Tờ khế ước đẫm máu ấy được trình lên, ôn đại nhân sau khi xem xong thì nét mặt già nua khẽ biến sắc, ông nhìn về phía Hàn Lam Nguyệt đang quỳ, xong lại nhìn đến Hoắc thái sư quyền cao chức trọng kia.
Bên trong bản khế ước có ghi chép rõ ràng lại giao dịch của Hoắc thị và Sát Độc môn
Nội dung lại chính là Hoắc thị muốn tìm sát thủ đến ám sát Cửu Vương phi….!
”Ngươi nói Hoắc phu nhân hãm hại Hạ trắc phi, vậy tại sao trong bản khế ước này mục tiêu lại là ngươi, Hàn Lam Nguyệt? ”
Ôn đại nhân nghiêm mặt hỏi.
Lời kia của ôn đại nhân hỏi đến làm cả một công đường chấn kinh, ngay cả lão thái sư kia cũng bàng hoàng khi nghĩ đến.
” Trời ạ, Hoắc thị cũng thật là to gan, người của chiến thần vương gia mà cũng dám đụng đến.”
” Phải đó, mà vương phi có tiếng tài đức vẹn toàn, lại không phải là người dễ bị ức hiếp, Haizzz…. Hoắc gia lần này e là động sai người rồi ”
” Chưa kể đó là tội ám sát người trong hoàng thất, chính là tru vi tam tộc đấy. ”
Văn võ bá quan lại bắt đầu bàn luận sôi nổi hết cả lên, và cũng vô tình làm cho lão thái sư ngồi trên ghế cũng không khỏi hoang mang lo sợ.
Ông ta thân làm quan trong triều, làm sao lại không biết tính nghiêm trọng của sự việc ngày hôm nay chứ.
” Bẩm đại nhân, Hạ An Vân chính là chết thay cho Hàn Lam Nguyệt ta, đời này ta nợ nàng ấy một mạng… ”
Hàn Lam Nguyệt cố nén lại cảm giác bi thương trong lòng, ánh mắt phẫn nộ xen lẫn đau thương của cô khiến trái tim của Sở Bắc Dực bỗng siết lại.
Nàng bắt đầu kể ra toàn bộ những hiểu lầm lẫn ân oán giữa cô và hai mẹ con Hoắc thị từ hôm sảy ra hiềm khích ở Hoàng cung.
Sự việc đưa mọi người đi từ bất ngờ cho đến kinh ngạc.
,, Cốp,, tiếng cây trượng nện xuống nền nhà, thái hậu tức giận quát.
”Đúng là to gan làm càn mà… mau, mau điều tra rõ ràng chân tướng cho ta… ”
Thái Hậu tức giận đến nỗi hít thở cũng không thông, lại dám ở dưới mí mắt của bà ức hiếp cháu dâu bảo bối của bà ư! đúng là không biết trời cao đất dày… hoàng đế thấy vậy cũng vội vàng trấn an mẫu hậu của mình
Lão thái sư kia vào lúc này cũng đã không thể ngồi yên trên ghế được nữa, trên trán cũng bắt đầu vịn ra mồ hôi lạnh.
Ông thầm chưởi rủa Hoắc thị kia sao chết đi lại để cho ông một phiền phức to thế này vậy chứ.
” Ôn đại nhân, ta không có ý nghi ngờ vương phi, nhưng muội muội của ta đã chết, chứng cứ đưa ra có thiết thực hay không cũng không biết được, theo như lời của vương phi thì giữa muội muội của ta và Vương Phi đã có hiềm khích từ trước, ai biết được những chứng cứ kia….! ”
Hoắc thái sư lời nói kèm theo hàm ý sâu xa ngập ngừng nhìn về phía của Hàn Lam Nguyệt.
Ý của ông ta là Hàn Lam Nguyệt cho người làm giả chứng cứ để tự mình thoát tội?
Lời nói bóng gió đó của Hoắc thái sư lại tiếp tục khơi lên một làn sóng dư luận ở giữa chốn công đường, mỗi người đều có một suy nghĩ nhưng dĩ nhiên là không ai dám lộ rõ thái độ nghi ngờ đó ra ngoài.
” Hoắc thái sư, ông nói như vậy là có ý gì chứ! chẳng lẽ ý của ông là… ”
Thái Hậu gằn giọng nói ra từng nhưng nữa chừng thì bị hoàng đế ngăn lại.
” Hoàng Thái Hậu, ôn đại nhân vẫn đang phân sử, chúng ta không nên xen vào thì hơn! ”
Hoàng đế đã lên tiếng như vậy thì thái hậu dù tức giận đến mấy cũng vẫn cố nhịn vào trong.
”….Người cần đối chất thì cũng đã chết, lời ngươi nói là thật hay giả còn cần phải điều tra thêm ”
” Nhưng suy cho cùng thì giết người vẫn là có tội, vì vậy bổn quan sẽ tạm giam ngươi vào đại lao, chờ sau khi điều tra ra chân tướng, bổn quan sẽ cho ngươi một kết quả hài lòng nhất. ”
Ôn đại nhân quả quyết tuyên bố, sau đó là hai tên lính tiến lên muốn áp giải Hàn Lam Nguyệt vào đại lao.
” Khoan đã…! ”
Khi cô sắp bị đưa đi thì một giọng nói trầm thấp vang lên đã ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của người trong công đường, trong lòng ai nấy đều biết chắc rằng một khi vương gia đã can thiệp vào chuyện gì thì nhất định chuyện ấy không là chuyện lớn thì cũng là chuyện siêu to khổng lồ mà thôi.
,, Vương Gia cuối cùng cũng lên tiếng rồi,,
,, Lần này lại có kịch hay để xem rồi.
,, Ta đã nói rồi mà, ngài ấy làm sao có thể để vương phi bị ức hiếp được! ,,
Một có người xì xầm bàn tán.
” Chẳng hay vương gia còn có chuyện gì sao? ”
Ôn đại nhân hỏi.
” Mang người vào đây.”
Sau mệnh lệnh, Tiêu Tấn kéo theo lão quản gia của Lâm phủ đi vào, xong lại đạp một phát để ông ta quỳ xuống giữa công đường, sau đó lại mang lên một khay dày cộm những giấy tờ chứng từ gì đó.
” Người này là ai? còn cả những sổ sách chứng từ này nữa? ”
Ôn đại nhân thắc mắc hỏi.
” Không phải xem rồi thì sẽ hiểu sao? ”
Sở Bắc Dực nói, sau đó một lính sai đã mang đống sổ sách ấy lên cho Ôn đại nhân và đồng thời sắc mặt của lão quản gia kia cũng đã tái dần đi trông thấy.