Bên này Hàn Lam Nguyệt và Xài Hồ đã đi đến trước cửa lớn phủ Lâm tướng.
Còn chưa kịp đợi người ra ngăn cản thì Xài Hồ đã xông lên trấn áp hai tên lính canh cửa.
” Nếu không muốn chết thì mau cút đi! ”
Thấy sắc mặt Cửu Vương Phi đằng đằng sát khí thì hai tên lính liền sợ hãi ra mặt. Bọn họ đương nhiên biết hai người trước mắt là ai và lợi hại như thế nào, cũng biết mình không thể ngăn cản được điều gì nên đã biết điều mà nhanh chóng quay đầu chạy đi!
Tiếp theo đó Hàn Lam Nguyệt hiên ngang dắt theo Bạch Hổ bước vào Lâm gia.
Và dù đã cảnh báo trước và không muốn lạm sát người vô tội nhưng vẫn còn có những kẻ cố chấp thích cản chân nên Xài Hồ đã đi trước dọn đường những kẻ không sợ chết này.
Lâm Phủ lúc này đã loạn thành một mớ, viễn cảnh gà bay chó chạy chính là đây, người sợ chết thì đua nhau chạy trốn, còn kẻ ngoan cố hơn thì đã nhận phải một kết cục bi thảm.
Được lệnh của Hàn Lam Nguyệt, Tiểu Bạch thoả thích vui đùa cùng con mồi của mình, sau khi cắn chết người thì nó không ăn thịt mà hướng đến con mồi tiếp theo.
Tiểu Bạch tuy được Hàn Lam Nguyệt yêu thương nhưng cô cũng không quên việc huấn luyện lại bản tính của nó, cô từ đầu chỉ muốn nó sau này có thể trở thành một hộ vệ bên cạnh cô nên Tiểu Bạch chỉ hung hăng khi được cô ra lệnh.
Cô càng không muốn lợi dụng nó làm công cụ giết người, nhưng những kẻ mà cô giết đều không phải người, đều là kẻ đáng chết, và bọn họ cũng không hề có nhân tính như một con người!
Lúc này Lâm phủ đang trong cảnh náo loạn, Ngô quản gia liền chạy đi thông báo cho hoắc thị và Lâm Thuần An.
Sau khi nghe tin Hàn Lam Nguyệt dám cả gan đến phủ làm loạn thì bà ta đã tức giận đến đỏ mặt, tôn nghiêm của Lâm gia bọn họ lại bị cô chà đạp dưới chân như vậy!
” Đúng là tiện nhân không biết sống chết là gì ”
Nói rồi bà ta nghênh ngang bước ra bên ngoài, khi thấy Hàn Lam Nguyệt đang ung dung ngắm nhìn Bạch Hổ vật chết từng tên hộ vệ trong phủ thì đã ngay lập tức hùng hổ chỉ tay về hướng của cô mà trách mắng.
” Hàn Lam Nguyệt, tiện tỳ nhà ngươi còn không mau dừng tay! đừng nghĩ mình lập được chút công cán liền coi trời bằng vung, lại dám đến Lâm phủ chúng ta giết người bừa bãi ”
Gương mặt nhăn nhó của bà ta trông vô cùng dữ tợn, dù có thân phận và trên người khác lên gấm vóc lụa là những phong thái lại chẳng khác nào một tiện dân mồm miệng thối nát.
Hàn Lam Nguyệt không nói không rằng mà từ từ tiến đến trước mặt bà ta, còn nghĩ mình mang thân phận là nhất phẩm phu nhân đương triều thì Hàn Lam Nguyệt sẽ không dám làm ra chuyện gì nguy hại đến mình nên bà ta không những không sợ mà còn tiếp tục dùng lời lẽ thô bỉ để mắng nhiếc cô.
Nhưng điều mà bà ta không thể nào ngờ tới đó chính là nữ tử trước mắt này nguy hiểm đến thế nào và nàng thật sự coi trời bằng vung!
,, Chát,,
” Ai cho cái miệng thối của ngươi gọi thẳng tên huý của bổn vương phi!
Một cú tát với năm phần nội lực của Hàn Lam Nguyệt đã trực tiếp giáng thẳng vào một bên mặt của bà ta khiến cho bà ta theo lực mà bay qua một bên rồi nằm bẹp dưới đất.
Một bên mặt của Hoắc thị nhanh chóng biến dạng đến khó coi và miệng bà ta liên tục túa ra máu.
Lão Ngô quản gia liền lo lắng chạy đến đỡ bà ta ngồi dậy.
” Phu nhân, bà không sao chứ! ”
Bà ta như bị hoảng hồn với cái tát vừa rồi, gương mặt già nữa truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, xong bà ta lại ngu ngốc trợn mắt với Hàn Lam Nguyệt.
” Ngươi…. ngươi dám đánh cả nhất phẩm phu nhân? đúng là một ả tiện tỳ không biết trời cao đất dày! ”
” Người đâu, bắt ả lại cho ta nhanh lên, để xem hôm nay ta có lột da ngươi không! ”
Lời này của bà ta nói lên lại như nước đổ đầu vịt!
Những tên hộ vệ từ nãy giờ đã bị Xài Hồ và Bạch Hổ làm cho tinh thần điên đảo, nào còn hơi sức đâu mà đến bắt người, mà cứ cho là còn sức thì cũng không ai ngu ngốc đi đối đầu với đại Sát Tinh trước mắt là Hàn Vương phi!
Bản tính tham sống sợ chết của bọn họ chưa bao giờ lại mãnh liệt như lúc này, bọn chúng mặt cắt không còn một giọt máu mà chạy đi, nếu bây giờ không chạy thì còn đợi đến lúc nào, bị lưỡi kiếm sắc bén trong tay Vương phi hướng đến là tới công chiện liền.
…..
Không gian lặng thinh như tờ khi những tên lính phản chủ mà chạy toé khói.
” Một lũ ăn hại! ”
Hoắc thị tức giận quát.
” Ngươi vừa nói muốn lột da của ta?! ”
Hàn Lam Nguyệt vẻ mặt chưa bao giờ lạnh lẽo hơn lúc này, cô lại đi đến một cước đá văng bà ta như một quả túc cầu, Hoắc thị lại nôn ra một họng máu, xong Hàn Lam Nguyệt còn chưa hả giận lại dùng chân giẫm lên mặt của bà ta khiến bà ta đau đớn mà la hét.
” Tiện nhân, ngươi lại dám sỉ nhục ta như vậy, ta phải giết ngươi ”
Hàn Lam Nguyệt nghe xong chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ từ trên cao mà nhìn xuống bà ta.
” Trước khi bà giết được ta thì con gái của bà sẽ chết một cách thật đau đớn trước. ”
” Ngươi… ngươi muốn làm gì….! ”
Lúc này Xài Hồ đã nhanh chóng lôi Lâm Thuần An xềnh xệch từ khuê phòng của cô ta ra đến trước sân viện, nàng ta cố gắng vùng vẫy nhưng đều vô ích, vết thương của cô ta vì ma sát dưới đất nên đã nặng càng thêm nặng, máu chảy ra để lại một khoảng dài trên đường đầy khủng khiếp.
Còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Lâm Thuần An đã chứng kiến cảnh mẹ mình đang hèn mọn nằm dưới chân của Hàn Lam Nguyệt mặc cho cô giẫm đạp!
” Mẫu thân…! ”
Hai mẫu tử họ đau đớn nhìn nhau gào khóc, cảnh tượng trông thật tội nghiệp và thê lương biết bao.
Nhưng Hàn Lam Nguyệt lại như phát nộ vì điều này, họ cũng biết đau lòng cơ à?
Vậy Hạ gia người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì sao? còn Tiểu An Vân đáng thương của cô thì sao? bọn họ đều vô tội mà, vậy tại sao họ lại phải hứng chịu nhưng đau đớn như xé nát tim gan đó chứ!
Phải, tất cả đều do những kẻ trước mắt này gây ra hết!
” Có biết vì sao con gái ngươi ra nông nỗi này không? ”
” Là ta đã giở trò khiến vết thương của cô ta biến thành như vậy đấy, và nó sẽ dần dần khiến nữa thân dưới của cô ta thối rửa đi và cô ta sẽ chết dần chết mòn theo thời gian! ”
Hàn Lam Nguyệt thẳng thừng nói ra tất cả cho ba người họ biết, nhưng cũng lời kia cũng chỉ là hù doạ hai bọn họ mà thôi, thực chất vết thương sau bảy ngày sẽ nhanh chóng tự lành lại.
Nhưng Lâm Thuần An lại tin là thật, nước mắt lại càng trực trào mà rơi xuống, cô ta nằm la liệt dưới đất vừa uất hận nhìn Hàn Lam Nguyệt xong lại đau lòng nhìn sang Hoắc thị.
” Thì ra là ngươi, đồ độc ác, sao ngươi có thể ra tay tàn độc như vậy với nữ nhi của ta chứ, Khốn Khiếp. ”
Bà ta nghe xong liền căm phẫn mà oán trách Hàn Lam Nguyệt.
” Thủ đoạn tàn độc? ta cũng chỉ là học theo hai mẫu tử nhà bà mà thôi! ”
” Ta với nữ nhi của bà không thù không oán, vậy mà cô ta lại tìm ta gây sự, tính kế lên người ta muốn ta bị mất hết thanh danh! ”
” Còn bà không những không khuyên ngăn mà còn dung túng cho cô ta làm ra việc sai trái, lại tìm sát thủ đến làm nhục và ám sát ta?!!! ”
Hàn Lam Nguyệt càng nói càng không khống chế được cảm xúc mà hét lên.
Hoắc thị nghe lời chất vấn kia thì trái tim như giật thót một cái, sắc mặt cũng sợ đến tái xanh, từ khi biết đã giết nhầm người thì Hoắc thị đã lo lắng chuyện này sẽ bị tra ra chân tướng nên ngày đêm nghĩ cách xoá sạch dấu vết liên quan đến mình, quả nhiên là vậy, bây giờ nghĩ cách cũng muộn rồi, đã lúc sáng còn mới nghe tin Sát Độc môn đã bị xoá sổ thì buổi chiều Hàn Lam Nguyệt đã tìm đến cửa!
” Ta hôm nay đến cũng không có đòi hỏi gì nhiều….chỉ là muốn lấy đi hai cái đầu của các ngươi mà thôi!!! ”