Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 67: Có Qua

4:35 sáng – 21/05/2024

Có qua có lại cái đít.

Tống đại thiếu gia sảng khoái xong rồi, nhưng chỉ muốn nằm im, không có lý nào phải đi hầu hạ người khác, dùng chân dẫm nhẹ lên háng Hạ Chi Dã, hơi nghiền một chút, khàn giọng nói: “Bật đèn, lấy cặp của tôi đến đây.”

Tuy rằng Hạ Chi Dã không hiểu tại sao Tống Yếm đột nhiên kêu hắn đi lấy cặp, nhưng luôn có cảm giác lúc này bản thân nên tôi cần tôi cứ lấy mới đúng.

Nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của Tống Yếm, dời chân cậu ra, đỡ cậu nằm xuống, thuận tiện xách gối lót dưới eo giúp cậu, mới đứng dậy bật đèn đi lấy cặp.

Mà chờ đến khi hắn cần cặp quay về, nhìn thấy Tống Yếm đang lười biếng uể oải co một chân, nửa chống đầu, nằm nghiêng trên giường.

Đuôi mắt còn phiếm hồng, ánh mắt lại lãnh đạm tản mạn, rất giống trai đểu trong nhà chứa ỷ mình có tiền có sắc nên rút chim vô tình.

Giọng nói cũng lộ ra sự lười nhác hờ hững: “Mở ra.”

Hạ Chi Dã chưa từng nhìn thấy Tống Yếm như vậy bao giờ, càng không ngờ rằng Tống Yếm xong việc rồi lại có một loại phong tình khác, trong lòng khẽ động, cũng nghe lời mở cặp ra.

Tống Yếm lại lười biếng nói: “Phong bì.”

Là phong bì 5000 tệ do Tống Yếm lén đưa cho hắn hồi trước mà hắn mới trả chiều nay.

Hạ Chi Dã ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó đã bắt đầu không đúng, nhưng vẫn vâng lời lựa chọn Tống Yếm nói cái gì thì chính là cái đó, lấy phong bì đó ra.

Sau đó, Tống đại thiếu gia lại miệng vàng lời ngọc ra mệnh lệnh ngầm: “Mở ra, lấy hai tờ, còn dư, cứ trả về chỗ cũ cho tôi.”

Vì thế mà rất nhanh trong tay của Hạ Chi Dã cũng chỉ còn lại hai tờ nhân dân tệ màu hồng phấn.

Tống Yếm lười nhác giơ bàn tay đến trước mặt hắn, dang rộng lòng bàn tay, hơi móc hai ngón tay lên: “Thối lại tôi hai mươi tệ.”

Hạ Chi Dã: “?”

Tống Yếm thấy hắn không hiểu, đành miễn cưỡng nói thêm vài câu: “Tự cậu nói, không cần 988, không cần 888, chỉ cần 180, trải nghiệm cực hạn gói mang về.

Thế nên là thối lại tôi hai mươi tệ thì có vấn đề gì à?”

“…”

Một khắc đó, Hạ Chi Dã thế mà lại hết đường phản bác.

Cho nên Tống Yếm đang chơi hắn như chơi điếm đấy à?

Còn chơi hắn với giá 180 tệ?

Mà bản thân khách làng chơi dường như có trải nghiệm tiêu dùng cũng không tệ lắm, hiếm khi tốt tính nói một câu không có tiền mặt, chuyển qua Wechat cũng được, rồi thuận tay tắt chốt mở trên đầu giường, uể oải chui vào ổ chăn thêm lần nữa.

Để lại Hạ Chi Dã một mình một người cầm hai trăm tệ cứng đờ đứng bên mép giường giống như một oán phu bị trai đểu chơi xong lập tức vứt bỏ dù chưa kịp sảng khoái một phát.

Nghẹn đến mức khó chịu.

Hận đến nỗi ngứa răng.

Muốn xách người nào đó lên tự thân trải nghiệm rồi dạy dỗ một trận.

Nhưng lại không dám.

Chỉ có thể ngồi trên mép giường, một bên muốn xốc chăn lên, một bên thấp giọng làm nũng: “Yếm cưa, tôi khó chịu.”

Yếm cưa của hắn thờ ơ, kéo chăn lại, thuận tiện dùng chân đạp hắn xuống đất: “Khó chịu thì tự cậu không có tay à?”

“…” Hạ Chi Dã nhớ đến cảm giác mềm mại thơm tho khi ôm Tống Yếm lúc nãy, “Yếm cưa, cậu không thể đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy được.”

Tống Yếm quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn: “Không phải cậu nói tôi tức giận nên muốn làm gì thì làm à? Chẳng lẽ muốn nuốt lời?”

“Không.”

“Cái này chính là trừng phạt, cậu có ý kiến gì?”

“…!Không có.”

“Không có thì ngủ, tôi mệt rồi.”

Tống Yếm nắm chăn thật chặt, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau khi thoải mái cả thể chất lẫn tinh thần.

Mà Hạ Chi Dã chỉ có thể cảm nhận được nơi nào đó đã nghẹn đến mức sắp phát hỏa, chấp nhận sự trừng phạt cực kỳ bi thảm này xong, đi vào phòng tắm một lần nữa.

Dòng nước chảy xuôi từ đỉnh đầu, một tay chống tường, nhớ lại cần cổ hơi ngưỡng, khóe mắt phiếm hồng và vòng eo căng thẳng chặt chẽ vừa nãy khi phóng thích của Tống Yếm, thở ra một hơi thật dài.

Tống Yếm nhất định là do ông trời phái xuống tra tấn hắn.

Không chỉ khảo nghiệm nhân phẩm tính cách của hắn, còn muốn kiểm tra điểm mấu chốt đạo đứa và pháp luật của một nam nhân huyết khí phương cương như hắn, chết ở chỗ hắn lại không thể làm gì được.

Sao mà hắn có cảm giác tình yêu này còn không bằng vợ kế là nam của vương gia bá đạo luôn vậy.

Tưởng tượng đến câu chuyện vợ kế là nam của vương gia bá đạo, Hạ Chi Dã lại nhớ đến giấc mộng mà hắn mà mơ lúc trước, sau đó lại nghẹn đến nỗi càng thêm khó chịu.

Hạ Chi Dã lại nhận định Tống Yếm là người do ông trời phái xuống tra tấn hắn thêm một lần nữa.

Cho nên chẳng sợ chỉ là xuất phát từ việc suy xét sự khỏe mạnh thể xác lẫn tinh thần của hắn, cũng phải khiến Tống Yếm nhìn thẳng vào địa vị của hắn sớm một chút mới được.

Vì thế chờ đến lúc Hạ Chi Dã ra ngoài sau khi tắm rửa hết nửa tiếng đồng hồ, hắn bước đến bên cạnh Tống Yếm, nhìn gương mặt ngây thơ vô hại đang say ngủ của cậu, hung dữ cúi đầu, hôn một cái.

“Nhóc quỷ sứ, ỷ vào việc tôi không làm gì được cậu đấy à.”

Mà Tống Yếm bị hắn hung dữ hôn một cái dường như bất mãn khi bị phá giấc ngủ, nhăn mày, trở mình, lưng hướng ra bên ngoài, khiến Hạ Chi Dã không nhìn thấy mặt cậu.

Sau đó mới khẽ nhếch miệng.

Ừ đấy, chính là ỷ vào việc cậu không làm gì được tôi đó.

Tên lưu manh.

Sáng hôm sau khi thức dậy, qua nhiều này như vậy rồi, Tống Yếm hiếm khi thần thanh khí sảng như hôm nay, sáng sớm đã đi tắm rửa.

Dưới mí mắt Hạ Chi Dã lại hiếm hoi lồi ra hai vòng màu xanh nhợt nhạt.

Bởi vì làn da trắng nõn, hai vòng xanh lá này có vẻ cực kỳ chói mắt, thế cho nên ngay ánh mắt đầu tiên tiểu Béo nhìn thấy hai người bước vào lớp học, nhịn không được hỏi: “Hạ gia, có phải cậu túng dục hơi quá độ rồi đúng không.”

“Thật ra tôi cũng muốn lắm.”

Cũng phải cần Tống Yếm cho cơ hội này nữa chứ.

Hạ Chi Dã thuận tay rót nước nóng cho Tống Yếm xong, mới lười biếng đi về chỗ, vừa ngồi xuống đã trông thấy trong hộc bàn của mình và Tống Yếm nhét đầy hai xấp thư dày cộp và đủ loại hộp quà đủ mọi kiểu dáng thượng vàng hạ cám.

“Lớp của chúng ta chẳng lẽ là địa điểm du lịch à, ai cũng có thể vào đây?”

Thật ra Hạ Chi Dã không quản chồng thư của mình, tiện tay nhặt một bức thư từ chỗ Tống Yếm, vừa mở ra đã thấy bạn học Tống Yếm, Giáng Sinh vui vẻ, có lẽ cậu không biết tớ nhưng thật ra tớ đã yên lặng chú ý cậu thật lâu, tức ghen cơn ghen dâng lên, gieo rắc sự tức giận lên người quần chúng vô tội ngồi xung quanh.

Cơ mà quần chúng vô tội đến cùng cũng không có vô tội như vậy.

Tiểu Béo và Triệu Duệ Văn cầm một đống hạt dưa, vừa cắn vừa tán gẫu: “Cũng không phải là bọn họ đi vào đây tặng, phần lớn là do bọn tôi giao đó.

Chẳng hạn như hộp socola mà anh Yếm đang cầm trên tay, nó đáng giá một gói khoai tây lát để chạy vặt đấy.”

Hạ Chi Dã nhìn thoáng qua hộp socola hình trái tim đoan trang đang nằm trên tay của Tống Yếm, duỗi tay rút ra, vứt ngay trước mặt tiểu Béo: “Hai gói khoai lát, trả về cho tôi.”

“Được rồi!”

Tiểu Béo không chút ngoài ý muốn vui vẻ đồng ý.

Triệu Duệ Văn còn có chút mơ hồ: “Không phải, tôi không hiểu, tại sao Hạ gia muốn trả lại socola của anh Yếm thế?”

Bởi vì ông đây ghen, chứ còn sao nữa.

Nhưng mà lời này Hạ Chi Dã lại không thể nói được, bởi vì Tống Yếm rõ ràng không định comeout ngay bây giờ, chỉ có thể thuận miệng tản mạn nói ra một câu: “Tại vì răng của Yếm cưa nhà chúng ta không được khỏe, không thể ăn ngọt.”

“Ồ, như vậy à, thế thì vừa lúc.” Triệu Duệ Văn chỉ chỉ một cái hộp nằm bên cạnh, “Chỗ này có người tặng bàn chải điện nè.”

“…?”

Ai lại rảnh rỗi tặng bàn chải điện cho người khác ngay lễ Giáng Sinh chứ?

Có người tặng quà vậy cho nam sinh mình thích thật à?

Hạ Chi Dã phát hiện bản thân đã hoàn toàn không thể hiểu nổi mạch não của nữ sinh thời này, tức giận nhặt cái hộp chứa bàn chải điện ném đến trước mặt Triệu Duệ Văn: “Trả lại.”

Triệu Duệ Văn: “?”

Hạ Chi Dã: “Yếm cưa của các cậu sợ điện, chỉ thích dùng bàn chải thủ công thôi.”

Triệu Duệ Văn: “??”

Thế mà vẫn còn người như vậy à?

Không đợi y kinh ngạc xong, trước mặt đã có một cây bút máy được ném đến: “Bút kiểu này rất cộm, cậu ấy sẽ đau tay.”

Triệu Duệ Văn: “…?”

Thật sự không kiềm được, hỏi một câu: “Thứ tôi mạo muội, chẳng lẽ tổ tiên của anh Yếm có quan hệ gì với công chúa hạt đậu à? Tại sao lại yếu ớt như vậy? Hay bản thên cậu ấy chính là công chúa?”

Mẹ nó cậu mới là công chúa.

Không duyên không cớ bị đội cái mũ là yếu ớt trên đầu, Tống Yếm tức giận liếc mắt nhìn Hạ Chi Dã một cái, tỏ vẻ cảnh cáo.

Hạ Chi Dã chẳng những không giả vờ ăn năn, còn đúng lý hợp tình một tay chống đầu, một tay lựa quà.

Cầm lấy một quả cầu thủy tinh: “Yếm cưa của chúng ta không thích mấy món đồ ấu trĩ thế này nhất.”

Lại cầm một đôi bao tay cashmere lên: “Màu đen quá thô bỉ, không có hợp vào màu da của Yếm cưa nhà chúng ta bằng màu hồng chút nào cả.”

Sau đó cầm một hộp bento tình yêu: “Yếm cưa của chúng ta bị dị ứng rau xà lách, đây là muốn giết người cướp của?”

Cuối cùng cầm một xấp thư tình thật dày lên: “Yếm cưa của chúng ta phải làm thủ khoa kỳ thi đại học, tại sao có thể bị chuyện yêu đương ảnh hưởng đến tốc độ giải đề được.”

“Nói tóm lại, mấy thứ này đều phải trả lại hết.” Hạ Chi Dã đẩy những thứ trên bàn đến trước mặt tiểu Béo, sau đó lười biếng nằm thẳng lên lưng ghế, “Phí chạy vặt là một thùng khoai lát.”

Tiểu Béo tỏ vẻ cứ như thể mọi việc đều nằm trong dự kiến, buông hạt dưa, vỗ vỗ tay, móc một cái bao nilong siêu to khổng lồ từ trong hộc bàn ra, một bên bỏ đồ vô một bên hỏi: “Vậy của Hạ gia thì sao?”

“Trả lại chung luôn, thêm một thùng khoai lát nữa.”

“Được rồi!” Nghiệp vụ của tiểu Béo cực kỳ thành thạo, chủ động phục vụ thêm, “Vậy có cần tuyên truyền việc hai cậu đều là hoa đã có chủ để bọn họ khỏi đi đào đất chút không?”

Hạ Chi Dã không hề nghĩ ngợi, “Ừ, cần.”

Lời vừa nói ra, mới ý thức được có chỗ không thích hợp.

Mà Triệu Duệ Văn bên cạnh đã kinh ngạc đến nỗi nuốt luôn hạt dưa: “Từ từ? Hạ gia yêu qua mạng thì tôi biết, nhưng mà anh Yếm thoát kiếp FA lúc nào vậy? Người của trường chúng ta à? Tôi quen không? Đáng yêu không? Còn có bạn đang độc thân không?”

Hàng loạt những câu hỏi vừa vô tội vừa chân thành.

Tiểu Béo: “…”

Hạ Chi Dã: “…”

Tống Yếm: “…”

Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, Tống Yếm cái khó ló cái khôn, lãnh đạm tự nhiên đáp lời: “Không phải trường của chúng ta, Bắc Kinh, đáng yêu.”

Triệu Duệ Văn ăn dưa xác nhận: “Thật à?”

“Thật.”

“Vậy có thể cho tôi xem thử cô gái đáng yêu như thế nào mới có thể tán đổ anh Yếm của chúng ta được không, tôi thật sự cực kỳ cực kỳ tò mò.” Triệu Duệ Văn chớp chớp cặp mắt tràn ngập lòng hiếu học của y, vô cùng chờ mong nhìn về phía Tống Yếm.

Tống Yếm: “…”

Lý trí nói với cậu, bây giờ cậu có thể dùng chân đá văng Triệu Duệ Văn đi được rồi.

Nhưng mà trạng thái tâm lý quá mức chột dạ khiến cậu mất đi lý trí của người bình thường, cậu lấy điện thoại ra, nhấn mở vòng bạn bè của Thẩm Gia Ngôn: “Cậu xem đi.”

Bé dâu ngọt ngào nhất thế gian.

Ảnh đại diện siêu nõn nà.

Đầy màn hình là ảnh chụp game và anh là tuyệt nhất ↖(^ω^)↗.

“Quào, quả nhiên vừa nhìn đã biết là một em gái rất đáng yêu.”

Triệu Duệ Văn cảm thán tự tận đáy lòng, “Anh Yếm thật sự rất có phúc.”

Tống Yếm bất động thanh sắc nhận lấy điện thoại: “Không dám.”

Hạ Chi Dã ngồi bên cạnh duỗi ngón tay đến trước mặt Tống Yếm, nhẹ nhàng gõ một cái, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Cậu ấy đáng yêu hay là tôi đáng yêu?”

Triệu Duệ Văn vốn đã hoàn toàn tin lời nói dối của Tống Yếm lại chậm rãi bật ra một dấu chấm hỏi: “?”

Sao bầu không khí này lại có chút không đúng thế?

Ai ăn chanh trong ngày đông à?

Sao lại ngửi thấy hương vị ê ẩm vậy nhở?

Tống Yếm nhìn về phía Hạ Chi Dã, nghiến răng, thấp giọng rặng ra một câu: “Cậu tị nạnh với cậu ấy làm gì?”

Hạ Chi Dã đương nhiên không có khùng điên đến nỗi ăn giấm của sinh vật đơn bào như Thẩm Gia Ngôn, chỉ muốn mượn cớ đề tranh thủ sự đồng tình áy náy của Tống Yếm thôi, nghiêng đầu về một bên, nhướng mày: “Đó là bạn gái của cậu, là người bạn nam thân thiết nhất không gì sánh nổi của cậu, tại sao tôi không thể tị nạnh chứ? Hay ý của cậu là tôi không bằng cậu ấy?”

Biết rõ Hạ Chi Dã đang cố ý.

Tống Yếm vẫn cảm thấy bản thân đuối lý.

Dù sao cũng do cậu muốn lén lút yêu đương mới khiến Hạ Chi Dã tủi thân không danh không phận, vì thế cậu đành kiềm chế xúc động muốn đá bay Hạ Chi Dã, nghiến răng nghiến lợi gằn ra ba chữ: “Cậu đáng yêu.”

Lời nói mơ hồ không rõ, Hạ Chi Dã được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thò đầu qua, cong mắt cười nói: “Ai đáng yêu? Hình như tôi nghe không rõ, Yếm cưa của chúng ta có muốn lặp lại lần nữa không đây?”

Tống Yếm cố nén phẫn nộ: “Cậu *&%.”

Hạ Chi Dã nhẹ nhàng nhướng mi: “Hả?”

Tống Yếm lại cố nén phẫn nộ: “*&% Yêu.”

Hạ Chi Dã lại nhẹ nhàng nhướng mày thêm lần nữa: “Hửm?”

Tống Yếm cuối cùng cũng nhịn không được phẫn nộ: “Mẹ nó cậu bị điếc có đúng không!”

Xách cuốn từ điển Anh Hán Oxford dày như cục gạch trên bàn đập về phía Hạ Chi Dã.

Gạch dày nặng, khí thế hung hãn, Triệu Duệ Văn sợ đến nỗi vội vàng ném hạt dưa đang cầm trong tay xuống, ôm chặt Tống Yếm: “Anh Yếm, đừng xúc động, không đến mức đó đâu, Hạ gia chỉ nói giỡn thôi, đừng tưởng thật.

Tôi tin cậu ấy có thể ở chung hòa đồng với bạn gái của cậu mà, đúng lúc tôi với tiểu Béo định tổ chức buổi cắm trại Tết Nguyên Đán, nếu không cậu gọi bạn gái cậu đến đây đi, để mọi người làm quen với nhau?”

Ngón tay cầm gạch của Tống Yếm lập tức cứng đờ.

Triệu Duệ Văn vô cùng thông tình đạt lý nhìn về phía Hạ Chi Dã: “Hạ gia, cậu cũng có thể dẫn người yêu qua mạng của cậu đến thử, vừa lúc có chúng tôi giúp cậu kiểm định, nhiều người cũng náo nhiệt, rất tốt.”

Ngón tay cầm gạch của Tống Yếm sắp đứt luôn rồi.

Triệu Duệ Văn vẫn cứ hồn nhiên, còn tận râm tận lực làm người hiền lành: “Ồ, đúng rồi, nghe nói Chu Tử Thu gần đây cũng đang yêu qua mạng, đang định biến ảo thành thật, không bằng chúng ta gọi hai vợ chồng bọn họ luôn nhé, tổ chức buổi cắm trai tình nhân một lần?”

*Biến ảo thành thật: Gốc là 奔现, ý chỉ việc yêu qua mạng biến thành yêu ngoài đời thật.

Trong khoảnh khắc đó, Tống Yếm suy nghĩ, nếu cậu dùng cuốn từ điển Anh Hán Oxford trong tay đập chết Triệu Duệ Văn, Hạ Chi Dã sẽ giúp cậu hủy thi giết tích chứ?

Hạ Chi Dã sẽ giúp.

Vì thế Tống Yếm không chút do dự giơ viên gạch trong tay lên.

Người có thể chết, nhưng buổi cắm trại này không thể giữ lại.

Hết chương 67..

error: Content is protected !!