Du Vũ quyết định trước khi đi ngủ sẽ kể cho Tô Liệu nghe “mỗi ngày một câu chuyện vui”. Có nhiều hôm, Du Vũ cảm thấy cả ngày chỉ có luyện tập khô khan, mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác. Nhưng cậu vẫn vắt óc suy nghĩ ra một chuyện “vui nhất hôm nay” ——
Chẳng hạn như bơi cả ngày nhưng không bị chuột rút nữa.
Hoặc như buổi chiều được uống sữa cao cao rất ngon.
Lại như hôm nay gặp một bé mèo lông đen trắng, nằm ăn vạ dưới chân cậu.
Mỗi khi Du Vũ nhấn nút “Gửi”, cậu cảm thấy có một đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve từng nếp nhăn nhúm trong lòng mình, giúp cậu bình tĩnh lại. Cậu giống như một đứa trẻ đi chân trần trên con đường rải sỏi, đống sỏi xám xịt và bình thường đến lạ, nhưng cậu vẫn cố gắng nhặt nhạnh những vì sao rực rỡ nhất trong số chúng.
Bước sang tuần thứ ba của trại huấn luyện, cường độ luyện tập cũng nâng cấp hẳn, ngoài rèn luyện sức bền hiếu khí, vẫn còn “tác dụng thần kỳ” khác của luyện tập độ cao là cải thiện khả năng dung nạp axit lactic. Nhóm bơi cự li dài bổ sung các bài tập cường độ trung bình và cao như 400m gộp và 1500m gộp vào bài tập cường độ thấp của 2000-3000m tốc độ không đổi.
Tổng quãng đường của 5 lần 400m và 2000m là như nhau, sau khi bơi 400m*5 thì bơi 2000m vẫn dễ như đi bộ. Song cho dù cơ thể của Du Vũ đã thích ứng được với cao nguyên, ở trạng thái không vận động, cậu không còn các triệu chứng hồi hộp, khó thở, chuột rút ở chân nữa. Nhưng đối mặt với bài tập cự ly ngắn và trung bình trên cao nguyên, cậu vẫn có chút lao lực.
Tôn Hải Kiệt chủ động mở miệng: “Tiểu Vũ, có phải em không thoải mái không? Nếu cường độ của bọn anh quá cao, hay là em thử chuyển sang làn khác phù hợp.”
Không đợi Du Vũ trả lời “có thể”, Tôn Hải Kiệt liền quay đầu nhìn Diêm Chính: “Huấn luyện viên Diêm, thầy cảm thấy thế nào? Phản ứng của Tiểu Vũ với cao nguyên hơi lớn, bây giờ có chịu được cường độ thế này không?”
Lúc Tôn Hải Kiệt nói chuyện, khóe mắt cong lên vừa ôn hòa vừa lễ phép. Nếu không phải hôm ấy Du Vũ tình cờ nghe thấy anh ta và Phan Nhất Nam bất mãn vì làn bơi “quá đông”, tiện tay chê cậu “ngáng đường”, cậu sẽ cảm thấy Tôn Hải Kiệt là một anh trai rất biết quan tâm đàn em của mình. Du Vũ chợt có chút không phục: Rõ là muốn đuổi cậu đi nhưng cứ tỏ ra “vì muốn tốt cho cậu”.
Tôn Hải Kiệt hiện là vận động viên bơi lội số một trong nội dung cự li dài, lời nói của anh ta ắt có trọng lượng trước mặt Diêm Chính. Huống chi đôi khi Du Vũ còn bị các tuyển thủ khác vượt mặt. Diêm Chính suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý: “Hải Kiệt nói có lý. Nào, Du Vũ, em mới thích ứng với cao nguyên không lâu, chi bằng trước tiên tập cường độ thấp trước. Mệt mỏi quá mức cũng không tốt.”
Du Vũ: “…”
Khóe miệng Tôn Hải Kiệt khẽ cong lên, Du Vũ chợt nghe thấy tiếng bật cười từ một vận động viên ở cùng làn phía sau anh ta.
Thầy cô ở Nhị trung lúc nào cũng dặn bọn họ phải biết quý trọng bạn bè năm cấp 3, bởi rời mái trường này, hiếm khi gặp được ai không tim không phổi đối xử tốt với mình như vậy. Bản thân cái nghề bơi lội cũng giống như một xã hội thu nhỏ, bề ngoài bình lặng nhưng ẩn bên dưới đầy sóng gió. Du Vũ chợt nhận ra — hoa và những tràng pháo tay, sự quan tâm hay tán thưởng — hết thảy những điều đó đều có thể là giả.
Giống như một làn sóng, chúng đến và đi dựa trên thành tích. Du Vũ vô thức siết chặt tay. Cuối cùng chỉ có thực lực mới luôn thuộc về mình.
Cứ như vậy, Du Vũ bị đẩy đến làn bơi ngoài cùng số 8 —— nơi có Vương Thừa Thành đến khám phá thế giới và một số vận động viên có thành tích tầm thường không theo kịp huấn luyện bị nhét vào đó, là khu vực bị cả trại huấn luyện ngầm thừa nhận là “sống chết mặc bay”. Cũng chỉ có thằng nhóc có mắt như mù như Vương Thừa Thành mới không nhận ra sắc mặt Du Vũ không vui, vừa nhảy nhót vừa té nước nhiệt tình chào hỏi: “Hoan nghênh anh Vũ.”
Du Vũ lườm cậu ta: “…” Hoan nghênh cái đầu cậu.
Cường độ luyện tập giảm xuống, áp lực thể chất của Du Vũ cũng giảm đi rất nhiều, nhưng cậu lại bắt đầu sốt ruột khi nhìn thấy cường độ luyện tập của Tô Hải Kiệt.
“Em đừng có gấp.” Trái lại Đào Trạch Ba như thể đã quen với chuyện này, cười nói với Du Vũ: “Mấu chốt của huấn luyện chưa bao giờ là cường độ càng cao càng tốt, mà nằm ở cơ thể —— phù hợp với bản thân là tốt nhất.”
Hầu hết các vận động viên ưu tú đều rất sung sức, trong toàn bộ căn cứ có Trình Triết Phàm và Phan Nhất Nam liều mạng tập thêm ngoài giờ, sơ hở là tự kích hoạt “báo động mệt nhọc” trên hệ thống theo dõi của Đào Trạch Ba, suốt ngày bị thầy Đào nhắc nhở.
*
Ở giai đoạn giữa của tập huấn, tất cả các vận động viên đều được làm xét nghiệm máu một lần nữa.
Thành tích thể thao cá nhân trên cao nguyên không có nhiều giá trị tham khảo —— vận động thiếu oxy cộng với với thiếu oxy trên cao nguyên, kết quả khách quan chắc chắn không tốt bằng ở đồng bằng. Cho nên phép đo trực quan nhất về kết quả rèn luyện độ cao không phải là thành tích tiến bộ nhiều hay ít mà là các chỉ số về máu.
Du Vũ đến nhận kết quả, không nhịn được nhướn mày.
Hồng cầu, huyết sắc tố, hematocrit của cậu đều tăng lên rõ rệt, tọa độ nhỏ vốn nằm ở bên trái đã di chuyển đến trung tâm, thậm chí là thiên về bên phải trung tâm. Diêm Chính vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trước kết quả: “Em có phản ứng rất tốt với huấn luyện độ cao!”
Những chỉ số này của tất cả vận động viên đều tăng lên, vấn đề là ở tốc độ tăng. Trước đây Du Vũ vẫn cho rằng cái câu “Xuất phát điểm của em thấp nên không gian tiến bộ chắc chắn sẽ lớn hơn” là một câu nói đùa an ủi của Tô Liệu mà thôi, không ngờ khái niệm này lại triết lý như vậy.
Mấy vận động viên nhận được bảng dữ liệu trước và sau của mình, bắt đầu ngó quanh so sánh, thấy kết quả của Du Vũ cũng lấy làm lạ.
Du Vũ không khỏi cảm thấy kích động trong lòng, đột nhiên cảm thấy chuột rút, tim đập nhanh hay đau đầu vừa qua đều đáng giá. Cậu không nhịn được hỏi ý Diêm Chính: “Em có thể luyện tập như họ chưa ạ?”
Diêm Chính nghiêng đầu nhìn Tôn Hải Kiệt, dường như biết điều gì đó, ngoài mặt tỏ ra do dự: “Em luyện tập ở làn nào chẳng được.”
“Em thích bơi làn giữa, bên cạnh làn số 8 có bức tường, rất chật.” Du Vũ mím môi, “Em có thể đến làn bơi ấy không?”
Du Vũ cũng không biết tại sao mình phải lăn lộn trong cái làn bơi chật hẹp đó —— có lẽ vì đã kìm nén quá lâu. Tóm lại đây là vấn đề thể diện
Diêm Chính “ừ” một tiếng, nói vậy em đi hỏi anh Hải, anh Hải đồng ý thì hẵng về.
Tôn Hải Kiệt nghe thấy cũng chỉ ôn hòa cười cười, anh ta không trực tiếp tiếp lời, quay đầu trao đổi ánh mắt với Phan Nhất Nam, đối phương lập tức hiểu ý: “Được đó! Tôi chấp cậu 25m, chỉ cần cậu đừng để tôi đuổi kịp 1500m, vậy thì không thành vấn đề.”
Đám người nhất thời ồ lên ầm ĩ: “Òa —— Anh Nam hạ chiến thư!”
“Ha ha ha Nam ca này, đây không phải bắt nạt người khác sao?”
Phan Nhất Nam từng đại diện đội tuyển tỉnh tham gia Đại hội thể thao quốc gia trước khi tập trung vào hạng mục cự li dài, thậm chí từng giành huy chương vàng quốc gia nội dung 1500m cá nhân. Du Vũ nhìn cậu ta chằm chằm, khó tránh khỏi có chút lo lắng, nhưng cũng mở miệng đồng ý: “Được.”
Cả đám hô hào, kéo cả Trình Triết Phàm và mấy tuyển thủ không bơi cự li dài cũng muốn tham gia: “Mấy cậu muốn thi 1500m à? Đây thi với! Nào nào nào, vừa vặn đủ tám người.”
“Anh Hải cũng lên đi.”
“Không được.”
“Như vậy sao được, đến đến đến —— ”
“Mấy khi mới có mấy trận này, không thể thiếu hình phạt được.”
“Chuẩn chuẩn, ai về cuối thì sao?”
“Giặt đồ cho mọi người một tuần?”
Du Vũ nghĩ thầm, cũng tạm chấp nhận được.
Vương Thừa Thành không ngại lớn chuyện: “Hoặc acc game thuộc về em!”
Du Vũ: “…” Khủng bố như vậy sao.