Nó đợi ông vào rồi rón rén đi xuống tầng 1. Nó cũng hơi kích thích khi nhìn ông địt bà Hinh. Nhưng chỉ thế mà thôi, vì từ sau cái lần bà Hinh gạ gẫm ông nó, nó không thích bà ý nữa. Nó chả biết bà Hinh nói thật hay đùa, nhưng vị trí của bà nội nó trong nhà là bất khả xâm phạm. Nó có thể thản nhiên nhìn ông địt bà Hinh, vỗ mông bà bạo lực như vậy. Nhưng nếu đó là mẹ nó, thì nó không để yên đâu.
Trời chiều dần lụi, chim bay về tổ. Nó thấy chú Lợi đón cô về. Có vẻ như sau khi bà nội nó nghe cô kể, thì cũng có thỏa thuận gì đó với chú Lợi. Cô có vẻ vui hơn khi được chồng quan tâm chăm sóc. Nó thì cũng thích được ngủ cùng cô, được làm tình với cô. Nhưng nó sắp đi học xa nhà rồi, và nó cũng chả phải chồng cô, không thể mặc kệ cô nó như vậy.
Bố và mẹ nó về, mặt cả hai phờ phạc. Ông nó đi lấy ngay cốc nước đưa con dâu uống, bỏ con trai chả ngó ngàng gì. Bố nó cười tự đi lấy nước uống, bố có vẻ chả so đo gì chuyện đó. Mẹ nó biết ý, cảm ơn bố chồng rồi đi về bếp cùng cô nó. Bà nội nó về muộn nhất, hôm nay có buổi họp nên bà về muộn. Cả nhà lại nhộn nhịp lên không khí gia đình. Bà Hinh được ông xử lý buổi chiều, nên giờ yên tĩnh ngồi cho em nó ăn. Nó thấy cái bà đôi khi đi đứng hơi khó khắn, có lẽ do ông nó làm quá bạo lực. Nhưng người đàn bà ấy thích như thế. Nó thấy trong ánh mắt bà Hinh nhìn ông, đầy khao khát của con cái khi được con đực chinh phục.
Cả nhà sáng đi, tối mới về quây quần bên mâm cơm. Mọi người nói chuyện rôm rả. Chả câu chuyện nào ra đầu ra đũa, nhưng đầy không khí gia đình. Thằng em nó chợt làm rơi cái thìa gần dép nó. Nó cúi xuống để nhặt lên. Chợt nó thấy trong gầm bàn, những đôi chân không ngơi nghỉ. Chú Lợi đang khều khều bàn chân gãi vào chân bà nội nó. Bà nội cũng đưa chân ra xoa cọ cọ vào chân chú. Nó thấy ông nó cũng đang đưa bàn chân ra cọ vào chân mẹ nó. Mẹ để yên nhưng cũng không rụt chân lại. Nó ngẩng lên, nó thấy bố vẫn vừa xem tivi vừa ăn. Bố nó mới hơn 30 mà đầu đã có điểm bạc. Nhìn mặt bố bơ phờ, có lẽ thời gian để nghỉ ngơi còn chả có, nói gì chăm sóc vợ. Nó điên tiết ném cái thìa đang cầm vào gầm bàn. Nó thấy mọi người như nghiêm chỉnh hẳn lên thì phải. Mẹ khẽ liếc nó, rồi lại cúi đầu ăn cơm tiếp.
Đêm đã khuya, sau vài lần dội nước thì sân cũng mát. Nó trải chiếu ra nằm. Ngủ ngoài trời vẫn là tốt nhất. Có chút sương đêm nhưng còn hơn ở trong phòng nóng như lò hơi. Nó nằm nhìn trời đêm, mông lung nghĩ về cuộc đời. Mẹ chợt tới bên cạnh nó từ lúc nào. Mẹ ngồi cạnh bên đầu nó, vuốt ve mái tóc nó. Nó rướn đầu để nằm lên đùi mẹ. Nó thích được mẹ vuốt ve mái tóc như vậy.
– Con sắp đi học xa. Mẹ ở nhà bảo bố đừng làm nhiều mẹ nhé. Con thấy bố cứ cố kiếm tiền để làm gì. Con cũng chả cần tiền đó. Con sẽ tự học tự kiếm học bổng.
– Còn nhiều khoản phải lo mà con. Bố mẹ cũng không có lương hưu, rồi tiền đề phòng đau yếu.
– Con sẽ lo hết cho bố mẹ. Con hứa. Con chỉ muốn bố có nhiều thời gian dành cho mẹ hơn.
Tay mẹ khẽ dừng lại trên tóc nó khi nghe câu nói của nó. Mẹ ngập ngừng rồi lại vuốt tóc nó như cũ.
– Mẹ xin lỗi.
– Không, con hiểu mà mẹ. Nhưng con sẽ chả bực tức gì nếu bố con yêu mẹ. Nhưng ông nội con chả tốt đẹp gì đâu. Ông và bà Hinh có thậm thụt sau lưng bà nội. Con chả muốn mẹ cũng dây vào.
– Bà Hinh???…. ra là vậy. Mẹ hiểu rồi, cảm ơn con.
– Con chả muốn mẹ cảm ơn kiểu ấy. Nếu có tình yêu thứ 2 người đàn bà dành cho đàn ông, con muốn đó là con.
Nó xoay đầu lại, nhìn vào mắt mẹ.Mẹ nhìn nó hồi lâu. Rồi mẹ chợt cười, bẹo 2 má nó ra.
– Cái đồ cụ non này. Yêu đương cái gì.
Nó bực mình, kéo tay mẹ ra khỏi nó. Mẹ cố chống cự, làm nó thêm bực. Nó lấy tay cù léc mẹ, làm mẹ buồn. Mẹ cũng cù lại nó, 2 mẹ con lăn lộn trêu nhau. Chợt mẹ đè hẳn nó xuống, mẹ nằm lên người nó, mắt nhìn thẳng vào nó:
– Nếu có điều như con nói, con sẽ là sự lựa chọn duy nhất của mẹ.
Nó bàng hoàng như không tin điều mình nghe thấy. Nó cảm giác con tim như muốn bung ra khỏi lồng ngực. Sự xúc động mạnh làm nó bối rối. Cảm xúc của nó như lộn tùng phèo lên. Mẹ chợt cúi đầu, khẽ hôn lên môi nó. Bờ môi mẹ mơn man trên môi nó. Cánh môi mút nhẹ đôi môi nó, áp miệng chặt vào môi nó. Nó ôm chặt lấy mẹ, ngấu nghiến đôi môi mẹ. Mẹ và nó xoắn lấy nhau, quện chặt vào nhau. Những cảm xúc đầy mãnh liệt, khi con tim và bộ não đều bị kích thích mạnh. Những nụ hôn sao mà dễ làm người ta say như thế, lơ mơ như thế.
Mẹ buông nó ra, sau một nụ hôn tưởng chừng dài vô tận. Mẹ thở hổn hển, nó có thể cảm nhận được bộ ngực mẹ phập phồng trên ngực nó. Mẹ cắn nhẹ môi, xấu hổ cười với nó:
– Tí nữa là hết hơi, con nhỉ. Con hôn càng ngày càng giỏi.
– Nếu ngày nào con cũng được hôn như vậy, sẽ càng giỏi hơn.
– Còn khuya. Cứ mơ đi.
Mẹ bĩu môi trước trò láu cá của nó. Rồi mẹ chợt nằm xuống, áp vào ngực nó.
– Con nhớ học chăm chỉ, đừng có chơi bời nhé. Bố mẹ chỉ có mỗi con, giờ nhiều tệ nạn lắm. Con đừng đua đòi, cũng đừng…. nghĩ ngợi gì mấy chuyện về đàn bà. Ý mẹ nói…. cave…đó. Lây bệnh tật đó. Nếu….nếu…..nếu con không kiềm chế được….về đây…mẹ sẽ giúp con.
Mẹ nói xong thì mặt nóng bừng. Nó có thể cảm giác mặt mẹ nóng lên trên ngực nó. Mẹ chợt bổ sung thêm:
– Ý mẹ…là bằng tay thôi.
Nó không nói gì, chỉ khẽ ôm chặt mẹ. Gió thu mơn man thổi, xua tan không khí oi ả ban ngày. Mẹ khẽ hôn nhẹ lên môi nó rồi xuống nhà. Vậy là, thu đã đến rồi nhỉ.
Hôm nay là ngày nó đến nhà bác Hợp. Từ sáng mẹ đã dậy nấu bát bánh đa thịt bò với trứng cực ngon cho nó. Bà cũng đi chợ, mua tào phớ về. Tự tay bà chắt nước, pha nước đường đúng khẩu vị của nó. Cả hai nhìn nó ăn, ánh mắt đầy kỳ vọng vào nó. Ông nó có vẻ không vui, vì thấy nó được chiều quá, không đúng phong cách nhà binh. Hay là ông không được ăn nên ông ghét???
Con đường đến nhà bác khá xa. Con đường thời điểm này chưa mở rộng, vẫn còn những hàng cây xanh cao to hai bên đường. Nhiều năm sau, con đường to hơn, nhưng nhiều bụi hơn, nhiều xe cộ hơn, và cả cái đường tàu điện trên cao vô tác dụng. Nó chả hiểu sao người ta cứ phải bắt chước nước ngoài xây đúng mô típ như thế. Có gì hay ho đâu, thành phố toàn bê tông với nhà cao tầng. Nó thích những con đường rợp bóng cây, những vỉa hè trẻ con chơi đùa. Những tiếng quát tháo của người lớn khi thằng nào nhỡ đá bóng ra ngoài đường….
Mở cửa đón bố con nó là bác gái. Nó vẫn gọi là cô, vì bác kém tuổi hơn bố nó, hay vì bác thích thế, cho nó trẻ. Cô Nga, vợ bác Hợp năm nay mới 32. Theo như bác Hợp kể, bác quen cô khi tham gia văn nghệ chúc mừng các chiến sĩ từ tiền tuyến trở về. Cô là ca sĩ buổi biểu diễn đó. Cũng chỉ là ca sĩ phong trào của huyện thôi. Bác Hợp kể bác như say cô kể từ khi cô cất giọng hát lên. Đôi mắt cô lúng liếng, bàn tay cô múa mà bác tưởng đang gọi bác lên sân khấu. Bác đợi mãi sau buổi diễn mới gặp được cô. Thế là quen nhau từ đấy. Mất gần 1 năm theo đuổi, bác cứ còng cọc con xe đạp từ thành phố về quê chỗ cô công tác. Gặp nhau, dăm ba câu chuyện, đôi khi cô bận bác chỉ kịp dúi vào tay cô lá thư và món quà bác chuẩn bị rồi lại về. Mãi sau này, khi đã có con với nhau, bác mới hoàn hồn kể lại chuyện đi tán cô. Lắm hôm dằng dai không muốn nói lời tạm biệt, đến khi về thì trời đã tối mịt. Đường quê toàn đường đất, chả có đèn. Bác loạng choạng khúc quanh rồi phi xuống mương, cả người xây xát ê ẩm.
Nó vừa nghe bố và bác nói chuyện, vừa để ý cô đang băm chặt trong bếp. Cô ngồi xổm, nó thấy xa xa 2 múi thịt như in lên quần cô. Chim nó chợt cửng, đúng là thằng em bất trị. May mà chả ai để ý đến nó.
Cô mang mâm ra mời bố và nó. Toàn thịt chó, thịt hấp, rượu mận, sáo, thịt nướng, cuốc lủi… mắm tôm và bún. Bữa đó có bố và bác chủ chiến và thôi. Hai anh em cứ kể lể về chuyện hồi xưa cũ, rồi thằng A giờ thế nào, thằng B vợ bỏ dạt vào nam ra sao…. Cô ngồi đó gắp thịt cho bố và bác. Nó thì chả cần ưu tiên, vì nó chỉ cắm đầu vào ăn và nghe.
Hai ông ngồi gần 2 tiếng thì ngất luôn ra ghế. Cô vừa đi đâu về, tay cầm 1 bọc to đùng.
– Tuấn phải không, cháu vác 2 ông này lên gác đi. Nhà cô nhiều gió lắm, uống rượu nằm đây dễ trúng gió lắm.
– Vâng, tầng 2 hả cô.
– Ừ, lên cầu thang rẽ trái, vứt cả 2 vào đó. Uống gì uống kinh, hết cả chai rượu của người ta. Biết thế chiết nửa chai thôi.
Nó vác bác và bố lên tầng 2. Dù thanh niên sức dài vai rộng, nhưng vác xong 2 người thì nó cũng mệt, ngồi chân cầu thang thở phì phò. Cô lên gác thấy nó thì bật cười. Cô lách qua nó để lên gác, thoáng ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ từ người cô. Nó lén quay đầu lại, thấp thoáng bờ mông ngúng nguẩy đi lên gác. Hai cái bắp chân trắng tròn trông thật đẹp. Cô có vẻ thấy nó nhìn hay sao mà quay lại. Nó đỏ mặt, ngoảnh ngay mặt lại.
Nó kiếm ngay việc mà làm cho đỡ ngượng. Chỉ có rửa bát mà thôi. Nó xếp thịt thừa ra đĩa mới rồi dọn rửa bát đũa. Đang rửa thì cô thò đầu vào nhìn nó vẻ ngạc nhiên:
– Cháu biết rửa bát à.
– Vâng ạ.
– Ở nhà cháu có hay rửa bát không.
– Cũng tùy cô ạ. Hôm nào mọi người bận thì cháu vẫn rửa. Nhât là buổi trưa thì hay phải rửa.
– Chà, tốt quá. Cô cực kỳ ghét rửa bát. Đằng nào cháu cũng ở đây với cô 3 năm. Cháu nhận nhiệm vụ rửa bát nhé. Ở nhà bác Hợp chả bao giờ rửa bát. Em nó mới học lớp 3, cô có dạy mà nó cũng lười rửa y như bố nó.
– Vâng, thế hôm nào không vướng đi học cô cứ để bát đũa cháu rửa. Còn việc nhà gì cô cứ bảo, cháu xem làm được cháu nhận luôn.
– Tuyệt vời. Cô muốn thơm cháu một cái quá. Sao cháu không đến ở nhà cô sớm hơn nhỉ.
Cô cứ ở bên hỏi han chuyện của nó. Bàn tay cô thi thoảng cứ vỗ lên lưng, lên cánh tay nó. Cô khen nó rắn chắc, đàn ông lắm, chả bù thanh niên thời nay.
Thế là buổi gặp gỡ cô Nga và bác Hợp như thế. Nó được ở 1 phòng ở tầng 3. Tầng 3 nhà cô phòng trong là phòng thờ, phòng ngoài vốn để đổ linh tinh, nhưng giờ dọn cho nó ở. Bên ngoài còn một cái sân nhỏ tầm hơn chục mét vuông nữa. Nó nhìn căn phòng mới của mình, quá tuyệt. Ít ra hơn cái lò tôn tầng 3 của nó.
Chiều bố nó tỉnh, nó và bố lại về. Đến vài hôm nữa khi nó tập quân sự, nó mới chính thức đến nhà cô ở. Nó để luôn balo quần áo ở đó, lần sau chỉ mang sách vở và đồ dùng khác.
Bố đưa nó về rồi cũng vào phòng nghỉ. Cuộc chiến ban trưa làm bố vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Mẹ nó khẽ nhăn mũi khi bố nói chuyện, miệng bố toàn mùi thịt chó mắm tôm và rượu. Nó bật cười, mẹ nó dễ Hợp thế mà còn khó chịu. Nó không hiểu cô Nga với bác Hợp sẽ ra sao.
Tối hôm đó, ăn cơm xong mẹ lại rủ nó đi dạo. Mẹ khoác tay nó, khẽ ngả đầu vào vai nó. Gió thu nhè nhẹ, mang theo hơi hướm lành lạnh ban đêm. Mẹ mặc mỗi cái áo cộc tay, gió lạnh làm mẹ khẽ nép mình vào nó. Nó vòng tay qua ôm lấy mẹ. Bàn tay to bè nhưng còn non nớt khẽ xoa xoa cánh tay mẹ. Mẹ có vẻ dễ chịu, tựa hẳn vào người nó. Chả mấy chốc nó lại dẫn mẹ đến khu chợ ban đêm. Cái xe kem vẫn còn đó.
– Mẹ ơi mình ăn kem đi.
Mẹ liếc nó, có lẽ mẹ biết nó có ý định gì. Mẹ mặc kệ nó, đi qua hàng khoai nướng, mua 1 củ khoai nướng và 1 bắp ngô. Nó nhìn mẹ ăn ngon lành, mà hơi xìu mặt. Vậy là không được ăn kem. Mẹ như chả để ý gì tâm trạng của nó, chìa bắp ngô ra cho nó:
– Ăn ngô đi con. Mẹ ăn khoai, mẹ thích ăn khoai nướng lắm.
Đầu nó liên tưởng đến câu nói bậy: “ ăn khoai nướng, l to tướng “. Nhưng nó chỉ nghĩ thầm vậy thôi, nói mẹ đánh nó chết. Nó biết mẹ thích ăn khoai nướng, thói quen này từ bé khi mẹ còn ở bản với ông bà ngoại. Mẹ ăn vèo là hết củ khoai, trong khi nó còn ỏn ẻn với bắp ngô nướng. Mẹ lại giật bắp ngô trên tay nó ăn tiếp.
– Mẹ ăn hết thì con ăn gì.
– Ai bảo con ăn chậm. Mà con bảo ăn kem cơ mà.
– Con bảo, mà mẹ chả nói gì.
– Ơ kìa, con nói làm mẹ tưởng con mời mẹ ăn kem.
Nó ngẫn ra, rồi chợt hiểu. Nó vỗ vỗ cái đầu, chạy thẳng ra hàng kem. Lần này nó chọn mua kem khoai môn và kem sô cô la. Mấy hôm trước bà nội có đem về 1 hộp kem khoai môn. Mẹ nó đi về muộn chưa được ăn, thì bà nội, cô chú và ông nó chén hết 2/3 hộp. Tất nhiên thủ phạm còn có nó. Mẹ nhìn hộp kem rồi lại cất đi. Có lẽ mẹ để dành cho bố, hoặc mẹ không thích ăn thừa. Nó vẫn nhớ.
Khi nó chìa cây kem khoai môn cho mẹ, nó thấy mẹ tròn mắt vì ngạc nhiên. Nó thấy mẹ liếc nó, khẽ cười. Mẹ ngậm nhè nhẹ cây kem khoai môn trong miệng, nó không nhìn rõ mặt, nhưng nó cảm giác mẹ rất vui.
Trên con đường về, mẹ lại dựa đầu vào vai nó, khẽ mút cây kem. Nó nhìn cây kem sữa dừa trong tay, muốn cắn vài phát cho hết cái kem, xong lại chần chừ hỏi mẹ.
– Mẹ ăn kem sữa dừa không.
– Không, mẹ chỉ ăn kem khoai môn thôi. Đây là món ngon nhất của hôm nay.
Nó khẽ phổng mũi vì lời khen của mẹ. Nó mải suy nghĩ vớ vẩn với cái kem khoai môn, mà quên mất mình vừa cắn 1/3 cái kem sữa dừa trong miệng. Lạnh buốt răng, làm nó nhăn nhó. Mẹ chìa cái kem ra hỏi nó:
– Con có ăn kem không.
– Không, lạnh lắm. Con vừa ăn buốt răng quá.
– Kem của mẹ ấm lắm.
Nó bước tiếp đi được 2 bước thì khựng lại. Đầu nó máu chậm lên não nên giờ mới nghĩ ra có gì không đúng. Nó ngoảnh sang nhìn, mẹ vẫn đang ngậm kem trong miệng. Nó nhìn quanh, khẽ rảo bước nhanh kéo mẹ lại gần gốc cây to phía trước. Nó đẩy mẹ vào gốc cây, cái miệng nhanh chóng ép vào môi mẹ. Mẹ há miệng ra hôn lại nó, 2 cái lưỡi nhanh chóng cuốn vào nhau. Lưỡi mẹ toàn mùi khoai môn. Chợt mẹ đẩy đâu ra cục kem vào mồm nó. Nó khẽ đẩy kem lại. Cục kem ở giữa 2 cái miệng, 2 cái lưỡi cứ miết vào nhau, miết cho tan cục kem trong miệng. Nó đang ăn kem, vị kem đến cuối đời nó cũng không quên được.
Nó vẫn đang ép chặt mẹ vào gốc cây mà hôn. Bàn tay nó đã sục sạo trong áo ngực mẹ, đẩy cái nịt ngực lên cao để xoa bóp ngực mẹ. Mẹ vừa hôn nó vừa thở gấp, ngực mẹ căng cứng lên trong bàn tay nó.
Chợt tiếng xe máy rú qua, mẹ vội đẩy nó ra, chỉnh đốn lại quần áo. Nó nhìn mặt mẹ đang đỏ bừng lên. Mẹ lườm nó, nhưng nó chả thấy mẹ giận gì cả. Nó lóng ngóng ra vẻ xin lỗi, giờ nó mới nhớ lúc nãy tay cầm kem là tay bóp ngực mẹ. Nó nhìn quanh, cái kem sữa dừa thế nào đang ở dưới đất mất rồi, vẫn còn 2/3. Mẹ phá lên cười nhìn bộ dạng tiếc rẻ cái kem của nó. Cái kem của mẹ vẫn còn. Mẹ vừa chạy vừa mút kem, như thể sợ nó ăn tranh của mẹ.
Trời tháng 8, ra ngoài đường thì mát, vào trong nhà sao vẫn nóng thế không biết. Nó thấy bố nó và chú đang tranh nhau cái nhà tắm tầng 1, vì tầng 2 bà nội đang dùng rồi. Nó quyết định đêm trước khi ngủ mới tắm, cho nó mát.
Nó nằm một lúc, sân cũng mát rồi. Nó vớ cái quần đùi rồi xuống nhà. Nó nhác thấy bóng cô nó vừa đi vào nhà tắm. Nó mừng húm, định tới vào cùng cô. Nhưng linh Hợp thế nào làm nó chợt dừng lại. Nó không vặn cửa vào mà do dự. Tiếng chú nó vang đằng sau:
– Chưa tắm hả Tuấn.
– À…chú Lợi à. Cháu định đi tắm mà ai đang dùng nhà tắm mất rồi.
– À cô Loan vừa đi tắm. Cháu xuống tầng đi.
Nó đi xuống mà toát mồ hôi hột. Lúc ý nó mà vặn tay nắm bước vào không hiểu chuyện gì xảy ra. Nó tới nhà tắm tầng 1, cũng có ai đang dùng mất rồi, thế có đen không.
Nó chưa biết làm thế nào, chẳng nhẽ đợi. Chợt nó nghe tiếng rên khe khẽ từ phòng tắm. Phải thính tai lắm, mọi vật phải thật yên lặng thì mới nghe được. Nó lăn tăn, chả nhẽ là ông nó và bà Hinh. Thế này thì liều thật, bà nội nó còn trên kia. Nó nhè nhẹ vặn cái tay nắm cửa. Con mắt he hé nhìn vào trong. Qua tấm gương chỗ rửa mặt, nó nhận ra người đàn ông trong phòng tắm là bố nó.
Bố đang lim dim mắt, người dựa vào tường. Mẹ nó đang ngồi xổm phía dưới, bú chim cho bố. Tim nó đập thình thịch khi nhìn mẹ bú chim cho bố. Cái miệng mẹ nó cứ lúc mút đầu chim bố, lúc thì đá cái lưỡi quanh đầu khấc bố nó. Tay bố nó lúc thì bấu chặt vào tường, lúc thì ghì đầu mẹ nó. Mẹ nó chợt há miệng ra ngậm hòn bi của bố nó vào miệng. Nó thấy bố nó rên lớn lên, cái miệng mẹ cứ hóp vào phình ra. Nó cảm giác như mẹ đang đá lưỡi vào bi của bố.
– Em ơi, sướng quá….Sao em biết làm hay thế.
– Um…thích không anh. Em….đọc truyện của thằng Tuấn đấy. Um….nó lấy đâu mấy cái truyện sex về.
– Ư…sướng quá…thằng chó con….ôi…..thôi đừng đá bi anh nữa….lên anh địt đi….ôi Minh ơi….
Nó sửng sốt. Có mấy tờ giấy cô giáo Thảo nó giấu kỹ, sao mẹ nó lại biết. Mà làm gì có mục bú chim thế này nhỉ. Tự nhiên tai bay vạ gió. Bố nó trông hiền nhưng nghiêm khắc lắm. Chết thật, làm thế nào bây giờ.
Nó lo sốt vó, nhưng mắt vẫn thị dâm bố mẹ trong phòng tắm. Mẹ nó đã đứng lên. Từ đây nó có thể nhìn thấy mẹ nghiêng nghiêng. Cặp vú bánh dày của mẹ, cặp mông tròn trịa vừa phải của mẹ, đôi chân trắng ngần mà bao lần nó vuốt ve. Mẹ chống tay vào tường, vểnh cái mông ra sau một góc gần 90 độ. Hai chân mẹ dang rộng ra, chờ đợi.
Bố đứng đằng sau, tay cầm chim vẩy vẩy. Nó để ý chim bố cũng không phải quá bé, cũng gần bằng nó, nhưng không dài bằng nó. Chim bố hơi cong xuống chứ không thẳng như nó. Bố đặt chim vào cửa lồn mẹ rồi ấn vào. Mẹ cong người lên đón nhận chim bố nó. Bố nó nhét chim vào lồn mẹ rồi đứng yên đấy. Khi nó bắt đầu thắc mắc thì bố bắt đầu nhấp nhấp ra vào lồn mẹ. Bố nó nhấp khá chậm, nhưng vào thật sâu và rút ra dứt khoát. Nó dần thấy mẹ có phản ứng, đầu mẹ gục vào tường, tiếng thở bắt đầu nặng nề.
Bố lấy tay vỗ nhẹ bờ mông mẹ, cặp mông săn gọn của mẹ khẽ run rẩy lên theo cái vỗ của bố. Nó để ý mỗi lần bố nó vỗ thì chính bố nó cũng khẽ rên lên. Nó chưa hiểu vì sao thì bố nó đã giải đáp hết.
– Lồn em sao bót thế. Vỗ mông mà cứ bóp cặc anh ghê thế.
– Ư…đã biết rồi còn hỏi…ư….mông người ta nhạy cảm…ư…
– Thế anh mới thích….vợ anh đẹp quá…..em thích không…
– Ư….nói gì thế….anh làm nhanh lên…ư…ư….làm chậm thế này khó chịu quá….
– Ráng đi. Lồn em co bóp thế anh làm nhanh thì ra mất.
– Nhanh đi…em khó chịu quá….tự dưng ăn nhiều thịt chó làm gì…..ư….đêm hôm….ư…ơ…hơ…hơ…hờ….hờ…..
Bố nó khẽ cười, rồi bắt dầu dập nhanh dần. Tiếng phành phạch của 2 bộ phận vang to dần. Mẹ bắt đầu rên rỉ to hơn, 2 bàn tay bấu chặt lấy tường. Bố nó nhấp thật nhanh vào lồn mẹ, miệng gầm gừ. Cái tay thi thoảng vỗ đét vào mông mẹ 1 cái. Mẹ co mông lại, không hiểu vì đau hay sướng. Nó thấy mẹ khẽ để 1 tay vào vú xoa bóp. Bố nó dập như điên hết sức vào lồn mẹ, mẹ bắt đầu rên như khóc, mẹ ngúc ngoắc cái đầu sang 2 bên trong cơn sướng đang dâng trào. Bố nó gầm lên rồi dí chim mạnh vào lồn mẹ. Nó biết bố nó đã ra rồi.
Nó còn muốn ở lại nhìn cơ thể mẹ, nhưng thế nguy hiểm. Tí nữa bố mẹ nó tỉnh táo, nó đóng cửa dễ bị phát hiện. Nó đành vặn lại tay nắm đóng cái cửa rồi chuồn lên tầng 2.