” Phải, là ta chiều hư nàng ấy, nhưng chàng không được trách nàng đâu đó, bây giờ ta chỉ còn lại mình muội ấy thôi… ”
Hàn Lam Nguyệt lúc đầu còn vui vẻ được một chút, nhưng những lời nói sau lại vô tình khiến cảm xúc của bản thân bị trì xuống.
Cô lại nhớ đến Hạ An Vân, một tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát, mới ngày nào còn quấn quýt bên cô, còn bám theo muốn cô làm món bánh kem mà nàng thích ăn nhất trong ngày sinh thần của mình, nhưng nàng lại vì ân oán của cô mà bị liên lụy.
Ngày sinh thần mà nàng ấy mong đợi nhất bây giờ lại trở thành ngày tang của nàng !
Nghĩ đến mà lòng đầy chua xót.
Diệp Liên Hoa lúc này cũng không khác gì Hàn Lam Nguyệt, nàng hiện tại vô cùng nhớ Hạ An Vân, cũng như những ngày tháng mà tỷ muội bọn họ vui vẻ bên nhau.
” Nguyệt tỷ….”
Diệp Liên Hoa đi đến ngồi cạnh Hàn Lam Nguyệt mà rơi nước mắt.
” Vân nhi đã không còn nữa, nhưng người sống vẫn phải sống cho tốt, vả lại tỷ cũng đã thay muội ấy báo thù rồi, tin chắc muội ấy cũng đã ngậm cười nơi chín suối, điều quan trọng bây giờ là làm sao để tỷ được miễn tội và thoát khỏi cảnh lao tù này, Dực vương phủ còn đang chờ tỷ trở về làm chủ ”
Hàn Lam Nguyệt nghe Diệp Liên Hoa nói vậy cũng vực dậy tinh thần.
” Đúng, ta còn phải bảo vệ những người cần bảo vệ và cả những người ta thương yêu ”
Hàn Lam Nguyệt nói xong thì quay sang nhìn Sở Bắc Dực với ánh mắt tin tưởng.
” Khế ước của Hoắc thị và Sát Độc Môn, và cả những việc còn lại điều nhờ hết vào chàng rồi… phu quân ”
,, Phụ quân,, lần đầu tiên nàng gọi hắn là phu quân thân thiết như vậy, còn ở trước mặt nhiều người như thế khiến hắn có chút đỏ mặt.
” Khụ khụ… nàng cứ yên tâm, mọi chuyện đều đang nằm trong tầm kiểm soát, không bao lâu nữa nàng sẽ được trả tự do thôi. ”
Sở Bắc Dực nói.
” Vậy thì quá tốt rồi, Nguyệt tỷ sẽ không sao nữa ”
Diệp Liên Hoa vui mừng nói.
” Sao nào, ta không lừa nàng chứ, có vương giả bảo trợ, Nguyệt tỷ của nàng sẽ không gặp chuyện gì to tát được.”
Chu Trọng Sinh ánh mắt nhìn Diệp Liên Hoa có phần khác thường, mỉm cười ôn nhu nói.
” Hừm… lời nói của nam nhân là không đáng tin nhất ”
Diệp Liên Hoa giọng nhỏ tiếng, vừa nói vừa liếc nhìn hai nam nhân đang ngồi cách đó không xa một cái.
” Hoa nhi, ta phát hiện hình như gan muội cũng to hơn một chút rồi đấy, Chu Trọng Sinh ngài ấy là hoàng tử, muội không sợ đắt tội hắn thì sẽ bị chém đầu sao ? ”
” Muội…”
Nghe Hàn Lam Nguyệt nói thế thì Diệp Liên Hoa mới nhớ ra Chu Trọng Sinh là hoàng tử nước láng giềng, bởi lẽ những ngày qua hắn với thân phận rất bình thường, làm việc trong coi sổ sách cho Hàn Lam Nguyệt nên cô đã quen rồi, nên khi biết hắn là hoàng thân quốc thích thì cô cũng không có mấy phần sợ hãi.
Xong, bốn người bọn họ ở lại cùng nhau nói chuyện và thảo luận chuyện chính sự đến khi trời dần tối mới trở về phủ.
Chu Trọng Sinh và Sở Bắc Dực cưỡi ngựa trở về, còn Diệp Liên Hoa thì ngồi kiệu cùng nhà hoàng của mình.
Khi đến nơi, nha hoàn đưa tay dìu Diệp Liên Hoa xuống kiệu, khi bước xuống bục gỗ thì nàng sơ ý bị trật chân khiến cả người ngã nhào về phía trước.
” Á….”
Vì tình huống quá đột ngột nên nha hoàn kia không kịp đỡ lấy người của Diệp Liên Hoa, nàng nhắm chặt hai mắt lại, lòng nghĩ lần này sẽ ngã một cú đâu rồi…. nhưng sau đó nàng liền cảm nhận được có một vòng ta rộng rãi vững chắc ôm mình lại.
Là ai đã đỡ mình vậy, Diệp Liên Hoa tò mò mở mắt ra, là Chu Trọng Sinh !
Khi hai ánh mắt giao nhau, Diệp Liên Hoa đồng thời cảm nhận được ánh mắt thâm tình của Chu Trọng Sinh khi nhìn mình, là ảo giác sao ?
” Chủ tử, người không sao chứ ?”
Giọng nói lo lắng của nha hoàn vang lên khiến hai người trấn tỉnh lại, Chu Trọng Sinh cũng ngại ngùng buông Diệp Liên Hoa ra.
” Ta không sao ”
” Đa tạ Chu công tử…à không là lục hoàng tử ”
Nói xong nàng cũng nhanh chóng cùng nha hoàn tùy thân của mình bước vào trong phủ.
Chu Trọng Sinh nhìn cô từ từ đi vào phủ trong lòng cứ luyến tiếc.
” Lục hoàng tử đây là có ý với Diệp trắc phi của ta sao ? ”
Sở Bắc Dực quan sát từ đầu đến cuối, cũng nhận ra được Chu Trọng Sinh có tình cảm với Diệp Liên Hoa, vì cách hắn nhìn nàng, sự lo lắng toát lên trong ánh mắt hắn khi thấy Diệp Liên Hoa bị ngã, đều giống như cảm xúc mà Sở Bắc Dực đối với Hàn Lam Nguyệt vậy.
” Vương gia nói đùa rồi, nàng ấy là trắc phi của ngài, cũng là bằng hữu của muội muội ta, nếu có ý thì ta chỉ xem nàng không khác gì muội muội của mình, vừa nãy khi thấy nàng sắp ngã, ta không kịp nghĩ nhiều nên có phần thất lễ, xin vương gia đừng đừng để trong lòng.”
Sở Bắc Dực tuy biết hắn nói dối nhưng cũng im lặng cho qua, xong hai người cũng đi vào bên trong.
——Ba ngày sau
Sau bao ngày nỗ lực điều tra, cuối cùng cũng có kết quả của vụ án Hoắc gia và cửu vương phi.
Quả thật Hoắc thâm cấu kết với quan lại trong triều tham ô hối lộ, càng đáng trách là buôn bán nha phiến, những giấy tờ sổ sách đều đã được đem đi đối chiếu, và cả con giấu của Hoắc gia cũng đều là thật.
Chuyện bất lương hơn nữa chính là, Lâm Thuần An vốn không phải là con gái ruột của Lâm tướng quân.
Hoắc thị vì phu quân quanh năm chinh chiến xa trường, ngày ngày cô đơn quạnh quẻ, duy chỉ có lão quản gia bên cạnh bầu bạn, lâu ngày sinh tình, nên hai người họ đã vượt quá giới hạn.
Họ luôn cùng nhau lén lút qua lại, khi vừa mang thai cũng là lúc Lâm tướng quân trở về, vừa hay thuận tiện để bà ta che giấu chuyện gian díu của mình, nhưng sự việc lại vô tình bị một nhà hoàn trong phủ biết được, vì để che giấu chuyện xấu của mình
Hoắc thị cho người đầu độc nha hoàn kia nhằm bịt miệng, rồi sau đó vứt xác nơi đất hoang.
May mắn là nha hoàn kia lại được một lương y cứu sống, nay khi vụ án của cửu vương phi và tội ác của Hoắc gia được tuyên bố, nha hoàn năm xưa đã chủ động rà mặt làm chứng.
Nhân chứng vật chứng rành rành, Hoắc gia khó mà thoát tội, sau khi Ôn đại nhân bẩm báo chuyện lên với hoàng đế thì không khỏi khiến long nhan tức giận.
Ngay sau đó hoàng đế hạ lệnh.
” Hạ lệnh trẫm, tịch thu tất cả sản nghiệp của Hoắc gia, Hoắc thị âm mưu hãm hại cửu vương phi, không giữ phụ đạo, đối trên gạt dưới, dù đã chết, trẫm cũng tước đi phong hiệu nhất phẩm phu nhân, người nhà Hoắc gia cũng không thoát tội, Hoắc Thâm đưa đi nghiêm hình xử tử, người nhà Hoắc gia lưu đày đến vùng biên ải làm khổ sai . ”
” Thần lĩnh chỉ ”