Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Từ chỗ ông lão trở về căn hộ, Thẩm Mộc Bạch có thể cảm nhận được cô nhóc đang không vui, mặc dù cô không nói gì cả, nhưng bầu không khí giữa hai người trở nên vi diệu.
Thẩm Mộc Bạch có hơi bất đắc dĩ, anh không muốn để cô ngày càng lún sâu, lại phát hiện mình không kiên định như tưởng tượng, nếu cô nhóc tiến thêm một lần nữa, có lẽ anh không thể khống chế bản thân.
Bây giờ đang là thời điểm cuối năm, công việc của công ty tương đối nhiều, ban ngày anh thường ở công ty..
Nếu là trước kia, Nguyễn Du Du sẽ đi đến công ty cùng anh, nhưng vừa mới bị từ chối, nên hai ngày nay cô đều trốn tránh anh, thậm chí ăn xong bữa tối cô cũng không đi đến thư phòng của anh, chỉ trốn ở trong phòng ngủ của mình.
Mấy ngày sau, Nguyễn Du Du vẫn không kể chuyện “quyến rũ thất bại”.
Cô ngồi ở trên ghế sofa, đằng sau đặt cái gối làm điểm tựa, trong ngực ôm một cái gối, tay phải cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhưng màn hình vẫn tối đen, tay trái đặt lên chỗ tay vịn ghế sofa.
Anh ấy đang nghĩ gì vậy?
Có phải anh ấy không thích mình?
Hay là anh ấy đã có người phụ nữ khác?
Một lúc sau. tay phải của cô đã mỏi, Nguyễn Du Du phục hồi lại tinh thần, buồn bực ôm đầu, hét lên: “Ahhhhhhhh——” hai cái chân đạp loạn xạ trên ghế sofa, khiến đôi bít tất bị tung ra.
Cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vốn định tự thưởng cho mình kỳ nghỉ đông vui vẻ, cuối cùng trong đầu tràn ngập hình ảnh của Thẩm Mộc Bạch!
Cô xem đồng hồ, đã gần đến giờ ăn trưa, Nguyễn Du Du bò dậy, cô đang định gọi món ăn, do dự một lúc rồi đặt điện thoại xuống. Đã lâu rồi cô không đến hội sở ăn cơm, cô muốn đi ra ngoài ăn trưa, vừa có thể đi ra ngoài giải sầu.
Cô gọi điện thoại cho Ngụy Vĩnh, đứng dậy chuẩn bị đi, vì không mang theo balo, cô nhét điện thoại và ví tiền vào trong túi áo, khóa cửa lại và đi xuống lầu.
Bây giờ không phải là thời điểm cao điểm, nên trên đường đi đến hội sở không bị kẹt xe.
Xe của cô đi thẳng đến hội sở, hội sở này chưa từng tiếp đón những vị khác khách, chỉ có nhóm 4 người bọn họ cùng cô được phép đi vào, chẳng qua là trong phòng bao giờ không có ai, cho dù là Thẩm Mộc Bạch hay là Tống Cẩm Minh, Ngô Trung Trạch, công việc của họ rất bận rộn. Chưa kể đến việc Triệu Húc Phong vừa mới bình phục, đang dần làm quen lại với việc tiếp quản công ty của gia đình.
Nguyễn Du Du gọi rất nhiều đồ ăn, ngoại trừ món gà cay yêu thích ra, cô còn gọi thêm món bánh crepe, nhìn bảng tên của hội sở, cô suy nghĩ một lúc, quyết định gọi thêm một chai rượu Louie XIII, đây là chai rượu yêu thích của Triệu Húc Phong nhất, nhưng cô vẫn không thể hiểu được mỹ vị của nó.
Tuy nhiên, khi đang buồn, từ trong tiềm thức mỗi người sẽ lựa chọn trốn tránh nỗi đau. Nguyễn Du Du nghĩ nếu cô uống rượu say, sẽ không còn nghĩ đến Thẩm Mộc Bạch nữa.
Bồi bàn để thức ăn và rượu lên bàn, lúc rời đi đóng cửa phòng bao lại, chạy ra báo với quản lý, quản lý có hơi do dự, nhưng vẫn gửi tin nhắn cho Triệu Húc Phong, người khác không biết, nhưng ông ấy thì biết rõ, cô gái trong phòng bao chính là ân nhân của Thẩm gia, một người từ trước đến nay không uống rượu đột nhiên gọi một bình Louie XIII, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không an tâm.
Nguyễn Du Du uống hết một cốc rượu, cô cảm thấy mình đã say, nhưng vẫn không thể nào cảm nhận được mỹ vị của rượu Louie XIII, cũng không thể quên được Thẩm Mộc Bạch.
Cô khẽ nhíu mày, buồn bực nhìn chai rượu, không biết uống thứ này hay việc nhớ Thẩm Mộc Bạch, rốt cuộc thứ nào khiến cô khó chịu hơn?
Đang do dự không biết có nên uống tiếp không, cửa phòng bao mở ra,Tống Cẩm Minh tiến vào.
“Tại sao em/anh lại ở đây?” Hai người đồng thanh hỏi.
Tống Cẩm Minh khẽ bật cười, ngón tay khẽ đẩy nhẹ chiếc kính gọng vàng, “Anh nghe theo mệnh lệnh của mẹ, đi xem mắt, thấy thời gian vẫn còn sớm, nên muốn đi đến xem có ai ở đây không.”
“Em, đã lâu rồi em không ăn món bánh crepe ở đây, nên muốn đi đến đây thưởng thức.” Nguyễn Du Du giải thích.
Tống Cẩm Minh liếc nhìn chai rượu Louie XIII trên bàn, cặp mắt đằng sau lớp kính khẽ nheo lại, anh đi đến ngồi đối diện với Nguyễn Du Du, bình tĩnh quan sát nét mặt của cô, bật cười hỏi: “Du Du tại sao em lại muốn uống rượu?”
Khuôn mặt của cô nhóc đỏ ửng lên, cặp mắt hạnh lười biếng khẽ nhắm lại, chắc chắn cô nhóc đã uống say.
Nguyễn Du Du vẫn còn đang lâng lâng đột nhiên bừng tỉnh trong nháy mắt, cô vẫn còn nhớ, Tống Cẩm Minh chính là nam chính trong truyện, mà cô chỉ là một nữ phụ đáng thương thầm thích nam chính. Cô cảnh giác nhìn Tống Cẩm Minh, cô không muốn mình sẽ làm theo giống như những gì trong sách miêu tả, cô nhất định không thể trêu chọc anh ta, cho dù say rượu cũng không được!
Tống Cẩm Minh cố nhịn cười nhìn cô, anh ta cũng không biết mình làm ra chuyện gì khiến cô tức giận, lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô nhóc hình như có hơi chán ghét anh ta. Cô đối xử với Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong rất tốt, dù là ai cô cũng đều đối xử hòa đồng thân thiết, chỉ duy nhất đề phòng anh ta.
“Du Du, anh có thể hỏi em một vài chuyện được không?” Tống Cẩm Minh rót cho mình một ly rượu, dựa lưng vào ghế sofa, bàn tay trắng nõn cầm ly rượu lên.
Thái độ của anh rất chân thành, Nguyễn Du Du gật đầu nói, “Anh hỏi đi.”
“Chúng ta đã từng gặp nhau trước khi anh trở về nước sao?” Giọng nói của Tổng Cẩm Minh rất dịu dàng.
Nguyễn Du Du phản ứng cô hơi chậm, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, khẽ lắc đầu nói, “Không.”
Tống Cẩm Minh nhấp một ngụm rượu, dịu dàng nói: “Không biết liệu có phải do ảo giác của anh không, anh cảm thấy Du Du đối xử với anh không giống với những người khác. Em đối xử với Triệu Húc Phong rất tốt, nhưng lại đối xử với anh…. Du Du, hình như em hơi có thành kiến với anh thì phải?”
“Làm sao có thể giống nhau được?” Nguyễn Du Du ngồi thẳng lưng lên, vẻ mặt căng thẳng, nghiêm túc trả lời: “Triệu Húc Phong là bạn của anh Thẩm, nhưng, anh chưa chắc đã phải, nhỡ sau này anh làm hại anh Thẩm thì sao?”
Tống Cẩm Minh ngạc nhiên, đem hai chân đang vắt chéo lên nhau thả xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước hỏi: “Tại sao em lại nói anh làm hại anh Thẩm, là ai đã nói với em như vậy?”
“Không ai nói cho em biết cả.” Nguyễn Du Du buồn bã cúi đầu xuống, “Em cũng không biết, sau này anh Thẩm sẽ gặp sự cố ngoài ý muốn, nhưng em không biết ai là người đã làm hại anh ấy.”
Tống Cẩm Minh cuối cùng cũng hiểu.
Cô nhóc này có thể vẽ bùa trị khỏi bệnh của Triệu Húc Phong, đương nhiên cũng sẽ sở hữu một vài khả năng khác, ví dụ như xem bói, hoặc bốc quẻ, có thể quẻ của cô bói được trong tương lai Thẩm Mộc Bạch sẽ gặp nguy hiểm.
Không biết vì sao cô nhóc lại liên hệ sự cố đó với anh ta, nhưng đây chắc chắn nguyên nhân khiến cô đề phòng anh ta.
“Hầy ——” Tống Cẩm Minh xoa hai huyệt thái người, anh ta hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối, hai bàn tay nắm chặt lại, tập trung nhìn Nguyễn Du Du: “Du Du, em có biết vì sao mọi người gọi Thẩm Mộc Bạch là ‘anh Thẩm’ không, mà không phải là anh?”
Nguyễn Du Du nhìn Tổng Cẩm Minh bằng ánh mắt trìu mềm và quan tâm, “Anh đúng là đồ ngốc, đương nhiên là bởi vì anh không phải họ Thẩm, làm sao mọi người có thể gọi anh là ‘anh Thẩm’, muốn gọi thì cũng phải gọi là anh Tống!”
Tống Cẩm Minh bật cười, hỏi lại cô: “Du Du, em có biết vì sao bọn anh đều gọi Thẩm Mộc Bạch là ‘anh không’, mà không phải anh Triệu, anh Ngô hay anh Tống?”
“Ừm…” Hàng lông mi của Nguyễn Du Du khẽ chớp, vỗ tay, phấn khích nói: “Em biết đáp án của câu hỏi này, em chọn C nhé, bởi vì anh Thẩm lớn tuổi nhất!”
Tống Cẩm Minh: “…” Cô chắc chắn đã say rượu lắm nên mới có thể ngốc nghếch mà lôi chuyện thi học kỳ vào đây.
Mặc dù đối phương không được tỉnh táo lắm nhưng Tống Cẩm Minh vẫn nghiêm túc giải thích: “Mấy người bọn anh bằng tuổi nhau, là bạn bè chơi với nhau từ ai. Nếu có ai trong số đó lớn tuổi hơn, hồi bé chắc chắn không thể chơi được với nhau.”
“Hả? Chọn sai rồi sao? Không biết có bị trừ điểm không? Vậy câu trả lời chính xác là gì?” Nguyễn Du Du vừa lo lắng vừa tò mò.
Tống Cẩm Minh lại rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm, từ tốn nói: “Câu trả lời chính xác là: Bởi vì anh Thẩm là người gan dạ nhất trong số chúng tôi, anh luôn im lặng chăm sóc bảo vệ chúng tôi. Em có biết lý do vì sao anh Thẩm lại thành lập Dược Hoa không?”
“Biết chứ! Câu hỏi này em biết! Chọn đáp án C, bởi vì muốn kiếm tiền nên thành lập Dược Hoa.” Nguyễn Du Du phấn khích khóe mắt cong cong, “Anh Thẩm đã từng nói, anh ấy giàu hơn những gì em nghĩ rất nhiều, cho nên em không cần phải ăn mì gói tiết kiệm cho anh ấy. Anh Thẩm nói rằng không cần thiết, cứ ăn thỏa mái! Dù ăn bao nhiêu anh ấy vẫn còn tiền trả cho em!”
Tống Cẩm Minh nở nụ cười, nếu không phải anh ta biết Nguyễn Du Du thi được hạng nhất, anh ta còn hoài nghi liệu có phải cô khoanh tất cả các đáp án đều C hết.
“Không phải.” Anh ta bật cười nói: “Bởi vì anh Thẩm đã đoán được từ trước, quan hệ của anh ấy và Thẩm Mộc Dương rất tốt, không muốn vì chuyện chia tài sản mà trở mặt nhau, không phải nguyên nhân là do Thẩm Mộc Dương, mẹ của cậu ta quá cố chất. Khi Thẩm Mộc Dương muốn thân thiết với anh ấy, Đường Bụi Phương nhất quyết không chịu. Thẩm Mộc Dương bị kẹt ở giữa sẽ rất khó xử..”
“Nhưng chuyện này đâu có liên quan gì đến Dược Hoa?” Nguyễn Du Du giống như một học sinh tiểu học, giơ tay lên, phát biểu.
Ánh mắt của Tống Cẩm Minh để lộ sự khâm phục: “Anh Thẩm đã nói, là anh trai nên không cần phải tranh đấu, toàn bộ gia tài đều để lại em trai, anh ấy sẽ tự minh thành lập một đế chế riêng.”
Hồi trước, ba người bọn họ không tán thành hành động này của Thẩm Mộc Bạch, sản nghiệp của Thẩm thị lớn như vậy, không thể hào phóng giao cho người khác được, nếu bốn người bọn họ liên thủ lại, hoàn toàn có thể ép Thẩm Vĩnh Hưng giao Thẩm thị cho Thẩm Mộc Bạch, đến lúc đó muốn chia cho Thẩm Mộc Dương bao nhiêu thì phải phụ thuộc vào quyết định của Thẩm Mộc Bạch.
Thế nhưng, không ai ngờ rằng, hiện tại Dược Hoa đã sớm vượt mặt Thẩm thị?
“Ồ ~ em hiểu rồi, anh Thẩm vừa là người tốt bụng lại còn thông minh, nên các anh mới tôn anh ấy làm anh cả.” Nguyễn Du Du cảm thấy kết luận của mình rất chính xác, đắc ý nâng cằm nhỏ.
” Đúng, chính là như vậy, Du Du, em có biết không, mấy người bọn anh tuyệt đối không bao giờ phản bội anh Thẩm, càng không thể làm hại anh ấy.” Tống Cẩm Minh bật cười nói: “Anh Thẩm không chỉ bảo vệ Thẩm Mộc Dương, anh ấy còn bảo vệ tất cả bọn anh, từ khi xây dựng Dược Hoa thành công, anh Thẩm đã đừng nói, cho dù việc điều trị của Triệu Húc Phong có tốn bao nhiêu tiền, nếu Triệu gia cần giúp đỡ, anh ấy hỗ trợ.”
Anh nhấp một ngụm rượu, “Bao gồm cả anh, nếu như không có anh Thẩm, có khả năng hồi còn trẻ anh đã đi theo con đường…”
“Con đường gì?” Nguyễn Du Du tò mò hỏi.
“Ừ, tên tội phạm biến thái sở hữu IQ cao ngất ngưởng.” Hồi còn nhỏ, vì sự quản lý nghiêm khắc chuyên chế bố mẹ, anh ta cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ đen tối, bây giờ khi nhớ lại, chính anh ta còn cảm thấy hoảng sợ.
“Hứ ——” bên tai truyền đến một tiếng giễu cợt, Triệu Húc Phong ngồi xuống bên cạnh Tống Cẩm Minh, “Tên tội phạm sở hữu trí IQ cao ngất ngưởng, cho hỏi IQ của cậu bao nhiêu?”
Nguyễn Du Du lúc này mới phát hiện Triệu Húc Phong không biết lúc nào đã tiến vào, cô khẽ gãi đầu, “Ủa, anh đi vào lúc nào vậy.”
Triệu Húc Phong tự rót cho mình ly rượu, uống một hơi cạn sạch, “Du Du, tại sao em lại uống rượu?”
Nguyễn Du Du thở dài, “Bởi vì khi uống rượu say sẽ quên đi chuyện phiền não.”
Triệu Húc Phong cùng Tống Cẩm Minh quay sang nhìn nhau, “Du Du em có chuyện gì buồn, kể cho bọn anh nghe được không, ba tên ngốc chúng ta cộng lại cũng có thể thông minh bằng Gia Cát Lượng đấy, có lẽ bọn anh sẽ giúp em nghĩ ra được phương thức giải quyết?”
“Ừ…” Nguyễn Du Du chần chừ do dự một lúc, cho dù trong lòng cô có hơi bối rối, cũng biết không thể kể chuyện này cho người khác nghe, khẽ lắc đầu nói, “Em, em không thể nói ra.”
Triệu Húc Phong cùng Tống Cẩm Minh lại quay sang nhìn nhau, không thể tâm sự cùng người khác, đây chắc chắn chuyện lớn?
Nguyễn Du Du trầm tư suy nghĩ, “Liệu hai người có chịu kết hôn với người mình không yêu không?”
Triệu Húc Phong trả lời rất dứt khoát, “Chắc chắn là không rồi.”
Tống Cẩm Minh trầm tư suy nghĩ, “Không chắc, nếu ở trong tình trạng bất đắc dĩ, anh có thể chấp nhận.”
Có một suy nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu Nguyễn Du Du, có liên quan đến Tống Cẩm Minh cùng Chu Dung Dung, cô lắc đầu, đuổi khuôn mặt đáng ghét đó ra ngọt, cô đột nhiên nhớ ra, Chu Dung Dung từng là vợ chưa cưới của Thẩm Mộc Bạch.
Nguyễn Du Du cầm ly rượu lên, uống một ngụm lớn.
Triệu Húc Phong cùng Tống Cẩm Minh không kịp ngăn lại, trơ mắt nhìn cô uống hết cốc rượu, hai người đều cảm thấy bất đắc dĩ, khi cô hỏi đến vấn đề hôn nhân, chắc chắn chuyện phiền não kia có liên quan đến Thẩm Mộc Bạch, chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ cũng không tiện xen vào.
Nhìn thấy khuôn mặt của cô dần đỏ ửng lên, cặp mắt hạnh từ từ khép lại. Tống Cẩm Minh quay sang bàn luận với Triệu Húc Phong, “Chúng ta phải ngồi ở đây trông chừng cô ấy, chờ đến khi cô ấy đi về nhà.”
Triệu Húc Phong gật đầu nói, “Cứ để tôi trông cô ấy cho, nếu cậu bận việc gì thì cứ đi trước đi.”
Tống Cẩm Minh xem đồng hồ, “Tôi có hẹn với một người, ở dưới lầu một. Sau khi giải quyết xong tôi sẽ đi lên đây, nếu bên này xảy ra việc gì thì gọi điện cho cho tôi, hoặc ra hành lang gọi tôi cũng được.”
Triệu Húc Phong khẽ ừ một tiếng, “Sau khi ra khỏi đây, cậu nhớ gọi điện thoại báo anh Thẩm.”
Tống Cẩm Minh: “Ừ, tôi biết rồi.”
…
Thẩm Mộc Bạch nhanh chóng đi đến, vừa nhận được điện thoại của Tống Cẩm Minh thì anh đã leo lên xe.
Bước vào phòng bao, anh thấy Nguyễn Du Du đang nằm ngủ trên sofa, trên người còn đắp áo khoác lông của cô, áo khoác Triệu Húc Phòng phủ được dưới chân.
Triệu Húc Phong ngồi bên cạnh, mở laptop ra làm việc, vừa nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch, vội vàng đứng dậy nói: “Thẩm ca, Du Du uống say rồi.”
Thẩm Mộc Bạch khẽ ừ một tiếng, ngồi bên cạnh Nguyễn Du Du, tay của anh chạm lên khuôn mặt nhỏ của cô
Cô ngủ rất say, khuôn mặt có hơi nóng, khi chạm vào ngón tay của anh, như thể tìm kiếm được chút hơi hơi mát, khuôn mặt cô tiến lại gần, cọ vào anh của anh.
Triệu Húc Phong lo lắng hỏi: “Anh Thẩm, anh với Du Du…”
“Không có việc gì đâu.” Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng đỡ Nguyễn Du Du ngồi dậy, không dám đánh thức cô, anh luồn tay cô vào trong áo khoác, cài khuy áo giúp cô.
Nguyễn Du Du hai tay bị giữ chặt, cô khó chịu khẽ hừ một tiếng.
Thẩm Mộc Bạch bế cô dậy, nhìn thử xung quanh, Triệu Húc Phong vội vàng nói: “Cô ấy không đem theo balo, chắc điện thoại để trong túi, không có bị rơi đồ.”
Thẩm Mộc Bạch gật đầu, ôm Nguyễn Du Du rời đi, Triệu Húc Phong tiến lên phía trước mở cửa phòng bao ra, lặng lẽ đi theo hai người đến bãi đậu xe, lấy chiều khóa xe từ trong túi áo khoác của Thẩm Mộc Bạch, mở cửa xe.
Ngụy Vĩnh cũng ngồi chờ ở dưới lầu, lúc này vội vàng đi đến hỏi, “Du Du vẫn ổn chứ?” Nơi này là hội sở của Triệu gia và là nơi nay rất an toàn, cho nên dù ngồi dưới đây chờ một lúc lâu, ông ấy thấy dấu chấm đỏ trên điện thoại không di chuyển, cũng không định đi lên đó xem.
“Không sao đâu.” Triệu Húc Phong vẫy tay nói, “Ở đây rất an toàn, cô ấy chỉ đang ngủ thôi.”
Thẩm Mộc Bạch đặt Nguyễn Du Du lên chiếc ghế phía sau, kê cái gối nhỏ cho cô và đặt cô nằm xuống, cởi áo khoác cô ra và dùng nó làm chăn, quay lại nói chuyện với Triệu Húc Phong nói với Ngụy Vĩnh: “Hai người mau quay trở về đi, để tôi đưa cô ấy về nhà.”
Triệu Húc Phong khẽ ừ một tiếng, lại nhớ ra chuyện gì đó, “Anh Thẩm, Du Du không chịu uống canh giải rượu, cô chê không ngon nên nhất quyết không chịu uống, tôi thấy cô uống quá say, nên cũng không muốn ép cô ấy.”
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Thẩm Mộc Bạch vung vung tay, tiến vào xe đem hơi ấm mở tối đa, long đông Yến thành nhiệt độ không khí đặc biệt thấp, tiểu cô nương vốn là sợ lạnh, say rượu ngủ thiếp đi lại rất dễ dàng cảm lạnh.
“Ừ, biết rồi.” Thẩm Mộc Bạch vẫy tay, bước vào trong xe điều chỉnh máy sưởi lên mức tối đa, mùa đông ở Yến Thành rất lạnh, cô nhóc này rất sợ lạnh, lại còn say rượu nên rất dễ bị cảm.
Nguyễn Du Du ngủ suốt dọc đường, khi cô tỉnh dậy thấy Thẩm Mộc Bạch bế cô từ trong xe ra, cô nằm trong anh, ngơ ngác ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh.
Nguyễn Du Du mơ mơ màng màng, còn tưởng đây là ảo giác, liệu cô có bị ảo giác làm cho mê muội không?
Cô nhìn bờ môi mỏng, người xưa thường nói những người như vậy thường bạc tình bạc nghĩa.
Rốt cuộc anh có yêu cô không?
Nếu không tại sao anh không chịu chạm vào cô?
Thẩm Mộc Bạch nhận ra ánh mắt của cô, cúi đầu xuống, cô nhóc sững sờ nhìn anh, ánh mắt buồn bã, từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
“Du Du!” Thẩm Mộc Bạch hoảng sở, anh mới chỉ nhìn thấy Nguyễn Du Du khóc đúng một lần, lúc đó anh tự làm mình bị thương cô đưa cho anh một lá bùa trị thương. Cô nhóc nhìn bề ngoài có vẻ yếu đuối nhưng cô thực sự là người rất mạnh mẽ, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc và bây giờ là lần thứ hai.
“Du Du, em cảm thấy khó chịu ở đâu?” Có một ông cụ đứng trong thang máy, nhưng bây giờ Thẩm Mộc Bạch không quan tâm đến mấy thứ khác, lo lắng hỏi: “Em có đau ở đâu hay không? Hay là đau bụng?”
“Đau quá.” Nguyễn Du Du ủy khuất bĩu môi, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, cô đặt tay lên ngực, buồn bã nói: “Nơi này rất đau.”
Thẩm Mộc Bạch sững người lại, trái tim giống như đã bị ai bóp nát, truyền đến cảm giác đau đớn.
Ông lão tốt bụng đề nghị: “Có phải cô bé bị mắc bệnh tim đúng không, để ông giúp hai đứa gọi xe cứu thương? Trong nhà có thuốc trợ tim không, mau lấy ra cho cô nhóc uống!”
Thẩm Mộc Bạch lung tung trả lời, bế Nguyễn Du Du ra khỏi thang máy, quét vân tay, không thèm cởi giày, dịu dàng đặt Nguyễn Du Du xuống ghế sofa. Truyện Mỹ Thực
Nguyễn Du Du lôi kéo ống tay áo của anh không chịu thả ra, đôi mắt ửng đỏ như quả đào mọng nước, chóp mũi hơi đỏ, từng giọt nước mắt rơi xuống, nhìn Thẩm Mộc Bạch hỏi, “Tiểu Bạch, có phải anh muốn ly hôn với em… đúng không?”
Thẩm Mộc Bạch ngồi xổm xổm bên ghế sô pha, lấy tay lau nước mặt trên khuôn mặt của cô, “Nói bậy bạ gì đó! Ai nói anh muốn ly hôn với em?!”
“Anh đừng có dỗ em.” Nguyễn Du Du đau lòng, từng giọt nước mắt rơi xuống, hàng mi dài trở nên ướt đẫm, buồn bã nói, “Em biết, anh kết hôn với em bởi vì sức khỏe của ông nội không được tốt, không muốn để ông nội ra đi trong sự tiếc nuối. Bây giờ ông nội đã khỏe lại, anh không cần em nữa, em…ừ… em hiểu nên… lặng lẽ… rời đi”
Cô vừa khóc vừa nói, thi thoảng còn nấc.
Nhìn cô nhóc như vậy, Thẩm Mộc Bạch vừa đau lòng vừa khó chịu, nhưng bị câu nói “lặng lẽ rời đi” của cô cho bật cười, anh nâng cằm cô lên, lạnh lùng nói: “Em dám rời đi, anh sẽ đánh gãy chân em!”
Nguyễn Du Du ngơ ngác khẽ chớp mắt, cằm của cô bị giữ quá chặt nên có hơi đau, giọng nói của anh rất lạnh lùng, anh còn nói muốn đánh gãy chân cô.
“Oa ——” Cô òa lên khóc, vừa khóc vừa nấc: “Anh.. ực.. quả thực không thích em…ực.”
Thẩm Mộc Bạch luống cuống vội vỗ lưng cô, dỗ dành: “Thích, anh thích em, em đừng khóc nữa, được không?”
Nguyễn Du Du kéo cổ áo của anh, tức giận chất vấn: “Với lại, có phải anh ở bên ngoài có cẩu tử đúng không?”
“Cẩu tử? A Phúc?” Thẩm Mộc Bạch nghe không hiểu
“Du Du có phải em cũng muốn nuôi một con đúng không? A Phúc trở nên thân thiết với ông nội, cứ để nó ở nhà của ông nội đi, chúng ta đi mua con chó khác rồi mang về nhà nuôi?”
“Oa ——” Nguyễn Du Du càng khóc lớn hơn, cô thở không ra hơi, hổn hển nói “Em, anh còn nuôi ở trong nhà?! Oa —— “
Thẩm Mộc Bạch ngơ ngác, ít nhất thì anh cũng hiểu cô không muốn nuôi “con chó khác”, anh rút tờ giấy ăn ra đưa cho cô lau nước mắt, “Được rồi, Du Du toàn quyền quyết định, Du Du không muốn nuôi thì không nuôi, đừng khóc. Khóc nhiều tí nữa sẽ đau đầu.”
Nguyễn Du Du khóc mệt, đầu lại đau, dáng vẻ ỉu xìu tựa đầu vào ngực anh, tay vẫn giữ chặt lấy cổ áo của anh.
Thẩm Mộc Bạch bất lực nhìn cô, gương mặt cô nhóc trắng bệch. Bởi vì nước mắt chưa khô, tỏa ra ánh sáng nhè nhạt, càng khiến đôi mắt của cô trở nên lo lắng hơn, khóe mắt khóe miệng hơi đỏ, vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Bàn tay anh âu yếm vuốt ve mái tóc dài của cô, Thẩm Mộc Bạch vô cùng nghi ngờ, liệu sự lo lắng của anh có phải đã sai rồi không?
Nếu sau này anh bình an vô sự, cô nhóc có vì chuyện này mà buồn không? Rõ ràng mối quan hệ cả hai ngày càng thân thiết, nhưng bởi vì anh quá lo lắng nên mối quan hệ dần chững lại.
Nếu tương lai anh xảy ra chuyện, nhưng hiện tại cô cũng rất đau lòng, chắc chắn sau này cô sẽ phải chịu tổn thương thêm lần nữa, chẳng phải sẽ cô bị tổn thương 2 lần sao?
Đáng ra anh phải làm theo trái tim mách bảo, làm theo mong ước của mình, cũng là làm theo nguyện vọng cô nhóc.
Một người cứ chìm trong lo lắng hoảng sợ, sẽ không bao giờ có cơ hội được nếm mỹ vị trong tình yêu?
Thẩm Mộc Bạch ánh mắt dần trở nên tối sầm lại, anh từ trước đến giờ luôn là một người quyết đoán, đây là lần đầu tiên anh do dự, lại làm tổn thương cái người anh không muốn tổn thương nhất.
“Du Du, anh nghĩ, anh đã sai rồi.”
Những ngón tay thon dài âu yếm chạm vào bả vai của cô, giọng nói của Thẩm Mộc Bạch vừa khàn vừa thấp.
Nhưng chờ mãi mà vẫn không nhận được câu trả lời của cô, Thẩm Mộc Bạch cúi đầu xuống nhìn, thấy cô nhóc đã nằm ngủ trong vòng tay của anh, có một giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi của cô, từ từ rơi xuống, vì quá lo lắng lông mày của cô nhíu lại, bàn tay trắng nõn giữ chặt vạt áo của anh.
“Xin lỗi, Du Du, là lỗi của anh.” Gò má của Thẩm Mộc Bạch chạm vào mái tóc mềm mại của cô, cọ cọ mấy lần.
Anh nhẹ nhàng bế cô lên, đặt cô lên giường ngủ ở phòng cô, bước vào nhà vệ sinh, dùng nước nóng giặt khăn mặt, quay lại lau mặt cho cô.
Khăn mặt rất nóng, Nguyễn Du Du quay mặt đi, muốn trốn.
Thẩm Mộc Bạch khẽ bật cười, mở khăn mặt ra đợi nhiệt đổ tản đi, lại gấp lại, kiên nhẫn lau mặt cho cô, “Ngoan, phải lau khô nước mắt, nếu không thì tí làn da sẽ bị đỏ.”