, nghĩ về cô giáo Huyền Thanh. Không hiểu cô dạy lớp nào, mình có được gặp cô không. Nó lan man nghĩ, chợt cửa sắt đằng sau nó mở ra. Cô nó bước ra, tay cô đang cầm cái chiếu ướt. Cô hơi ngạc nhiên vì nhìn thấy nó.

– Cháu chưa ngủ à.
– Nóng quá, tí cháu mới ngủ.
– Cô còn tưởng cháu ngủ trong giường. Cô không bật đèn nên chả để ý.
– Muộn rồi cô chưa ngủ à… em nó đái hả cô.
– Ừ, em đái dầm, cô vừa phải thay xong.

Cô cười, nó giờ mới để ý mắt cô hơi đỏ. Cô thấy nó nhìn thì né tránh ánh mắt nó.

– Sao cô lại khóc.
– Cô có khóc đâu. Cô né nó ra, phơi cái chiếu ra lan can.
– Mắt cô đỏ thế còn gì. Cô chú cãi nhau à.
– Không có gì. Thôi cô xuống đây.

Cô lách qua nó để xuống nhà. Nó chợt kéo mạnh tay cô lại. Nó cũng chả hiểu sao lúc ấy nó làm thế. Nhưng cô đã nằm gọn trong vòng tay của nó. Cô chả nói gì, áp đầu vào vai nó. Nó vuốt nhẹ lưng cô, thì thào:

– Cô đừng khóc, cháu thương cô.

Chả nói thì thôi. Nói xong cô chợt khóc òa lên, và càng khóc tợn. Nó lúng túng, giữa đêm thế này, lại đang ở trên sân. Cô có đánh thức cả nhà dậy không. Nhưng có vẻ chả có ai dậy cả, kể cả chú nó. Cô cũng biết không nên khóc thì phải, nên lu loa một tí thì thôi. Nó lấy tay khẽ lau nước mắt trên má cô, nhẹ giọng hỏi:
– Chú Lợi mắng cô à.
– Không, không hẳn.
– Thế sao cô khóc.
– Chuyện khó nói lắm. Cháu còn bé không hiểu đâu.
– Cô cứ nói thử xem. Trẻ con thời nay vừa thông minh vừa lớn sớm.

Cô phụt cười khi nghe nó nói. Cô trầm ngâm một lúc thì nói:

– Cô cảm thấy chú có người phụ nữ bên ngoài.
– Sao cô lại nghĩ thế.
– Tại…chú…lạnh nhạt với cô. Hồi xưa khi chưa có em, mỗi lần chú làm chuyện đó nó khác lắm. Nhưng từ khi cô sinh em bé, chuyện đó thưa dần. Gần đây mỗi lần cô muốn cùng chú… làm chuyện đó là chú than mệt. Có làm cũng không nhiệt tình.
– Hay do chú làm việc ở bệnh viện vất vả quá. Ở đó còn có bà mà, chú mà quan hệ với ai thì bà phải biết chứ.
– Cô cũng biết thế. Nhưng có một lần, chú say. Chú và cô làm chuyện đó. Chú làm… rất mạnh mẽ, như hồi xưa. Nhưng chú nói say, chú cứ gọi…. con đĩ. Chú chưa gọi cô như thế bao giờ. Cô buồn lắm, có khi nào chú đi chơi cave bên ngoài không cháu. Rồi nhỡ lây bệnh về cho cô, cho em. Cô nói thì chú cãi, rồi mắng cô.

Nó trầm ngâm. Nó đã biết con đĩ trong mồm cô nói là ai. Nhưng nó chả thể giải thích cho cô được. Đầu nó đảo quanh, nghĩ ngợi kế hoạch.

– Cháu thấy ngoài giờ làm là chú về nhà rồi. Nên nếu có thì trong lúc ở bệnh viện thôi. Giờ cô bảo với bà để ý chú là được. Chưa chắc chú đã có ai khác.
– Có lẽ vậy. Cô buồn quá Tuấn ơi.

Cô cứ gục đầu vào vai nó. Nó ôm lấy cô, vuốt vuốt lưng cô. Nó nghĩ về chú Lợi, sao chú có thể bỏ bê cô để suốt ngày với bà nó được nhỉ. Nếu phải chọn giữa 2 người, nó sẽ chọn cô, dĩ nhiên là vậy. Nó vẫn nhớ như in lúc làm tình với cô, cái cảm giác ý như mới đây thôi.

error: Content is protected !!