Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 110

5:06 sáng – 24/05/2024

Thấy cái biểu tình như muốn nói chuyện lại không thể không nhịn xuống của hai đứa nhỏ, Chu Trình Ninh hỏi: “Mấy đứa muốn nói cái gì cứ nói với ba.”

Đặc biệt là về mẹ, nhất định phải nói.

Nếu ba phi thường muốn biết, Qua Qua vẫn là quyết định có được sự đồng ý của mẹ trước lại nói, “Mẹ, bọn con có thể nói với ba chứ?”

Sợ mẹ không nghe thấy, Ngưu Ngưu hô một tiếng: “Mẹ.”

Cách mành, lúc này Từ Hương Quyên cũng không phải đang rửa rau nấu ăn, có thể nghe rõ con nói: “Nói đi, đừng có thêm mắm thêm muối là được.”

Qua Qua và Ngưu Ngưu nào biết cái gì là thêm mắm thêm muối chứ, kể lại chuyện hồi sáng ra.

Chủ yếu là Qua Qua đang nói, Ngưu Ngưu phụ họa, nhưng Ngưu Ngưu có một câu nghẹn lại, không thể nói với mẹ, có thể nói với ba, “Mẹ nói, con nít bị bắt nạt, có thể tìm, chị và Ngưu Ngưu.”

Quan trọng nhất chính là có Ngưu Ngưu nà.

Chu Trình Ninh thành công thu được tin tức mấu chốt của Ngưu Ngưu: “Ngưu Ngưu của chúng ta rất lợi hại.”

Từ Hương Quyên đã quên có từng nói lời này hay không, cô mắng chửi giáo dục người ta đều sẽ nói rất dài, nghe được Ngưu Ngưu nói, cô buồn cười.

“Mẹ nói, con nít bị bắt nạt, có thể tìm con và Ngưu Ngưu đi nói cho mẹ, mẹ dạy dỗ cho một trận dùm bọn con.” Em trai sao lại nói có nửa khúc chứ, Qua Qua nói cho hết lời luôn.

Ngưu Ngưu không cảm thấy nói nửa khúc có vấn đề, nói ấy à, chính là ý của chị nói, “Đúng!”

Hồi sáng Từ Hương Quyên đã phát tiết cảm xúc, trên tâm lý và, ờm, trên thân thể, bình thản xuống rồi thì liền ra ngoài mua đồ ăn, thuận tiện xem xem Qua Qua và Ngưu Ngưu thế nào.

Không nghĩ tới Qua Qua và Ngưu Ngưu còn xài được hơn cả tưởng tượng của cô, đã hòa mình với đám trẻ con kia rồi.

Thì ra vẫn là chỉ có đám các bé gái là Lâu Linh Lộc và Cát Tuyết Nhã này có thể chấp nhận mấy đứa trẻ mới, rốt cuộc tính cách các cô bé khá là hoạt bát, mấy đứa bé mà hơi hướng nội chút thôi, lại có tiểu đồng bọn của mình nữa, đều sẽ không chấp nhận đứa bé mới, bây giờ bởi vì thằng nhóc hư kia, hai đứa con cô lại trực tiếp thành đứa trẻ được hoan nghênh nhất.

Qua Qua và Ngưu Ngưu cũng coi như nhờ họa được phúc.

Trên đường về, hai đứa bé đã chuyển đạt sự sùng bái của mấy đứa bé khác đối với cô cho cô, lúc này ở trước mặt ba, hai đứa nhỏ vẫn là chuyển đạt sự sùng bái của mấy đứa bé kia với cô cho ba.

Hai cái tiểu lảm nhảm.

Hai nhóc con nói nửa ngày, nói xong chuyện rồi, Qua Qua mới mở miệng, “Sao hôm nay ba giống mẹ vậy?”

Ngưu Ngưu gật đầu: “Giống mụ mụ.”

Chu Trình Ninh liền tò mò, “Ngày thường ba thế nào?”

Qua Qua: “Ngày thường không phải nói như vậy.”

Chu Trình Ninh: “Vậy ngày thường ba nói chuyện thế nào?”

Ngưu Ngưu: “Ba nói con tay dơ, ba còn nói con béo.”

Cái này Ngưu Ngưu có quyền lên tiếng nhất, mẹ sẽ cổ vũ trẻ con, nhưng trong ấn tượng của Ngưu Ngưu, ba chỉ biết đả kích trẻ con mà thôi.

Chu Trình Ninh ăn ngay nói thật, “Tay Ngưu Ngưu đúng là dơ mà, hôm qua còn nhìn thấy Ngưu Ngưu ăn bánh quy không rửa tay, nếu không phải ba với mẹ nói, Ngưu Ngưu cũng không chuẩn bị rửa.”

Ngưu Ngưu vừa nghe, tức giận đến xoay người, không để ý tới ba.

“Đây mới là ba mà.” Qua Qua cảm thấy ba bình thường lại rồi.

Bây giờ ở trong nhà hay mách lẻo nhất chính là ba.

Từ Hương Quyên mở vòi nước ra rửa rau, không nghe cuộc đối thoại giữa cha già và bọn nhỏ, vì càng nghe càng buồn cười, ảnh hưởng cô rửa rau.

“Mấy tuổi.”

Phỏng vấn thử, Từ Hương Quyên, Qua Qua với Ngưu Ngưu xếp hàng mà ngồi, vấn đề thứ nhất là đề của người phỏng vấn nhỏ Ngưu Ngưu, hỏi người được phỏng vấn, ba, mấy tuổi.

“Năm nay 31 tuổi.”

“31 tuổi là…” Người phỏng vấn nhỏ Ngưu Ngưu còn đếm mấy ngón tay ú nù be bé của mình, xem 31 là bao nhiêu.

Ngưu Ngưu người phỏng vấn nhỏ rối rắm số 31, Qua Qua người phỏng vấn nhỏ lại cho vấn đề thứ hai, “Trước kia từng dạy ở trường gì, có kinh nghiệm gì.”

Chu Trình Ninh: “Sau khi tốt nghiệp dạy học ở Nhân Đại nửa năm, sau đó về quê, dạy học ở trung học trấn 7-8 năm.”

Từ Hương Quyên: “Vấn đề mà hai người phỏng vấn hỏi vừa nãy đều có nói rõ trên sơ yếu lý lịch của anh, tôi liền không hỏi nữa, tôi muốn biết, hiện tại anh còn hiểu biết về trường học của chúng tôi chứ? Xin hãy nói một chút về khẩu hiệu trường, thời gian thành lập trường, tiền thân của trường, tên đầy đủ của trường, các chuyên ngành thuộc khoa Tiếng Trung của chúng ta, từng cái một, không cần phải gấp gáp.”

Vợ xảo quyệt hơn hai người phỏng vấn nhỏ một chút, Chu Trình Ninh cũng không có mắc kẹt, vẫn là đối đáp trôi chảy.

Từ Hương Quyên: “Anh cho rằng mình có ưu thế gì? So với những người được phỏng vấn khác, tuổi của anh có lẽ khá lớn.”

Từ Hương Quyên vẫn là có chút hiểu biết với vụ phỏng vấn, cũng từng tham gia công tác phỏng vấn, đối với việc phỏng vấn ông chồng nhà mình, cô cũng không có thả nước, thậm chí là còn hiện thực mười phần.

Chu Trình Ninh suy tư một lát, tuy rằng thời gian tạm dừng lâu hơn trước đó một chút, nhưng Từ Hương Quyên nghe được câu trả lời vẫn là gật gật đầu, ngay sau đó lại hỏi, “Anh tốt nghiệp ở Hoa Đại, lại chuẩn bị thi nghiên cứu sinh ở Hoa Đại, vì sao lại không chọn Hoa Đại mà lại chọn trường của chúng tôi?”

Chu Trình Ninh nói thật ra, Nhân Đại càng thích hợp để anh phát triển, ở Hoa Đại không có cơ hội ra mặt.

Từ Hương Quyên: “Mấy câu trước trả lời đều rất không tệ, ở chỗ này anh phải biến báo, vì sao lại chọn Nhân Đại, anh phải khích lệ Nhân Đại một phen trước đã, lại nói khoa tiếng Trung của Nhân Đại ở trong nước cũng là nổi tiếng mười phần, không thể nói là vì sức cạnh tranh của mình ở Hoa Đại không mạnh.

Chỗ này cần hơi nhắc tới người hướng dẫn có quen của Hoa Đại một chút, sau khi thi lên thạc sĩ thành công thì liên hệ người hướng dẫn sẽ khá tiện, còn có khi trước tốt nghiệp liền lựa chọn dạy học ở Nhân Đại, cái này phải nhắc một chút, nói rõ vì sao qua nhiều năm như vậy, anh vẫn là kiên trì lựa chọn Nhân Đại, hỏi anh có thể ổn định hay không, anh cứ nói hiện tại là dìu già dắt trẻ lại đây, muốn định cư ở Hoa Đô, hơn nữa đang chọn nhà trẻ và tiểu học cho con rồi.

Về phương diện kiểm tra tri thức văn hóa, cái này thì lâm thời ôm chân Phật là vô dụng, em nghĩ rằng người phỏng vấn hẳn sẽ hỏi ý tưởng của anh đối với xxx.”

Chu Trình Ninh: “Ừm, Quyên, anh sẽ cân nhắc lại xem nên nói thế nào.”

Từ Hương Quyên: “Nói chuyện với người phỏng vấn cũng đừng quá thành thật, tận lực mà khen…… Rồi, buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc, Ngưu Ngưu đừng đếm ngón tay nữa, mẹ nấu cơm chiều, con và chị hai đứa an tĩnh chơi đi, để ba chuẩn bị cho tốt cho buổi phỏng vấn ngày mai.”

Hai đứa bé sôi nổi ứng lời mẹ nói: “Dạ!”

Thấy hai đứa nhỏ cũng không ồn ào, Từ Hương Quyên yên tâm đi nấu cơm.

Ngày mai chính là ngày A Ninh phỏng vấn, tối hôm nay chuẩn bị cũng coi như tương đối đầy đủ.

Thi viết mà không qua được là không thể tham gia phỏng vấn, thành tích thi viết sẽ được dán trên bảng thông báo sau 3 ngày thi xong, danh sách phỏng vấn cũng dán, có tên A Ninh, biết anh đã qua thi viết, mới có được một tràng vào chạng vạng hôm nay.

Ngưu Ngưu với Qua Qua chỉ là món nhắm, cô mới là bữa tiệc lớn, gắng đạt tới mức thực tế.

Hôm nay chơi một phen như vậy xong, ngày mai cô có thể tự tin hơn A Ninh nhiều, A Ninh nhà cô nhất định sẽ qua.

Thật ra thì chỉ bằng vào vẻ ngoài cùng khí chất khi không nói lời nào của A Ninh nhà cô, hoàn toàn có thể giành được hảo cảm của người phỏng vấn…… A Ninh mà không nói chuyện với bọn nhỏ trong nhà thì thật ra cũng rất bình thường, khi trò chuyện thuộc về loại hình học thức uyên bác.

Nếu thông qua khảo nghiệm của người phỏng vấn, tiếp theo chính là sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân.

Muốn từ trợ giảng đến giảng viên lại đến phó giáo sư với giáo sư, ấy yêu cầu một đoạn thời gian.

Lúc trước nếu không về quê, bây giờ hẳn đã là một phó giáo sư, dù cho không phải phó giáo sư, cũng là một giảng viên thâm niên.

Quá khứ đều đã qua, không nghĩ cũng thế.

“Mùng 9 tháng 6 là sinh nhật Qua Qua, anh mời ông bạn kia của anh tới nhà ăn cơm đi, cũng mời vợ anh ấy theo luôn, rốt cuộc chúng ta đang ở nhà của ba mẹ vợ anh ấy.” Từ Hương Quyên chờ A Ninh ngoài cửa phòng học, cô liền kéo cánh tay A Ninh.

Đừng nói, A Ninh thật đúng là diễm áp các vị đang ngồi đây, mặc áo sơ mi quần tây vào, áo sơ mi cũng là đàng hoàng mà đóng thùng, cài thắt lưng, chân có vẻ càng dài.

Cô thấy có không ít cô gái đang nhìn chằm chằm, bèn dứt khoát ôm lấy cánh tay A Ninh biểu thị công khai chủ quyền.

Nói với A Ninh là về bạn học của A Ninh, rốt cuộc vợ của bạn học không nhất định là người như chị Đinh vậy.

Hơn nữa, Từ Hương Quyên và Đinh Lệ là tiếp xúc hiểu tận gốc rễ rồi, cha mẹ Đinh Lệ cho thuê nhà, trực tiếp để con gái Đinh Lệ nhận lấy chuyện này, không phải thông đồng qua anh con rể Đồng Lương Cao này, nên Đại Nhạc kia làm con rể bị kẹp ở chính giữa làm người cũng không dễ.

Chu Trình Ninh ở trong phòng phỏng vấn một hồi lâu, những vấn đề vợ hỏi tối qua người phỏng vấn đều có nhắc tới, anh còn hàn huyên về văn hóa truyền thống với thầy phỏng vấn chính một hồi lâu, nghĩ đến vị trí trợ giảng hẳn là nắm chắc rồi, nghe vợ nhắc tới Đại Nhạc, “Đúng là nên mời khách, chúng ta ở hơn một tháng, anh đều sắp quên vụ này, là anh sơ sót.”

“Sơ sẩy cái gì chứ? Dù sao thời gian còn sớm, đến lúc đó anh nhớ rõ báo một tiếng, nhanh về nhà nào, chân gà em kho ngon rồi, Qua Qua với Ngưu Ngưu còn ở nhà nhìn chằm chằm……

Thôi, không cần chờ sinh nhật Qua Qua, trực tiếp mời khách ngày nghỉ tuần này đi, chờ tới sinh nhật Qua Qua vẫn là lúc phải làm việc, người ta cũng không rảnh tới đây……

Cũng không được nữa, A Ninh, anh hỏi người ta coi khi nào có rảnh lại đây ăn cơm, khi nào bọn họ rảnh, khi đó chúng ta mời.”

Nhìn bộ dáng rối rắm của vợ, Chu Trình Ninh an ủi: “Không sao, mời khách là phải mời, nhưng ta cũng không cần gấp như vậy, dù sao anh cũng không có việc gì, để mai đi ra ngoài một chuyến tìm Đại Nhạc.”

error: Content is protected !!