“Con có trả tiền cho mẹ.” Qua Qua có thể nghe hiểu lời bà bác kia nói, bảo Miêu Miêu với chị Tịch Tịch tiếp tục ăn, bé thì nhảy xuống ghế dựa, đi đến cạnh mẹ nói với bà bác này.
Đứng bên cạnh mẹ bé tương đối có nắm chắc.
Bác gái: “Đưa tiền cho đứa nhỏ, người lớn cũng thật hào phóng.”
Từ Hương Quyên: “Đứa nhỏ nó làm việc cho 1-2 phân tiền cũng chẳng phải chuyện gì.”
Vừa khéo có khách tới, Từ Hương Quyên lười nói chuyện với bà ta, bảo Qua Qua đi ăn bì lạnh.
Không ai để ý bà bác kia, bà bác kia mới hậm hực rời đi.
Có vài người càng để ý thì càng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ba cô bạn nhỏ ăn xong, Qua Qua còn muốn dẫn hai đứa đi rửa chén, Từ Hương Quyên cản lại: “Giờ là người khách nhỏ rồi, nào có đạo lý để khách đi rửa chén chứ, A Ninh anh đi rửa chén, Qua Qua chơi với mấy chị đi.”
Rõ ràng con gái là đứa nhỏ nhất trong đám, cố tình lại nói nhiều đến độ sẽ làm người ta hiểu lầm là lớn nhất.
Còn có việc rửa chén nữa, ở trong nhà, rửa chén khi nào đã đến phiên trẻ con rửa rồi? Cảm giác không phải chủ ý của Qua Qua, có thể là Tịch Tịch.
Từ Hương Quyên nghĩ không sai, thật là Tịch Tịch kiến nghị, Tịch Tịch là đứa lớn nhất trong 3 bé, hiểu chuyện rất nhiều, nên nói chuyện rửa chén với Qua Qua, tuy ở nhà Qua Qua chưa từng rửa chén, nhưng cũng phối hợp với Tịch Tịch, nói với mẹ là muốn đi rửa chén.
Chu Trình Ninh chủ động đi lấy chén, ba cô bạn nhỏ thấy chén đích xác là bị cầm đi rồi mới yên tâm đi chơi.
Tịch Tịch: “Qua Qua, bì lạnh nhà em ăn ngon thật, chiều mai chị mời em với Miêu Miêu ăn.”
Ba cho bé 3 tệ, bảo cô bé mua đồ ăn cho Qua Qua, đi cửa hàng nhỏ một lần hoàn toàn không có khả năng tiêu hết 1 tệ, cô bé đều phải sầu nên xài tiền thế nào.
Giờ cô bé đã biết, ăn bì lạnh là có thể tiêu tiền ra ngoài, mời Qua Qua ăn.
Qua Qua từng nói, tuy trong nhà em ấy bán bì lạnh, nhưng mẹ không cho bọn họ ăn quá nhiều, bì lạnh là để bán lấy tiền.
Miêu Miêu: “Mình không có tiền, chờ mình có tiền lại mời mọi người ăn bì lạnh.”
Qua Qua: “Miêu Miêu, không cần mời bọn mình ăn bì lạnh, chúng ta có thể đi nhà cậu ăn cà chua, cậu mời bọn mình ăn cà chua là được.”
Qua Qua biết tất cả số tiền Miêu Miêu tồn được đều mua bánh trứng cho ông bà nội cô bé ăn rồi, giờ chỉ có vài phân tiền, bé còn biết tồn tiền rất khó, mẹ nói có tới có lui.
Người ta mời mi ăn gì đó, mi cũng nên mời người ta ăn gì chứ nhỉ, cà chua nhà Miêu Miêu bé vẫn luôn muốn ăn đó, trồng trông đẹp hơn trong nhà nhiều.
Tịch Tịch: “Hơn nữa Miêu Miêu à, mình không phải ngày nào cũng tới nha, mình cầu ba mình rất lâu, ba mình mới để mình chơi ở nhà Qua Qua 3 ngày, chờ cậu tồn tiền xong, mình không ở đây, chúng ta tồn tiền mua văn phòng phẩm là được rồi, về sau lên tiểu học phải dùng rất nhiều văn phòng phẩm đó.”
“Được thôi, vậy mình mời mọi người ăn cà chua, giờ đi nhà mình hái cà chua đi, mình nói với ông bà nội là được.”
Qua Qua ứng lời: “Buổi tối ăn cà chua!”
Mấy người lớn liền thấy ba cô bạn nhỏ chạy ra như một trận gió.
…
Ba cô bạn nhỏ nằm trên giường không nói một lời, Từ Hương Quyên biết tối ngủ cùng nhau đối với mấy bé mà nói vẫn là rất kích động, người lớn cô ở đây ảnh hưởng bé gái người ta nói chuyện.
Qua Qua nằm chính giữa, Miêu Miêu nằm ở bên trong, Tịch Tịch nằm bên ngoài, lúc nằm không đứa nào có ý kiến hết, tự động nằm thành vậy thôi, phảng phất sớm đã “diễn tập” vậy.
Từ Hương Quyên không thể không hoài nghi là Qua Qua đã sắp xếp trước rồi, con gái nhà cô rốt cuộc có khả năng hay không là tự mình hiểu lấy, dù cho không ở chính giữa, ở bất luận bên nào con bé luôn là lắm lời nhất.
Hoàn toàn không trở ngại con bé nói chuyện.
Nói rồi đắp chăn xong xuôi cho mấy cô bạn nhỏ, Từ Hương Quyên tắt đèn đóng cửa.
Lúc đóng cửa không đi ngay, mà đứng ở cửa trong chốc lát, quả nhiên, bên trong truyền đến tiếng mấy cô bạn nhỏ ríu rít.
Ngày mai phải cảnh cáo Qua Qua, chính mình không ngủ được thì thôi, không thể ảnh hưởng bạn nhỏ khác ngủ.
Nhỏ giọng rời khỏi phòng nhỏ trở lại buồng trong, Từ Hương Quyên liền thấy ông chồng nhà mình vá món đồ chơi của Ngưu Ngưu dưới đèn.
“Mẹ!” Ngưu Ngưu vốn dĩ đang ngồi nhìn ba vá món đồ chơi, mẹ vừa về tới, nhóc liền gọi mẹ, ý đồ đứng dậy muốn mẹ bế.
Chu Trình Ninh ngẩng đầu: “Quyên, Ngưu Ngưu nhà chúng ta thông minh lắm, đến bây giờ còn nhớ rõ gọi em là mẹ.”
Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu lên cho lên giường lớn ngồi: “Sao lại rách? Bông đều bị lọt ra hết.”
Nhận lấy món đồ chơi và kim chỉ trong tay ông chồng nhà mình, Từ Hương Quyên vá lại, không có cố sức như anh vậy, vài cái là xong rồi.
Chu Trình Ninh: “Quyên, thật xin lỗi, cái này là anh không cẩn thận ngồi rách, anh ngồi lên món đồ chơi của Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu trực tiếp tự đi kéo, kéo không nổi ấy thế là xé rách, anh liền muốn trộm vá lại trước khi em về, không nghĩ tới Quyên em về nhanh như vậy.”
Từ Hương Quyên: “Ai muốn nghe anh nói cẩn thận như vậy, về sau tối đến anh đừng chạm vào kim chỉ, mắt không tốt.”
Chu Trình Ninh: “Quyên, chính là em cũng may vá đan áo vào buổi tối.”
Từ Hương Quyên: “Em có thể nói anh, nhưng mà anh không thể nói em, biết chưa?”
Chu Trình Ninh không nói, Ngưu Ngưu ngồi ở một bên lại gọi mẹ, sau đó đưa món đồ chơi cho mẹ.
Từ Hương Quyên nói Ngưu Ngưu ngoan hơn ba một câu, sau đó thu hồi kim chỉ lại.
Chu Trình Ninh ý khó bình với cái váy kia, tuy đẹp, nhưng vợ chỉ mặc một lần: “Quyên, em mặc cái váy anh tặng em đi.”
“Tối trời tối trật mặc vào dọa người à?” Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu lên dỗ ngủ.
Chu Trình Ninh chưa từ bỏ ý định: “Quyên, đưa Ngưu Ngưu cho anh bế đi, em đi thay váy.”
Vợ tay mảnh chân thon, ôm một con trâu con béo, anh chủ động nhận việc vậy.
“Vì sao em phải nghe anh? Không mặc.” Đưa Ngưu Ngưu cho Chu Trình Ninh, Từ Hương Quyên chải đầu chuẩn bị đi ngủ.
Chu Trình Ninh đã biết làm sao để dỗ con ngủ tương đối dễ, Ngưu Ngưu cũng không bài xích anh, người ba này, ba nâng nhóc lên cao, không giống với tầm nhìn khi mẹ bế nhóc.
Chu Trình Ninh: “Được rồi, Quyên, Ngưu Ngưu ngủ rồi anh liền đi viết giáo án cho học kỳ mới, rốt cuộc cuối tháng 8 phải về trường đi làm.”
Từ Hương Quyên: “Tối hù rồi còn viết giáo án gì chứ, phí mắt, để sáng mai lại viết.”
Chu Trình Ninh: “Cứ viết.”
Từ Hương Quyên ý thức được ông chồng nhà mình có thể là muốn đối nghịch với cô: “Anh viết đi, em với Ngưu Ngưu ngủ, mặc kệ anh.”
Nói mặc kệ là mặc kệ, Từ Hương Quyên tự mình nằm yên, Chu Trình Ninh thả Ngưu Ngưu đã ngủ vào trong giường nhỏ, tắt đèn lên giường, anh mới sẽ không viết giáo án vào buổi tối để rồi lãng phí đèn dầu hỏa.
Buổi tối có chuyện mà buổi tối có thể làm.
“Hôm nay không muốn, hôm nay muốn ngủ cho đã.” Từ Hương Quyên mềm giọng, lại hôn một cái trên má Chu Trình Ninh.
“Được.” Không thể có tiếp xúc mang tính thực chất, Chu Trình Ninh vẫn không quên hôn vài cái.
…
Từ khi có tiểu đồng bọn, ba cô bạn nhỏ chạy chơi khắp nơi như điên ấy, Từ Hương Quyên cũng không tìm thấy người.
Chu Trình Ninh thấy có lỗi với thầy Vương, Tịch Tịch là một bé gái ngoan như vậy đều phải bị Qua Qua kéo cho dã rồi.
“Xin chào, cho 2 chén bì lạnh, tôi không muốn thêm cay, cái khác đều được, anh ấy không cần rau thơm, hơi cay.”
Khách tới thế mà là phó huyện trưởng trước đó, Từ Hương Quyên không dong dài, rất mau liền đi trộn bì lạnh.
Bì lạnh đã xong, Triệu Tuệ Trúc mở miệng: “Trước đó có ăn chén mì nước trứng gà ở chỗ các cô, rất ngon, nhưng mà càng thêm nhớ thương bì lạnh, đám đồng nghiệp về còn đang nói ăn ngon, hôm nay liền dẫn tiên sinh nhà tôi đến đây ăn.”
“Bì lạnh tương đối thích hợp ăn vào mùa hè, còn tốt là đuổi đến sớm, qua 1-2 tháng nữa là bọn tôi liền không bán.” Từ Hương Quyên rất tự nhiên mà trò chuyện với chị ấy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. [Ngôn Tình] Sống Chung
3. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
4. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
=====================================
Tiên sinh của phó huyện trưởng trông trầm mặc ổn trọng, cảm giác đầu tiên của Từ Hương Quyên là, hẳn là làm nghiên cứu phát minh kỹ thuật…… Không hiểu sao còn cảm thấy vị tiên sinh này là bị thái thái của mình dẫn ra hóng gió.
“Vậy chuẩn bị bán cái gì? Đoạn đường chỗ này không thể nói là rất tốt, ruộng đất quá rộng, khách thưa thớt phân tán, nếu không phải đồ ăn mỹ vị, hẳn là sẽ không có ai tới.”
Từ Hương Quyên: “Mùa đông thì bọn tôi hẳn là sẽ làm cơm đĩa, cơm đĩa chính là cho lên cơm đồ ăn, canh cải, rau dưa vụ mùa đông.”
Sợ người không hiểu cơm đĩa, Từ Hương Quyên cố ý giải thích một câu, mùa đông kho nấu đồ ăn phải phí không ít củi lửa à.
Trước lúc mùa đông đến, lều còn phải tu chỉnh lại, rốt cuộc gió lạnh thổi tới, ai chịu nổi.
“Còn có một loại đồ ăn, bọn tôi lại bày các loại nguyên liệu nấu ăn ở chỗ này, muốn ăn gì thì tự mình chọn lựa, chọn xong rồi bọn tôi đi nấu, súp canh cố định là cay rát… Tuy nói cay rát, thật ra thì cũng không cay đến vậy, căn cứ theo sở thích của khách mà chọn hơi cay, cay vừa, cực cay.”
Cái Từ Hương Quyên nói chính là lẩu cay, lẩu vào mùa đông không phải rất được hoan nghênh thường thôi, tuy không có điều kiện làm lẩu*, nhưng các cô có thể làm lẩu cay, bản low của cái lẩu, vừa khéo trong nhà đặt làm cái ngăn tủ này, ngăn tủ là một tầng lại một tầng, mùa đông có thể xếp đặt các loại đồ ăn, đều có thể với tới.
*: cái mà chị Quyên nói là chỉ nguyên bộ ăn lẩu bằng nồi, phục vụ đưa nồi và nguyên liệu cho khách, nhưng do vị trí thời đại là mới những năm 80, nồi gì đó thì bên đó còn đang cần phiếu chứng linh tinh, còn đắt đỏ, không phân cho mỗi bàn một cái nồi được, thế nên chị chọn làm món lẩu cay, hơi giống cách tụi mình ăn lẩu ly á, chọn cho hết rồi, chị cho nước lẩu vào tô chén (với tụi mình khi ăn lẩu ly là ly), thế là xong việc, không cần phí tiền mua nồi. Nói thêm, cái lẩu trong tiếng trung là hỏa oa, còn lẩu cay là ma lạt năng, nó khác nhau, nhưng sang bên mình, nó đều là lẩu cả =]]
Cái lẩu và lẩu cay, Từ Hương Quyên đều không thế nào ăn, nhưng lấy cảm giác đã từng ăn của chính mình, chính là lẩu cay đã rẻ lại ngon, đương nhiên cũng không thể ăn nhiều.
Cô còn bảo con gái đừng có ăn lẩu cay cả ngày đó, con bé có từng nghe sao?
“Cái này còn không phải nấu đồ ăn sao? Có thể bán ra ngoài?” Triệu Tuệ Trúc khó hiểu sẽ đưa ra nghi vấn ngay.
Từ Hương Quyên: “Thì giống như bì lạnh vậy, món đó thích hợp ăn vào mùa đông, bọn tôi có thể lấy ra bán, chắc chắn là bởi vì có thể bán được.”
Triệu Tuệ Trúc phát hiện tiên sinh đã ăn được nửa chén bì lạnh, cũng bắt đầu chuẩn bị ăn: “Thế thì mùa đông tôi phải lại đây nếm thử.”
Không biết vì sao mấy đứa nhỏ 4-5 tuổi lại thích chạy như vậy, không mệt sao?
Quả nhiên bởi vì “tuổi trẻ” đi, Từ Hương Quyên nhìn 3 cô bạn nhỏ lại chạy về kia, cảm khái trong lòng.
Lẩu cay mà cô nói ra hôm nay cũng là lâm thời nghĩ đến, còn chưa thương lượng với người trong nhà.
Tuy việc trong nhà cơ bản là cô quyết định, nhưng bọn họ có quyền biết chuyện, tối nay hơi nhắc chút đi.
Ăn bì lạnh xong, Triệu Tuệ Trúc không rời đi ngay: “Không suy xét đến huyện thành mở tiệm ăn nhỏ sao?”
Từ Hương Quyên: “Không đủ tiền, đi huyện thành còn phải tích cóp tiền trước đã, ở nhà bên này phí tổn không cao.”
Nếu có tiền cô đã không buôn bán, còn đi huyện thành mở tiệm ăn nhỏ gì đó, giờ phải đi từng bước một.
Triệu Tuệ Trúc: “Nói cũng phải, tuy kiếm không được nhiều lắm, nhưng phí tổn cũng không cao.”
Hiện tại, mọi người dù là ở huyện thành hay là nông thôn, đa số là tương đối mộc mạc tiết kiệm, năng lực để tiêu tiền đến tiệm ăn thì tương đối tàn tàn, nhưng huyện thành thắng ở người nhiều, cho nên cô muốn kiếm được càng nhiều, vẫn là sẽ suy xét đi huyện thành.
Sau khi phó huyện trưởng và tiên sinh chị ấy đi rồi, Từ Hương Quyên liền tiếp thu nghi vấn đến từ mẹ cô: “Quyên, cái món kia là gì, chuyên môn nấu đồ ăn có thể ăn sao?”
“Đương nhiên có thể ăn, giống mì nước vậy, chẳng qua là tự mình chọn nguyên liệu.”
“À à, không khác với bánh trứng là mấy.”
“Mẹ nói vậy, cũng không có gì không đúng.”
Ngô Thải Phượng: “Quyên, nếu con muốn mở tiệm ăn nhỏ, dứt khoát đi tỉnh thành đi, anh ba con ở bên kia, có thể chiếu ứng lẫn nhau một chút.”
Ngô Thải Phượng nghĩ thoáng, nếu con gái ra xa nhà, hai vợ chồng già bọn họ chắc chắn sẽ không đi theo, ở bên ngoài chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt.
Từ Hương Quyên: “Mẹ, giờ suy xét còn có hơi sớm, có điều sạp bì lạnh này nếu ba mẹ nguyện ý, liền tự mình làm, con đưa ngăn tủ qua cho.”
“Ai da, bọn mẹ bán bì lạnh gì chứ, cũng không biết làm.” Cái chủ ý này đây, Ngô Thải Phượng tâm động, rốt cuộc bà không có việc gì làm, bì lạnh này cũng không quá mệt mỏi.
Từ Hương Quyên: “Mẹ, làm bì lạnh không khó, nhìn tí là biết, mệt rồi liền để đó vào nhà nghỉ ngơi.”