Bệnh viện duy nhất có thể giải quyết được ca phẫu thuật như mổ lấy thai cũng chỉ có bệnh viện huyện. Ngay ngày hôm ấy, sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai vợ chồng lập tức đến huyện lị. Đi cùng còn có Dư Tú Lệ, con dâu sinh con, bà ấy chắc chắn phải chăm sóc An Khê trong tháng ở cữ.
Sinh nở không phải chuyện nhỏ, nếu trong lúc ở cữ không bồi dưỡng tốt mà nói, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến người phụ nữ suốt đời.
Sau khi đến huyện lị, bọn họ cũng không dám kéo dài một giây nào, trực tiếp dẫn theo An Khê đến bệnh viện đăng ký làm thủ tục nằm viện, rồi chờ ngày sinh.
Sau khi bệnh viện kiểm tra xong, xem siêu âm bụng, xác định cái thai là song sinh, nhìn thấy hai đứa bé được chiếu ra trong màn hình siêu âm bụng, trên mặt An Khê lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo.
Mặc dù cô đã sớm dự đoán được có hai đứa, nhưng sau khi thực sự xác định xong, thì cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong lòng.
Sau khi biết cái thai mà An Khê mang chính là song sinh thì người vui vẻ nhất phải là Dư Tú Lệ. Có thể mang thai hai đứa một lần, đây là điều vô cùng may mắn rồi, ngay cả sự bất mãn của bà ấy đối với điều kiện dở tệ của bệnh viện ban đầu cũng đã giảm đi rất nhiều.
Điều kiện của bệnh viện quả thực không xem là tốt, đủ loại nhân viên qua lại, người đông nói nhiều lộn xộn, điều kiện vệ sinh cũng khó mà đảm bảo được. Trong phòng bệnh mà An Khê nằm ở khoa phụ sản có ba chiếc giường bệnh, ngoại trừ cô ra thì những giường còn lại đều trống không.
Còn mười ngày nữa là đến ngày dự sinh, mặc dù thời gian mười ngày không lâu lắm, nhưng mà cũng không ngắn, vất vả lắm mới đến bệnh viện này, làm sao cũng không thể trở về được nên An Khê ở lại nghỉ ngơi ngay trong bệnh viện.
Dư Tú Lệ đi ra ngoài rót nước, trong phòng bệnh chỉ có hai người An Khê và Giang Triều. Anh ngồi bên cạnh giường, cầm dao gọt táo. Tay anh rất nhanh, sau khi một chuỗi vỏ táo dài rơi xuống, một quả táo có thịt màu hồng nhạt xuất hiện, sau đó Giang Triều đưa quả táo đã gọt xong cho An Khê.
Cô cắn một miếng, để lại hai dấu răng trên quả táo, táo này là do Thiệu Bội Hà mang đến. Từ ngày đầu tiên bọn họ đến bệnh viện, An Khê đã bảo Giang Triều giúp cô mang đồ đến thăm hỏi cô ấy.
Ngày hôm sau khi Giang Triều đến, Thiệu Bội Hà đã mang rất nhiều hoa quả đến bệnh viện này. Thiệu Bội Hà chẳng khác nào một người chị cả, vẫn luôn rất săn sóc cho cô. An Khê cũng rất thích cô ấy, quan hệ của hai người cũng chưa từng đứt đoạn.
“Có ngọt không?” Giang Triều giúp An Khê vén tóc bên miệng ra sau tai.
An Khê gật gật đầu, nở một nụ cười rạng rỡ với anh rồi đưa quả táo đến bên miệng Giang Triều, phía trên có in không ít dấu răng: “Cực kỳ ngọt, anh nếm thử xem.”
Giang Triều hoàn toàn không chê táo đã bị An Khê cắn dở, anh liếm một cái ở nơi có dấu răng của cô để lại, liếm một ít nước chua ngọt của thịt táo vào miệng mà cũng chẳng biết rằng phía trên còn dính nước bọt của An Khê.
Một tiếng răng rắc vang lên, quả táo bị cắn hết một phần ba. An Khê híp mắt cười, một bàn tay đặt lên trên bụng, một tay cầm quả táo mà cắn từng miếng nhỏ một.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng rộng thùng thình bằng vải bông, váy dài đến chỗ bắp chân, là một bộ váy suông cho phụ nữ mang thai. Cả thân thể cô nhỏ nhắn, vừa co lại thành một nắm, dường như tất cả sức nặng toàn thân đều tập trung vào cái bụng lớn hình tròn kia.
Ở trong mắt Giang Triều, cô trở thành một quả cầu cỡ lớn, có điều cho dù là quả cầu cũng mềm mại và ngọt ngào. Anh liếm liếm khoé môi, liếm hết nước còn sót lại trên môi vào miệng.
Giang Triều nhẹ nhàng xoa cái bụng nhô lên cao cao của An Khê, anh không thể tưởng tượng được làm sao thân thể nhỏ nhắn này lại thai nghén ra hai đứa bé con. Lúc trước, anh gieo hạt giống vào cơ thể cô, sau khi trải qua ấp ủ cả một mùa xuân hạ, đã lập tức kết quả chào đời, thành hai em bé dồi dào sức sống, còn là hai em bé biết gọi anh là cha.
Trước đây, khi An Khê chưa xuất hiện, Giang Triều vẫn giữ thái độ lạnh nhạt đối với loại chuyện cưới vợ sinh con này, dù sao anh cũng cảm thấy chẳng qua chỉ là như vậy thôi, không có chỗ nào đáng để mong chờ cả. Đối với người khác mà nói, chuyện không cưới được vợ là một nỗi phiền muộn, nhưng anh lại cảm thấy phải cưới vợ mới càng phiền não hơn. Anh không tưởng tượng được thế giới của riêng mình có thêm một người là cảm giác như thế nào.
Ban đầu, Giang Triều muốn đợi sau khi lớn tuổi rồi, dưới sự yêu cầu và thúc giục của cha mẹ, anh sẽ tùy tiện tìm một người có thể đủ điều kiện kiên nhẫn, hoặc là sống một cuộc sống buồn tẻ như cha mẹ anh, hoặc là cãi nhau khiến cuộc sống cả nhà không được yên ổn giống như anh cả anh.
Mãi cho đến khi An Khê xuất hiện trước mắt anh với vẻ mặt sợ hãi, trái tim của Giang Triều chưa bao giờ đập nhanh như vậy. Hình như từ đó về sau, anh đã bắt đầu có chờ mong đối với việc cưới vợ sinh con này, đặc biệt là để người vợ yêu dấu mang thai đứa con của anh, điều này đối với anh mà nói còn có cảm giác thành công hơn việc kiếm được nhiều tiền.
Khóe mắt Giang Triều ngậm ý cười nhìn An Khê ăn táo, mái tóc mềm mượt tùy ý vén ra sau, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn và cái cằm hơi nhọn.
An Khê ném hạt táo trong tay vào sọt rác ở bên cạnh, chống thắt lưng dời xuống rồi nằm tựa vào gối đầu: “Giang Triều, anh tìm nhà thế nào rồi?”
“Anh đang tìm, cũng sắp có chút thông tin rồi.”
Nói đến chuyện nhà ở, ngay từ đầu là Giang Triều nhắc đến, bởi vì An Khê sẽ ở lại trong bệnh viện một thời gian dài, nên chung quy anh và mẹ anh muốn trông nom toàn bộ quá trình ở trong bệnh viện cũng có chút không thuận tiện. Bây giờ vẫn tốt, trong phòng bệnh còn hai chiếc giường ngủ trống, nếu có thêm một hay hai phụ nữ mang thai vào thì đến lúc đó bọn họ nghỉ ngơi ở đâu cũng sẽ là cả một vấn đề.
Hơn nữa, đồ ăn của bệnh viện không được đảm bảo, cơ thể của An Khê sau sinh yếu ớt, cần bồi bổ nhiều, lúc này phải ăn đồ trong nhà mình nấu mới được. Còn không bằng bọn họ thuê một căn nhà ở bên ngoài, tối đến anh và mẹ anh có thể thay nhau chăm sóc cho cô.
Từ trước đến nay An Khê luôn yên tâm về Giang Triều làm việc, chỉ cần là chuyện mà anh đã nói được thì cô chưa bao giờ hỏi đến quá nhiều. Nhưng mà hôm nay đầu óc cô vừa nhảy số: “Giang Triều, nếu không chúng ta đừng thuê nữa, dứt khoát tìm một căn nhà tốt một chút rồi mua hẳn thôi. Cho dù sau này bản thân chúng ta không ở được thì vẫn có thể cho thuê.” Quan trọng nhất là sau này giá nhà ở chắc chắn sẽ trải qua mấy lần tăng giá, bây giờ mua nhà thì chắc chắn sẽ có lời không lỗ.
Đôi mắt của An Khê sáng ngời, ân cần nhìn sang Giang Triều, cô không có khả năng kiếm nhiều tiền như chồng cô, nhưng cô có thể kiếm tiền qua việc lạm phát.
Giang Triều xoa xoa đầu của An Khê: “An An, sao đột nhiên em lại nghĩ đến muốn mua nhà ở trong thành phố thế?”
An Khê nheo mắt thành hình trăng lưỡi liềm, cô giơ đầu ngón tay ra: “Đợi sau này con cái trưởng thành rồi, em muốn dẫn chúng nó vào thành phố đi học, để chúng nó nhận được nền giáo dục tốt nhất, em hy vọng có thể để chúng nó bước ra bên ngoài, đi đến một thế giới rộng lớn hơn. Giang Triều, anh nói xem có được không?”
Trong mắt An Khê tràn ngập kỳ vọng, cô không mong muốn con cái của cô sẽ có nhiều thành công, cô chỉ muốn chúng nó sẽ có quyền tự do lựa chọn, lựa chọn sẽ trở thành một người như thế nào, mà không phải là một người hoàn toàn phụ thuộc vào người khác.
Ánh mắt của Giang Triều hơi tối lại, An Khê rất khác với phần lớn mọi người như các anh, cô đến từ thế giới rộng lớn hơn, tầm nhìn sẽ xa hơn người bình thường một chút, đây là điều mà anh đã biết từ ngày anh cưới cô về nhà.
Anh chưa từng nghĩ phải tự coi nhẹ bản thân, nhưng anh muốn cho cô một cuộc sống tốt hơn, chí ít anh muốn cùng cô về thăm nhà, đi gặp mặt cha mẹ của cô, để bọn họ yên tâm giao con gái cho anh.
Giang Triều nhìn sang tờ báo đặt trên bàn: “An An, thực ra em không nói thì anh cũng có dự định này.”
Ánh mắt An Khê hơi mở to: “Thật sao? Vậy sao anh không nói cho em biết.”
“Anh vẫn chưa kịp nói với em, đã bị em nhắc đến trước rồi. Em luôn có thể nghĩ đến chuyện mà anh không thể ngờ được.”Giang Triều đánh một cái lên mũi An Khê, cười nói trêu chọc.
An Khê phồng má lên, cực kỳ không phục: “Em lại không ngốc nghếch như anh.”
“Ừ! Không ngốc như anh, có điều cũng chẳng thông minh hơn chỗ nào.”
“Giang Triều, bụng em đau quá.” An Khê tức tối, vừa định đánh anh, trên bụng lại truyền đến một cơn đau đớn bất ngờ, đau đến mức khiến cô khom lưng dùng tay ôm lấy bụng, gương mặt cũng nhăn nhúm lại. Miệng An Khê hơi há ra, thở gấp dồn dập.
“Có phải sắp sinh rồi hay không, em chịu đựng một chút trước, anh đi gọi bác sĩ.” Trên mặt Giang Triều lộ ra vẻ hoảng hốt, lập tức đứng bật dậy, cuống tay cuống chân mà chạy ra bên ngoài.
Cơn đau dữ dội qua đi, An Khê nằm ở trên giường một lúc mới lấy lại hồn vía, toàn thân giống như hạ đường huyết, trên trán ướt đẫm mồ hôi, khiến tóc trên trán đều ướt nhẹp, cả người như thể vừa mới vớt ra từ trong nước vậy.
“Giang Triều!” An Khê trợn to mắt, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Trong lúc cô đau đớn kia, Giang Triều đã sớm kéo một cô y tá trẻ từ bên ngoài vào trong phòng, y tá trẻ có vẻ như hơi mất kiên nhẫn. Cô ta nghiêm mặt nói: “Sinh con có thể là chuyện trong một thoáng sao? Gấp cái gì mà gấp.”
Cô y tá trẻ đi đến trước giường, giọng nói dừng lại một lúc: “Ơ! An Khê, là cô à!”
Y tá trẻ ôm một xấp giấy, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ ngạc nhiên, vừa nhìn chính là người mới bị Giang Triều tiện tay kéo đến đây. Một năm trước, lúc An Khê đang thực tập ở bệnh viện, hai người cô và y tá trẻ đã ở cùng một phòng trong mấy ngày.
Khi đó, có một dạo An Khê trở thành nhân vật quan trọng trong bệnh viện của bọn họ, ngay cả bệnh nhân mà bác sĩ Bạch cũng không khám không khỏe đều được cô khám chữa rất tốt, có thể không khiến người ta khâm phục sao. Sau khi cô rời khỏi bệnh viện, tiếng đồn về cô còn lan truyền rất lâu. Bản thân An Khê có thể không nhận ra, nhưng cô y tá trẻ lại có ấn tượng sâu sắc đối với cô.
“An Khê, đây là chồng của cô sao?” Cô y tá trẻ mím môi, hóng hớt hỏi han. Nói cho cùng, lúc đó đã có không ít bác sĩ nam đợi cô được điều lên từ thôn Tam Thủy, dù sao năng lực của cô bày ra đó, còn có sự chăm sóc của chủ tịch huyện, muốn điều lên cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
An Khê gật gật đầu, có chút xấu hổ: “Ừ!”
“Oa! Lần trước gặp nhau, cô cũng chưa kết hôn mà! Sao bây giờ ngay cả con cũng sắp sinh rồi, hành động này của cô cũng nhanh thật đấy, tôi còn tưởng rằng cô sẽ được điều lên nữa chứ! Tôi đoán rằng rất nhiều người sẽ đau lòng đây.” Y tá trẻ lắc lắc đầu với vẻ tiếc nuối.
Sự nhiệt tình của y tá trẻ khiến An Khê xấu hổ đến mức không biết trả lời như thế nào.
Hai người trò chuyện một lát, cô ý tá trẻ lại vội vàng rời đi.
Gương mặt của Giang Triều không biết đen hơn bao nhiêu so với lúc vừa mới vào. Đám ranh con kia ở thôn Tam Thủy đã khiến anh hận đến ngứa răng rồi, không ngờ cô bé này còn thu hút ánh mắt của nhiều người ở huyện lị như vậy.
“Giang Triều.” An Khê nghiêng đầu gọi. Khí đen trên mặt anh khiến An Khê không nhịn được mà bật cười lên tiếng: “Em thật sự không biết một cái gì hết.”
Giang Triều không nhịn được mà lắc đầu cười khổ, có cô vợ rất được mọi người yêu mến cũng là một nỗi phiền muộn. Anh muốn giấu người đi, chỉ cho một mình anh ngắm thôi.
Thấy toàn thân cô nhóc đầm đìa mồ hôi, Giang Triều cam chịu cầm lấy chiếc khăn mặt vắt ở đầu giường, bắt đầu lau người cho cô.
An Khê có hơi mệt mỏi mà chớp chớp mắt, nhờ sự vuốt ve dịu dàng của Giang Triều, đôi mắt cũng dần dần khép lại từng chút một.
Dỗ An Khê đi ngủ xong, sau khi đợi mẹ anh quay về phòng bệnh, Giang Triều vội vàng đi ra khỏi bệnh viện. Nhị Bá Đầu trốn ở sau cột trụ của bệnh viện, vừa lau mồ hôi vừa vẫy vẫy tay với anh.
“Giang Triều, cuối cùng anh cũng ra ngoài rồi, em ở đây đợi anh hơn một tiếng rồi, vợ anh không sao đấy chứ!”
Thời tiết bên ngoài vừa gay gắt vừa nóng nực, mặt trời giống như một thanh kiếm treo cao trên đỉnh đầu, tản ra sức nóng giống như muốn nướng chín mọi người bất cứ lúc nào. Giang Triều đứng ở một chỗ râm mát mà thở ra hơi nóng.
“Căn nhà mà tôi bảo cậu tìm đã có kết quả chưa?”
“Việc mà Giang Triều anh giao cho em, em có thể không quan tâm sao, nhà ở có thông tin rồi, bây giờ em dẫn anh qua đó.”
Giang Triều ừ một tiếng.
Nơi mà Nhị Bá Đầu dẫn Giang Triều đến ở ngay gần bệnh viện, chỉ cần đi hơn hai con phố là đến. Đây là một căn nhà nhỏ có cửa riêng ở sát đường, cổng lớn đối diện với đường cái.
Một góc trong căn nhà nhỏ có trồng một vườn rau, có lẽ trước đây đã từng trồng rau, nhưng mà bây giờ lại mọc đầy cỏ dại cao lớn, chắc hẳn căn nhà này đã bỏ trống được một thời gian rồi.
“Người chủ của ngôi nhà đã chuyển đi nửa tháng trước rồi, bây giờ gửi nhà cho một người bạn của em để bán đi. Căn nhà này đủ rộng, vị trí gì đó cũng rất tốt, đối diện với đường cái lớn, ra ngoài và vân vân cũng đều thuận tiện, quan trọng là còn có thêm cái sân. Hiện giờ trong thành phố đều khởi công xây dựng cao ốc, anh xem bây giờ có mấy ngôi nhà có sân chứ? Nếu anh có thời gian rảnh thì ngày thường có thể trồng các loại rau, chăn nuôi con vật, cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền, không tiện lợi hơn ở nông thôn sao?”
Nhị Bá Đầu khen căn nhà hiếm có khó tìm trên đời, Giang Triều im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra mấy ngờ vực của bản thân.
Căn nhà có hai tầng, còn rộng hơn chỗ ở bây giờ của hai người. Mở cửa sổ của một căn phòng trên lầu có thể nhìn thấy cảnh tượng nhộn nhịp trên đường cái.
“Giang Triều, anh cảm thấy ngôi nhà này thế nào?” Nhị Bá Đầu hỏi.
Giang Triều suy nghĩ một lúc lâu: “Cậu định ra giá bao nhiêu tiền?”
Giang Triều hỏi chính là cậu mà không phải người chủ căn nhà vì anh biết rất rõ về Nhị Bá Đầu này. Người như anh ta đây không có lợi thì không dậy sớm, nếu không có được lợi ích thì anh ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào, anh rất muốn xem xem Nhị Bá Đầu có thể hét giá cao đến cỡ nào.
Nhị Bá Đầu cười hì hì: “Giá nhà kia là người chủ nhà quyết định, em chỉ kiếm ít hoa hồng ở giữa thôi. Một ngàn, đây vẫn là nể mặt chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy đấy, em nói giá gốc cho anh, nếu là người khác thì em có thể lấy một ngàn hai.”
Từ trước đến nay, Giang Triều đều coi lời nói của Nhị Bá Đầu là nói dóc, nên anh giơ tay phải ra là thành một cái dấu.
Sắc mặt của Nhị Bá Đầu cũng thay đổi rồi: “Giang Triều, em lấy một ngàn, cho dù anh bớt đi một hai trăm cũng có thể chấp nhận được, lần này anh trực tiếp chém một nửa cũng hơi quá đáng rồi đó! Còn nói là anh em nhiều năm như vậy nữa.”
Anh em.
Khóe môi Giang Triều khẽ nhếch lên, sao lúc hãm hại anh không nghĩ đến bản thân là anh em của anh chứ. “Nhị Bá Đầu, đều là người quen cũ nhiều năm như vậy rồi, tôi còn không biết cậu có đức hạnh gì sao. Nếu cậu muốn hoàn thành mối làm ăn này thì hãy thu lại dáng vẻ kia của cậu đi, đừng để tôi làm ra thủ đoạn gì đó. Cậu thật lòng thật dạ đối đãi tôi, muốn kiếm ít tiền lời từ chỗ tôi thì tôi cũng chẳng có ý kiến, nhưng cậu đừng coi tôi như một thằng tiêu tiền như nước.”
“Nhưng năm trăm đồng cũng hơi ít, nhà ở là của người ta, tiền cũng là của người ta, dù sao anh cũng không thể bảo em dốc sức, cuối cùng còn muốn lấy lại tiền chứ!”
Nhị Bá Đầu không nhịn được mà lau mồ hôi. Thằng nhãi Giang Triều này đúng là ghê gớm, vừa mở miệng đã nói ra giá thấp nhất của chủ nhà người ta, anh ta vốn đang định có thể kiếm được một khoản lớn, lại không ngờ rằng lại bị thằng nhãi này lật ngược tình thế.
Muốn chiếm được chút lợi lộc trên tay Nhị Bá Đầu cũng chẳng dễ dàng gì, anh ta cũng cảm thấy tầm nhìn của bản thân đầy đủ cả rồi, nhưng lại không dễ tóm được cái râu cứng này.
Giang Triều chỉ nhíu mày nhìn anh ta.
Dưới ánh mắt giống như nhìn thấu tất cả mọi thứ kia của anh, trong lòng Nhị Bá Đầu không khỏi cảm thấy chột dạ: “Sáu trăm, không thể bớt được nữa. Làm công việc này của chúng ta chẳng dễ dàng gì, dù sao anh cũng phải cho anh em một bát cơm ăn đúng chứ. Nếu không sau này ai lại chịu làm chuyện khó khăn mà chẳng có kết quả tốt này.”
Giang Triều cười cười: “Năm trăm rưỡi, không bán thì bỏ đi. Dù sao bây giờ tôi cũng không mua nhà gấp, nếu thật sự không tìm được chỗ vừa ý thì không mua nữa cũng được.”
Nhị Bá Đầu nghiến răng nghiến lợi, nếu lần làm ăn này không thành công, căn nhà này vẫn không biết đến lúc nào mới có thể bán ra ngoài được, đến lúc đó không phải là xôi hỏng bỏng rồi sao. Mặc dù tiền kiếm được ít hơn một chút, nhưng có thể không lỗ đã cảm ơn trời đất rồi! Thật đúng là không có mấy ai có thể chiếm lợi từ trong tay Giang Triều.
Sau khi tranh luận ổn thỏa với Giang Triều lần nữa, Giang Triều giao tiền rồi nhận lấy giấy tờ nhà đất và chìa khóa.
Tối đến, Thiệu Bội Hà đến đây, Giang Triều bảo Thiệu Bội Hà trông nom An Khê, còn anh thì dẫn theo mẹ mình đến căn nhà mới mua một chuyến.