Trung chia tay làng Tề Lỗ thì cũng đã 3h chiều. Anh mà còn lai rai tiếp có khi lại bị lôi vào chiến tiếp bữa chiều cũng nên. Đi đến địa phận Hà Nội thì phải dừng xe ở quán nước vì Trung cũng hơi chếnh choáng. Anh phải nghỉ một chút, chứ đi tiếp vừa mệt vừa không an toàn.
Bên chén nước, Trung ngồi lặng nghe người ta nói về thời cuộc, về nền kinh tế đang phát triển nhanh chóng. Hải ngồi bên lắng nghe rồi quay qua Trung:
– Hồi trưa anh bảo với ông La có thật không. Anh tính gửi anh em lên đó thật à.
– Thật chứ sao không. Tôi không rành về kỹ thuật nhưng rõ ràng anh em chưa tiếp xúc với máy xúc, máy cẩu nhiều. Tôi nghĩ nếu được tiếp xúc trước, tiếp thu kinh nghiệm của cánh thợ trên đó sẽ có nhiều lợi thế hơn. Anh không nghĩ thế à.
– Không, tôi chỉ hơi bất ngờ với đề nghị của anh. Ngay cả tôi cũng còn nhiều điều cần học hỏi. Lúc trưa tôi có quan sát thợ ông La làm, nghề lắm. Bên mình cũng phải làm được tốc độ 80% như vậy thì mới nhanh được.
– Vậy anh về lựa chọn anh em, xem ai muốn đi thì sắp xếp. Ưu tiên chọn người nền tính, tỉ mỉ, cẩn trọng. Vì mình còn tới đất người ta, không cho mấy cậu choai choai dễ nóng đi được.
– Cái đó tôi biết rồi. Tôi đi đợt đó cùng anh em được không.
– Anh á? Thế ai trông anh em ở xí nghiệp.
– Thì…thiếu gì. Tôi cũng muốn có thời gian nâng cao trình độ. Chứ anh em đi một chuyến về mà…giỏi hơn, tôi cũng không bảo được gì.
Trung cười, vỗ vai Hải an ủi. Anh và Hải ngồi một lúc thì lại đi. Tới gần trung tâm thành phố Trung chia tay với Hải. Hôm nay anh còn một cái hẹn….với My. Thật ra anh đã quên, có điều My gọi điện anh mới nhớ. Trung cũng thấy khổ, tự dưng nhận lời làm gì cơ chứ. Cái cuộc hẹn họp lớp của My anh tham gia làm gì không biết.
Trung đi một lúc thì dừng xe lại. Anh tần ngần chả biết đi đâu. Giờ này chị Miên chắc vẫn ở chỗ làm, căn phòng cũ tập thể đã cho người thuê lại. Căn nhà của vợ chồng anh trước kia Mai gần đây đã cho thuê vì có ai ở đâu. Mai điện hỏi Trung, anh cũng không có ý kiến. Trung chợt thấy bơ vơ. Anh vậy mà giờ không có một ngôi nhà đúng nghĩa.
Đứng giữa dòng xe người qua lại, Trung thấy mình thật tứ cố vô thân. Anh chợt thèm một căn nhà, có vợ có con ở đó. Trước kia anh vốn có tất cả, nhưng giờ… Trung đứng tần ngần một lúc rồi thở dài đi về phía nhà bố mẹ vợ. Dù sao anh cũng chỉ có chỗ đó để đi. Thực ra còn nhà Thảo và Bình nữa. Nhưng giờ có lẽ Thảo chưa đi làm về. Trung cũng ngại, từ cái đêm mưa đó anh cảm giác ngại gặp Thảo.
Trung xịch xe trước cổng nhà Mai. Anh bấm chuông. Một hồi sau cửa mở, từ trong nhà Mai bước ra. Bụng Mai đã to lắm rồi. Nàng nhìn thấy Trung thì cười thật tươi, vội vã ôm cái bụng bầu chạy vội ra mở cổng.
– Đừng chạy, ngã thì sao.
– Ngã làm sao được. Sao anh lại ở đây giờ này.
– Anh chuẩn bị đi chơi với gái. Rẽ qua em để tắm rửa cho thơm tho.
Trung bông đùa. Mai đang hớn hở nghe anh nói thế thì sững lại. Đôi mắt đẹp chợt u buồn. Nàng đi lại mở cổng cho Trung rồi lững thững đi vào. Trung bỏ xe đấy, vội chạy theo níu nàng lại. Mai vùng tay Trung ra. Trung giữ chặt nàng lại. Mai vùng vằng, cố thoát khỏi tay Trung. Anh ôm chặt lấy nàng, gục đầu vào cổ nàng.
– Anh xin lỗi.
– Anh có gì mà xin lỗi.
– Anh chỉ định đùa thôi.
– Đùa hay thật thì có sao. Anh giờ thích yêu ai, thích gặp gỡ ai thì có gì không được đâu.
– Thế sao em lại giận. Em chả giận vì anh thì là gì.
– Em chỉ tủi thân thôi. Nhưng em nào trách anh, đó là do em…do em tất cả.
Mai rơm rớm khóc, nghẹn ngào vừa nấc vừa nói. Trung ôm nàng chặt hơn, vỗ vỗ lưng an ủi nàng.
– Nào…thôi…lỗi của anh….anh vừa đi về còn đang mệt đây này. Định trêu chọc em tí cho vui thôi.
– Em chả thấy vui. Anh thấy vui à.
– Không vui…không vui…là anh nói linh tinh…vào nhà đi, đang nắng thế này đứng ngoài ảnh hưởng đến em bé.
Trung dìu Mai vào, nàng còn gượng không muốn nhưng anh cứ kéo vào. Trung thấy khổ quá, Mai lại lên cơn tiểu thư của mình rồi. Anh đỡ Mai vào ghế, bật quạt lên rồi rót nước cho nàng.
Mai cầm cốc nước Trung đưa thì chợt bật cười. Nàng để cốc nước ở bên rồi kéo Trung ngồi cạnh. Mai tựa đầu vào vai Trung, tay giữ chặt lấy cánh tay anh.
– Em nhớ anh…nhớ anh lắm.
– Thế sao anh có thấy em gọi điện đâu.
– Ai dám gọi…anh giờ là giám đốc rồi, còn bao công việc. Mẹ không cho em gọi, bảo để anh yên tâm làm. Em cũng chả dám gọi…anh..có khi lúc đó lại có cô nhân viên xinh đẹp nào đang ở bên rồi cũng nên.
Trung ho, anh sực nhớ tới Ngân. Vừa tối hôm kia anh và nàng còn yêu nhau, ôm nhau ngủ tới sáng. Anh vội hít hơi, ngồi thẳng lại. Tay Trung nắm lấy tay Mai nắm lại.
– Đang chửa đẻ có nghĩ linh tinh đâu đấy. Anh có bao nhiêu việc. Sáng giờ anh có được nghỉ đâu. Anh vừa từ Vĩnh Phúc về đây. Nhìn đây này, quần anh còn vết dầu đây. Em không thấy người anh có mùi dầu mỡ à.
– Em chỉ thấy anh có mùi rượu thôi, ghê lắm.
– À..thì anh tới đó, người ta cứ bắt mời rượu. Mãi mới dứt ra được.
– Cứ rượu chè rồi lại đi nắng. Có ngày cảm thì sao. Để em lấy anh cốc nước cam.
Trung cười, anh cũng chả cần uống nước cam. Nhưng anh mặc Mai đi lấy. Đó mới là Mai mà anh yêu. Có giận dỗi xíu nhưng rất chiều chồng yêu con. Trung đợi Mai đi vào thì cũng đứng dậy đi theo. Anh đứng ở cửa bếp ngắm nhìn Mai từ phía sau. Mai trông đã sộ sệ lắm rồi, đang lúi húi ở tủ lạnh lấy cam vắt cho anh.
Trung đi tới phía sau Mai, lặng lẽ ôm lấy nàng thật nhẹ nhàng. Mai cười mỉm, nắm nhẹ vào tay anh.
– THằng Quân hôm nay đi học tiếng Anh hả em.
– Đâu có. Nó về quê với ông bà nội còn gì. Mấy hôm trước ông nội lên thăm bạn rồi qua đón nó, em chả nói với anh còn gì.
– À…à…anh nhiều việc nên quên mất.
Trung cười hì hì, bàn tay chợt nghịch ngợm xoa vuốt hai hông của Mai. Mai cười, lúc lắc cái hông nửa không cho anh trêu, nửa lại mời chào.
– Để yên em pha nước cam cho.
– Anh không cần uống. Anh muốn ôm em thế này.
– Ở ngoài thiếu gì cô xinh để ôm mà phải đi ôm bà đẻ như em.
– Đừng nói linh tinh nữa. Anh muốn ôm em, muốn hít hơi mùi của em. Mai ơi…
– Vâng!
– Hồi xưa…cả hai chúng ta đều sai em nhỉ. Hôm nay anh định về nhà thay quần áo…chợt nhận ra mình không có nhà nữa.
Mai quay lại, tay nàng giữ lấy mặt anh. Cả hai nhìn nhau, cùng thấy nỗi buồn trong mắt người kia. Đôi mắt đẹp của Mai rưng rưng nước mắt.
– Em xin lỗi..là lỗi của em..em đã phá hỏng cả gia đình hạnh phúc của mình.
– Vớ vẩn…đó là lỗi của cả hai. Không khóc, khóc là anh đánh mông giờ.
– Anh cứ đánh đi. Em đáng bị vậy mà.
Trung vỗ mông Mai thật. Nàng á lên một tiếng vì ngạc nhiên không ngờ Trung đánh thật. Răng ngà khẽ cắn vào môi phụng phịu nhìn Trung dằn dỗi.
– Đau không.
– Còn hỏi…đau.
Trung cười, bàn tay xoa xoa mông Mai. Nàng phụng phịu nhìn Trung oán trách. Trung chợt lấy hai tay bóp vào hai bờ mông Mai kéo lại. Anh đặt nụ hôn khẽ lên môi của nàng.
– Mai của anh.
– Ư….em đây.
– Em yêu anh không.
– Có…chưa bao giờ hết yêu.
Đôi môi Trung áp vào môi Mai hôn thật chặt. Tình cảm của anh chợt bùng nổ mạnh mẽ. Cái cảm giác say say, cái cảm giác chơ vơ không có nhà của mình làm Trung chợt nhớ Mai, yêu Mai nhiều kỳ lạ. Mai cũng nhanh chóng đáp lại, đôi môi ngấu nghiến hôn Trung. Cả hai ôm lấy nhau, đắm đuối trao nhau nụ hôn. Trung áp người Mai dần vào tường, đôi môi tìm lưỡi Mai nút chặt. Chợt Mai khẽ đẩy anh ra.
– Anh…em bé.
– Ôi…anh xin lỗi.
Mai mỉm cười với Trung. Bàn tay Trung đặt lên bụng Mai ân cần vỗ nhẹ.
– Xin lỗi em bé… mượn mẹ của con một chút nhé.
Anh nhìn Mai dịu dàng. Đôi bàn tay vuốt ve mặt nàng thật chậm. Mai long lanh ánh mắt nhìn Trung. Nàng ghé má ghì vào tay Trung, ghé đôi môi hôn lên tay anh.
– Em yêu anh.
Hai đôi môi lại gắn vào nhau. Lần này Trung cẩn thận né bụng Mai ra. Anh dần cởi quần áo mình ra. Đôi tay rám đen vì nắng gió dần vén váy bầu của Mai lên. Trung đưa tay vuốt ve đùi Mai, cảm nhận từng vệt rạn nơi đùi nàng. Bàn tay vuốt dần tới bẹn, chạm vào cô bé của Mai. Trung ngỡ ngàng khi chạm vào da thịt trần trụi của Mai. Những ngón tay anh vuốt nhẹ nơi bờ mu phồng căng của nàng, vuốt nhẹ dọc xuống sờ nơi hai múi bưởi của Mai.
– Em không mặc…quần lót à.
– Nóng lắm…mặc dính…em khó chịu. Anh không thích à.
– Sao lại không thích.
Trung cười, anh chợt ngồi xuống. Tay tung cái váy nàng lên, đầu Trung rúc nhanh vào giữa hai chân nàng. Mai tựa lưng vào tường, dạng hai chân ra đón nhận mặt Trung. Đôi môi Trung mím nhẹ hôn lên bướm Mai. Hai múi bưởi khẽ run lên khi môi anh chạm vào. Trung hôn thật chậm từng mép lồn Mai. Lưỡi anh thè ra liếm nhẹ vào lồn nàng. Đùi Mai run lên, nàng rên nhẹ đầy xúc cảm khi lưỡi Trung liếm dọc khe lồn nàng.
Trung hít một hơi thật sâu mùi lồn Mai. Đã bao lâu rồi anh không úp mặt vào cái vưu vật này của Mai. Cái lồn đẹp đẽ bao năm nay anh luôn vùi đầu vào đó giờ đã nhẵn thín. Chắc Mai cạo để chuẩn bị cho việc đẻ cho vệ sinh. Trung tham lam hôn, mút rồi liếm láp bướm Mai, tận hưởng cái mùi lồn Mai xộc ra càng nồng đậm. Anh tận tình hôn hít hai múi bưởi của Mai, mút khắp âm vật nàng. Trung như đứa trẻ lâu ngày không ăn được món ngon, giờ bướm Mai bày ra trước mắt với Trung chính là món ngon khó bỏ. Trung liếm, ngoáy cái lưỡi vào lồn Mai. Chân Mai dang rộng ra hơn, nàng thở dốc theo từng đợt liếm láp của Trung.
– Anh ơi…em muốn yêu…
– Anh muốn hôn thêm nữa. Lâu lắm rồi anh không được hôn bướm em.
– Lên giường đi anh…em mỏi chân…anh hôn làm em không chịu nổi.
Trung cười, anh đứng lên kéo Mai dậy. Anh túm lấy quần rồi kéo Mai lên gác. Cả hai vội vã như đôi câu mới yêu nhau. Mai vội vã lao vào giường. Nàng nẳm ngửa ra, vén cái váy lên thật cao đến gần ngực. Chợt Mai kéo váy xuống che đi cái bụng đang rạn khắp nơi của nàng. Trung cười, vén váy lên xoa nhẹ lên bụng nàng.
– Sao lại che đi.
– Xấu. Chả hiểu sao đẻ đứa này lại rạn nhiều như vậy. Đẻ xong chắc xấu lắm.
– Ai đẻ chả thế. Không sao đâu.
– Có sao chứ…em không xinh như trước…anh sẽ càng xa em…đứa bé này…nó lại không phải…
Trung để tay lên môi nàng. Anh lắc nhẹ đầu không cho Mai nói nữa. Bàn tay Trung xoa nhẹ lên cái bụng rạn của nàng. Cái đầu dần cúi xuống, hôn khẽ lên khắp bụng Mai. Bàn tay Mai giữ đầu Trung lại:
– Anh….
– Anh hôn lên bụng em…anh không thấy có gì xấu cả. Kể cả đứa bé…nó không phải con anh, nhưng là con của em. Anh không biết mình có thể đối xử với nó như thằng Quân không, nhưng anh sẽ không ghét bỏ nó, vì nó là con của em, là em thằng Quân. Em hiểu không…
Mai gật đầu, nàng tin Trung nói thật. Anh vẫn luôn như vậy, nhân hậu, tốt bụng như ngày đầu nàng biết anh. Sự nuối tiếc vì một người đàn ông tốt mình đã để tuột khỏi tay làm Mai thêm khắc khoải yêu anh. Cánh tay Mai kéo Trung lại đặt lên môi anh nụ hôn thật chặt. Cả hai giữ chặt mặt nhau, hôn nhau điên cuồng. Đôi tay Mai tìm tới thắt lưng quần Trung kéo nó ra. Trung bật cười giúp nàng cởi quần:
– Thèm lắm à.
– Còn hỏi…bao lâu nay anh có đoái hoài tới em đâu…phụ nữ có thai…nhu cầu cao lắm.
Trung nhìn Mai thật sâu. Anh tụt hẳn quần xuống đất, con chim mập mạp dựng đứng lên chào hàng trước mắt Mai. Cái người đàn bà trước mắt anh như bị thôi miên, mắt dán vào con chim anh không dứt. Trung quỳ xuống giường, anh cầm con chim ấn vào cái khe đang ướt át của Mai. Một tiếng rên, một tiếng thở mạnh vang lên đồng thời, chim Trung đã dần đi vào trong Mai. Anh dang chân Mai ra, con chim ấn từ từ rồi lút cán vào trong Mai.
– Anh ơi….
– Sao hả Mai.
– Sướng…em sướng….em hạnh phúc…yêu em anh nhé.
– Anh yêu em.
Cái hông Trung dần di chuyển, nhịp nhàng con chim ra vào trong lồn Mai. Vách lồn ấm áp cứ bọc chặt chim anh. Cả hai cơ thể cứ nhịp nhàng theo một nhịp điệu hoàn hảo. Ánh mắt Trung nhìn Mai đầy yêu thương. Ánh mắt Mai nhìn Trung đầy khao khát, nhung nhớ. Đã lâu rồi cả hai không yêu nhau như thế này. Hai cơ thể như hòa vào cùng cảm xúc, cảm xúc đong đầy sau bao trắc trở, đứt gãy.
Tiếng Mai thở hổn hển cứ nặng dần, hông Trung hẩy càng lúc càng nhanh. Hai đùi tròn lẳn mập mạp co dần lên để chim Trung thúc thật sâu. Vách lồn nàng ứa ra thật nhiều dâm thủy, chào đón con chim chồng yêu đi thật sâu, cọ sát thật mạnh vào lồn mình.
– Ư..ư…anh ơi…ư..ơ..ơ…hơ….hơ… mạnh nữa lên…ơ..hơ..hơ…
– Chim em bóp anh chặt thế…Mai ơi…anh sắp ra mất…
– Thế địt em mạnh đi…đâm nát lồn em…bắn vào trong em…ôi…ôi…anh ơi…chồng ơi….
– Anh ra đây…Mai ơi…Agrraaaaaaa………
– Bắn vào em..bắn vào em…chồng ơi…aaaaa…aaaaaaa………
Trung rướn hông, ấn mạnh chim thật sâu vào lồn Mai. Từng dòng tinh xối xả bắn vào trong Mai. Vong tay Mai kéo Trung ôm vào. Cả hai nhìn nhau cười khi Trung ôm Mai nhưn lưng vẫn phải gồ lên tránh đè lên bụng nàng.
– Vẫn yếu như thế nhỉ. Không được như….
– Vỡ vẩn…thế là em hạnh phúc lắm rồi. Chỉ cần anh vẫn yêu em…thế là được. Em đã trải qua mọi chuyện rồi, giờ chỉ còn con và anh là thứ em cần níu giữ nhất.
Trung nhẹ cười, ánh mắt anh dịu dàng nhìn Mai. Đi qua đau thương đổ vỡ, hai người đã tìm lại được tiếng nói, sự gắn kết về tình cảm. Hai đôi môi lại tìm nhau, hôn nhau đắm đuối. Những bàn tay nắm vào nhau, đan kết vào nhau thật chặt. Con chim Trung lại cứng lên, chọc vào bụng Mai. Nàng ngỡ ngàng nhìn Trung:
– Sao nó…lại to lên.
– Làm sao…to thế có được không.
Trung đắc ý nhìn Mai. Anh đầy thỏa mãn với thể trạng và tinh thần mình lúc này. Từ ngày hai vợ chồng chia xa, Trung dần thay đổi mà anh không hay. Nhưng lúc này, con chim anh đã ngạo nghễ vươn nòng trở lại, sẵn sàng cho cuộc chiến chinh lần nữa. Ánh mắt Mai đầy ý cười vui, bàn tay mò xuống chạm vào con chim vuốt ve nhẹ. Trung ưỡn chim lên để tay Mai vuốt ve con chim anh dễ hơn. Bàn tay Trung mò nơi bầu vú đang to hơn của Mai mà bóp nhẹ. Mai nhìn Trung e thẹn, hàm răng trắng cắn nhẹ đôi môi thỏ thẻ:
– Anh yêu em…nữa nhé.
– Nữa…nữa…anh yêu em lâu hơn lần đầu đấy…có sướng không.
– Ư..thế thì..sướng lắm….yêu em đi anh…
Đôi má Mai hây hây đỏ, đôi mắt đắm say mời gọi Trung yêu nàng. Con chim lại kề vào con bướm đỏ tươi ướt át của Mai mà đi vào. Chợt cửa cổng két lên…con chim đang ngập sâu trong Mai chợt dừng đưa đẩy. Trung nhìn Mai, nàng đang cau mặt giận dỗi.
– Ai về em ạ.
– Ai nữa…mẹ em chứ ai…chuyên môn quá rối.
Trung cười, anh nhẹ rút chim ra khỏi lồn Mai. Tay Mai giữ hông Trung lại, ánh mắt như không muốn anh rời khỏi nàng. Trung chợt nhớ ra gì, anh nhấn con chim thật sâu vào trong lồn Mai. Mai ưỡn lồn ra, đón nhận chim Trung ngập sâu trong lồn nàng.
– Thôi dậy thôi…lúc khác anh yêu em.
– Ứ…em muốn yêu…em thèm lắm.
– Thế…tối nay được không.
– Tối…nay…tối nay anh về rồi…
– Không…tối nay…anh ngủ nhờ ở đây được không.
– Thật..thật á…anh không được nói dối đâu đấy.
– Anh vỗ mông cho cái giờ. Anh nói dối em hồi nào.
– Tuyệt quá…em yêu anh.
Mai reo lên, tay ôm chặt cổ anh, ép cả người chặt vào anh. Trung vội gỡ nàng ra, mặt nghiêm khắc chỉ vào bụng.
– Em bé…
Mai thè lưỡi nhìn Trung cười. Đôi mắt nàng lấp lánh lên hạnh phúc.
– Để em xem tối nay nấu anh món gì thật ngon. Lâu lắm rồi em không nấu cho anh ăn.
– Không..không…tối anh không ăn cơm đâu.
Mai chưng hửng, nàng vừa chống tay dậy thì dừng lại.
– Sao anh không ăn tối. Anh..đi đâu à.
– Ừ…tí anh nói. Anh đi tắm…có quần áo nào cho anh mặc với…không nhỡ mẹ lên.
Trung với cái quần đùi rồi chạy vọt vào nhà tắm. Cửa phòng vừa đóng lại thì anh thấy tiếng chân trên cầu thang. Bà Phương đi lên gác, chân vừa muốn đi thật nhanh lên vừa lại muốn dừng lại. Lúc vào cổng bà đã thấy xe của Trung. Trái tim đã qua tuổi trẻ trung nhưng chợt đập mạnh. Con rể bà tới…có nghĩa là….là gì bà cũng không rõ nhưng bà thấy vui vui. Bà Phương dắt xe vội vào nhà, mang theo một đống đồ vừa mua về vào nhà. Trong phòng khách không có ai, bà đi vào phòng bếp cũng không có. Bà Phương chợt nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu về phía tầng 2. Không có tiếng động gì, nhưng bà chợt thấy khó chịu. Bà ghen, thật vô cớ, lại ghen với con gái mình. Dù rằng Trung đã ly dị Mai nhưng ai cũng biết và ai cũng mong Trung và Mai quay lại. Bà Phương đầy mâu thuẫn, bà vừa mong cả hai quay lại, vừa lại mong…nó chậm diễn ra. Từ khi bà và Trung xảy ra quan hệ nam nữ, bà vô hình chung đã chấp nhận Trung, coi anh như đàn ông của mình. Những cảm xúc vô lý, chéo ngược lung tung cứ đan xen trong đầu bà Phương.
Bà Phương chỉ chần chừ một chút rồi vội lên gác. Bà muốn…đánh động để cặp đôi kia không làm chuyện đó nữa. Đôi chân dậm mạnh chứ không nhẹ nhàng như mọi khi. Bà cố làm ra vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cả hai. Nhưng chả có Trung, chỉ có Mai đang ngồi ở giường nhìn bà có vẻ bực bội. Bà Phương ngơ ngác nhìn quanh rồi nhìn Mai hỏi:
– Mẹ thấy…xe thằng Trung. Nó không… ở cùng con à.
– Anh ấy vừa tới, đang tắm trong phòng kìa.
Bà Phương quay lại, phòng tắm đang đóng thật. Gương mặt có chút gượng gạo nhìn Mai nhưng ánh mắt khẽ ánh vui. Bà Phương như vẫn còn chưa tin cố hỏi Mai:
– Trung nó đến lâu chưa. Hai đứa không….
– Không với có cái gì. Anh ý tới tắm nhờ rồi đi chơi với cô khác đấy.
Mai giả bộ dằn dỗi rồi nằm lăn ra giường. Nhưng đôi môi Mai khẽ mím cười, vậy là anh ấy tối nay ở đây, nàng lại có thể cùng anh yêu nhau. Mai háo hức như cái thuở còn mới yêu nhau, cùng nếm trái cấm yêu đương đầy ngọt ngào.
Bà Phương thì không vậy. Bà có chút vui khi Mai và Trung không có gì. Nhưng nghe Mai nói bà có chút thẫn thờ…Trung vậy là đi chơi với…cô nào. Bà đi tới cửa phòng tắm, đứng đó một lúc rồi đành đi xuống nhà.
Trung tắm rửa xong, nước mát làm anh thấy thoải mái. Trung quấn khăn ngang hông đi về phòng. Mai đang nằm thì chống tay ngồi vội khi thấy Trung. Ánh mắt sáng lên, long lanh nhìn Trung cười. Trung nhướng mày nhìn Mai say đắm nhìn mình, ưỡn ngực thót cái bụng vẫn một múi lại đi tới. Mai bật cười, tay che miệng nhìn Trung.
– Thôi ngay. Em ở với anh bao năm rồi. Đi bình thường lại đi.
– Em không thấy dạo này anh…rắn chắc hơn à. Đợi anh có thời gian tập là…có múi ngay.
– Múi với chả không. Em chỉ cần một múi thế này thôi. Nhiều múi thì em đâu có được hưởng hết.
Mai làm bộ dỗi ngoảnh mặt đi. Trung cười, tiến lại rồi ôm nhẹ lấy nàng. Anh thủ thỉ vào tai Mai, tay thì vân vê bầu vú đã to trĩu của Mai:
– Tối nhá…một múi này của em hết.
Mai nguýt Trung nhưng cười thật tươi. Nàng đứng dậy đi ra tủ quần áo lôi ra một túi nylon. Bên trong toàn quần áo mới. Mai chọn ra một áo sơ mi mới ướm ra người Trung rồi nhìn anh cười:
– Anh thử xem nào. Em thấy dạo này anh hơi gầy nhưng chắc không rộng lắm đâu.
Trung đón áo từ Mai, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô. Mai vẫn luôn như vậy, trong túi kia chắc lại một đống quần áo mới mua sẵn cho anh. Anh lau lại người cho khô rồi mặc thử. Cái áo vậy mà ôm khít vào người. Trung xoay người một vòng rồi hỏi Mai:
– Được không em.
– Vừa lắm, em còn tưởng rộng. Anh mặc trông đẹp lắm, lên dáng hẳn.
Trung cười, anh lấy quần mặc vào, thắt lưng các thứ cẩn thận. Mai tiến lại chỉnh cổ lại cho anh. Bàn tay nàng vuốt nhẹ ngực anh.
– Chồng em đẹp lắm rồi. Anh trông khác trước lắm. Em không rõ, nhưng trầm lắng hơn trước, có vẻ có dáng dấp lãnh đạo rồi.
Trung lắc đầu cười. Anh không thấy mình có gì thay đổi. Tay Trung vuốt nhẹ dọc hai bờ vai Mai. Anh nhìn Mai thật lâu, rồi chợt thở dài. Anh nghĩ tới thay đổi, và chợt mong cuộc đời mình thay đổi.
– Anh vẫn vậy thôi. Chỉ có trước kia sống trong êm đềm nên bị ru ngủ bởi hạnh phúc. Cả anh và em đều dần chệch choạc. Mọi việc xảy ra, con người ta trải qua đau đớn rồi dần hồi phục. Những lúc rảnh rỗi anh mới ngồi nghĩ lại mọi chuyện. Lỗi của em, cũng là lỗi của anh. Giờ qua hết rồi em nhỉ. Chúng ta giờ sẽ suy nghĩ thật kỹ, rồi hướng tới cuộc sống mới…được không em.
Mai đưa tay che miệng, đôi mắt rưng rưng nhìn Trung như không tin được.
– Anh..anh ơi…có phải anh….
Trung gật đầu với Mai. Tay anh vuốt ve bờ vai nàng đang run rẩy.
– Thì con phải có bố chứ. Gia đình vẫn là gia đình. Anh, em, thằng Quân ….và cả đứa bé nữa.
– Anh…anh…anh nói thật chứ…anh…cả đứa bé trong bụng em nữa…
– Ừ, nó vô tội mà. Anh chỉ sợ…anh không đối xử với nó như thằng Quân được thôi.
Mai khóc, những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt đầy vui sướng. Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
– Không…con nó…không trách anh đâu. Anh thế là quá tốt rồi. Chỉ có mẹ nó là…
Trung bịt miệng nàng lại không cho nói nữa. Anh chợt nhìn Mai chợt chăm chú, khuôn mặt không cười mà nghiêm lại.
– Nhưng mà…Mai ạ…anh vẫn còn….một người phụ nữ…anh nợ chị ý ân tình, và cả tình cảm nữa….anh…
– Chị Miên phải không ạ.
– Ừ…không có chị Miên có lẽ anh chưa chắc như bây giờ. Anh đã đi qua những ngày đau đớn thật nhanh nhờ có chị Miên. Chị giúp anh cả chỗ ở, ăn uống, xoa dịu nỗi đau trong anh. Chị ý và anh…có đôi chút…như tri kỷ…em hiểu không…anh…
Mai nhìn Trung chằm chằm như con dao mài lưỡi. Rồi nàng chợt bật cười, cấu vào Trung làm anh nhăn mặt thật đau.
– Ý anh là anh muốn lập phòng nhì chứ gì?
Trung vội xua tay, lắc đầu phản đối.
– Không…không phải…anh và chị Miên đúng là có…chuyện đó…nhưng ý anh là.
Mai cười, nàng gạt tay Trung ra, kéo anh ôm sát mình. Đôi môi anh đào khẽ nở nụ cười, thủ thỉ vào tai anh.
– Em đùa thôi. Em biết anh định nói gì mà. Thú thực…nếu anh ôm người phụ nữ nào thì đúng là lòng em…có cay cay. Nhưng em không còn là Mai của ngày xưa nữa. Có lại được anh là trời phật đã quá nhân từ với em rồi. Em sống mà xác định sẽ mãi như vậy nuôi con, chứ không nghĩ có ngày anh nói với em điều như vậy. Anh không cần lăn tăn về chị Miên. Khi nào anh muốn gặp chị ấy, hay chị Miên cần thì anh cứ đến với chị ý. Chỉ cần….anh biết có người phụ nữ, có gia đình vẫn đợi anh là đủ.
Trung thở phào. Cái ý nghĩ về quay lại với Mai đến thật bất ngờ, có lẽ vì bản thân anh cũng đang thèm khát gia đình quá độ. Nhưng Trung không hối hận, vì anh vẫn còn muốn níu kéo cái gia đình với Mai thật. Anh vẫn còn tình cảm với Mai, vẫn muốn con anh có cả bố và mẹ ngày ngày. Chỉ là chị Miên…anh không dứt được. Trung thấy thật nhẹ nhõm vì mọi chuyện giải quyết dễ hơn anh nghĩ. Trung ôm Mai thật chặt, anh nhớ về gia đình xưa kia. Lần này…nó sẽ không dễ đổ vỡ như trước nữa.