Thông tin của quảng cáo theo tiếng loa truyền đi hết các ngóc ngách của thôn Tam Thủy, vì tin tức đầu tiên này mà sự bình tĩnh trong nhà ăn cũng bị đánh vỡ.
Sau khi nghe thấy tên của mình, Giang Tiểu Mai ngây người đứng im, đến khi nghe thấy tiếng của bác Giang Đại Hữu nhắc lần thứ hai, lúc đầu cô ấy không dám tin tưởng, sau đó mới mừng như điên, miệng cười sắp ngoác ra tận mang tai.
“Mình đỗ rồi, mình đỗ thật rồi” cô ấy cầm cái chổi múa may xung quanh, chỉ thiếu điều bay cao ba thước.
“Ai da! Tiểu Mai, chúc mừng cháu nhé, bây giờ cháu đã là sinh viên rồi, là người có tiếng ở trong thành rồi nha.”
“Thím, thím đừng có trêu cháu, cái gì mà thể diện cơ chứ, mọi người đều giống nhau cả mà.” Giang Tiểu Mai cưỡng ép thu lại mừng rỡ trên khuôn mặt, nhưng mà cũng không có hiệu quả mấy, cả khuôn mặt vẫn còn đang run rẩy.
Người trong thôn làm gì có ai nghĩ rằng Giang Tiểu Mai có thể đỗ đại học thật đâu, nhìn trình độ của cô ấy có khi đến cả chữ cũng còn không biết hết, không ngờ rằng cô ấy lại thi đỗ được, lại còn làm tốt như thế nữa, cái này còn có thể so với bài thi của An Khê đỗ Trạng Nguyên còn làm cho người khác mở rộng tầm mắt hơn.
Nhưng là bọn họ không có biết rằng Giang Tiểu Mai học những thứ đó từ An Khê tốn không ít công sức đâu. Lúc nghỉ ngơi ở nhà ăn cô ấy cũng đang xem sách, buổi tối không ngủ được cũng bật đèn nằm trong chăn đọc sách.
Cha của cô ấy lải nhải cái câu nhiều nhất trong một năm này chính là việc tại sao cái đèn pin lại không còn điện, cô ấy rất chột dạ nhưng mà cũng không hé răng nửa lời ra, chính vì một câu nói có cơ hội thi đại học của chị dâu cô ấy.
Nếu không phải vậy thì cô ấy cũng không có khả năng kiên trì tiếp tục như thế. Nỗ lực của cô ấy cũng chỉ là một phần, còn quan trọng nhất vẫn là do An Khê dạy cô ấy học tập, lấy trọng điểm trong sách giáo khoa hướng dẫn cho cô ấy học, nếu không thì cũng không thể có kết quả cao như thế.
“Tiểu Mai, cô thật lợi hại, thế mà lại đỗ đại học thật, trước đó tôi còn tưởng cô nói đùa không!” Hỉ Nhi cực kỳ hâm mộ mà nói.
“Cô cũng biết trình độ của tôi mà, là chị dâu của tôi dạy cho tôi đó, kết quả là những thứ chị ấy dạy tôi đều có trong bài thi hơn nửa, nếu không thì làm gì có chân cho tôi đỗ đại học. Cô có nghe thấy không, chị dâu của tôi là Trạng Nguyên tỉnh đó! Chị ấy siêu hơn tôi nhiều.”
Hỉ Nhi nghe xong những lời này lại càng hâm mộ hơn, nếu mà cô ta cũng có chị dâu siêu như vậy, có phải là cô ta cũng có thể đỗ đại học được không. Chính bởi vì cô ta nghe mẹ cô ta nói không cần phải quá thân thiết với chị dâu nhà Tiểu Mai, nói là cô không biết kiềm chế, trước khi kết hôn mà còn qua lại với đàn ông không phải là thứ gì tốt đẹp, chơi cùng cô chắc chắn kiểu gì cũng sẽ bị dạy hư. Chỉ là Tiểu Mai chơi cùng cô chẳng những không bị dạy hư, mà còn thi đỗ đại học, lúc này cô ta cũng nghi ngờ lời nói của mẹ mình.
Chị dâu Tiểu Mai thật sự là một người phụ nữ hư đốn thật sao?
Tin tức đầu tiên kia truyền tới khắp bốn phương tám hướng, bao gồm cả Giang Triều ở ngoài đồng cỏ cũng nghe thấy rồi. Trên mặt Giang Triều thoáng qua chút kinh ngạc, mà chút kinh ngạc này cũng xuất hiện trên mặt của An Khê, anh biết vợ mình cực kỳ lợi hại, nhưng anh lại không ngờ tới lại cầm trực tiếp cái Trạng Nguyên về.
“Triều ca, là vợ của anh kìa” Thạch Đầu kinh ngạc nói.
“Anh, vợ của anh là Trạng Nguyên rồi, thế mà anh vẫn còn ở ngoài ruộng này làm việc không có tiền đồ chút nào, em đã mới với anh từ trước rồi, lúc trước mà anh cùng với vợ anh đi thi đại học có phải hay rồi không, bây giờ hai người không có chung một thế giới, nếu em là vợ anh thì bây giờ em chạy đi với người khác rồi.” Cẩu Đản lau miệng, sau khi kết hôn dáng người béo lên không ít.
Thạch Đầu miễn cưỡng nhịn cười lại: “Cũng không phải là mày không biết thiên phú học tập của anh tao, sơ trung đều là do cha ảnh bắt học, nếu mà bảo anh ấy đi thi đại học mới gọi là mất mặt nha, vợ thi được hạng nhất, anh ấy cũng được hạng nhất nhưng mà là hạng nhất từ dưới lên.”
Hai người cứ trêu ghẹo nhau, Giang Triều cười như không cười nhìn bọn họ: “Hai đứa bây chắc lại đang ngứa da vội tìm đánh đòn đúng không!”
Cẩu Đản cười hì hì nói: “Anh, ôi đại gia của chúng em lại còn sợ hiện thực không nhận lấy sao. Má ơi, anh mày đánh tao thật này! Thạch Đầu cứu tao với.”
Thôn Tam Thủy được gọi là thôn hẻo lánh nhất trấn Vân Anh cũng không phải là nói điêu, thôn ở sâu trong núi lớn, bốn phía có núi bao quanh, thôn ở giữa một cái khe núi chỉ có một cái đường nhỏ thông với bên ngoài, đường núi có khó đi thế nào đi chăng nữa cũng không ngăn được người muốn đi vào trong núi.
Nhân viên bưu cục mặc đồ thường phục màu xanh lục thoắt ẩn thoắt hiện, đạp xe đạp đi tới. Xe đạp đi trên đường núi xóc nảy đến hoảng người.
Người trong bưu cục cũng không ai muốn tới thôn Tam Thủy để truyền tin, đường này quá khó đi. Với lại thư từ cũng ít, một cái thôn núi nhỏ thì làm gì có liên hệ với thế giới bên ngoài mấy, nên rất ít người đưa thư nguyện ý đi tới chỗ này.
Nhưng thư từ lần này lại có rất nhiều người cướp chỗ đưa thư, huyện bọn họ sinh ra một Trạng Nguyên tỉnh, trên mặt bọn họ bây giờ đều có hào quang, về sau còn có ai dám nói điều kiện giáo dục nơi này của bọn họ kém lạc hậu nữa. Điều kiện giáo dục lạc hậu thì làm sao có thể bồi dưỡng ra được Trạng Nguyên tỉnh, nếu thế không phải là đang nói đùa sao?
Người đưa thư có để một cái bao bố bên cạnh, tuy rằng bao bố đã bị mài mòn rất nghiêm trọng, bên trong còn có giấy báo lộ ra ngoài. Tuy là đường núi hiểm trở nhưng lòng bàn chân của anh ta lại như có gió.
Đến được thôn Tam Thủy đã là buổi chiều muộn, đồng ruộng đã trụi lủi, người phát thư đạp xe đến phía cửa ủy ban thôn, thôn Tam Thủy vẫn có thư từ truyền tới ngẫu nhiên. Người phát thư trong một năm cũng tới nơi này một lần cho nên ủy ban thôn ở chỗ nào anh ta vẫn nhớ.
Anh ta đạp xe đạp dừng ở bên trong viện.
“Tiểu Chu, hôm nay tới đưa thư đấy à!” Giang Đại Hữu nhìn thấy Tiểu Chu thì lên tiếng hỏi, giọng điệu thân mật giống như ngày nào cũng gặp nhau.
“Bác à, hôm nay cháu đến đưa giấy báo trúng tuyển. Đúng rồi, ở đây còn có một phong thư từ Bắc Kinh gửi tới, tới tay An Khê Trạng Nguyên tỉnh kia, đã để ở bưu cục mấy tháng rồi, hôm nay cháu cũng mang xuống đây luôn.”
Tiểu Chu lấy giấy thông báo trúng tuyển cùng với bức thư kia ra đưa cho Giang Đại Hữu. Thư thông báo trúng tuyển của đại học Bắc Kinh cực kì nổi bật.
Từ sau khi công bố thành tích đến khi phát thư trúng tuyển xuống cũng khoảng tầm nửa tháng rồi. An Khê nhận được thư thông báo trúng tuyển từ chỗ của Giang Đại Hữ thì đã là buổi tối rồi, là đích thân ông ấy chạy đến nhà cô một chuyến.
Giang Đại Hữu không dám đưa thư cho An Khê muộn một chút nào, bây giờ cô đã là người nổi tiếng cả huyện rồi, lúc huyện trưởng mở họp còn tự bản thân khen ngợi nữa. Các khoản phí học đại học đều được trên huyện chu cấp còn có thêm cả trợ cấp một trăm đồng cho cô.
Ánh mắt Giang Đại Hữu nhìn An Khê bây giờ đã khác rất nhiều so với ngày xưa, lại càng giống kiểu ánh mắt nhìn tượng Phật thờ ở trong điện thờ, tượng Phật trong điện thờ lại càng có nhiều kính ngưỡng hơn, vì cách mặt đất quá xa nên không có đủ thân cận.
Cũng không biết được là quyết định cho An Khê thi đại học là không đúng, đến bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
“Cha, đã làm phiền cha đi một chuyến rồi, cha vào trong này cho ấm đi, bên ngoài lạnh lắm.” An Khê lên tiếng, giữ cửa ra dấu hiệu mười vào.
“Không cần đâu, ở nhà vẫn còn đang chờ cha, không ngồi đâu.” Giang Đại Hữu hà hơi trên tay, dậm dậm chân đi ra phía bên ngoài.
An Khê nhìn bóng hình của ông ấy đi xa rồi mới liếc mắt nhìn giấy thông báo trúng tuyển trên tay, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học, nhưng lần này bức thư này còn có ý nghĩa hơn trước kia hơn nhiều.
Những việc trước khi xuyên qua đối với cô mà nói chính là việc của đời trước, lúc đó bởi vì năng lực của cô phát huy thất thường nên không đỗ được Bắc Đại, lại không nghĩ ra ở cái thời đại đặc thù này lại có thể làm được, trong chốc lát cô cũng không khỏi cảm khái thế sự vô thường.
Địa chỉ của lá thư kia là ở thành phố Bắc Kinh, người gửi thư là Từ Hồng. Lúc nhìn thấy cái tên này, An Khê không khỏi hơi cương mặt lại, Từ Hồng là mẹ của Điền Khê, chỉ là từ khi Điền Khê đến thôn Tam Thủy thì không nhận được thư từ trong nhà gửi tới nữa.
Lúc An Khê cùng Giang Triều kết hôn cũng đã gửi một bức thư về nhà báo nguyên do mình kết hôn, rốt cuộc thì cũng chiếm thân thể của người khác, tuy rằng Điền Khê không quan tâm tới cái nhà kia, nhưng dù sao vẫn cần phải có lời nói.
Chỉ là lá thư kia sau khi gửi đi thì như là đá chìm đáy biển, ngay cả cô cũng nghi ngờ bên kia có phải vì Điền Khê tự chủ trương đoạn tuyệt quan hệ với người nhà hay không nên không hề nghĩ tới.
“Đứng ngốc ở bên ngoài đó làm cái gì, không lạnh hả?” Sau khi Giang Triều kéo người từ bên ngoài vào, anh đóng cửa lại, ngăn gió lạnh ở bên ngoài. An Khê bị gió lạnh thổi vào mặt đỏ ửng lên, vừa nãy trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một đoạn ký ức, có thể là cái tên Từ Hồng này đã đem ký ức được chôn rất sâu trong lòng đào lên, bây giờ trong đầu cô toàn là ký ức thuở nhỏ của Điền Khê, có rất nhiều mảnh nhỏ rất hỗn loạn.
Đầu cô có chút đau, cái loại cảm giác thời gian không ngừng đan xen vào nhau này làm cho cô quên mất rốt cuộc cái nào mới là cô, là Điền Khê sinh sống ở thời đại này hay là An Khê từ thế kỉ 21 xuyên qua nữa.
Dựa thân thể của mình vào trong lòng ngực Giang Triều, cảm nhận được nhiệt độ cùng trái tim đang đập của anh, cô mới cảm nhận được bản thân mình tồn tại.
“Giang Triều, nếu em không phải là em thì em nên làm cái gì bây giờ?” An Khê ngẩng đầu lên hỏi người đàn ông chiếm hơn nửa sinh mệnh của cô.
“Em nói cái lời ngốc nghếch gì thế, em không phải là em thì còn có thể là ai.” Giang Triều ôm chặt lấy người cô, một bàn tay ôm chặt vòng eo mềm mại, hôm nay An Khê có chút không bình thường, lúc vừa nãy anh còn tưởng cô không nhìn thấy anh.
An Khê giơ phong thư màu vàng lên trước mặt anh: “Giang Triều, người nhà gửi thư lại cho em.”
“Cha mẹ vợ sao?”
An Khê nhếch miệng cười.
Sau khi cô mở phong thư ra nhìn lướt qua, trên mặt hiện lên một chút kỳ quái, cô đã biết lá thư lúc trước mình gửi ra ngoài kia chắc chắn là không gửi về nhà, ở trung gian chắc chắn đã xảy ra vấn đề.
“Trên thư nói gì vậy?” Giang Triều nhỏ giọng hỏi.
“Cũng không nói gì, chỉ là bảo em thừa dịp chính sách đang nới lỏng tìm cơ hội chạy về nhà, bà ấy tìm việc cho em, còn có..” An Khê dừng lại một chút, lẩm bẩm nói nhỏ: “Tìm đối tượng cho em.”
Nháy mặt mặt Giang Triều đen không ít, đôi mắt của anh híp lại, trong mắt hiện lên ánh tối đen túm An Khê ngồi lên trên đùi, bàn tay to của Giang Triều nắm lấy cằm cô: “Cái tình cảm của đứa con rể này ở chỗ cha mẹ em là danh bất chính ngôn bất thuận đúng không! Còn tìm đối tượng cho em, có phải tôi nên đánh gãy hai chân của em, miễn cho ngày nào đó em lại chạy mất.”
“Sao anh không nói lý lẽ thế, có phải em muốn họ tìm đối tượng cho em đâu, anh đánh gãy chân em thì được ích lợi gì. Hơn nữa, cũng có phải là em chưa viết thư cho họ đâu, thư không đến được tới nơi cũng không thể trách em được.
“Gan lớn nhỉ, em dám tranh luận cùng anh có phải không!”
An Khê mở lớn mắt, vừa định tranh luận cùng anh thì Giang Triều đã bịt cái miệng nhỏ vừa mới khẽ nhếch lên kia. Lần hôn này đon giản mà lại thô bạo, Giang Triều trực tiếp ngậm lấy nửa môi dưới của cô, trên thịt môi mềm đó gặm cắn, xé rách, làm cho đôi môi đỏ biến dạng.
An Khê bị cái hôn bất thình lình này làm cho đứng hình, hai má nhiễm hồng một mảng, sau khi chớp mắt hai cái xong cô nhắm mắt lại, cảm nhận cái ướt mềm trên môi. Bàn tay to du tẩu bên ngoài vải may, cảm giác thô ráp lạnh lẽo làm cho cả người cô run rẩy, không nhịn được thở hổn hển mấy cái.
“Giang Triều, vào trong phòng, đừng ở đây.” An Khê tìm lại được một tia lý trí, đẩy người trước ngực ra.
Giang Triều đè An Khê ở trên bàn, cởi dây cột màu hồng trên đầu ra, những sợi tóc rơi xuống dưới người che khuất mặt cô hơn nửa.
“Đi vào phòng để làm cho con dậy sao?” Giang Triều cắn răng nói. Không khí lạnh lẽo càng tăng thêm, tiếng thở dốc của hai người cũng ngày càng trầm trọng hơn. Lúc da thịt tương thông cùng với An Khê, Giang Triều dần dần trở nên điên cuồng, mà hình ảnh ngược trong mắt của anh là khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ mê ly của cô.
Thời gian khai giảng chính thức của đại học là hai tháng sau, ở nhà hơn một năm rồi còn gần một tháng nữa. Giang Triều muốn đi cùng An Khê đến Bắc Kinh, việc của anh ở thôn Tam Thủy vẫn cần có người làm, Giang Triều đề cử cho Thạch Đầu, với hiểu biết của anh về Thạch Đầu thì Thạch Đầu gánh vác trọng trách này không thành vấn đề gì.
“Anh, anh thật sự muốn đi cùng vợ tới Bắc Kinh sao, nếu thế thì không phải từ nay về sau chúng ta không thấy được nhau nữa rồi, ba người chúng ta cứ như thế mà tan rã sao, tiền em thiếu anh em còn chưa có trả đâu!” Cẩu Đản trưng ra bộ mặt tủi thân, vì vợ mà quên anh em.
“Anh đi Bắc Kinh cũng có phải là không trở lại nữa đâu, tiền cậu thiếu anh không chạy được đâu. Cũng bởi vì thôn Tam Thủy này quá nhỏ, nếu có chí hướng thì đừng mãi ở chỗ này, hãy tới Bắc Kinh tìm anh.” Giang Triều nhìn Thạch Đầu nói.
Thạch Đầu hạ hạ vai nói: “Có khi em đảm đương trọng trách đội trưởng đội sản xuất này cũng không được lâu đâu. Anh, nếu anh ở Bắc Kinh mà có làm ăn phát đạt thì đừng quên hai bọn em là được.”
“Thằng nhóc thối.” Giang Triều cười cười đụng vai anh ta.
Nếu mà nói người vui vẻ nhất khi được đi Bắc Kinh thì chính là Giang Tiểu Mai, bây giờ việc cô ấy vui vẻ làm nhất chính là đâm chọt Dương Ngọc Liên, chị ta nói cô ấy không thi đỗ được đại học, vậy giờ cô ấy ngày nào cũng thò mặt tới trước mặt của chị ta.
Tuy rằng chờ đợi khá lâu dài, nhưng từng ngày một vẫn trôi qua. Đối với An Khê mà nói, không thể nói là cô rất vui vẻ, chỉ là cô càng thêm quý trọng thời gian hơn tháng ở thôn Tam Thủy này.
An Khê và Thiệu Bội Hà cùng nhau mua ba vé xe lửa, Thiệu Bội Hà cũng muốn đi cùng Thiệu Bạch Hàng tới Bắc Kinh cho nên cũng đi tranh mua vé xe lửa.
Lúc thu thập hành lý trước khi đi mấy ngày, An Khê cũng chỉ mang theo một ít quần áo cùng đồ dùng rửa mặt hàng này. Cô tính toán những thứ khác thì đến Bắc Kinh rồi mua cũng được.
Đồ vật cần mang nhiều nhất vẫn là đồ của hai đứa nhóc con, đi xe lửa cũng phải mất ba bốn ngày mới tới nơi. Cho nên là không thể thiếu được cái gì, sữa bột, bột đậu, bột cháo còn có tã bỉm.
Tuy rằng đã cố gắng bỏ ít đồ, nhưng đồ vật vẫn không ít hơn lúc trước, hai đứa nhóc con không biết là có phải hay không tiếp nhận được tín hiệu phải rời khỏi đây, lại càng bám chặt lấy An Khê, sợ cô lại bỏ bọn nó ở lại, đột nhiên không thấy đâu nữa.
Một ngày trước khi lên xe lửa, Giang Triều đã đem chìa khóa phòng của anh đưa cho Dư Tú Lệ còn trả lại cho bà ấy hai trăm đồng tiền, dặn bà ấy cất kĩ đừng để cho Dương Ngọc Liên thấy, nếu không thì lại bị chị ta cướp đi mất.
Cũng trong ngày hôm đó, Dư Tú Lệ cũng làm một bàn đồ ăn ngon, ngay cả ăn tết cũng chưa có thấy qua coi như là tiệc chia tay bọn họ.
“Tiểu Mai, dù sao ở Bắc Kinh cũng là nơi rộng lớn, nơi quê nhà chúng ta không thể so được, con nghe lời anh trai chị dâu nghe chưa, dù sao hai đứa nó cũng hiểu biết nhiều hơn so với con, nghe lời bọn họ không có sai đâu. Nghỉ học thì phải về nhà, đừng có ở bên ngoài chơi bời đến nỗi bản thân cũng không nhớ là ai. Còn có nhớ kỹ tự mình cẩn thận nhiều vào, đừng ngốc đến độ bị lừa cũng không biết, chăm chỉ học tập, để cho nhà chúng ta được vẻ vang….” Dư Tú Lệ lải nhải nói.
Giang Triều có bản lĩnh nên bà ấy không cần lo lắng, bà ấy chỉ không yên tâm nhất là cô con gái nhỏ này, nhìn thì khôn khéo nhưng lòng phòng bị thì lại cực thiếu, sợ cô ấy ở bên ngoài chịu tủi thân chịu bắt nạt mà không có ai chăm sóc.
“Mẹ, con cũng không phải là con nít, những chuyện đó sao con lại không hiểu chứ, mẹ không cần lo lắng quá.” Giang Tiểu Mai chớp chớp mắt.
“An Khê, hai đứa nhỏ hay là cũng đừng mang đi, để mẹ chăm chúng giúp con.” Dư Tú Lệ vẫn có hơi luyến tiếc hai đứa cháu ngoan, bà ấy sờ anh trai hai cái: “Tiểu ca, con ở lại với bà nội nhé?”
“Muốn mẹ cơ.” Tiểu Quyết Minh bám lấy người An Khê.
An Khê cơm nước xong, ôm anh trai từ trong sọt ra ôm trước người cười nói: “Mẹ, thường ngày mọi người đi làm rất vất vả, con cùng với Giang Triều sao dám để hai người vất vả thêm. Chờ sau khi bọn con định cư ở Bắc Kinh, con với Giang Triều sẽ đón hai người lên Bắc Kinh sống cùng, để hai người hưởng phúc nha.”
“Mẹ làm gì có vận may đi Bắc Kinh được, ở trong thôn vẫn thoải mái.” Dư Tú Lệ ngại ngùng nói.
Cuối cùng cũng bỏ qua được chuyện này, An khê không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, làm sao cô có thể bỏ được hai đứa nhỏ nhà mình ở lại, so với cắt thịt trên người cô xuống còn đau hơn.