Buổi sáng của một ngày mới bắt đầu, xuân sắc trăm hoa đua nở, có một đôi hồ điệp đang vờn quanh những khóm hoa Di Tử thơm ngát.
Hàn Lam Nguyệt đã thức dậy từ sớm. Cô ngồi trên vũ đài ở giữa hồ sen mà thưởng trà, còn Tiểu Lan và Tiểu Nhu thì đang chăm chỉ luyện võ ở trong bờ.
Từ những lúc chủ tớ các cô bị rơi vào tình thế thân cô thế cô mà không một người giúp đỡ, cô về sau đã quyết định bồi dưỡng người bên cạnh mình phải trở nên thật mạnh mẽ.
Nếu những lúc cô không thể bảo vệ họ, thì họ vẫn có thể tự bảo vệ bản thân mình.
” Bẩm vương phi, bên ngoài có Liễu phu nhân đến xin muốn gặp ạ. ”
Một nha hoàn quét sân chạy vào bẩm báo.
Hàn Lam Nguyệt nghe xong thì suy nghĩ một lúc rồi cũng cho nàng ta vào, cô muốn xem xem, nàng ta lại muốn làm trò quỷ gì nữa.
Nếu lại đến để gây thị phi thì cô sẽ thẳng tay trừng trị, vừa hay muốn xem thử phản phản ứng của Sở Bắc Dực sẽ như thế nào!
” Để cho nàng ta vào. ”
Sau khi được sự cho phép, Liễu Như Yên giả vờ yếu ớt được A Ngọc dìu từng bước đi vào.
Đến nơi Hàn Lam Nguyệt đang ngồi thì cô ta khó khăn quỳ xuống mà hành lễ.
” Liễu thị xin bái kiến vương phi, vương phi đại cát tường. ”
”…. Liễu muội muội hôm nay trông thần sắc có vẻ không được tốt nhỉ, là đang có bệnh trong người sao? ”
Hàn Lam Nguyệt vừa nói, thao tác vừa từ tốn tự rót cho mình một chén trà,
” Vương phi thật tinh mắt, quả thật muội đang có bệnh trong người ạ ”
Nét mặt Liễu Như Yên lúc này trông vô cùng miễn cưỡng đối đáp.
” Nếu đã có bệnh sao không ở trong viện nghỉ ngơi, lại chạy đến đây là có việc gì chăng? ”
Hàn Lam Nguyệt đôi mắt dò xét nhìn về Liễu Như Yên, cô cố ý không cho miễn lễ, để ả ta phải quỳ dưới đất mà nói chuyện.
” Muội đến là để nhờ vương phi ra tay giúp đỡ, vì căn bệnh này chỉ có người mới có thể chữa! ”
” Ồ… vậy sao? là bệnh gì mà chỉ có ta mới chữa được vậy? ”
Liễu Như Yên đối mắt trực diện với Hàn Lam Nguyệt tựa như đang muốn khiêu khích.
” Là một căn bệnh khó nói, Vương phi có thể cho lui hạ nhân không? ”
Hàn Lam Nguyệt ngay lập tức nhận ra ánh mắt của đồng loại này, nó sắt lạnh ngập tràn sát khí và sự nguy hiểm.
” Tất cả đều lui ra khỏi Phong Nguyệt Uyển cho ta, chưa có lệnh thì không ai được vào. ”
Sau tiếng ra lệnh, những hạ nhân lần lượt bảo nhau tránh mặt khỏi viện, chỉ có Tiểu Lan và Tiểu Nhu hơi do dự không muốn rời đi.
Vì hai cô biết rõ ả nữ nhân trước mắt nham hiểm đến cỡ nào, có khi lại muốn bày mưu gì đó hãm hại chủ tử của bọn họ.
” Hai em cũng đi đi. ”
” Nhưng vương phi…! ”
Định nói gì thêm thì hai cô nhận ngay ánh mắt nghiêm nghị của Hàn Lam Nguyệt, họ rất hiểu chủ tử, sắc mặt vương phi như vậy chắc chắn là sắp sảy ra việc nguy hiểm.
Bọn họ ngay lập tức rời đi mà không nói thêm một lời nào, không phải vì sợ mà ở lại chỉ làm vương phi thêm vướng bận, và lui đi để ẩn nắp theo dõi, nếu tình hình có điều không ổn sẽ đi gọi người ứng cứu ngay, điều này là vương phi đã dậy họ.
Sau khi tất cả mọi người đã rời đi thì Liễu Như Yên mới từ trên mặt đất tự ý đứng lên mà không cần sự cho phép của vương phi.
Hàn Lam Nguyệt chính là muốn thấy nàng ta chịu nhịn nhục đấy, nhưng xem qua thái độ này của Liễu Như Yên thì có lẽ hôm nay Dực Vương phủ sẽ được một trận náo nhiệt rồi.
” Người đều đã đi hết rồi, ngươi không cần ngại ngùng che giấu nữa đâu. ”
Lời vừa dứt thì Hàn Lam Nguyệt cũng đã vững vàng đứng đối diện với Liễu Như Yên rồi.
Lúc này ả ta từ sau lưng mình rút ra hai thanh kiếm sắc lạnh lẹm, bắt đầu vào thế chuẩn bị tấn công Hàn Lam Nguyệt.
” Hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải chôn cùng đại ca ta ”
Nói rồi Liễu Như Yên nhanh như chớp lao vào chém liên hoàng đao về phía Hàn Lam Nguyệt.
Vốn đã chuẩn bị từ trước nên Hàn Lam Nguyệt cũng rất dễ dàng mà tránh khỏi đường kiếm của Liễu Như Yên.
Hàn Lam Nguyệt vừa phòng thủ vừa tấn công, không những khiến Liễu Như Yên nhiều lần phải lùi bước mà Hàn Lam Nguyệt còn sỉ nhục ả ta bằng cách chỉ dùng một tay một kiếm để giao đấu với ả.
Cảm nhận được sự khinh thường từ trong ánh mắt lẫn chiêu thức của Hàn Lam Nguyệt, điều này khiến Liễu Như Yên càng tức điên.
Qua chiêu thức và kiếm bộ, Hàn Lam Nguyệt dư sức để đạp Liễu Như Yên dưới chân, nhưng cô không muốn làm vậy.
Tiếng sắt thép chém vào nhau đến xoẹt ra lửa làm cho người ta không khỏi hưng phấn trong lòng, nhưng đó là đối với những ai có sát khí còn lạnh và hơn cả thép mới cảm nhận được.
Hàn Lam Nguyệt vừa đánh vừa nở ra một nụ cười đẹp đến rực rỡ, nhưng trong nụ cười đó lại chứa sự tàn nhẫn và khinh bỉ đến cùng cực dành cho Liễu Như Yên.
Cô chính là thích cảm giác này, như mèo đang vờn chuột, là dáng vẻ bất lực của con mồi, dù biết bản thân không đấu lại những vẫn không thể bỏ cuộc.
Hàn Lam Nguyệt chỉ tránh đòn và ra chiêu đủ làm Liễu Như Yên bị thương.
Liễu Như Yên càng lúc càng mất hết lý trí, càng mang ý niệm muốn giết chết Hàn Lam Nguyệt cho bằng được.
Nhưng Hàn Lam Nguyệt vẫn từ từ mà bỡn cợt trên sự tức giận của Liễu Như Yên,, Xoẹt,, một kiếm chém vào tay trái của Liễu Như Yên khiến ả ta đau đớn mà đánh rơi một thanh kiếm.
Xong cô ta vẫn không muốn bỏ cuộc, vẫn tiếp tục tấn công, Hàn Lam Nguyệt nhìn đối thủ đang mất bình tĩnh mà nhếch mép cười khoái chí.
,,Bép,bép,, Hàn Lam Nguyệt dùng thân kiếm vả mạnh vào hai bên mặt của Liễu Như Yên đến rướm máu khiến ả ta đau điếng.
” A… Đao kiếm không có mắt, Liễu muội muội phải cẩn thận chứ! ”
Hàn Lam Nguyệt lên tiếng trêu chọc.