” Vương phi… ”
Tiểu Lan và Tiểu Nhu có chút e dè không dám đến gần Hàn Lam Nguyệt.
Nhìn con hổ to lớn nặng khoảng hai trăm cân đang nằm bên cạnh Hàn Lam Nguyệt khiến cho hai tiểu nha hoàn không khỏi rùng mình.
Hai cô rụt rè bước từng bước nhỏ đến chỗ vương phi.
” Vương phi, tại sao con hổ này lại như vậy ạ? ”
” Người không sợ nó sẽ làm hại người sao ạ ”
Hàn Lam Nguyệt vẫn mãi mê vuốt ve con hổ trông cực kỳ yêu thích.
” Sẽ không đâu! ”
Cô mĩm cười tự tin nhìn bé cưng nằm trước mặt mình, con hổ vẫn còn quấn quýt lấy Hàn Lam Nguyệt tựa như bị cô mê hoặc vậy.
” Vậy bây giờ chúng ta trở về doanh trại chứ ạ? ”
” Được ”
Hàn Lam Nguyệt đứng dậy xoay lưng đi hướng ra khỏi rừng thì con bạch hổ cũng đứng dậy đi theo sát bước chân cô ngoan ngoãn như một con mèo to xác vậy.
” Vương phi à, người làm cách nào mà thuần hóa được nó vậy ạ ”
Tiểu Nhu nhìn thấy con hổ có vẻ không hung hăng lắm nên cũng an tâm phần nào mà đi bên cạnh nó.
” Thật ra ta đã dùng một loại thảo dược có tên là,, Bạc Hà Mèo,, để dụ dỗ tiểu bạch hổ này đó ”
” Chỉ một loại thảo dược mà người có thể thu phục được hổ! ”
Tiểu Lan ánh mắt kinh ngạc và giọng điệu sùng bái nói với Hàn Lam Nguyệt.
” Nhưng cũng may là người không sao, người không biết đâu, lúc nãy khi em nghe thấy tiếng hổ gầm rất to thì liền lo lắng có chuyện không lành cho nên đã đi cầu cứu vương gia, dù em có cầu xin thế nào đi nữa thì ngài ấy cũng không muốn đoái hoài tới, ban đầu em còn tưởng là ngài ấy tuyệt tình nên chỉ đành cùng Tiểu Nhu chạy vào rừng, nhưng không hiểu sao đến cuối cùng vương gia cũng chịu đến để cứu người ”
Tiểu Lan vừa nói vừa kiểm ra vết thương trên tay mà trong lúc chạy bị ngã đã để lại.
”….”
Hàn Lam Nguyệt Nghe vậy thì im lặng không nói gì, nhìn đến thương tích trên người Tiểu Lan và Tiểu Nhu khiến cho lòng cô lén lói một cảm giác uất giận.
Hắn lại không muốn quan tâm đến sống chết của cô như vậy, đây là cô của hiện tại thì không sao, nhưng nếu là Hàn Lam Nguyệt yếu đuối nhu nhược của lúc trước thì có phải đã chết dưới nanh vuốt của thú dữ trước khi hắn đến rồi không.
Liên tưởng đến tình cảnh cầu xin sự cứu giúp của người khác nhưng họ lại chẳng mảy may để ý đến, cảm giác đó thất vọng và cô độc biết bao nhiêu.
Chủ tớ bọn họ cùng nhau trở về doanh trại, khi thấy Hàn Lam Nguyệt dắt theo một con bạch hổ trở về thì khiến không ít quân lính tỏ ra sợ hãi nhưng cũng thầm khen ngợi cho một nữ cường nhân.
Thật không hổ danh là đệ nhất tài nữ của kinh thành, vương phi của chiến thần nước Sở, khí thế quả thật không nhỏ a…
Bao ánh mắt trầm trồ thán phục nhìn theo bóng dáng vương phi dắt theo bạch hổ đi vào lều.
” Sau này ta sẽ gọi em là Tiểu Bạch nhé ”1
Hàn Lam Nguyệt sau khi vào lều nghỉ ngơi thì nằm trên giường gãi cằm cho Tiểu Bạch, cô phải cảm ơn người nào đó đã tặng cho cô một bảo bối như thế này.
Từ nhỏ cô đi theo tổ chức nên đã được huấn luyện rất kỹ về mọi mặc, ngay cả việc thuần thú cũng vậy.1
Lúc cô tiếp cận với Tiểu Bạch thì đã nhận ra nó vốn không phải là thú hoang dã mà được người khác nuôi dưỡng, vì trên cổ nó vẫn còn dấu vết của sự xiềng xích, đến hôm nay lại được thả đến chỗ của cô, chắc kẻ đó cũng không ngờ nhỉ, vì nó đã quen nhìn thấy con người nên cô mới dễ dàng thu phục được nó như vậy.
” Lại thất bại…! ”
Liễu Như Yên ngồi trên giường mà sắc mặt không được tốt, cô ta tức giận nắm chặt tay lại thành quyền khi hay tin Hàn Lam Nguyệt không một chút sướt mẻ quay về, không những vậy mà còn được mọi người tán thưởng khen ngợi.
Vốn muốn thả bạch hổ ra để gay tổn thương cho vương phi, ai ngờ vô tình trở thành bàn đạp vinh quang cho người khác! rõ biết Hàn Lam Nguyệt kia không đơn giản nhưng Liễu Như Yên lại không ngờ cô lại có bản lĩnh như vậy.
” Chúng ta vẫn còn thời gian, để xem ai mới là người chiến thắng cuối cùng.! ”
Liễu Như Yên công lên một nụ cười thâm độc, ánh mắt mang theo ba phần hiếu thắng bảy phần ganh tị, cô ta trước giờ rất thích thể hiện bản thân hơn hẳn những người khác, cảm giác không muốn thua thiệt dần xăm chiếm tâm trí của cô ta, dù là tài trí danh vọng hay nam nhân, cô ta để mắt đến thì nhất định phải có được, cái vị trí chính phi kia cũng không ngoại lệ!.1
– —Sáng hôm sau.
Cả quân đoàn lại bắt đầu thu xếp chuẩn bị để lên đường.
Cứ như vậy mọi việc luôn suôn sẻ đến khi tới Bắc Thành.
Sau bảy ngày đi đường mệt nhọc, Hàn Lam Nguyệt cũng thấm cái gì gọi là băng rừng vượt núi rồi, thật hành xác!
Khi cả đoàn người đi qua cổng thành thì đã có Hồ Bác Hồ tướng lĩnh trấn giữ Bắc Thành ra nghênh đón.
Hàn Lam Nguyệt ngồi trên xe vén rèm nhìn sơ qua dân sinh nơi này, khắp nơi đều là cảnh đổ nát hoang tàn, người chết kẻ bị thương, tiếng than khóc ai oán như thấu tận tâm can người nghe, tất cả như chìm trong cảnh tang tóc đầy bi thương.
Thảm hoạ thiên nhiên luôn đáng sợ như vậy, Hàn Lam Nguyệt bước xuống khỏi xe ngựa mà lòng đầy trĩu nặng.
” Mạc tướng Hồ Bác xin nghênh tiếp vương gia, vương phi ”
Hồ Bác hành lễ với Sở Bắc Dực và Hàn Lam Nguyệt.
Lúc này Liễu Như Yên cũng bẽn lẻn đi đến đứng sau lưng của Sở Bắc Dực.
” Vị này là…? ”
Hồ Bác nhìn Liễu Như Yên e thẹn bên cạnh vương gia thì cũng ngầm hiểu ra chuyện gì đó.
Sở Bắc Dực lúc này lại liếc mắt qua nhìn Hàn Lam Nguyệt một cái rồi quay đi.
” Nàng là người bên cạnh ta, Liễu Như Yên. ”
Sở Bắc Dực giới thiệu.
” Thì ra là Liễu cô nương. ”
” Mọi người đi đường cũng đã vất vã rồi, xin mời mọi người đi theo mạc tướng về phủ để nghỉ ngơi.”