Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 2

10:32 sáng – 21/07/2024

Hôm nay là một ngày vui với Trung. Trải qua mấy đợt kiểm tra xét duyệt, cải tổ các kiểu…. phòng của Trung đã có sự thay đổi. Trưởng phòng bị điều chuyển, Trung lên phó phòng. Ông già trên bộ điều xuống làm trưởng phòng kiêm nhiệm có vẻ quý Trung. Ông nói luôn ông chỉ kiêm nhiệm thôi, nếu không có gì đến cuối năm ông sẽ lại về bộ. Ông muốn Trung đừng làm ra sai lầm gì, rồi ông sẽ đề cử Trung lên trưởng phòng. Vậy là lương lên, bổng lên… vợ anh sẽ bớt càm ràm về vụ tiền nong. Trung đi ra hàng hoa mua ngay 1 bó định về tặng Mai. Hôm nay sẽ đi ăn nhà hàng.

Một cuộc điện thoại chợt cắt đứt suy nghĩ ăn uống của Trung. Anh mở máy ra, một số lạ. Ngần ngừ chút rồi Trung cũng nghe máy:

– Alo, ai đấy ạ.
– Anh là Trung, chồng cô Mai phải không.
– Vâng, đúng rồi. Cô là…
– Tôi… là vợ của người mà vợ anh đang địt nhau trong nhà nghỉ.
– Cái gì… cô nói gì tôi vẫn chưa hiểu.
– Vợ anh và chồng tôi đang ngoại tình trong nhà nghỉ. Hiểu chưa.
– Cô nói linh tinh gì thế. Vợ tôi hôm nay có cuộc họp quan trọng ở cơ quan. Cô là ai.
– Là ai anh gặp sẽ biết. Anh đi bắt gian với tôi không. Giữa thanh thiên bạch nhật, tôi đàn bà, cũng không làm gì anh được cả.
Trung tắt điện thoại. Anh cũng chả hiểu mình đứng ngẩn ra bao lâu. Đầu óc anh thực sự là chả nghĩ cái gì, anh cứ đứng đó. Rồi anh bật điện thoai lên, gọi cho Mai. Ò..í…e… tiếng nhạc chuông của Mai cứ vang lên nhưng không ai nghe máy. Trung tắt máy gọi lại 2 lần không được. Anh chợt bấm tin nhắn xem địa chỉ mà người phụ nữ kia gửi cho mình. Trung lái xe như mất hồn, anh cứ nhìn dòng người đi lại, tay lái cứ đi cứ lách, cứ dừng như là thói quen mà thôi.

Trung dừng xe trước một khách sạn 3 sao. Chưa kịp định hình thì một cô gái tiến lại trước mặt anh. Cô đẹp như là gái Tây, chính xác luôn. Tóc nhuộm vàng, mắt xanh, da trắng. Nhưng nét của cô vẫn là người Việt. Trung bắn 1 tràng tiếng Anh. Đây là khu phố cổ, anh vẫn chỉ đường cho khách Tây nên anh biết, đôi khi tìm đường ở khu phố cổ khá là mệt.

Cô gái ngớ người ra, rồi cười:

– Anh có phải Trung không.
– Vâng… tôi là Trung. Cô.. không phải là Tây à.
– Tôi… tây? Tôi là người vừa gọi điện cho anh lúc nãy.
– Xin lỗi, tôi nhầm. Tôi thấy tóc và mắt cô.
– Tôi đeo mắt màu xanh vậy thôi. Chúng ta… vào chứ.

Trung nhìn cô gái ấy, cô ấy có khi còn xinh hơn Mai, lại trẻ hơn. Anh cũng không nghĩ chồng cô ấy và vợ mình lại…. Nhưng Trung vẫn gật đầu. Anh để xe rồi đi vào. Bên trong đã có một thanh niên đợi sẵn.

– Đây là em họ tôi. Nó làm ở đây nên biết hết. Vợ anh và chồng tôi đã vào đây phải đến chục lần rồi.
– Chục…chục lần….sao có thể….sao có thể.
– Anh trông có vẻ hiền. Đời mà, sao có thể tin được người kết tóc se tơ với mình phản bội mình, phải không. Nhưng đúng là thế đấy. Lần trước tôi cũng canh ở đây, còn nhìn cả hai kẻ trước người sau đi ra. Nhưng lần đó tôi kìm lại được mà không xông vào. Tôi muốn biết vợ anh là ai, tôi muốn cô ta có một cái kết đẹp hơn, chứ không phải chỉ mấy cái guốc vào mặt.
– Lần trước…là bao giờ.
– Cách đây….2 tuần em nhỉ.
– 12 ngày, thứ 6 chị ạ. Em vẫn nhớ hôm ấy cô gái mặc cái váy xanh, đôi chân đẹp tuyệt.
– Hừ, chị đây không đẹp à. Nhưng đẹp mấy rồi cũng chán, ăn mãi cũng muốn đổi món. Đi thôi, giờ chắc đang bắt đầu cao trào rồi. Vào xem 2 người đang trong tư thế nào nào.

Trung như cái máy cứ thế đi theo 2 người. Anh vẫn nhớ cái ngày thứ 6 ấy. Đó là sinh nhật bố vợ anh. Trung lúc đó còn ngây người nhìn vợ trong tà váy xanh tuyệt đẹp, làm lộ ra đôi chân tuyệt mỹ của nàng. Bữa tiệc sinh nhật tối hôm đó bao nhiêu ánh mắt đều tập trung vào Mai. Không phải bố vợ Trung mà Mai mới là nhân vật chính, là nữ thần của buổi tối hôm đó. Tối hôm đó Trung hơi có hơi men, anh lao vào vợ muốn yêu nàng, nhưng Mai từ chối vì lo tiệc sinh nhật cho bố nên mệt. Trung ấm ức đành cố chìm vào giấc ngủ. Ai ngờ…ai ngờ….có lẽ lúc đó lồn nàng vẫn còn ngập tinh trùng thằng khác.

Hai người phía trước dừng lại. Cậu em họ nhân viên nhẹ tra khóa vào lỗ, rồi bất ngờ vặn cửa đẩy mạnh vào. Cô gái Tây lao vào ngay bên trong. Trung bước đến cửa, anh đờ người nhìn cảnh trong phòng. Hai con người đang làm chuyện ấy. Vợ anh…vợ anh….đang cưỡi trên người thằng khác. Trung cay đắng. Mọi lần làm chuyện đó, đôi lúc Trung cũng muốn vợ cưỡi lên mình. Nhưng Mai chỉ thích nằm để Trung làm, hoặc cùng lắm là chổng mông cho Trung doggy. Mai không thích ngồi trên, nàng bảo chim Trung chọc sâu làm Mai thốn. Giờ thì sao, tại sao lại có thể như vậy. Trung không muốn nghĩ nữa, mắt anh như hoa đi. Trung phải dựa vào cửa để trụ vững lại.

Trong căn phòng đang quát tháo ầm ỹ. Cô gái Tây đang chỉ tay vào mặt chồng chửi bới. Người chồng thì cứ khúm núm xin lỗi. Còn vợ anh, Mai đang quấn chăn ngồi trên giường, mặt đang tái lại. Chả biết nàng có để ý đến anh không.

Cô gái Tây tát chồng một cái rồi bảo em lôi chồng ra. Cô ta xúm vào Mai, vừa chửi vừa kéo tóc Mai. Mai chỉ biết chống trả, nàng khóc lóc xin lỗi. Người đàn ông kia dường như chấp nhận việc vợ đánh Mai, hắn còn thủng thỉnh mặc quần áo. Trung thấy uất nghẹn tận cổ, ngực anh chỉ muốn vỡ tung ra. Trung muốn quay đi, nhưng anh không đành nhìn Mai như vậy.

Cậu em họ cô gái đang đè Mai xuống, tay vẫn cầm cái điện thoại quay lấy quay để. Cô gái cầm cái guốc cao gót ra đang vừa chửi vừa huơ trước mặt Mai. Trung hít một hơi thật sâu rồi lao vào. Cái guốc cao gót vừa giơ lên thì anh nắm được. Trung vội đẩy cô gái ra, anh nhìn thằng em nhân viên với ánh mắt hình viên đạn, làm nó giật nảy mà buông vợ anh ra. Trung lấy váy, lại là váy, nàng hôm nay mặc cái váy cũng rất đẹp. Trung cầm váy đưa Mai mà cõi lòng chua chát. Đây là cái váy kỷ niệm 5 năm yêu nhau của anh và Mai. Mai nhìn Trung rồi lặng lẽ mặc váy vào.

Trung không dừng lại mà đi ra phía góc phòng, nơi có thằng chó chết đang nhởn nhơ đứng đó. Anh cao có 1m7, còn thấp hơn thằng đó chục phân, cũng không to bằng. Nhưng giờ ai dám đấu với Trung chỉ có chết. Bàn tay luyện thiết quyền từ hồi bé cùng ông ngoại chưa bao giờ đấm ai, và tưởng chừng cả đời cũng vậy. Bàn tay là hy vọng và thất vọng của ông ngoại, vì Trung không đi đến cùng nghiệp võ, mà chọn con đường đại học. Nhưng giờ bàn tay đó lần đầu vung lên, thằng chó chết giơ tay đỡ. Nhưng kết cục chỉ có một, nó nằm xụi lơ dưới đất không cử động. Trung không quan tâm nó sống hay chết. Vì giờ…anh đã như là người chết rồi.

Mai đã mặc váy xong. Trung khẽ gật đầu với cô gái. Anh nở nụ cười gượng gạo với cô:

– Xin lỗi, đã làm màn đánh ghen của cô bị hỏng. Nhưng cô ấy là vợ tôi, tôi không thể để ai xỉ nhục cô ấy được.
– Chẳng nhẽ dù cô ấy làm chuyện đó chính là xỉ nhục anh?
– Đó là việc của tôi, nhưng trái tim tôi không cho phép tôi đứng đó. Phiền cô xóa video của cậu em cô, hoặc ít ra đừng phát tán trên mạng.
– Tôi sẽ xem xét. Nhưng anh yên tâm, tôi vẫn chừa đường lùi cho mình. Post lên thì sớm muộn cái tên tôi cũng bị soi ra.
– Tôi cảm ơn cô trước. Hẹn gặp lại.

Một lời chào xã giao vô hại, anh chào theo thói quen. Nhưng ai biết được, anh đúng là gặp lại cô ấy, nhưng trong hoàn cảnh khác. Trung kéo Mai tuồn tuột đi ra. Anh lên xe, kéo Mai ngồi lên. Xe phi như điên. Trung đôi lúc nghĩ, giờ nếu đâm vào ô tô cùng chết cũng được, anh không thiết sống nữa. Nhưng đâu đó trong anh sự tham sống sợ chết vẫn còn. Anh còn nhiều việc chưa làm xong, bố mẹ còn chưa phụng dưỡng. Còn con trai anh nữa, anh không chết được. Trung cố tỉnh táo lái xe về đến nhà. Mai vừa xuống xe, anh phi đi luôn. Anh không muốn một giây phút nào bên cạnh nàng nữa. Cạnh Mai, tim anh sẽ càng đau, ngực anh càng tức. Anh sợ anh sẽ làm điều gì đó không tốt.

Trung cứ đi, ấy vậy mà đã đến trường của con. Vẫn còn 10 phút nữa con mới tan lớp. Nhìn những đứa trẻ bắt đầu rục rịch ra khỏi trường, nối đuôi đi theo cô giáo mà Trung cay cay mắt. Anh thương con quá, giờ gia đình anh sẽ ra sao. Nhưng Trung không thể tiếp tục sống với người đàn bà đó được nữa. Đó là niềm đau, đó là vết thương trí mạng, mãi rỉ máu trong tim anh.

Con cũng ra rồi. Trung cố gượng cười vẫy tay ra hiệu cho con. Đường đông quá, đáng nhẽ phải đỗ xe đúng bên lớp con, mà anh hôm nay lại đỗ bên này. Trung đi qua đường, anh vồ vập ôm chặt con vào lòng, trong sự kinh ngạc của thằng bé.

– Bố, sao bố ôm con chặt thế. Bỏ ra bố ơi, các bạn nhìn kìa.

Cậu bé Quân xấu hổ vì được bố ôm. Trung cũng vội buông con ra, cảm xúc của anh bây giờ không ổn định. Từ bé đến giờ chả bao giờ anh ôm con như thế. Cô giáo đi tới khẽ cười chào anh. Trung gãi đầu, tai hơi đỏ lên vì xấu hổ:

– Chào cô, tôi tới đón cháu.
– Anh Trung phải không ạ. Cháu hôm nay có bài tập vẽ chủ đề gia đình. Anh xem và động viên cháu nhé. Cháu ngoan lắm.
– Vâng, cảm ơn cô.

Trung gật đầu chào tới tấp cô giáo rồi đưa con ra xe. Anh vốn ít nói, với cô giáo của con thì càng ngại. Trung để con lên xe thì mới nhớ, chả nhẽ đưa con về nhà. Nếu giờ bố mẹ anh không phải ở quê, thì anh muốn đưa con ngay về đấy. Anh không muốn đưa con về rồi phải nhìn thấy Mai.Trung hít một hơi thật sâu, rồi rẽ qua hướng nhà ngoại. Bố mẹ vợ anh không tồi, đối xử với anh cũng tốt. Ông bố vợ anh hơi khắt khe, có lẽ vì ông không thích sự an phận của anh. Mẹ vợ anh thì cực tốt, biết điều, tâm lý với con rể.

Xe xịch trước cổng nhà vợ, thằng Quân vội tụt xuống lao tới bấm chuông inh ỏi. Mẹ vợ Trung bước vội ra, mặt tươi cười nhìn thằng cháu.

– Mẹ Mai hôm nay làm về muộn à. Con ăn cơm với bà nhé.
– Vâng. Cơm hôm nay có gì ngon không bà. À thôi, để con kiểm tra luôn.

Thằng bé thi thoảng Trung vẫn vứt qua nhà ngoại cho bà trông, để anh thảnh thơi ở nhà nghe nhạc, hoặc làm việc lúc có dự án. Mẹ vợ anh không vào ngay mà hỏi Trung:

– Con vào luôn đi, hôm nay em nó đi về mang theo thùng mực, ngon lắm. Vào ăn luôn rồi tí mang về một ít.
– Thôi, để lúc khác mẹ à. Con đi đây.
– Thế thằng Quân thì sao…. tí chúng mày qua đón hay để cậu nó đưa về. Cái Mai hôm nay làm muộn à. Hay cả hai vợ chồng qua đây ăn luôn cho vui.
– Tí nữa…mẹ bảo em nó đưa thằng Quân về hộ con.
– Thế mấy giờ. Có cần đưa nó về sớm không, hay cho chơi với ông bà đến 9h nhé.
– Lúc nào cũng được ạ. Mai có ở nhà. Con đi đây ạ.

Trung vọt xe đi trước sự ngạc nhiên của bà Phương. bà chợt cảm giác có gì là lạ. Bà đi vào chơi với thằng cháu mà cứ lấn cấn không yên chuyện gì đấy.

error: Content is protected !!