Ngưu Ngưu thật sự là cậu bé rất nhỏ, bả vai cũng nhỏ, còn hên là cặp không lớn, bằng không cũng không đeo lên vai em trai được.
Qua Qua giúp em trai cõng cặp sách rồi, “Ngưu Ngưu đeo cặp thật tinh thần, về sau chắc chắn giống như chị, thường xuyên được cô giáo khen.”
Từ Hương Quyên nghe con đối thoại liền cảm thấy buồn cười, cũng mặc kệ hai đứa nhỏ mà đi làm việc.
A Ninh cỡ chừng sau 1 tiết dạy nữa là trở về, cô phải chuẩn bị cơm chiều.
Qua Qua không nói chuyện với em trai quá lâu, bởi vì đã đói bụng, bé muốn hỏi mẹ một chút xem trong tiệm cơm nhỏ còn bánh bông lan không.
Hiện tại Qua Qua đã là bé lớp lá rồi, sẽ không gọi bánh bông lan thành bánh kem ó o nữa, chẳng qua, mặc kệ là bánh bông lan hay là bánh kem ó o, bé đều muốn ăn.
Hiện tại trong nhà mỗi ngày đều có bán bánh bông lan, nếu còn thừa, vậy thì chắc chắn là phải vào bụng bé.
Chị đi vào trong bếp rồi, Ngưu Ngưu cũng đi theo phía sau vào bếp theo, cái cặp nhỏ còn đeo trên người.
Biết Qua Qua muốn ăn bánh bông lan, Từ Hương Quyên liền đưa phần bánh thừa bán còn dư lại chia cho 2 đứa nhỏ ăn.
Qua Qua có bánh bông lan, ăn bánh xong thì đi ra ngoài viết chữ.
Phần bánh thừa của Ngưu Ngưu nhỏ hơn của chị, chị đã ăn xong rửa tay đi ra ngoài, nhóc cũng ăn gần xong rồi, bèn đi ra ngoài theo.
Chị chọn cái bàn gần quầy nhất để viết chữ, Ngưu Ngưu cõng cái cặp nhỏ dán cái bàn, nhìn chị viết chữ.
Qua Qua lấy cái túi đựng bút ra khỏi cặp, rút ra một cây bút chì, lại cầm tập luyện viết ra viết chữ.
Nhà trẻ không có bài tập về nhà, nhưng từ sau khi Qua Qua biết cầm bút, ba sẽ dạy bé viết chữ, nghè hè ba nói bé có thể đi chơi, nhưng sau khi lên nhà trẻ rồi liền phải viết chữ mỗi ngày.
Vở tập viết vẫn là trường Chu Trình Ninh phát cho giáo viên, anh viết chữ trên góc trái của mỗi mọt mặt, bảo Qua Qua ấn theo cỡ chữ mà cô bé bình thường hay viết viết một mặt.
Viết một mặt không khó với Qua Qua, lật sang một mặt mới, liền bay nhanh bắt chước chữ ba mà viết.
Ngưu Ngưu đứng bên cạnh chị gái nhìn chị viết chữ, chờ chị dừng bút lại, “Chị.”
“Ngưu Ngưu muốn cái này?” Qua Qua quơ quơ cái bút trên tay.
Ngưu Ngưu: “Ân!”
Lúc Ngưu Ngưu đáp lời còn cho rằng chị muốn đưa bút chì cho nhóc, vươn cái tay ú nù ra muốn nhận lấy.
Qua Qua trước chưa cho, “Em bé không thể chơi bút chì, hơn nữa Ngưu Ngưu không biết viết chữ.”
Ngưu Ngưu: “Biết.”
Qua Qua rút ra một cây khá ngắn từ trong túi đựng bút, ruột bút đã bị bé viết tròn, bé đưa bút chì cho Ngưu Ngưu, “Biết à, vậy Ngưu Ngưu viết cho chị xem, không biết thì biểu ba dạy em.”
Ngưu Ngưu cả cầm bút cũng không biết, cái tay béo nhỏ cầm lấy bút, học bộ dáng chị viết chữ, vẽ vài đường trên vở, đúng hơn mà nói phải là cắt vài đường.
Sau một hồi Ngưu Ngưu còn cảm thấy mình viết giống mười phần với chị, cười đến lộ ra hai hàng răng sữa nhỏ.
Chính Ngưu Ngưu cảm thấy cực kỳ giỏi, nhưng cái đưa tới lại là tiếng thở dài của Qua Qua, lấy bút và vở về, Qua Qua dùng cục tẩy xóa đi mấy đường em trai viết.
Không xóa ba sẽ tưởng là bé viết, sẽ nói thái độ bé không nghiêm túc, chỉ biết bôi bôi vẽ vẽ trên vở, còn hên là vở không bị Ngưu Ngưu cắt qua.
Thật ra thì Ngưu Ngưu muốn viết, còn nữa chính là……
“Chị.”
Trong cặp của nhóc không có vở và bút chì, nhóc muốn chị chia cho cặp nhỏ của nhóc.
Trong cặp nhỏ của Ngưu Ngưu có món đồ chơi nhỏ, là mẹ bỏ vào, lúc ấy Ngưu Ngưu còn rất vui vẻ, muốn bỏ vào nhiều hơn, nhưng mẹ chỉ cho nhóc bỏ vào một cái.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
2. Phản Hồi Sai Lầm
3. Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
4. Nương Tử Xung Hỷ
=====================================
Giờ nhóc biết rồi, bởi vì cặp sách phải để trống ra để bỏ đồ giống như cặp của chị.
Em trai gọi bé một tiếng chị, còn vươn cái tay béo nhỏ ra, Qua Qua liền biết ngay em nghĩ cái gì, “Không được, đều là của chị, em là em bé, còn chưa được 3 tuổi, không thể dùng bút và vở, chờ em lớn lên đi nhà trẻ rồi, ba sẽ liền cho em.”
Qua Qua vẫn luôn cực kỳ quý trọng đồ vật của bé, hơn nữa tổng cộng chỉ mới 2 cây bút chì, cây đầu tiên viết ngắn rồi ba mới cho bé cây thứ hai, cho em trai là không có khả năng cho đâu, hơn nữa em chơi hay chọc loạn bút, nếu mà chọc vào mắt là xong rồi.
Thu dọn đồ đạc của mình xong, Qua Qua nhờ mẹ cất cặp sách của bé lên trên ngăn tủ, không cho Ngưu Ngưu đụng tới.
Con trai tìm đến trước mặt mình.
“Ngưu Ngưu làm sao vậy?” Từ Hương Quyên biết sơ sơ đã phát sinh cái gì, từ lúc Qua Qua nhờ cô cất cặp sách lên ngăn tủ là biết rồi.
“Mẹ.” Ngưu Ngưu còn đeo cái cặp nhỏ, mẹ hỏi, nhóc liền xoay thân thể bé bỏng, cho mẹ xem cặp sách của nhóc.
Nhìn thấy cặp là mẹ biết ngay có ý gì rồi.
Trước lúc khai giảng một ngày A Ninh đã bố trí bài tập ở nhà cho Qua Qua, cô tận mắt nhìn thấy A Ninh đưa vở tập viết cho Qua Qua, nên hiện tại mỗi ngày Qua Qua đều phải viết chữ, Ngưu Ngưu đều là ở bên cạnh nhìn, hôm nay hẳn là có cặp sách rồi, nên cũng muốn có vở và bút giống như chị vậy.
Việc này thì Từ Hương Quyên căn bản là không muốn quản, tính toán kéo Ngưu Ngưu đi trước, chờ A Ninh về lại giao cho A Ninh giải quyết, vì thế ra vẻ hiểu rõ, “Ngưu Ngưu muốn mẹ lấy cặp giúp con à, mẹ biết rồi.”
Cái cặp nhỏ bị mẹ lấy đi, Ngưu Ngưu nóng nảy, kêu mẹ đeo trở lại cho nhóc.
Từ Hương Quyên lại đeo cặp sách trở lại cho Ngưu Ngưu.
“Mẹ, bút!”
Nhìn đi, gấp đến độ Ngưu Ngưu đã biết nói bút rồi, Từ Hương Quyên: “Mẹ không có bút chì, bút chì đều là của ba, chờ ba về rồi, Ngưu Ngưu hỏi xin ba nha.”
Ngưu Ngưu có thể hiểu được sơ sơ ý mẹ, bèn cõng cái cặp nhỏ đến cửa tiệm cơm nhỏ chờ ba.
Ngô Thải Phượng: “Ngưu Ngưu trưởng thành chắc chắn có tiền đồ, là lương đống.”
Từ Hương Quyên: “Mẹ, mới 2 tuổi, có thể là lương đống gì, mẹ kêu ba mau mau về ăn cơm chiều đi.”
Hiện tại nhà họ dù là cơm sáng, cơm trưa hay là cơm chiều, đều ăn sớm hơn giờ cơm bình thường, về đến nhà cũng lười bật bếp, ba bữa cơm đều giải quyết ở tiệm cơm nhỏ.
Qua Qua sắp lên tiểu học, vẫn là yêu đi theo ông ngoại xem náo nhiệt, nghe được mẹ nói: “Ông ngoại đâu? Con đi gọi ông với bà ngoại.”
Ngô Thải Phượng: “Trên trấn có đánh bánh mật, ông ngoại con đi lấy gạo đánh bánh mật rồi, lúc này còn chưa về.”
Trấn trên đánh bánh mật bằng máy, không phải đánh thủ công, nhà ai có chút gạo nếp đều sẽ mang qua đi đánh, máy móc có thể ép ra bánh mật.
Lúc ba mình xem náo nhiệt, Từ Hương Quyên bảo ba thuận tiện đánh bánh mật về, tuy không xa, nhưng vẫn là bảo ông đạp ba bánh qua đó, để lúc về chở bánh mật tiện hơn.
“Dạ được! Con đi tìm ông ngoại với bà ngoại!” Nghe được đánh bánh dày, Qua Qua lập tức kéo bà ngoại đi.
Từ Hương Quyên: “Mẹ, cũng đừng để Qua Qua ăn bánh mật, chờ lát nữa ăn không vô cơm chiều cho coi.”
Bánh mật mới ra khỏi máy, đang nóng hổi đây, hương vị rất không tệ, nhưng không thay đổi được sự thật là nó không dễ tiêu hóa.
Ngô Thải Phượng ứng lời con gái, dẫn theo cô cháu ngoại ra ngoài.
Ngưu Ngưu đi chậm, Qua Qua với bà ngoại đã đi ra ngoài, nhóc còn chưa đi tới cửa.
Không biết chị và bà ngoại đi đâu, Ngưu Ngưu rất muốn đuổi theo, bước chân nhỏ cũng nhanh hơn không ít, nhưng tới cửa rồi nhóc lại do dự, theo không kịp là một cái, cái nữa là nhóc còn phải đợi ba.
Cuối cùng, tiểu Ngưu Ngưu chỉ có thể đứng ở cửa, nhìn chị và bà ngoại đi xa.
Cơm chiều đã xong, chỉ chờ người về ăn cơm, Từ Hương Quyên ngồi bên quầy, Ngưu Ngưu đứng ở cửa tiệm cơm nhỏ là cô có thể thấy, đã yên tâm, đồng thời còn có thể từ bé con giữ cửa Ngưu Ngưu biết trước được A Ninh trở về.
Chẳng bao lâu, quả nhiên nghe thấy Ngưu Ngưu kêu ba.
Chu Trình Ninh đạp xe đạp trở về, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Ngưu Ngưu đứng ở cửa chờ anh.
Dựng xe đạp, bế Ngưu Ngưu lên, “Ngưu Ngưu có cặp sách à, thật là đẹp mắt.”
Anh cho rằng con trai là muốn cho anh xem cặp sách mới.
“Ba, bút.” Ngưu Ngưu cũng chả nói lời vô nghĩa, nhóc vốn là muốn cho ba xem cặp sách mới, nhưng hiện tại không muốn, hiện tại chỉ muốn giấy bút.
Chu Trình Ninh khó hiểu: “Bút gì? Quyên, Ngưu Ngưu muốn bút?”
Từ Hương Quyên: “Hôm nay cõng cặp sách nửa ngày, nhìn thấy Qua Qua có bút chì, có giấy, Ngưu Ngưu cũng đòi giấy bút bỏ vào cặp.”
Chu Trình Ninh: “Ngưu Ngưu muốn à, Ngưu Ngưu có biết viết chữ? Không biết viết sẽ không cho giấy bút.”
“Biết.” Ngưu Ngưu vẫn là Ngưu Ngưu tin tưởng bạo lều kia.
Chu Trình Ninh thả Ngưu Ngưu xuống đất, lấy ra vở tập viết và bút chì trong cặp táp của mình.
“Ngưu Ngưu viết cho ba xem xem.” Anh chưa từng dạy Ngưu Ngưu, nhưng anh tin Ngưu Ngưu biết viết chữ, bởi vì tia tự tin tràn đầy ra đó kia trên người Ngưu Ngưu.
Bàn của tiệm cơm nhỏ trong nhà đều được chà lau đến sạch sẽ thoáng mát, Chu Trình Ninh trực tiếp mở vở tập viết ra đặt trên mặt bàn, lại bế Ngưu Ngưu ngồi lên ghế, đưa bút cho Ngưu Ngưu.
Vở tập viết mới này không thể bắt chước giống như vở tập viết của chị, trống rỗng, có điều không sao, Ngưu Ngưu tự tin nâng bút liền viết.
Ở trong mắt Chu Trình Ninh, Ngưu Ngưu đây nào phải viết chữ, cầm bút cũng không biết, hơn nữa cái biểu tình kia đã đắc ý lại tự hào, rõ ràng là tự tin quá đà.
Mặt Chu Trình Ninh thiếu chút nữa như đêm đen, “Chữ xấu, không được, ba phải thu hồi lại giấy và bút.”
Lúc trước khi Qua Qua bắt đầu viết chữ còn không có lòng tự tin này như Ngưu Ngưu đâu.
Chu Trình Ninh chuẩn bị thu lại giấy bút, lập tức bị Ngưu Ngưu cản lại.
“Mẹ!” Ba cướp đồ của con nít!
Ba và chị không giống nhau, của chị chính là của chị, chị không cho nhóc, nhóc có thể hỏi xin mẹ, từ sau khi ba lấy ra chính là của nhóc.
Ba lại không lên nhà trẻ, nhóc muốn lên nhà trẻ!
Trong nhận thức của Ngưu Ngưu, lên nhà trẻ mới cần giấy bút và cặp sách, ba không cần.
“Ngưu Ngưu, con là tiểu cường đạo sao? Đây là của ba.” Một đại nam nhân như Chu Trình Ninh sao có thể không đoạt lại Ngưu Ngưu, anh cất giấy bút, không cho Ngưu Ngưu đụng tới.
Lúc này Ngưu Ngưu bị chọc khóc rồi, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một nắm, cõng cái cặp nhỏ đi tìm mẹ khóc lóc kể lể.
Từ Hương Quyên thật sự là không có cách nào, ai có thể nghĩ đến Ngưu Ngưu trông mềm mại tính tình lại tốt, cứ luôn là bị ba chọc tức khóc chứ.
Từ Hương Quyên: “A Ninh, lấy cây bút chì viết tròn rồi đi, lại lấy một cuốn vở cũ không cần nữa đưa cho Ngưu Ngưu.”
Sớm hay muộn cũng phải cho, lại không cho Ngưu Ngưu, không biết Ngưu Ngưu còn muốn khóc thành cái dạng gì.
Vợ cũng đã nói thẳng, Chu Trình Ninh chỉ có thể lục cặp mình, tìm ra cho Ngưu Ngưu.
Bút chì anh có, ở trong trường không cần tới, nên cũng không gọt nhọn, lại lấy một cuốn vở ngày thường dùng để xé giấy, xé đến chỉ còn hai ba trang ra.
Từ Hương Quyên: “Ngưu Ngưu, ba cho con bút chì và vở này, đừng khóc, mẹ cất vào cặp cho con nhé.”
Tiểu lệ nhân Ngưu Ngưu nhìn thấy giấy bút, nhóc không có bảo mẹ bỏ vào cặp nhỏ cho nhóc, nhóc muốn tự mình bỏ vào.
Ngưu Ngưu muốn tự mình động thủ, Từ Hương Quyên cũng không ngăn cản.
Bị ba mẹ vây xem, Ngưu Ngưu cũng không khiếp, lúc nhét giấy bút ấy, lại phát hiện món đồ chơi nhỏ quá vướng bận, bèn dứt khoát lấy đồ chơi ra giao cho mẹ, chính mình lại bỏ giấy bút vào cặp nhỏ.
Xong việc, nhóc muốn mẹ đeo cặp sách lại cho nhóc.
Nhóc con thật vất vả mới lộ ra tươi cười, Từ Hương Quyên đương nhiên chỉ có thể chuyện gì cũng chiều nhóc con, đeo cặp lên cho Ngưu Ngưu.
Chu Trình Ninh: “Ngưu Ngưu thật ra lại yêu học tập hơn Qua Qua nhiều, tuy chữ viết cũng xấu.”
Từ Hương Quyên: “Anh không biết xấu hổ mà nói hả? Em còn tưởng anh có thể dỗ Ngưu Ngưu, tìm một cách giải quyết, không ngờ được anh còn chọc Ngưu Ngưu tức khóc.”
Vẫn là không thể quá tin tưởng A Ninh nhà cô.