Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Dạo này Nguyễn Du Du rất bận, ngoại trừ việc học phụ đạo môn Toán cùng tiếng Anh ra, cô còn phải khắc một tấm bùa sinh mệnh cho ông nội, hơn nữa cũng sắp đến ngày khai giảng, cô vẫn chưa quyết định xem mình nên ở ngoại trú hay ở trong ký túc xá.
Nguyễn Du Du chưa từng ở trong ký túc xá, cô lên mạng hỏi ý kiến mỗi người đều có cách nghĩ riêng, có người nói ở ngoại trú không tốt, không thể làm quen được với các bạn học, đó lý do vì sao nhiều người quyết định chọn ở trong ký túc xá, tuy nhiên trong quá trình sẽ rất dễ xảy ra xích mích, thời gian học tập ngủ nghỉ của mỗi người khác nhau rất dễ tạo ra bất động.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ cô vẫn không thể đưa ra quyết định, cô chạy đến xin ý kiến của Thẩm Mộc Bạch, “Thẩm tiên sinh, anh nghĩ ở ngoại trú tốt hơn hay ở ký túc xá tốt hơn?”
Thẩm Mộc Bạch giữ im lặng, anh đương nhiên muốn nói là ở nhà tốt nhất, nhưng anh biết điều mà cô mong đợi, anh hy vọng mọi sự quyết định của cô đều do cô làm chủ.
“Du Du, để anh phân tích cho em việc ở ngoại trú cùng ở với việc ở trong ký túc xá nhé.”
“Vâng.” Nguyễn Du Du ngồi trên sô pha, cặp mắt hạnh tròn xoe nghiêm túc nhìn Thẩm Mộc Bạch, trong tay còn cầm theo quyển sổ nhỏ, chuẩn bị ghi chép.
“Không cần phải nghiêm túc như vậy, anh sẽ nói sơ qua thôi.” Thẩm Mộc Bạch khẽ cười một tiếng, “Nếu ở trong ký túc xá… thường nhà trường sẽ phân 4 người ở chung một phòng, có giường có bàn phòng, có phòng tắm. Điểm tốt, em rút ngắn thời gian đến lớp, buổi sáng có thể được ngủ thêm một lúc. Điều lưu ý là, Du Du em phải học cách sống hòa đồng cùng bạn cùng phòng. Em phải chuẩn bị tâm lý và học cách kiên nhẫn mới có thể sống trong ký túc xá.”
Thẩm Mộc Bạch dừng lại, một lúc sau mới lên tiếng: “Còn việc ở ngoại trú, em ở trong nhà của mình, muốn tắm lúc nào thì tắm, muốn nghe nhạc xem phim thoải mái mà không sợ làm phiền đến anh, trong lúc ngủ không bị tiếng nói chuyện hoặc tiếng động đánh thức. Nhưng cũng có điểm bất tiện, mỗi ngày em phải dậy sớm hơn để đi đến trường. Tuy nhiên anh đã thêu lái xe riêng phụ trách việc đưa đón em đi học.”
Nguyễn Du Du nghiêng đầu, biểu cảm có chút buồn bã, sau khi nghe Thẩm Mộc Bạch phân tích, cô vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
“Còn có vấn đề học thêm nữa.” Ngón tay thon dài của Thẩm Mộc Bạch để lên tay vịn của ghế sofa, “Nếu em quyết định ở trong ký túc xá, em không có thời gian đi học thêm. Du Du, anh khuyên em nên bổ sung kiến thức sẽ tốt hơn, để lúc đi học có thể theo kịp các bạn học?”
Đây cũng là điều khiến cho Nguyễn Du Du lo lắng nhất, không có Thẩm Mộc Bạch ở bên chỉ dạy, cô không nghe hiểu lý thuyết môn toán, với lại, trên đại học không chỉ có môn Toán và Tiếng anh, nhất là năm nhất còn phải học rất nhiều môn cơ sở.
Mấy ngày nay Nguyễn Du Du vẫn còn phân vân do dự, nhờ câu nói ông nội cô đã đưa ra quyết định: “Du Du, nếu cháu ở lại trong ký túc xá, vậy trong nhà chỉ còn mình Mộc Bạch thôi sao?”
Nguyễn Du Du hồi tưởng lại, từ khi cô cân nhắc việc dọn đến ký túc xá ở, Thẩm Mộc Bạch có gì không ổn lắm. Từ trước đến này, anh không bao giờ lộ cảm xúc ra ngoài, cặp mắt đen nháy tĩnh lặng như nước hồ mùa đông, nhưng cô lại cảm nhận tâm trạng anh đang buồn bực.
“Ông nội, vậy con quyết định không ở ký túc nữa,” Chỉ trong chớp mắt Nguyễn Du Du đã đưa ra quyết định, “Con lên lầu báo cho Tiểu Bạch một tiếng.”
Nguyễn Du Du đi lên lầu hai, mở cửa phòng ra: “Tiểu Bạch, em đã đưa ra quyết định —— “
Đập vào mắt cô là lồng ngực sáng bóng, vòng eo rắn chắc của một người đàn ông đang thay áo.
“Á… ——” Nguyễn Du Du hoảng sợ hét lên một tiếng, vội che hai mắt lại.
Thẩm Mộc Bạch ngẩng đầu lên nhìn, tay của cô nhóc đang che mắt lại, nhưng giữa ngón giữa và ngón đeo nhẫn vẫn để lộ một khe hở.
Anh thấp giọng cười một tiếng, không có vạch trần việc cô nhóc đang nhìn lén, làm bộ như không có chuyện, vẫn tiếp tục cài cúc áo, đến phần bụng cố ý làm chậm lại.
“Du Du đã đưa quyết định chuyện gì?” Thẩm Mộc Bạch hỏi.
Nguyễn Du Du từ từ thả tay xuống, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào vòng eo của anh, lần trước cô đã chạm thử, vòng eo rắn chắc, nhưng lần này được nhìn trực tiếp, cảm giác phấn khích hơn rất nhiều.
“Khụ khụ.” Thẩm Mộc Bạch ho nhẹ một tiếng.
“Ồ.” Nguyễn Du Du lấy lại tinh thần, ánh mắt đảo qua một vòng, hết nhìn bức tường lại nhìn xuống đất nhìn ghế sofa, chỉ là cô không dám nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Mộc Bạch, “Em… em đã quyết định, em quyết định ở ngoại trú. Nhưng em cảm thấy việc thuê lái xe riêng quá lãng phí, trường học cách nhà khá gần, em nghĩ mình bắt xe buýt đến trường cũng được.”
Cắp mắt đen nháy của Thẩm Mộc Bạch hiện lên ý cưới, “Không hề lãng phí, anh chọn được lái xe, người này rất tin cậy, võ thuật cũng không tệ, có thể bảo vệ được em.”
“Vệ sĩ sao?” Nguyễn Du Du ngửa cổ, nhìn Thẩm Mộc Bằng bằng ánh mắt kỳ quái, “Em không cần vệ sĩ đâu.”
Thẩm Mộc Bạch đi đến bên cạnh Nguyễn Du Du, cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô: “Du Du dù gì cũng là phu nhân của tập đoàn Dược Hoa, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, khuôn mặt của Nguyễn Du Du dần đỏ ửng lên, nhịp tim đập ngày càng nhanh, “Ồ, được rồi.”
…
Trước ngày khai giảng, Nguyễn Du Du có hơi phấn khích, cô kiểm tra lại xem mình có quên cái gì không, nên ngủ có hơi trễ.
Cô cố tình đặt đồng hồ báo thức, dậy từ sớm, đánh răng rửa mặt xong, ăn sáng xong, liền cùng Thẩm Mộc Bạch đi xuống dưới lầu.
Thực ra Thẩm Mộc Bạch định dẫn Nguyễn Du Du đi đến trường học, dù gì hôm nay cũng nhận sinh viên đến nhập học, nên có rất nhiều thủ tục cần phải làm, ai ngờ lại bị cô nhóc từ chối, nên đành phải để tài xế đưa cô đến trường.
Tài xế là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, chất phác cường tráng, để đầu đinh, mặc áo sơ mi cộc tay, để lộ khối cơ bắp cuồn cuộn, nhìn có vẻ cường tráng và khỏe mạnh.
“Du Du, đây là Ngụy Vĩnh, về sau anh ấy làm tài xế riêng của em, phụ trách việc đưa đón em đi học. Nếu em muốn đi dạo phố, cứ gọi cho Ngụy Vĩnh anh ấy lái xe đưa em đi.”
Nguyễn Du Du gật đầu, “Chào anh Ngụy”
“Xin chào phu nhân.” Ngụy vĩnh cung kính chào.
Nguyễn Du Du gãi đầu, “Anh Ngụy, anh cứ gọi em Du Du là được”
Ngụy Vĩnh quay sang nhìn Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Mộc Bạch gật đầu, “Cứ gọi cô ấy là Du Du thôi, nếu có chuyện gì xảy ra nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
…
Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, nên trước cổng đại học Yến thành có rất nhiều xe đậu, dù sao cô cũng không ở trong ký túc xá, nên cô không thèm theo hành lý, chỉ mang theo balo, cô dễ dàng bước vào trường.
Sinh viên mới năm nhất hầu như ai cũng mang theo một đống hành lý, bên cạnh còn có người lớn đi cùng, nhìn Nguyễn Du Du không hề giống một tân sinh viên.
Ở cổng trường có dán một tấm bản đồ, Nguyễn Du Du dùng điện thoại chụp lại, cô tìm xem chỗ báo danh ở đâu, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói, “Tân sinh viên?”
Anh ấy mặc áo sơ mi màu xanh nước biển, nhưng mặc lên người anh ấy giống như một bộ áo choàng, tóc màu đen, cặp mắt hoa đào, nụ cười thân thiện dễ gần, sở hữu dáng người cao giáo.
“Chào anh.” Nguyễn Du Du lịch sự hỏi: “Cho mình hỏi, anh có biết chỗ báo danh ở đâu không?”
Nam sinh chỉ về hướng kia, “Ở đằng kia kìa, nhưng thủ tục nhập học tương đối phức tạp, vừa phải học phí còn phải đi làm thẻ sinh viên, nhận phiếu ăn, tại sao em không mang theo hành lý, em định thuê trọ bên ngoài hay là tý nữa hành lý mới đưa đến?”
Nguyễn Du Du gật đầu, “Em thuê trọ bên ngoài.”
“Nếu thuê trọ bên ngoài thủ tục đơn giản hơn, không cần phải đến đăng ký nhận phòng túc xá, đi thôi, tôi dẫn em đi làm thủ tục.”
Nam sinh xoay người rời đi, Nguyễn Du Du vội vàng đuổi theo, “Đàn anh, không cần làm phiền đến anh, em có tự làm thủ tục được.”
“Làm phiền cái gì chứ?” Nam sinh chỉ áo sơ mi đang mặc, “Nhìn thấy không, những người mặc áo này đều là sinh viên tình nguyên, chuyên phụ trách hướng dẫn tân sinh viên, đây chính là công việc hôm nay của tôi, không thể nói là làm phiền được.”
Nguyễn Du Du nhìn sang bên cạnh có rất nhiều người mặc chiếc áo giống như vậy, đang chào hỏi tân sinh viên. Cô cũng không khách khí nữa, đi theo nam sinh kia, “Cảm ơn học trưởng.”
Vị đàn anh này nói rất nhiều, vừa đi vừa giới thiệu trường học cho cô. Đại học Yến Thành rất lớn, có khu dạy học, khu kí túc, sân vận động, Nguyễn Du Du cảm thấy hứng thú nhất với canteen.
“Nghe nói trường học của mình có đến tận bảy cái canteen, là thật sao?” Nguyễn Du Du lên mạng thử tìm kiếm đại học Yến Thành, khi biết điều này cô rất háo hức, không biết đồ ăn ở đây liệu có ngon không.
“Canteen?” Cặp mắt hoa đào bật cười, “Họ bảo có 7 cái canteen cũng không sai, nhưng thực ra, chỉ có 4 cái canteen nằm ở phía Đông, Nam, Tây, Bắc thôi. Vì đó nhà ăn tập thể, nên hương vị rất tầm thường. Ngoài ra còn có 3 quán ăn khác, có thể tự do lựa chọn món ăn, giá cả so với canteen sẽ đắt hơn, nhưng đồ ăn ở đó rất ngon.”
Nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Nguyễn Du Du, cặp mắt hoa đào lại càng thêm hào hứng giới thiệu từng món ăn ngon ở trong các quán ăn, “Có một khu phố chuyên bán đồ ăn gần cổng trường ở phía Nam, ở đó có rất nhiều đồ ăn vặt như bánh bao hấp, mì gạo, bánh tráng… Hương vị cũng không tệ, nếu có cơ hội để tôi dẫn em đi ăn.”
Nói chuyện một hồi, cuối cùng cũng đến báo danh, anh chàng kia giúp Nguyễn Du Du đóng học phí, làm thẻ sinh viên và phiếu ăn, hỏi: “Em đã ăn sáng chưa?”
Nguyễn Du Du gật đầu, “Em ăn rồi.”
Thấy cô có vẻ quan tâm đến canteen, nên anh chàng này nghĩ cô chưa ăn sáng nên đang đói bụng, vốn định dẫn cô đi ăn sáng, “Nếu là buổi sáng dậy muộn chưa kịp ăn sáng, có thể đến canteen ăn tạm thứ gì đó, cả 7 canteen cung cấp đồ ăn sáng đến tận 9h”
Làm xong thủ tục, cặp mắt đào hoa dẫn Du Du đi đến hội trường, “Hôm nay chắc chắn là không tiết học, sau khi kết thúc buổi lễ, sẽ đi về lớp học, giới thiệu làm quen, phát sách giáo khoa nhận thời khóa biểu, thời gian địa điểm học nghĩa vụ quân sự, xong là về.”
Nguyễn Du Du cảm kích, “Cảm ơn đàn anh.”
“Em vào đi.” Cặp mắt đào hoa bật cười, chỉ về hội trường phía trước.
Nguyễn Du Du vẫy tay chào, bước vào trong hội trường.
Cặp mắt đào hoa đứng đó nhìn cô đi khuất, có một bàn tay đặt lên vai của anh ấy, “Này, Mộc Dương, cậu cướp áo của đàn em chỉ vì muốn giúp đỡ cô ấy làm thủ tục nhập học, cô ấy là bạn gái của cậu à?”
“Không phải.”
“Cậu có quen cô ấy, và đang định theo đuổi cô ấy?”
“Không theo đuổi.”
“Ai dô, đàn em vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như vậy, cậu không theo đuổi vậy để tôi theo đuổi. Tôi thấy cô ấy còn xinh hơn cả Chu Dung Dung, tôi đoán năm nay ngôi vị hoa hậu giảng đường sẽ đổi chủ.”
Thẩm Mộc Dương nhìn Nguyễn Du Du đang trèo lên từng bậc cầu thang, cô mặc áo phông màu trắng, quần yếm denim, đeo balo trên vai, búi tóc, nhìn dáng vẻ dễ thương giống hệt mấy cô bé trường mẫu giáo.
“Cậu cũng không được phép theo đuổi, cho dù là ai cũng không được phép ý đồ với cô ấy, cô ấy là hoa đã có chủ.”