Hà Mật Khuê mỉm cười cam chịu, tạm thời không phản công để cho Kiều Dương hả hê thêm lúc nữa, cô nhẹ giọng đáp: “Em ăn gì cũng được, miễn không bị khét và khó ăn.
Nét mặt Kiều Dương thoáng lên tia mất tự tin, tựa như anh đã ý thức được tay nghề nấu nướng của mình đang bị nghi ngờ là đúng. Anh gật gù, từ từ xoay người trở vào bếp, giọng nói ỉu xìu đi hẳn: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Hà Mật Khuê: “…”
Bốn hôm sau, ngày khởi hành chuyến công tác của Kiều Dương cũng đến. Sáng sớm tinh mơ mặt trời còn chưa mọc thì anh đã thức dậy mang hành lý ra xe, tiếp đó dọn cháo đã nấu ra bàn trước để nguội bớt, cuối cùng mới về phòng gọi Hà Mật Khuê dậy.
Vào phòng, Kiều Dương leo lên giường ngồi quỳ phía trên hai chân Hà Mật Khuê, nắm lấy hai tay cô kéo từ từ lên.
Hà Mật Khuê gắt ngủ mặt mày cau có, hai mắt nhắm nghiền, bị kéo ngồi dậy theo đà gục đầu về trước đụng trúng ngực của Kiều Dương, có chỗ tựa liền ngủ tiếp.
Dõi theo hành động của Hà Mật Khuê, Kiều Dương bất lực cười khổ, vừa mới vòng tay ôm người cô thì lập tức bị một lực mạnh đẩy ngã ngửa về sau. Khi anh còn đang loạng choạng chưa giữ được trọng tâm cơ thể, trước tầm mắt bỗng xoẹt ngang một bóng đen, phần đệm bị lún mạnh vài lần, thoắt một cái tiếng cửa va đập mạnh với vách tường vang ầm lên.
Chỉ vài giây ngắn ngủi theo sau, tiếng nôn khan của Hà Mật Khuê truyền đến, Kiều Dương vội vàng bật dậy phóng ào vào trong toilet.
Anh đứng bên cạnh một tay vuốt nhẹ lưng Hà Mật Khuê, một tay tóm gọn mái tóc lòa xòa của cô ra sau đầu.
Qua cơn buồn nôn, Hà Mật Khuê toàn thân mệt mỏi bám lấy thành bồn, cô vừa hất nước lên mặt vừa mếu máo trách than: “A… tại sao anh sướng thân anh lại bắt em chịu khổ một mình chứ… tức chết em rồi…”
Kiều Dương cười không nổi, khóc cũng chẳng xong, mấy ngày gần đây tình trạng bị nghén của Hà Mật Khuê ngày càng rõ rệt, lúc không vui liền trách anh.
Giải thích, phân tích thì cô cho rằng anh biện minh, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Dỗ dành thì cô cho rằng anh không thật lòng, chỉ được mỗi cái miệng ngọt. Không nói gì cô lại cho rằng anh thay lòng đổi dạ, đạt được mục đích rồi không còn thương vợ thương con.
Nhưng cho dù Hà Mật Khuê lấy bất kỳ lý do gì để trách móc hay giận dỗi, Kiều Dương cũng rất nhanh tìm được cách để cứu lấy bản thân. Không thể trách anh lắm nhiều chiêu kế, có trách phải trách cô ngoại trừ suy luận ghen tuông như thiết lập ra cả một câu chuyện, suy nghĩ bình thường lại quá đơn giản.
Nhờ những lần rút kinh nghiệm, lần này Kiều Dương không bị rơi vào tình trạng hoảng loạn, anh bình tĩnh vỗ về: “Em đánh rửa mặt, ăn sáng xong rồi tức giận tiếp có được không?”
Hà Mật Khuê nửa tỉnh nửa mơ, vẻ mặt nghệt ra nghiêm túc nghĩ ngợi, cảm thấy trước khi tức giận vẫn nên ưu tiên chăm sóc tốt bản thân trước. Cô gật gù, quay qua cầm lấy bàn chải trên kệ đã được để kem đánh răng sẵn, tạm thời chấp nhận đề nghị của anh: “Vậy cũng được.”
Kiều Dương mím nhẹ mỗi nhịn cười, lo Hà Mật Khuế sẽ phát hiện thông qua gương nên không dám thể hiện sự đắc ý quá nhiều. Trong lúc cô đánh răng, anh vươn tay lên hộc tủ đựng chai lọ dưỡng da, lấy kẹp càng cua loại dài kẹp gọn tóc lại cho cô.
Cả hai sửa soạn, ăn sáng xong liền đến thẳng sân bay để xuất phát cùng những bác sĩ được cử đi công tác khác. Vào chuyến đi này không có mặt của Hà Tố Như, ngược lại có sự tham gia cùng của Hà Mật Khuê, tuy nhiên khi nhìn thấy cô không ai ngạc nhiên, thậm chí còn thừa đoán trước được.
Lúc ngồi ở phòng chờ, Vĩ Hào cùng đồng nghiệp bốn, năm người ngồi tụ vào một góc phòng, ánh mắt chăm chú dõi theo Kiều Dương kè kè bên Hà Mật Khuê, cử chỉ thân mật thiếu mỗi nước bồng lên tay ôm vào lòng.
Nếu Kiều Dương nhiệt tình bao nhiêu, Hà Mật Khuê lại có phần hờ hững bấy nhiêu. Anh một bên luôn tay luôn chần chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt liên quan đến Hà Mật Khuê, còn có chỉ cúi đầu tập trung vào bảng vẽ điện tử nhỏ vẫn hay mang theo bên người.
Dù cho Kiều Dương có yêu đương hay thể hiện tình cảm thái quá đến đâu, dường như trước đây anh vẫn chưa từng nâng niu Hà Mật Khuê đến mức tựa nâng cánh hoa mỏng thế kia. Thế nên, trong mắt Vĩ Hào và những người đồng nghiệp đương nhiên thấy kỳ lạ.
Đúng chín giờ ba mươi phút máy bay sẽ cất cánh khởi hành, dự kiến mười hai giờ ba mươi phút sẽ đáp đến nơi. Trước giờ bay, mọi người di chuyển lên máy bay ổn định chỗ ngồi, vị trí của Kiều Dương và Hà Mật Khuê là hàng ghế đôi cạnh bên cửa sổ.
Vừa ngồi không lâu, trong người Hà Mật Khuê lại bắt đầu dâng lên cơn khó chịu không yên. Kiều Dương tình cờ nhìn thấy đôi mày hơi cau lại của cô, anh vội hỏi với tông giọng trầm ấm: “Sao thế?”
“Em thèm đồ ngọt.” Hà Mật Khuê thấp giọng đáp.
Vì là chuyến bay nội địa được mang đồ ăn thức uống lên máy bay, Kiều Dương đã sớm thủ sẵn đồ ăn phòng lúc Hà Mật Khuê đói. Vừa nghe cô nói, anh lập tức đứng dậy lấy túi nhỏ đang cất ở ngăn để hành lý phía trên xuống, mở ra tìm thanh năng lượng ngũ cốc xé vỏ đưa cho cô.
Hà Mật Khuê cắn được một miếng nhỏ, sau đó lại đẩy qua cho Kiều Dương: “Em hết thèm rồi.”
Kiều Dương: “…”
Anh cầm lấy thanh năng lượng, mở bình nước lọc đưa cô uống, còn bản thân ăn hết đồ trong tay, cất gọn vỏ vào túi rác cá nhân bằng giấy.