Một trong những lý do khiến cho nền y học hiện đại suy thoái chính là việc Đông y chủ yếu dựa vào kinh nghiệm, trong khi những người trẻ tuổi lại hiếm khi dành nhiều thời gian để nghiên cứu lĩnh vực này, dẫn đến nhân tài trong nước dần dần bị héo mòn.
Nhưng quan trọng hơn là Đông y chú trọng đến việc kế thừa trong huyết thống. Rất nhiều thế hệ gia đình theo Đông y chỉ trao truyền kiến thức lại cho con cháu trong gia đình. Nếu sự kế thừa này bị gián đoạn ở một thế hệ nào đó thì y thuật uyên thâm từ lâu đời sẽ biến mất, mà “Nhị thập lục mạch hoạt huyệt châm” chính là một phương pháp cổ xưa đã bị thất truyền.
Giang Triều nhìn An Khê rơi vào trầm tư, không dám quấy rầy cô, chỉ lẳng lặng ở một bên trông coi. Một hồi lâu cô mới lấy lại tinh thần, so với khi nãy nhìn thấy nhân sâm còn cao hứng hơn, nói: “Anh Giang Triều, đây là quyển sách về châm cứu mà tôi cho rằng đã bị thất truyền, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy nó ở chỗ này.”
Cô nhìn bộ hài cốt trước mặt, không biết tại sao người đàn ông này lại chết ở đây mà không ai đến thu dọn xác. Nhưng chỉ cần An Khê tiếp nhận phần kế thừa này, cho dù cô đang nợ người ta một món ân tình to lớn, ít nhất cô vẫn sẽ thể hiện sự tôn trọng với ông cụ, “Anh Giang Triều, anh có thể cho tôi một chút thời gian để chôn cất ông cụ trước khi rời đi được không?”
Đương nhiên Giang Triều sẽ không phản đối. Hắn cũng nghĩ theo hướng này, cho dù lúc còn sống ông ta có làm sai chuyện gì, cũng không nên lấy nó ra làm lý do để thân xác của ông ta sau khi chết bị phơi ngoài hoang dã.
Dùng cuốc đào một cái hố trên lớp đất mềm gần đó, An Khê xếp từng bộ xương theo thứ tự rồi phủ một lớp đất lên trên, lộ ra một ngôi mộ thấp bé. Nếu trong tương lai có cơ hội, cô lại giúp ông cụ tìm kiếm người nhà, để ông có thể ra đi thanh thản. Hai người dập đầu một cái trước mộ rồi mới chính thức lên đường trở về.
Suốt dọc đường xuống núi Giang Triều đi rất ổn định, chẳng sợ cõng thêm cô trên lưng sẽ gây thêm phiền toái, đường dốc nguy hiểm cỡ nào cũng bị hắn đi thành đường bằng phẳng. Giang Triều bước đi trên ngọn núi này không khác gì đi dạo từ ngoài sân ra đến khu vườn phía sau nhà. Dường như so với lúc hai người đi lên còn thuận lợi hơn một chút.
An Khê dùng hai tay nắm chặt quần áo trên vai Giang Triều. Bờ vai hắn rất rộng, hoàn toàn có thể che đi dáng người của cô. An Khê hơi ngẩng đầu lên, cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với hắn.
Nếu như hắn không phải nam chính trong nguyên tác… An Khê lập tức lắc đầu, trong lòng cảnh cáo chính mình, ngàn vạn lần phải duy trì khoảng cách với Giang Triều và Giang Thúy Thúy. Những người này đều chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của cô, cô còn có con đường riêng để đi, nếu thật sự liên quan đến nhau, những tháng ngày sau này của cô nhất định sẽ một phen nước sôi lửa bỏng.
Thời điểm sắp đi xuống dưới chân núi, có thể nhìn thấy mặt trời cũng dần dần lặn xuống, cuối cùng chỉ còn lại ánh mặt trời đỏ chót ngang đỉnh núi, rất nhanh sẽ khuất sau ngọn núi, bầu trời chuyển sang màu vàng sẫm, giống như một bức ảnh cũ, “Anh Giang Triều, anh thả tôi xuống đây đi, đoạn đường dưới núi tôi có thể tự mình đi được.”
An Khê mím môi, sợ Giang Triều sẽ từ chối. Nếu có người nhìn thấy Giang Triều cõng cô trở về, đến lúc đó lời đồn nhảm lan truyền, thật sự rất khó để phản bác. Chưa kể đến nếu chuyện đến tai của Giang Thúy Thúy, cô sợ sẽ có rắc rối tìm đến cửa.
Giang Triều đương nhiên biết An Khê đang lo lắng điều gì nên cũng không từ chối. Lúc đi đến đoạn đường bằng phẳng hắn mới thả cô xuống, tìm kiếm xung quanh một đoạn cây dài, dùng dao chặt bỏ cành cây rồi đưa cho cô làm gậy chống.
An Khê đi đằng trước, Giang Triều tụt lại phía sau cô vài bước, hai người một trước một sau chậm rãi quay trở về.
Thỉnh thoảng trên đường còn gặp được vài người đang trở về nhà sau một ngày bận rộn.
“Ôi! An Khê đây là làm sao vậy, chân bị thương à? “
“Lúc hái thuốc trên núi không cẩn thận nên bị thương.”
“Vậy đúng là quá bất cẩn rồi, về sau phải chú ý một chút.”
“A! Cảm ơn đã quan tâm!”
Đôi khi có thể nghe được những cuộc đối thoại như vậy. Trong ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn, bóng dáng người phía trước rất yếu ớt, Giang Triều hai tay nắm chặt lại buông lỏng ra, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ.
Rõ ràng lúc trước, hắn cảm nhận được khoảng cách giữa hai người chậm rãi thu hẹp lại, tâm cô không còn phòng bị nhiều như lúc mới tới, nhưng kỳ lạ là chỉ sau một khoảng thời gian, hắn lại cảm thấy cô đang cố ý xa lánh hắn, hai người hình như lại hồi phục trạng thái như lần đầu tiên gặp mặt.
Giang Triều không rõ rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ là cô cảm nhận được tâm tư của hắn? Giang Triều cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình, sau đó siết chặt chúng lại với nhau.
Sau khi mặt trời lặn hẳn hai người mới trở lại nhà họ Giang. An Khê đặt một giỏ thuốc với rất nhiều thảo mộc ở ngoài sân, thấy Giang Triều sắp vào nhà, “Anh Giang Triều, hôm nay cảm ơn anh nhiều. Nhân sâm này là anh hái về, hẳn nên thuộc về anh mới đúng.”
“Không cần đâu. Tôi cầm cũng vô dụng, cô cứ giữ lại cho bản thân đi.” Nói xong, Giang Triều nhìn cô một cái, trong ánh mắt hàm chứa thâm ý. Chỉ là trời quá tối, An Khê nhất định là không phát hiện được.
Bóng dáng của Giang Triều khuất sau cánh cửa, môi của An Khê khẽ mấp máy, cô nhìn cây nhân sâm trong tay mà không biết đang suy nghĩ gì.
Sau khoảng nửa tháng tịnh dưỡng, sưng đỏ trên chân của An Khê mới hết. Một vài ngày đầu, cuộc sống của cô khá là nhàn rỗi, mỗi ngày thường xuyên sao chép sách. Ngày nào thời tiết tốt cô sẽ lấy các loại thảo mộc ra phơi nắng rồi tiến hành bào chế. Nhân sâm được cô nuôi trồng ở trạm y tế, trong nửa tháng này cũng không đụng đến nó.
Trong lúc An Khê nghiên cứu đồ hình châm cứu trên tấm da bò mà cô nhặt được ở trên núi, cô thấy giữa hai lớp da bò có kẹp một tờ giấy. Cô lấy tờ giấy đó ra và trải phẳng trên bàn, bên trên được viết dày đặt nhiều dòng chữ nhỏ. Cô cẩn thận nghiên cứu kỹ lưỡng, phát hiện ghi chép trên mặt giấy đều là kinh nghiệm ứng dụng “Nhị thập lục mạch hoạt lạc châm” cùng với các căn bệnh liên quan.
An Khê không ngừng vui sướng, nếu không có tờ giấy hướng dẫn, dù có sở hữu đồ hình châm cứu này, cô cũng chỉ biết là huyệt nào cần châm và châm theo thứ tự nào chứ không biết kiểm soát lực đạo như thế nào. Nói thì nói như vậy chứ cũng chưa biết sẽ dùng nó vào việc gì. Cảm giác giống như một mình canh giữ ngọn núi vàng nhưng lại không có sức để đào vàng ra.
Vì tờ giấy đã quá cũ nên nó rất giòn và dễ rách. An Khê vô cùng cẩn thận khi chạm vào nó, sợ sẽ gây ra hư hỏng gì. Cũng như sách, cô dành thời gian sao chép nội dung từ tờ giấy để lưu lại sau này.
Trong nửa tháng qua, ngoại trừ chép sách và phơi thuốc, cô hầu như dành toàn bộ thời gian để nghiên cứu đồ hình châm cứu, kiến thức thu về cũng không nhỏ.
Theo như cách nói của ba An, An Khê là một người có năng khiếu học y, cô hoàn toàn có thể thuộc lòng hết những cuốn sách y học, hơn nữa còn thông hiểu đạo lý. Chỉ tiếc là thiếu một người thầy tốt để hướng dẫn cho cô, nếu không thành tựu mà cô đạt được trong Đông y chắc chắn sẽ không nhỏ.
An Khê quả thật cũng có thiên phú này, so với người khác học vài năm chưa chắc đã nhập môn thành công, cô chỉ mất nửa tháng đã có thể khống chế được lực đạo. Dĩ nhiên không thể thiếu nền tảng tốt trong quá khứ hai mươi năm qua của cô.
Hôm nay bác sĩ Hoàng tản bộ từ bên ngoài sân vắng đi vào trạm y tế. Bởi vì hiện tại có An Khê trông coi nên bình thường ông ít khi đến đây.
Bác sĩ Hoàng vừa bước vào đã liếc mắt đánh giá trạm y tế một cái, bất giác âm thầm gật đầu. Tiểu thanh niên trí thức quả là một người siêng năng, trạm y tế sạch sẽ và sáng sủa hơn nhiều so với khi ông còn ở đây. Tủ thuốc được lau chùi thường xuyên nên đỡ bám bụi hơn, sàn xi măng cũng không tì vết, một vết nhăn trên giường cũng không có.
“Này An Khê, chân của con đã tốt hơn chưa?” Bác sĩ Hoàng hỏi.
An Khê gật đầu nói, “Không còn ảnh hưởng đến việc đi lại bình thường nữa.”
“Vậy thì tốt, con chuẩn bị một chút, ngày mốt cùng chú đi lên thị trấn một chuyến. Ước chừng phải ở đó vài ngày, con nhớ mang theo cả đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.”
Trong ánh mắt nghi ngờ của An Khê, bác sĩ Hoàng mới đưa ra một lời giải thích. Hầu như mọi thôn ở huyện Dương Thụ Lâm đều có một trạm y tế. Vào tháng 10 mỗi năm, trên quận sẽ tổ chức để cho các bác sĩ từ những trạm y tế thôn khác nhau đến quận để trao đổi học tập, tóm tắt kinh nghiệm của năm qua, tất nhiên không thể thiếu việc thực hiện thống nhất đào tạo cho tất cả các bác sĩ.
Những người như bác sĩ Hoàng được đào tạo chuyên môn đợt đầu tiên đương nhiên có năng lực nhất. Nhiều nhân tài như bác sĩ Hoàng đã được chuyển đến công tác trong các bệnh viện quận vài năm sau đó, và hầu hết vị trí của họ ở thôn đều bị thay thế bởi một số người không biết chữ. Chỉ số ít người biết băng bó vết thương đơn giản, nhưng phần lớn những người này thậm chí có thể không biết đến các kiến thức y học cơ bản nhất.
Điều này dẫn đến sự không đồng đều của đội ngũ y tế, chẩn đoán sai là điều cực kỳ phổ biến vào thời điểm đó. An Khê biết đến khái niệm “thầy lang” chính là vào thời gian này. Vì vậy, việc thường xuyên đào tạo các bác sĩ là hoàn toàn không thể thiếu.
Đó là chưa nói đến năm sau bác sĩ Hoàng sẽ được luân chuyển công tác lên bệnh viện quận, do vậy trước khi đi, ông phải đào tạo được một vài người có thể kế nhiệm vào vị trí của mình. Tình cờ tại thời điểm này, An Khê xuất hiện trong tầm ngắm của ông.
An Khê thể hiện năng lực xuất sắc khiến ông tin tưởng, tiếp nhận trọng trách của trạm y tế đương nhiên là không thành vấn đề, thậm chí không cần phải huấn luyện trực tiếp đã có thể tiếp nhận công việc, trong lòng ông đánh giá năng lực của tiểu thanh niên trí thức có thể cao hơn những gì ông tưởng tượng rất nhiều.
Không nói đến những người khác, để cô đi lên thị trấn gặp gỡ mọi người, hoặc là biết được đường đi cũng tốt. Dù sao thì, sau khi ông đến công tác tại bệnh viện quận cũng không thể về lại thôn Tam Thủy, tốt hơn hết ông nên sớm giao lại công việc cho An Khê, đỡ cho tiểu trí thức cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết.
Bác sĩ Hoàng nói với cô nửa ngày, An Khê liền một hơi đáp ứng. Cô vừa vặn bào chế xong một số dược liệu, đang cân nhắc đi hợp tác xã cung tiêu nhìn xem có thể mua bán gì được hay không.