Sau khi lam hỏa đầu ngón tay bị dập tắt, Lưu Song lại thắp sáng nó lên, nàng để sát lại gần, xác nhận mình không nhìn lầm, thật sự là Yêu quân tương lai Yến Triều Sinh.
Nàng nhớ Túc Luân đại nhân từng nói, bảy trăm năm trước, Yến Triều Sinh thời điểm niên thiếu từng bái nhập Không Tang học nghệ, bấm tay tính toán, đại để là vào khoảng thời gian này.
Chỉ là hiện giờ Yến Triều Sinh trông vô cùng non nớt, thiếu niên dây cột tóc lỏng lẻo, cả người chật vật khó khăn. Hắn tóc đen xõa ra, ghé vào đài hoa sen, da thịt tái nhợt, tứ chi vặn vẹo một tư thế kỳ quái.
Xem ra Bạch Vũ Huyên xuống tay cực kỳ tàn nhẫn.
Lưu Song chú ý thấy dưới vạt áo hơi xộc xệch của hắn, da thịt được bao phủ bởi lớp lớp vảy rắn. Lớp vảy rắn đen nhánh lạnh băng dữ tợn khó coi, còn có vài miếng bị lật ngược, chảy máu ròng ròng.
Lưu Song có chút kinh ngạc, trong ký ức của nàng, nàng chưa bao giờ nhìn thấy lớp vảy như vậy trên cơ thể Yến Triều Sinh.
Lưu Song im lặng.
Lưu Song biết, sống lại lần nữa, nàng không thể lại trở lại làm một tiểu Tiên thảo yêu người trước mắt này nữa, trái tim của Tiên thảo đã bị bóp nát, một khắc chết dưới kiếp lôi kia, nàng đã không còn nhớ cảm giác yêu Yến Triều Sinh nữa rồi. Trái tim thuộc về nàng kia đã vỡ vụn, hiện giờ trong lồng ngực, chỉ có trái tim của Xích Thủy Lưu Song.
Trong Bát Hoang, không có ai hồn phi phách tán còn có thể sống lại, nàng là người đầu tiên.
Trời xui đất khiến nàng dung hợp với cơ thể Xích Thủy Lưu Song, sự sống khó khăn lắm mới có được này, Lưu Song vô cùng quý trọng.
Cả đời làm tiểu Tiên thảo thất bại như vậy, nay nhớ lại, khiến nàng thở dài.
Lưu Song chống cằm, đánh giá Yến Triều Sinh.
Phu quân kiếp trước của nàng, à không, là tiền phu*. Khi trái tim chưa bị bóp nát, Yến Triều Sinh trong mắt nàng, oai hùng bất phàm, vĩnh viễn mang bộ dáng cao cao tại thượng, trường kích vung lên, Bát Hoang chấn động.
*Chồng trước.
Nàng còn nhớ rõ, năm xưa hình như nàng rất thích hắn, cam tâm tình nguyện cùng hắn sống ở Quỷ vực trăm năm, trồng một vườn hoa rực rõ, ở trong ngọn núi cô đơn lạnh lẽo chờ hắn về nhà. Ngày nàng chết, bởi vì không còn trái tim, cuối cùng cũng không còn yêu hắn, không còn khổ sở vì hắn, lại cũng không thể nào căm hận hắn.
Lưu Song nhận thấy, bản thân mình của “kiếp trước” thật sự có chút ngốc.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, khi Lưu Song nhảy ra khỏi cục diện, khách quan phân tích, đột nhiên cảm thấy Yến Triều Sinh này vô cùng xấu xa.
Khi nàng làm tiểu Tiên thảo, Yến Triều Sinh không thích nàng, nhưng lại cưới nàng. Sau khi cưới nàng rồi, hắn lại như gần như xa, tạo cho nàng một loại ảo giác đáng sợ: Nghĩ lầm là hắn yêu nàng. Làm Yêu quân, Yến Triều Sinh không thể không đoán được tâm tư của một Tiên thảo, hắn yêu nàng hay không không quan trọng, nhưng hắn đã có người mình yêu thích, vậy thì ngay từ đầu hắn không nên lừa gạt nàng, biến nàng thành một thế thân.
Thảm hại hơn chính là, sau đó tiểu Tiên thảo lại tới cầu xin hắn, hắn ngay cả cánh cổng của Quỷ vực cũng không cho nàng bước vào, khiến tiểu Tiên thảo bị bắt đi, chỉ có thể bóp nát trái tim của mình để thoát khỏi Thiên giới về nhà, từ đó hồn phi phách tán.
Ồ, nghĩ như vậy, Yến Triều Sinh quả thực là người đáng ghét thứ hai trong số ít những người Lưu Song có ký ức, vị trí thứ nhất, trước mắt đang được kẻ có cả thù mới hận cũ là Mật Sở chiếm lấy.
Lưu Song cảm thấy kiếp trước mình thật vô dụng, thật kỳ lạ, tại sao kiếp trước nàng có thể thích một người xấu xa như vậy? Tiểu Tiên thảo trái tim vỡ vụn kia, nếu biết được hắn thời niên thiếu lại mang bộ dạng thảm hại như vậy, nhất định sẽ thấy hối hận vì đã thích hắn.
Mùi máu tươi trên người thiếu niên quá nồng, Lưu Song ghét bỏ tránh xa.
Lưu Song quan sát bốn phía, trên tòa sen đang lơ lửng trên mặt nước, nàng vươn chên, định nhân lúc Yến Triều Sinh chưa tỉnh, lặng lẽ đá hắn xuống hồ ước.
Đầm Cửu Tư nước hóa thành sương mù, sẽ không chết đuối, chờ hắn ngâm mình sạch sẽ, khi Bạch Vũ Huyên trở về, nàng sẽ nhờ Bạch Vũ Huyên nhanh chóng đem Yến Triều Sinh đi.
Đôi giày nhỏ xinh tím nhạt của Lưu Song mới đạp lên bả vai thiếu niên, hắn lông mi run rẩy, mở to mắt.
Trong bóng tối, Lưu Song theo bản năng rút chân về, khoanh chân ngồi xuống. Xem như chưa có gì xảy ra.
Tuy nói không nhìn thấy gì, nhưng Lưu Song vẫn là Tiên thai, nàng cố ý quan sát phản ứng của Yến Triều Sinh, sau đó khẽ chớp mắt, đôi mắt sáng ngời lưu chuyển, trong hoàn cảnh như vậy, Lưu Song đủ để thấy rõ hành động của hắn.
Hắn chắc chắn cảm nhận được nàng đá hắn, nhưng lại không có phản ứng gì, thiếu niên thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn nàng. Thay vào đó, hắn giãy giụa, cố gắng rút cánh tay bị đánh gãy của mình lại, hình như muốn hoàn thành một động tác gì đó.
Hắn cố hết sức, máu từ kinh mạch nhuộm đỏ đài sen.
Thiếu niên không nhận ra điều đó, đuôi mắt đỏ lên, cắn chặt răng, cùng với sự cố chấp. Vết máu uốn lượn, Yến Triều Sinh rùng mình, cuối cùng cũng thu cánh tay về, Lưu Song nghe thấy tiếng xương cốt cọ xát, sởn tóc gáy, nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Cuối cùng thiếu niên dùng hai cánh tay bị đánh gãy, run rẩy sửa sang lại vạt áo của mình.
Quần áo khép mở được kéo lên, vảy rắn xấu xí cũng không thấy đâu nữa. Dường như hắn đang dùng hết sức lực có được, trên trán toàn mồ hôi lạnh, thở hổn hển dữ dội.
Đài hoa sen nhuốm máu hắn, cánh hoa khẽ khép mở, như đang run rẩy trong nước.
Lưu Song liếc nhìn hồ nước, màu đỏ nhạt đi từng lớp. Nàng ánh mắt phức tạp, nếu nói cho Yến Triều Sinh, nàng đã sớm nhìn thấy tất cả, không biết hắn có phun ra một búng máu, tử vong tại chỗ hay không.
Lưu Song chứng kiến động tác cài quần áo của Yến Triều Sinh, ngượng ngùng muốn đá hắn xuống hồ nước, nhưng đã nhìn thấy thân mình không quá đẹp của nhân gia, còn đạp nhân gia xuống, hình như không được hay cho lắm.
Nàng nhớ lại cảm giác khi mình cô đơn chết đi, không yêu hấn, cũng không oán hắn. Nàng nhớ hắn rất nhiều.
Nhưng thiếu niên thực sự quá bẩn, xiêm y của hắn không biết đã mặc bao lâu, không chỉ có bẩn mà còn đầy mùi máu tanh. Lưu Song nín thở một hồi lâu, chịu không nổi nữa, đành phải lạnh mặt nói: “Ta dùng thuật thanh tẩy giúp ngươi có được không?”
Hắn bả vai run rẩy, một lúc lâu sau, thanh âm khàn khàn nói: “Không nhọc thiếu chủ lo lắng.”
Ồ, thậm chí còn biết thân phận hiện tại của nàng.
Nhớ tới Yến Triều Sinh là “tiểu yêu nghiệt” trong miệng Bạch Vũ Huyên, Lưu Song bừng tỉnh ——
Phất Liễu nói, sau khi Xích Thủy Lưu Song hối hôn, từ Côn Luân trở về Không Tang, gặp một đệ tử canh gác sơn môn, đệ tử muốn lục soát eo bài vào núi của nàng, kiểm tra đối chiếu thân phận.
Xích Thủy Lưu Song vội vàng trốn khỏi Không Tang Tiên cảnh, làm gì nhớ phải mang theo ngọc bài của mình.
Huyền y đệ tử lạnh mặt: “Không có ngọc bài, không được tiến vào Không Tang.”
Xích Thủy Lưu Song nói: “Ta là Không Tang thiếu chủ! Ngươi dám cản ta, tránh ra!”
“Ta chưa từng gặp thiếu chủ.” Thiếu niên vung vẩy cây gậy trong tay, “Ta không muốn nghe ngươi nói xằng bậy, có ngọc bài thì vào, không có ngọc bài thì đi.”
Xích Thủy Lưu Song định hối lộ hắn, hắn cười lạnh một tiếng, dùng gậy đánh vào bàn tay trắng nõn nhỏ bé đang cầm linh thạnh mua chuộc hắn.
Thiếu chủ được nuông chiều từ bé hoàn toàn tức giận, ngay cả đại công tử của Bạch thị nhất tộc còn sợ tay nàng đau, một thủ vệ Không Tang Tiên cảnh cũng dám động thủ với nàng, nàng lập tức xông vào.
Đệ tử này lại không vừa, dưới mấy chục chiêu thủ hạ của thiếu chủ, cuối cùng vẫn ép được nàng ra khỏi sơn môn.
Xích Thủy Lưu Song mặt méo xệch, tức giận đến run người, lại không khỏi xấu hổ buồn bực, nàng đường đường là Không Tang thiếu chủ, nhưng lại đánh không lại một tên thủ vệ!
Mắt thấy thân ảnh Phất Liễu xuất hiện, Xích Thủy Lưu Song lập tức nhắm mắt, đóng linh thức, đổ lỗi chuyện mình hôn mê lên người thiếu niên không biết tốt xấu đáng ghét này.
Xích Thủy Lưu Song đã sớm tính toán, trở về liền đóng linh thức để tránh bị trách phạt, chờ phụ thân nàng hết giận mới tỉnh, Phất Liễu làm Tiên tì bên cạnh nàng, chạy đến đón lấy nàng, kẻ xướng người họa, tức giận trừng mắt với thiếu niên đang cầm gậy: “To gan, ngươi dám đả thương thiếu chủ!”
Xích Thủy Lưu Song sau khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, người bị thay đổi, biến thành Lưu Song hiện tại.
Lưu Song nhớ vào một đêm không lâu trước đây, Bạch Vũ Huyên xông tới, nói sẽ giúp nàng giáo huấn tiểu yêu nghiệt, nàng không khỏi bịt mắt lại.
Trời ạ, thì ra Yến Triều Sinh chính là tên đệ tử xui xẻo dám đánh thiếu chủ đó!
Người khác không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng và Phất Liễu thì biết rõ, chuyện này đối với Yến Triều Sinh mà nói, quả thực là tai bay vạ gió. Hắn thủ vệ sơn môn, tận chức tận trách, bây giờ lại vì tội danh đả thương thiếu chủ trên lưng, bị Bạch Vũ Huyên tra tấn thành ra như vậy.
Lưu Song có chút xấu hổ.
Vốn đang ngại Yến Triều Sinh vừa bẩn vừa xấu, một hồi nghĩ lại, đầu sỏ gây tội lại là “chính mình”.
Làm tiểu Tiên thảo hai trăm năm, nàng bản tính thuần thiện, điều này ở một mức độ nào đó ảnh hưởng đến hành động hiện giờ của nàng, khiến nàng không thể dày mặt giống như Xích Thủy Lưu Song, tiếp tục vu oan tra tấn Yến Triều Sinh. Nàng khẽ khụ một tiếng, lúc này ngữ khí khá hơn nhiều: “Không thanh tẩy cũng được, ta giúp ngươi cầm máu nhé?”
Nghe câu này, Yến Triều Sinh khuôn mặt run rẩy, đột nhiên ngước mắt lên.
Đồng tử của hắn mang sắc bạc nhạt, nhìn thẳng vào nàng, Lưu Song biết, e rằng hắn cũng có thể nhìn được trong bóng tối.
Thiếu niên môi giật giật.
Lưu Song chờ hắn cự tuyệt, dựa theo cảm nhận của nàng, Yến Triều Sinh ngạo mạn, luôn coi thường sự giúp đỡ của bất kỳ ai.
Nhưng giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên trong đầm Cửu Tư, hắn cụp mắt, thanh âm nhẹ nhàng: “Làm phiền thiếu chủ.”
“…” Lưu Song không ngờ rằng hắn sẽ đồng ý, lương tâm còn sót lại khiến nàng chầm chậm đi tới, vươn tay phủ lấy thân thể của hắn.
Yến Triều Sinh nhắm hai mắt, không nhìn nàng, tùy ý để nàng hành động.
Ánh sáng màu xanh lục mềm mại trong tay Lưu Song bao phủ lấy thân thể của hắn, chậm rãi chữa trị vết thương của Yến Triều Sinh. Không trị liệu thì không biết, chữa trị rội mới biết tình trạng của hắn trầm trọng đến mức nào.
Tứ chi của hắn sau khi bị vặn gãy, kinh mạch đứt, tim phổi không chỉ xuất huyết, còn bị gãy mấy cái xương sờn. Lưu Song dừng tay một chút, phát hiện tu vi của Yến Triều Sinh cũng bị phế đi.
Nàng không thể gọi tên tư vị trong lòng là gì.
Lưu Song dùng rất nhiều công phu mới chữa khỏi một thân trọng thương của hắn, nhưng trăm triệu lần không dám nối kinh mạch lại giúp hắn.
Lưu Song cố gắng đổ một thân mồ hôi, lúc này mới thu tay lại.
Yến Triều Sinh không rên một tiếng, nếu không phải hắn vô tình khẽ run rẩy, Lưu Song còn tưởng rằng hắn đã tắt thở.
Lưu Song cảm thấy hắn đã rất thảm rồi, không muốn tra tấn hắn. Những chuyện đó đã qua rồi, cùng với trái tim vỡ vụn táng ở thiên kiếp rồi.
Nàng khi làm Tiên thảo không muốn mang thù, có ân oán nhất định sẽ báo, hiện giờ trái tim không còn, dĩ nhiên cũng không muốn nhớ về quá khứ nữa.
Lưu Song nhìn bộ quần áo dơ bẩn của Yến Triều Sinh, đoán được Bạch Vũ Huyên mấy ngày nay đối xử với hắn cũng không được tốt, rốt cuộc lòng đầy ghét bỏ, Lưu Song thấy hắn chưa mở mắt, tay mắt lanh lẹ làm thuật thanh tẩy, đem hắn xử lý sạch sẽ.
Thiếu niên cảm nhận được động tác của nàng, hai gò má ửng hồng, không biết là xấu hổ hay tức giận, lồng ngực phập phồng, mở to mắt lạnh lùng nhìn Lưu Song.
Lưu Song theo bản năng cho rằng hắn muốn mắng chửi người, điều đó cũng thể hiện trong ánh mắt của hắn, nhưng sau một lúc lâu, nàng chỉ nghe thấy giọng nói khàn khán của hắn quanh quẩn trong đầm Cửu Tư.
Hắn nói: “Đa tạ thiếu chủ.”
Lưu Song cách hắn rất xa: “Không cần khách khí.”
Hai người, không ai nhắc đến chuyện Xích Thủy Lưu Song cố ý hại hắn thành ra thế này.
*
Yến Triều Sinh khép mắt lại, sợ để lộ ra sự căm hận trong mắt. May mắn hiện giờ linh lực bị phế, kinh mạch cũng bị chặt đứt, bằng không hắn nhất định sẽ móc mắt vị thiếu chủ phế vật trước mặt này ra.
Hắn cố gắng nhẫn nhịn, dứt khoát nhắm mắt để không phải nhìn thấy gương mặt xấu xí trong bóng đêm kia của nàng, nếu không hắn thật sự sợ rằng chính mình sẽ nhịn không được mà bày ra vẻ căm ghét mãnh liệt.
So với cơn tức giận vì bị Xích Thủy Lưu Song hãm hại, tuyệt vọng trong lòng Yến Triều Sinh càng sâu hơn.
Hắn sinh ra với một thân Yên mạch, từ khi bắt đầu có ký ức, hắn đã cùng một đám tiểu Yêu quái sống ở một khu rừng nho nhỏ.
Nói ra cũng kỳ lạ, các Yêu đều có bản thể nguyên hình, tỷ như hổ Yêu bản thể là lão hổ, báo Tinh có thể biến thành một con báo, ngay cả điểu Yêu cũng có bản thể của riêng mình, chỉ có Yến Triều Sinh là không có.
Hắn sinh ra với hình hài của một nam hài phàm nhân bảy tám tuổi, ngoại trừ lớp vảy đen bao phủ thân thể, thì trông không khác gì phàm nhân.
Các Yêu quái từ trước đến nay lấy thực lực vi tôn, Yến Triều Sinh bộ dáng nhìn qua nhu nhược dễ khi dễ, các Yêu quái đều muốn xé một miếng thịt từ trên người hắn.
Giờ đây Yến Triều Sinh không nhớ những ngày tháng gian khổ đó hắn đã trải qua như thế nào. Hắn đã từng xu nịnh lấy lòng đại Yêu, để bọn chúng đạp lên sống lưng nhỏ yếu của hắn. Nhiều lần cận kề cái chết, hắn vẫn giãy dụa để dập đầu cho người ta.
Hắn chịu đựng tủi nhục, đấu tranh để sinh tồn, không ngại khó, không sợ khổ, ngày đêm tu luyện không ngừng, cuối cùng, pháp lực của hắn cũng mạnh hơn so với đại đa số Yêu quái trong rừng, không còn bị người ta đạp dưới chân, cũng không còn lo lắng sẽ bị ăn thịt.
Nhưng dần dần, hắn càng lớn, đồ ăn cần càng nhiều, dạ dày giống như cái động không đáy, những thứ có thể chạy trong rừng đều bị hắn ăn sạch, hắn đói đến khó chịu, muốn đi đến chỗ khác để kiếm thức ăn, nhưng các tiểu đệ lại ngăn hắn lại, ai nấy đều lắc đầu, nói không được.
Bọn họ nói, hiện giờ thế gian này, Tiên giới là lớn nhất, kể từ khi Thượng Cổ đế quân Tương Liễu chết, các Yêu quái còn lại trong Bát Hoang, ai nầy đều phải kẹp chặt cái đuôi lại mà sống.
Các Thần Tiên chướng mắt bọn họ pháp lực thấp kém, kinh thường không thèm thu phục bọn họ, nhưng nếu bọn họ dám xâm phạm thổ địa nơi khác, đừng nói là các Tiên nhân, chỉ cần các đạo sĩ cũng sẽ thu phục bọn họ.
Yến Triều Sinh đành phải kìm nén cái bụng đói cồn cào của mình, ngồi xổm xuống trong rừng tu luyện.
Nhưng không phải các Yêu đều có thể nhẫn nhịn như hắn, cuối cùng có một ngày, có Yêu quái bước ra khỏi khu rừng, không bao lâu, liền kêu thảm hóa thành tro bụi dưới là bùa của đạo sĩ.
Một ngày lại một ngày, Yêu quái trong khu rừng ngày càng ít dần.
Yến Triều Sinh không thể ngồi chờ chết, hắn đi ra ngoài tìm đường, vài Yêu quái đi cùng với hắn xuống nhân thế trong sự nơm nớp lo sợ.
Bọn họ ngụy trang cẩn thận, nhưng không ngờ vẫn gặp phải đạo sĩ, Yến Triều Sinh ngay từ đầu không muốn đả thường người khác, hắn biết một khi giết người, sẽ mở ra một con đường máu không thể quay về. Hắn bị nhốt trong lồng sắt, nghe mấy tên đạo sĩ khinh miệt cười nhạo.
“Cho rằng mặc quần áo vào là có thể trở thành phàm nhân, súc sinh chính là súc sinh, chú định sẽ làm xằng làm bây, lại hại thương sinh. Sinh ra đê tiện, sau khi chết rồi mới có chút giá trị.”
Các đạo sĩ nhìn sang, đám Yêu quái run bần bạt trong lồng sắt.
“Bộ da lông này không tồi, có thể luyện được một kiện pháp khí hộ thể. Ồ, con Yêu quái này có hàm răng có thể chế được vũ khí sắc bén.”
“Sư huynh, còn có tiểu tử này nữa, không ngờ vận khí không tồi, bắt được cả một con nhân sâm Tinh.”
Đến lượt Yến Triều Sinh, đạo sĩ cầm đầu nhíu mày đánh giá trong chốc lát: “Không có ích lợi, móc mắt nó ra, cho vào nội đan.”
Yến Triều Sinh ánh mắt lạnh băng, hắn bẻ gãy lồng sắt, đó là lần đầu tiên hắn giết người.
Máu của các đạo sĩ chảy đầy dưới chân hắn, hắn hít sâu một hơi, không cảm thấy hối hận, cũng không sợ hãi, ngược lại còn có loại cảm giác hưng phấn khó có thể kìm nén.
Các đạo sĩ đã chết, Yến Triều Sinh bị các đại tu Tiên đuổi giết, nói hắn tội ác chồng chất, không bao giờ thay đổi được gốc rễ xấu xa của mình.
Yến Triều Sinh nhiều lần thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng các Yêu quái bên cạnh hắn lại không được may mắn như vậy. Bọn họ đi theo hắn, Yến Triều Sinh lại không thể cho bọn họ ăn no, hơn nữa, còn không thể giữ được mạng của bọn họ, giết tiểu đạo sĩ, lão đạo sĩ sẽ đến.
Vận mệnh vẫn trở lại như cũ, có Yêu bị lột da, có Yêu bị nhổ răng, thảm nhất, đó là móc nội đan, khóa chặt hồn phách.
Một lần đó, tiểu Yêu bên cạnh vì cứu Yến Triều Sinh, toàn bộ đều chết, chỉ còn một mình hắn sống sót.
Yến Triều Sinh cướp được một con tiểu lang Yêu, cõng nó chạy trốn, lang Yêu hốc mắt mang theo nước mắt, hơi thở mong manh nói: “Lão đại, ngươi đi tu Tiên đi, nghe nói Yêu cũng có thể tu Tiên, tu Tiên, là có thể sống sót, không cần ăn đói mặc rách, cũng sẽ không bị mọi người thèm muốn nội đan, còn có thể làm đế quân một phương, nhận được muôn vàn hương khói cung phụng.”
Dứt lời, nó tắt thở trên lưng Yến Triều Sinh.
Yến Triều Sinh trầm mặc gật đầu.
Về sau, hắn kiềm chế không giết người. Lời tiểu Lang yêu nói ở bên tai, Yến Triều Sinh chịu rất nhiều khổ cực, vô số lần bị dồn vào vách tường, cuối cùng, ba năm trước, Không Tang Tiên môn mở rộng, thu nhận đệ tử khắp Bát Hoang.
Yến Triều Sinh bò dưới chân bọn họ, đem đầu đập vỡ, cuối cùng mới đổi lấy một tư cách khảo nghiệm.
Trong lòng hắn mong mỏi: Nếu có thể bái nhập môn hạ của một vị sư tôn, từ đây về sau có thể được tôn kính, bước vào Tiên đồ.
Yến Triều Sinh trải qua rất nhiều cuộc khảo nghiệm, nhưng đến khi khảo nghiệm huyết mạch, người nọ lại lắc đầu: “Đệ tử mang Yêu mạch, chỉ có thể làm việc vặt, không thể bái nhập Tiên môn, ngươi hoặc là tự mình rời đi, hoặc là đứng ở chỗ đó, chờ an bài.”
Yến Triều Sinh trong lòng sinh ra thất vọng vô tận, cuối cùng không bỏ đi, nhận thẻ bài, lựa chọn ở lại Không Tang.
Yến Triều Sinh được phân phó đến cổng vào Tiên giới, hắn nghe nói, ba năm sau sẽ có một cuộc thi lớn ở Không Tang, chỉ cần là đệ tử Không Tang, cho dù là đệ tử thấp kém nhất, nếu có thể tham gia, có biểu hiện ưu tú, có thể sẽ được nhóm Tiên tôn coi trọng, có cơ hội được đặc cách vào môn hạ.
Vì cơ hội này, Yến Triều Sinh không màng sương lạnh mưa móc, ngày ngày cạnh giữ ở cổng vào Không Tang, cẩn trọng thủ vệ Không Tang Tiên môn.
Yến Triều Sinh sợ mắc sai lầm, đánh mất cơ hội quý giá này.
Có đôi lúc hắn ngẩng đầu, Tiên khí lượn lờ, nhìn lên trên là trời cao vạn trượng, là nơi mà nam nhân có dã tâm như hắn thuộc về. Một khi cúi đầu, đi xuống đối với hắn mà nói, đó là vực sâu vô tận, là nơi chồng chất hài cốt những người đã chết bên cạnh hắn, bị móc nội đan.
Sinh ra có Yêu mạch, vốn đã thấp kém so với người khác, không thể lui, một bước cũng không thể lui.
Yến Triều Sinh muốn bước lên trên, hắn muốn chiến thắng cuộc thi, chỉ cần một Tiên quân linh lực không cao cường cũng được, địa vị không cao quý cũng được, nguyện ý thu hắn làm đệ tử, hắn sẽ nghĩ ra cách từng bước bò lên.
Xuân tới thu đi, tia hy vọng cố chấp này, mắt thấy càng ngày càng gần, nhưng tất cả đều tiêu tan.
Bởi vì ngăn cản một nữ nhân xấu xí không rõ thân phận, tu vi hắn ngày đêm không ngừng tu luyện bị phế, kinh mạch đứt từng khúc.
Thật buồn cười, chỉ vì nàng là thiếu chủ. Nàng là mây trên trời, hắn là bùn đất bị người ta giẫm đạp.
Yến Triều Sinh quỳ rạp trên mặt đất, kìm nén nỗi hận.
Khi Bạch Vũ Huyên ném hắn xuống, Yến Triều Sinh cho rằng mình sẽ chết trong tay Xích Thủy Lưu Song. Mặc dù không cam lòng, nhưng hôm nay thân thể tàn bại, hắn không làm được gì.
Hắn vẫn luôn tỉnh táo, cho dù có chết, Yến Triều Sinh cũng không cho phép bản thân mơ màng hồ đồ mà chết, hắn phải nhớ kỹ gương mặt của nữ nhân này, dù cho hắn tự nổ tung nguyên đan của mình, cũng sẽ không để nàng cảm thấy dễ chịu.
Quả nhiên, nàng bắt đầu đánh giá hắn. Là đang suy nghĩ nên dùng biện pháp gì để tra tấn hắn sao?
Trong lòng âm trầm lạnh lẽo, không bao lâu, một chiếc giày nhỏ thêu hoa hải đường nhỏ nhắn tinh xảo đạp lên vai hắn, thời điểm dùng sức, Yến Triều Sinh mở bừng mắt.
Yến Triều Sinh không muốn để lộ thân thể khó coi của mình trước mặt người khác, bất luận là ai. Hắn biết, ở trong mắt mọi người, thân thể phủ lớp vảy rắn này không hề đẹp.
Nhớ tới những ánh mắt chán ghét nhìn lớp vảy rắn đen nhánh của mình từ đám đạo sĩ kia, hôm nay dù cho có chết, Yến Triều Sinh cũng muốn chết cho đàng hoàng, Yến Triều Sinh cắn răng sửa sang lại quần áo rồi mới dành thời gian ứng phó với nàng.
Lọt vào trong tầm mắt là một gương mặt xáu khi khiến người ta buồn nôn.
Yến Triều Sinh trong lòng cười nhạo, đều nói Tiên giới có mỹ nhân, cũng đúng là như vậy, hắn canh giữ ở Không Tang, tới tới lui lui, gặp qua không ít Tiên tử xinh đẹp.
Nhưng người trước mắt này, Thượng Cổ cao quý Xích Thủy thị, lại xấu đến mức khiến người ta vui vẻ. Hắn cố nén đau đớn, chuẩn bị cùng nàng đồng quy vu tận, lại bất ngờ nghe thấy nàng nói, “Ta dùng thuật thanh tẩy giúp ngươi có được không.”
Thanh âm thanh thúy, như châu lạc mâm ngọc, dễ nghe cực kỳ, không hợp với gương mặt xấu xí chút nào.
Yến Triều Sinh dĩ nhiên nghe ra được sự ghét bỏ trong giọng nói của nàng, hắn cười lạnh, hận không thể dùng một thân da thịt dơ bẩn này dìm chết nàng, ôm một nỗi ác ý như vậy, hắn mở miệng cự tuyệt.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ tức giận, không ngờ nàng chỉ chớp mắt và bỏ qua.
*
Qua một hồi lâu, nàng lại đề nghị chữa trị vết thương cho hắn.
Yến Triều Sinh không biết nàng muốn làm cái quỷ gì, trong lòng hắn đầy lạnh lẽo, nhìn kỹ nàng, mặc kệ Xích Thủy Lưu Song có mục đích gì, có thể sống ai lại nguyện ý chết? Cho dù có chơi hắn, hắn cũng nguyện ý thử một lần.
Yến Triều Sinh nghĩ nghĩ, đồng ý để nàng trị thương.
Thiếu nữ cũng không giở trò quỷ gì, ánh sáng trong lòng bàn tay nàng nhu hòa, Yến Triều Sinh như đặt mình trong hơi nước mềm nhẹ, nơi ánh sáng xanh lướt qua cơn đau của hắn được dịu lại.
Cuối cùng, nàng vẫn thực hiện thuật thanh tẩy. Yến Triều Sinh mở to mắt nhìn nàng, nàng vội vàng lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, như thể ngay sau đó hắn sẽ mắng chửi người.
Yến Triều Sinh đúng là muốn mắng người, loại cô nương ngu ngốc này, nhất định chưa từng nghe mấy từ ô uế của phàm nhân, đáng tiếc, hắn lăn lê bò lết lớn lên, cái gì cũng nghe cả.
Nhưng thấy nàng trừng lớn đôi mắt giống một con thỏ đang cảnh giác, Yến Triều Sinh đem lời muốn nói nuốt ngược vào. Mặc kệ vì sao nàng lại không ác độc nữa mà cứu hắn, nếu nàng là Không Tang thiếu chủ, có nghĩa là hắn vẫn còn hy vọng,
Với suy nghĩ trong đầu, Yến Triều Sinh nảy ra một ý tưởng.
Hắn ở trên đài sen đợi ba ngày, yên lặng quan sát nàng. Yến Triều Sinh biết rõ, Xích Thủy Lưu Song tuy rằng ngu ngôc, nhưng nàng chính là bảo bối trong tay của toàn bộ Không Tang.
Nàng nhắm hai mắt, một khuôn mặt nhìn thế nào cũng thấy khó coi, chỉ có hàng mi dài như lông vũ uyển chuyển nhẹ nhàng. Thiếu chủ xấu xí ngay từ đầu rất cảnh giác với hắn, nhưng dần dần, nàng đắm chìm trong tu luyện.
Yến Triều Sinh thời thời khắc khắc phòng bị nàng tâm huyết dâng trào tra tấn hắn, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy nàng có động tĩnh gì. Nàng tựa hồ không quan tâm đến việc hành hạ hắn, cũng không cảm thấy hứng thu. Thậm chí ngay cả chuyện hắn ở bên cạnh, chỉ sợ cũng đã quên.
Yến Triều Sinh ánh mắt biến ảo, gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Song.
*
Lưu Song thật sự tu luyện không nổi nữa, dù cho có một tấm lòng chăm chỉ hiếu học, nhưng ánh mắt sâu kín như lửa của thiếu niên trên đài sen kia khiến nàng đến nhắm hai mắt cũng không được yên.
Hiện giờ tu luyện chính là đại sự hàng đầu trong cuộc sống của Lưu Song, ai dám quấy rầy nàng, thì đó chính là kẻ thù của nàng. Lưu Song mở mắt ra, dù sau vết thương của Yến Triều Sinh đã tốt hơn rồi, nàng đá hắn xuống nước cũng không thành vấn đề.
Để người này không phải dùng ánh mắt khiến người ta sởn tóc gáy nhìn nàng.
Nhìn nàng làm cái gì, nàng đã không thích hắn, mới không hy vọng hắn chăm chú nhìn mình. Hắn đến tận đây là do Bạch Vũ Huyên, cảm giác áy náy của nàng là có hạn!
Lưu Song định trừng mắt nhìn lại, đang muốn nổi giận, thiếu niên mím chặt đôi môi tái nhợt, trong mắt đầy khát khao cùng áy náy, mỉm cười mở miệng: “Thiếu chủ, hôm đó ta không phải cố ý, nếu sớm biết là thiếu chủ, đệ tử tuyệt đối không dám mạo phạm.”
Lưu Song kinh hãi nhìn Yến Triều Sinh, hoài nghi hắn cũng bị người khác đoạt xá, bằng không sẽ không thể nào nói ra mấy lời như quỷ nói như vậy.
Chuyện này ai đúng ai sai, trong lòng Yến Triều Sinh rõ hơn ai khác, hắn còn hận không thể ăn tươi nuốt sống máu thịt của nàng.
Lưu Song: “Ngươi muốn nói cái gì, cứ nói thẳng.”
Hắn ánh mắt bất biến, bò về phía nàng.
Trong mắt Lưu Song, thiếu niên giống như một con rắn độc đang bò tới, nàng chạy nhanh nói: “Không được nhúc nhích, dừng lại ở đó đi, không được tới gần ta, bằng không ta đánh chết ngươi!”
Hắn nói: “Được rồi.”
Chợt Yến Triều Sinh cụp mắt, đuôi mắt hoe đỏ, trông có vẻ bị thương.
Yến Triều Sinh thời niên thiếu so với người trong ký ức của nàng, quả thực không phải cùng một người. Lưu Song da gà nổi cả lên, giọng nói cũng sắp thay đổi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Thiếu chủ.” Hắn nhìn chằm chằm nàng, thanh âm mềm mại, như là dỗ dành, “Giúp ta đả thông kinh mạch, về sau ta sẽ làm việc cho thiếu chủ, được không? Ngươi muốn ta làm cái gì, ta lập tức làm cái đó.”
Thì ra là lừa nàng cứu hắn.”
“Ta không biết đả thông kinh mạch.”
“Đệ tử có thể nói cho thiếu chủ làm như thế nào.”
Lưu Song hiện giờ ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào hắn, kiên quyết lắc đầu: “Ta ngu, học không nổi.”
Ý cười trên khóe miệng hắn trở nên cứng đờ, ánh mắt sâu kín nhìn chăm chú vào nàng, tựa hồ như đang cố gắng kìm nén cơn tức giận, tiếp tục nịnh nọt: “Thiếu chủ thiên tư thông mình, không nên tự coi nhẹ mình.”
Lưu Song: “Ta không làm, ngươi câm miệng.”
Yến Triều Sinh liếc mắt nhìn nàng một cái, ngừng nở nụ cười kỳ lạ và cũng ngừng nói chuyện.
Lưu Song thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa định tiếp tục tu luyện, bên tai truyền đến tiếng kêu rên đau đớn của thiếu niên, một tiếng rồi một tuyến, xuyên thấu qua lỗ tai.
Hắn cố tình ngăn cản nàng tu luyện.
Lưu Song lúc này không khách khí nữa, một chân đá hắn xuống đầm Cửu Tư.
Đá một cái nhưng không có động tĩnh gì, Lưu Song lúc này mới nhớ ra, đài sen đã bị khóa, cho phép vào chứ không cho phép ra, chỉ khi tu vi của nàng tinh tiến, mới có thể mở ra.
Thiếu niên dường như cũng biết rõ điểm này, yên lặng nhìn nàng, Yến Triều Sinh nghĩ, dù sao tình hình hiện tại so với cái chết cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, hắn nuốt ngụm máu đang trào ra trong miệng, mỉm cười nói: “Thiếu chủ, đầm Cửu Tư cô quạnh, đệ tử kể cho ngươi chuyện xưa.”
Lưu Song hít một hơi, cắn răng: “Câm miệng, bò lại đây.”
Lúc này hắn im lặng, không cần nàng giúp, bò đến trước người nàng. Thật sự có thể chịu đựng được sự sỉ nhục.
Lưu Song: “Nói cho ta biết, làm như thế nào?”
Yến Triều Sinh nói: “Hoa khai bì nhục, nhất căn căn tiếp”.
Thấy sắc mặt nàng khó coi, Yến Triều Sinh kiên nhẫn dỗ dành: “Không sao, thiếu chủ, ta sẽ không phát ra tiếng.”
Để không bị nhốt ở đây với Yến Triều Sinh một trăm năm, Lưu Song dùng ngón tay của mình như một lưỡi kiếm để rạch da thịt của hắn.
Cổ tay và cổ chân của thiếu niên không có vảy rắn, sẽ bị sâu hơn.
Yến Triều Sinh quả nhiên làm đúng như những gì hắn nói, dường như không sợ đau, một tiếng cũng không phát ra, sợ nàng ngại hắn phiến phức.
Lưu Song quyết định đốt một vòng làm hỏa xung quanh đài sen, không thể để tối mà làm cho hắn.
Đả thông kinh mạch là một việc rất cần sự cẩn trọng, rất nhiều lần nàng làm sai, Yến Triều Sinh mím chặt môi, thấp giọng nhắc nhở: “Thiếu chủ, sai rồi.”
Lưu Song vội vàng chặt đứt rồi làm lại. Hắn trước sau không kêu một tiếng đau đớn.
Nàng hết sức chăm chú, chỉ muốn kết thúc sớm một chút. Không để ý Yến Triều Sinh đang nhìn mình.
Ánh sáng xanh nhạt xung quanh chiếu vào mắt thiếu niên, mặt nước dưới đài sen gợn sóng lăn tăn, cùng nhau phản chiếu dung mạo của nàng.
Tay thiếu nữ mềm mại trắng nõn, linh khí màu trắng ở đầu ngón tay nàng như xe chỉ luồn kim, nàng rũ hàng mi dài, vô thức khẽ ngẩng đầu, cẩn thận phân biện kinh mạch khác nhau.
Yến Triều Sinh lướt qua những ngón tay nàng, rồi thờ ơ cụp mắt.
*
Lưu Song đoán nàng đã bận bịu một ngày một đêm, cuối cùng cũng đã nối được tất cả kinh mạch của Yến Triều Sinh.
Nàng mệt như trâu cày ruộng đến chết, tròng mắt đều không kiểm soát nổi. Thiếu niên đau đến toàn thân là mồ hôi lạnh, thoạt nhìn “đám đất này” cũng không được khỏe.
Lưu Song thở phì phò: “Xong rồi, ta cảnh cáo ngươi, nếu lại làm chuyện xấu, ngăn cản ta tu luyện, ta lập tức giết ngươi.”
Dù sao Lưu Song không còn trái tim của Tiên thảo, sẽ không luyến tiếc hắn.
Hắn lười nhác liếc mắt nhìn nàng một cái, từ bên cạnh nàng bò dậy, đến một góc xếp bằng ngồi, không nói hai lời nhắm mắt dưỡng thầm.
Lưu Song khóe miệng giật giật, thì ra hắn còn cuồng tu luyện hơn cả mình.
Lúc này Yến Triều Sinh quả nhiên không làm gì, hai người tu luyện đến trời đất tối sầm, không biết ngày đêm.
Cho đến khi những chiếc lông vũ quanh thân Lưu Song màu xanh càng đậm hơn, người đối diện mở bừng mắt. Truyện Hot
Yến Triều Sinh là Yêu thân, chỉ cần hắn muốn, vạn vật đều có thểnuốt, tuy rằng Xích Thủy Lưu Song với hắn trông vô cùng xấu xí, nhưng một thân Tiên linh chi lực này, cái mùi… thơm đến mức khiến người ta không kiểm soát nổi.
Không hổ là Thượng Cổ huyết mạnh, tu luyện ra linh lực khiến người ta thèm nhỏ dãi. Hắn trước kia nghe người ta nói, Không Tang thiếu chủ chỉ là một phế vật, hiện tại xem ra không phải như vậy, nàng tu luyện có thể nói vô cùng nhanh chóng, ngắn ngủi mấy ngày, linh khí vốn loãng như sương mù lại có thể ngưng ra lông vũ cứng cáp.
Yến Triều Sinh hầu kết giật giật, thu hồi ánh mắt, hắn nhìn chính mình sau khi bị phế tu vi, nguyên đan chỉ kết vài vòng, nắm đấm khẽ siết chặt.
Không lâu sau đó chính là cuộc thi Không Tang, sao hắn có thể cam tâm.
Trong mắt Yến Triều Sinh hiện lên một tia trào phúng, nếu có thể, hắn thật muốn nuốt Xích Thủy Lưu Song, linh lực đã mất lập tức sẽ trở lại.
Nhưng tu luyện như vậy, một mặt trời đất không dung, mặt khác, hắn giết thiếu chủ, sẽ không thể thoát khỏi Không Tang. Lão chủ một ngón tay là có thể làm hắn hồn phi phách tán.
Thật phiền toái.
Qua mấy ngày, lông vũ tiêu tán, cánh hoa đài sen nở rộ, Lưu Song kinh hỉ mở to hai mắt, phát hiện mình đã đột phá!
Xích Thủy Lưu Song trước đây linh lực yếu ớt, linh khí hút vào trong cơ thể giống như nước vào giỏ tre, toàn bộ tán loạn. Hiện giờ số linh lực tán loạn đó, một tia một sợi cũng không thể chạy trốn, bị nàng khóa vào thức hại.
Tu luyện chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này! Cảm nhận được mình tiến bộ một chút, thật khiến người ta thỏa mãn.
Lưu Song uyển chuyển nhẹ nhàng mà đứng lên, đang định bay ra khỏi đầm Cửu Tư, thiếu niên phía sau mở miệng: “Thiếu chủ, đệ tử biết thiếu chủ không muốn gả vào Côn Luân, đợi thiếu chủ đi ra ngoài, cảnh chủ khó tránh khỏi sẽ cưỡng bách thiếu chủ, đệ tử có một diệu kế giúp thiếu chủ, thiếu chủ có nguyện ý nghe không?”
Lưu Song quay đầu lại, bất ngờ phát hiện nhờ vết thương thuyên giảm, con ngươi màu bạc của hắn đã biến thành màu đen.
Lưu Song không thích ngữ khí chắc nịch như vậy của hắn, cố ý phản bác hắn, nói: “Ai nói ta không muốn gả vào Côn Luân?”
“Toàn bộ Không Tang đều biết.”
Lưu Song nói: “Bây giờ ta nguyện ý, cha cũng sẽ không hại ta, chuyện của ta không cần ngươi quản.” Dù sao gả cho ai cũng hạnh phúc hơn gả cho Yến Triều Sinh!
Yến Triều Sinh liếc nhìn nàng một cái, bình tĩnh nói: “Đệ tử đi quá giới hạn.”
Lưu Song không thèm quan tâm hắn, phi thân ra khỏi đầm Cửu Tư.
Đầm Cửu Tư dao động, rất nhiều Tiên quân đều có thể cảm nhận được, Lưu Song xuất quan, chưa bay được xa, đã xông vào một cái ôm ấm áp và thơm tho.
Nữ tử vuốt mặt nàng, đau lòng đến sắp rơi nước mắt: “Song Song của nương, sao con lại gầy như thế nào? Đều tại cha con không tốt, một hai phải phạt con như vậy, di nương đã nói, linh mạch là chuyện của ông ấy, sao ông ấy lại hy sinh Song Song của ta.”
Nước mắt nữ tử rơi xuống tốc của Lưu Song, trong cái ôm của nữ tử, Lưu Song sững sờ.
Không giống Xích Thủy Xung uy nghiêm, nàng vừa thấy phu nhân ôn nhã trước mặt, không khỏi cảm thấy gần gũi.
Lưu Song nhất thời không phân biệt được là cảm giác của mình, hay là cảm giác còn sót lại của nguyên thân.
Lưu Song bất giác nhớ tới, cái ôm của mẫu thân phàm nhân cũng ấm áp như vậy. Nàng vô thức muốn chạm vào trái tim mình một lần nữa, cảm giác đó dường như đã trôi qua rất lâu rất lâu
Dưới ánh mắt của phu nhân, Lưu Song ở chỗ Xích Thủy Xung không thể gọi phụ thân, giờ phút này lại dễ như trở bàn tay buột miệng thốt ra: “Mẫu thân”.
Tử phu nhân vỗ lưng nàng: “Nương ở đây rồi, sẽ không để cha con phạt con nữa đâu.”
Hốc mắt của Lưu Song có chút đau nhức không lý giải được.
Phía sau có người khẽ khụ một tiếng, Lưu Song đứng dậy, quả nhiên nhìn thấy cảnh chủ Xích Thủy Xung đứng cách đó không xa, đứng sau ông ta còn có không ít Tiên quân, Bạch Truy Húc cùng Bạch Vũ Huyên cũng ở đó, mọi người ánh mắt thập phần kinh ngạc, sự soi xét của Xích Thủy Xung khiến Lưu Song giật mình.
Nàng đột nhiên nhớ tới, nguyên chủ tu luyện rất chập, hiện giờ mình xuất quan nhanh như vậy, Tử phu nhân yêu nữ nhi sốt ruột có lẽ sẽ không cảm nhận thấy có gì khác thường, nhưng sẽ không thể gạt được cảnh chủ.
Xích Thủy Xung ánh mắt phức tạp: “Lưu Song, lại đây dùng linh thạch kiểm tra đi.”
Lòng bàn tay cảnh chủ xuất hiện một hạt châu trong suốt, Tử phu nhân nhớ tới cái gì đó, thấy Lưu Song bất động, kinh hỉ mà đẩy đẩy Lưu Song: “Song nhi, mau đi đi.”
Nhiều Tiên quân như vậy, Lưu Song một người cũng đánh không lại, mỗi người đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nàng.
Lưu Song hối hận ngay từ đầu đã không làm, sớm biết vậy đã ở đầm Cửu Tư ăn vạ không ra. Hiện giờ dưới ánh mắt của mọi người, không thể không đặt tay lên.
Hạt châu lưu ly trong suốt ban đầu xuất hiện màu xanh nhạt, sau đó chuyển dần sang màu xanh sáng tuyệt đẹp.
Lưu Song tay cứng đờ, hận không thể quay đầu chạy về đầm Cửu Tư, lại nghe Xích Thủy Xung cười ha ha: “Hay, hay lắm! Xích Thủy thị ta có người kế nghiệp rồi!”
Lưu Song sửng sốt, tại sao Xích Thủy Xung lại phản ứng cao hứng như vậy?
Bạch Truy Húc trong mắt cũng xuất hiện sự mừng rỡ, nói: “Chúc mừng thiếu chủ, hồn phách trở về.”
Tất cả Tiên quân đều cười, trăm miệng một lời chúc mừng.
Chỉ có Lưu Song không rõ nguyên do, trong lòng kinh hãi.
Tử phu nhân vuốt vuốt tóc nàng, ôn hòa nói: “Bói toán của Tức Mặc thị quả nhiên danh bất hư truyền, ba trăm năm trước khi con sinh ra, Tức Mặc cảnh chủ đã đến chúc mừng, bói toán cho con một quẻ, nói trong mệnh của Song nhi có một kiếp nạn, vượt qua thì hồn phách sẽ trở về, việc khôi phục Không Tang có hy vọng rồi.”
Tử phu nhân nói ra câu sau làm nàng vừa nghĩ đã sợ hãi, nếu không vượt qua, sẽ hương tiêu ngọc vẫn, thế gian không còn Không Tang nhất tộc nữa.
Vì thế nhiều năm như vậy, mọi người đều lo lắng đề phòng, sợ thiếu chủ xảy ra chuyện, ngày ngày đều ngóng trông hồn phách nàng hoàn chỉnh.
Lưu Song thu tay, trong lòng mờ mịt, chỉ có mỗi mình nàng biết, nàng rõ ràng là một hồn phách tiểu Tiên thảo cô độc.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Không biết Trang Chu mộng hồ điệp, hay là hồ điệp mộng Trang Chu?*
*Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn mà không biết mình là Chu nữa, đến khi tỉnh dậy thì ngạc nhiên vì mình là Chu. Không biết là Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm hay là bướm mộng thấy mình hóa thành Chu. Câu chuyện này gợi ra nhiều câu hỏi trong các lĩnh vực triết học, khoa học và lý luận.
Lưu Song nghĩ trăm lần cũng không ra.
Tử phu nhân đau lòng nữ nhi, vỗ về gương mặt Lưu Song, không khỏi xót xa khi nữ nhi không còn hoa dung nguyệt mạo, nói: “Song Song, sao lúc trước con lại hồ đồ như vậy, đi nuốt Huyễn Nhan châu, đó là thứ có thể tùy tiện ăn sao?”
“Đều là con sai, sau này không dám nữa.”
“Bây giờ muốn biến trở về, e rằng không dễ dàng.”
Bạch Vũ Huyên lộ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Tử phu nhân nhìn về phía cảnh chủ: “Ngài cứu Song Song đi, nó đã biết sai rồi.”
Xích Thủy Xung nhìn gương mặt này của Lưu Song, thái dương gân xanh cũng nhảy dựng, thật sự không biết làm thế nào nữ nhi của mình lại thành ra như vậy.
“Huyễn Nhan châu không thể nghịch, ta cũng không có cách nào.”
Tử phu nhân vô cùng lo lắng, Bạch Truy Húc cũng nhíu chặt mày, Xích Thủy Xung thở dài một tiếng: “Nhưng mà, ta không có cách, không có nghĩa là người khác không có cách, Côn Luân có Thần khí Thần Nông đỉnh, Thần Nông đỉnh có thể luyện ngọc hóa châu, nếu bọn họ cho mượn Thần khí dùng một chút, Huyễn Nhan châu trong cơ thể Lưu Song có thể được lấy ra.”
Tử phu nhân vừa nghe, xấu hổ không thôi: “Thần khi mở ra, sẽ hao phi vô số linh lực, Song nhi mới đắc tội Côn Luân thiếu chủ, Côn Luân sẽ nguyện ý sử dụng Thần Nông đỉnh vì nó sao?”
Xích Thủy Xung trừng mắt với Lưu Song: “Nàng hỏi nó xem nó tính thế nào!”
Lưu Song biết mình đuối lý, thương lượng nói: “Nếu không được, thì không lấy?” Mục tiêu hiện tại của nàng là đệ nhất cao thủ Bát Hoang, chứ không phải Bát Hoang đệ nhất mỹ nhân, cùng lắm thì sau này đi ra ngoài dùng khăn che mặt.
Chỉ cần lợi hại, lớn lên có đẹp hay không cũng không liên quan.
Tử phu nhân nước mắt giàn giụa, vô cùng bi ai, Lưu Song nhìn thấy, vội vàng lau nước mắt cho bà ta: “Đừng khóc đừng khóc, mẫu thân, con sẽ đi mượn, con đi xin lỗi, con sẽ nhận sai với Côn Luân thiếu chủ, nhất định sẽ cầu xin hắn tha thứ cho con, được không?”
Xích Thủy Xung nói: “Con sẽ không lại làm nhân gia tức giận đó chứ!”
“Lưu Song không dám.”
Xích Thủy Xung nói: “Tự mình làm sai, tự mình nghĩ cách giải quyết, nếu không mượn được Thần Nông đỉnh, vậy cả đời con mang gương mặt này đi, coi như giáo huấn!”
Lưu Song gật đầu.
Thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, bộ dạng thật sự nhận sai, Xích Thủy Xung thở dài: “Cha sẽ phái người đi cùng con. Truy Húc, Vũ Huyên, các ngươi hãy chăm sóc nó, đừng để nó gặp rắc rối, Côn Luân có yêu cầu gì, Không Tang đều có thể thương nghị, chỉ cần lấy Huyễn Nhan châu ra khỏi cơ thể thiếu chủ là được.”
Bạch Truy Húc vội vàng đáp: “Truy Húc nhất định sẽ bảo vệ thiếu chủ thật tốt.”
Bạch Vũ Huyên không tình nguyện nói: “Tuân lệnh cảnh chủ.”
Xích Thủy Xung kỳ thật không quá yên tâm, hai vị công tử Bạch thị, tuy rằng tu vi đều không tồi, nhưng đại công tử phục tùng Lưu Song quá mức, còn nhị công tử thì quá mức phản nghịch. Hiện giờ linh mạch bị tổn hại, các Tiên quân còn lại đều không thể đi, Lưu Song vốn đắc tội với Côn Luân, nếu nàng thật sự đến đó mà không có ai quản thúc, Huyễn Nhan châu vĩnh viễn không được lấy ra.
Xích Thủy Xung nghĩ ngợi: “Lần trước ở cổng vào Không Tang, đệ tử ngăn thiếu chủ lại là ai?”
Cảnh Chủ hỏi chuyện, lập tức có người hồi bẩm: “Hồi cảnh chủ, là một đệ tử ngoại môn, xưa nay canh giữ cổng vào, tên là Yến Triều Sinh.”
Bạch Vũ Huyên sắc mặt biến đổi, Lưu Song sắc mặt cũng thay đổi.
Xích Thủy Xung nói: “Hắn không tồi, để hắn mang theo nhẫn Thập Giới theo đi. Nếu thiếu chủ gây chuyện, ít ra còn có người quản.”
Lưu Song cảm thấy trời đất u ám.
“Cảnh… Phụ thân, đổi người được không?”
Xích Thủy Xung nói: “Cứ để hắn đi, yên tâm, dù hắn có cầm nhẫn Thập Giới, cũng sẽ không dám làm hại con. Con cần một người chính trực đốc thúc.”
Cái gì, chính trực? Trên đời này vẫn còn có người cảm thấy Yến Triều Sinh chính trực sao, đó là Yêu quân tương lai tùy ý sát phạt đó!
Lưu Song còn muốn nói gì nữa, Tử phu nhân giữ chặt nàng: “Song Song, nghe nương, lấy Huyễn Nhan châu ra trước, được không?”
Lưu Song khó lắm mới lại có một vị mẫu thân, không thể cự tuyệt bà ta, đành rẫu rĩ nói: “Được.”
*
Yến Triều Sinh trở về nơi ở quen thuộc của mình, Không Tang trời đã tối rồi.
Hắn ở trong một rừng trúc, trong rừng trúc có rất nhiều nhà ở, tất cả đều là nơi ở của đệ tử ngoại môn cấp thấp, thân phận của Xích Thủy Lưu Song và hắn vô cùng khác biệt, nàng không mắc lừa, hắn cũng không còn cách nào để lấy lòng nàng.
Hắn thần sắc âm trầm trở về, không ngờ có người thấy hắn, cười nói: “Yến sư đệ, ngươi về rồi, hôm nay có sứ giả từ Không Tang Tiên cảnh tới, ngươi mau đến xem một chút đi, cảnh chủ có lệnh.
Yến Triều Sinh nghĩ đến cuộc thi, trong lòng bực bội, cảnh chủ có lệnh? Cảnh chủ cũng muốn trút giận thay cho nữ nhi bảo bối của ông ta? Cái mạng đê tiện này, thật khiến ai nấy đều nhớ thương.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Cảnh chủ nói gì?”
Sư huynh lắc đầu: “Sứ giả đang đợi ngươi, Yến sư đệ đến xem là biết.”
Yến Triều Sinh đến nhà trúc của mình, quả nhiên thấy một vị Tiên quân đang đợi hắn, Yến Triều Sinh thu lại sắc mặt âm trầm, cười hành lễ.
Tiên quân nhàn nhạt liếc nhìn Yến Triều Sinh một cái, nói: “Cảnh chủ ban nhẫn Thập Giới, lệnh người ngày mai đi theo thiếu chủ đến Côn Luân Tiên cảnh, tránh để thiếu chủ gặp rắc rối.”
“Nhẫn Thập Giới?”
Tiên quân nhìn tư thái cung kính của hắn, giải thích: “Là pháp khí trói buộc Tiên nhân vượt cấp, ngươi nhận lấy mới có thể hiểu được. Cảnh chủ nói, sau khi ngươi trở về, tất cả cảm tạ.”
Yến Triều Sinh nhướn mày, không biết nghĩ tới cái gì, cong môi lên, không để Tiên quân thấy vẻ mặt của chính mình, gằn từng chữ một, ngữ điệu lại cười nói: “Tiên quân yên tâm, đệ tử nhất định sẽ chiếu cố thiếu chủ thật tốt.”
Hai chữ “chiếu cố” quanh quẩn giữa môi răng, cắn nặng hơn những chữ khác.
Đánh giá nhẫn Thập Giới mang ánh sáng vàng rực rỡ trong tay, Yến Triều Sinh nheo mắt.
Cảm tạ hậu hĩnh hay không, hắn không quan tâm, thứ hắn quan tâm chính là, là nhẫn Thập Giới này, có tác dụng như hắn nghĩ không?