Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Bách Hợp Ảo Ảnh Chợt Lóe Chương 181: Bé Mèo Con Nha ~

Chương 181: Bé Mèo Con Nha ~

7:27 sáng – 31/05/2024

Tiểu Viên đã ngủ một giấc chập chờn này tới hơn ba giờ chiều, khi tỉnh lại thì đầu óc còn mơ màng, làm ổ trên giường, một lúc sau, ý thức quay về, ký ức ôn lại, rồi cô nghiêng cái người, vùi mặt vào gối đầu, rồi khẽ cười hai tiếng.

Sờ qua di động, có hồi âm của Vĩ Trang.

Cô thoáng liếc một cái rồi liền cười.

“Đồ tồi” này khi trước đều sẽ không chủ động nhắn tin cho cô, hiện tại cô vừa tỉnh dậy, là có thể nhìn thấy hồi âm của người kia, cứ như thể người kia trông coi ở bên cạnh mình, chưa có từng rời đi vậy.

Chà.

Hiện tại thật quá hạnh phúc.

Lúc một giờ rưỡi, người ấy hỏi: “Đang ngủ sao?”

Tầm hai giờ rưỡi, người ấy nói: “Dậy rồi nói với tôi.”

Tiểu Viên nhìn hai dòng WeChat này của người ấy, lòng không nhịn được mà bắt đầu cảm khái. Vĩ Trang sau khi xác định rõ ràng quan hệ yêu đương thì thật sự rất không giống như với khi trước, người ấy thật sự có đem lời của mình ghi tạc trong lòng, đồng thời đưa vào thực tế. Ôi, thật sự rất thích người ấy của hiện tại.

Trong lòng cô ngọt thật nhiều, gửi đi qua: “Em dậy rồi.”

Cái khoảng thời gian này có thể Vĩ Trang còn đang bận, người ấy cũng chả thể nào đáp lại trong tích tắc. Bụng Tiểu Viên lại đói rồi, bèn bò khỏi giường đi phòng bếp tìm đồ ăn.

Tâm tình quá tốt, cô quyết định “xa xỉ” một phen, nấu mì gói ăn.

Nấu nước, chần cà chua, lột vỏ, băm nhỏ, thêm chút dầu, nấu thành tương, lại thêm nước trắng. Nước sôi, bỏ một gói Shin Ramen vị phô mai của Hàn Quốc vào nồi, đun một hồi, đổ gia vị đi kèm vào, lại thêm vào chút sốt cà chua, đánh một trái trứng gà vô.

Giở tủ lạnh ra được một bó rau thơm vẫn còn xanh tươi, cắt vụn để sẵn, lại lấy ra phô mai lát từ trong tủ lạnh.

Cô nheo mắt hít thở sâu, nhặt lên một lát: “Tội lỗi tội lỗi.” Lại bóc lấy một lát, bỏ vào hai lát trước sau, rắc rau thơm vào, sau đó tắt lửa, trực tiếp bưng chiếc nồi cán dài đặt lên miếng lót cách nhiệt ở bàn ăn, lấy đũa cùng muỗng qua, ngồi vào trước bàn ăn.

Nghĩ ngợi, rồi chụp tấm hình cho Vĩ Trang xem: “Bữa ăn lớn.”

Bom carb (tinh bột, đường, chất xơ), đối với diễn viên nữ mà nói thì đúng là bữa ăn lớn xa xỉ rồi. Cô ăn vào với vẻ vô cùng đắc ý, đem một chút tẹo gánh nặng tâm lý kia vứt qua một bên.

Mở máy lạnh, ăn đến chóp mũi đổ mồ hôi, vô cùng khoan khoái.

Qua một lát sau, di động thoáng rung rung, Vĩ Trang đã đáp lại cô: “Chỉ ăn cái này?”

Tiểu Viên phụt cười: “Ăn ngon lắm đó, có điều em biết chị không dám ăn.”

Người ăn uống kiểm soát hấp thụ calo nghiêm ngặt như vậy hoàn toàn sẽ không ăn loại đồ ăn carb cao thế này. Có điều, Tiểu Viên nhớ tới trước kia, người ấy cũng sẽ ăn bữa khuya cùng mình với một vẻ mặt nhạt nhẽo.

Rất kỳ quái, bây giờ mỗi lần nhớ lại trước kia, đều sẽ phát hiện một vài chi tiết khiến cô vui vẻ.

“Chị bận đi nha, em không nói chuyện với chị nữa.”

“Không bận.”

Tiểu Viên ăn xong thì để nồi cán dài tới bồn rửa, sau đó đi súc miệng đánh răng, lại trả lời người ấy: “Sếp tổng lớn không cần làm việc sao?”

“Ở nhà.”

Xem ra đúng là không bận, đều đáp lại trong tích tắc hết.

Tiểu Viên làm ổ ở sofa, gõ chữ tán gẫu với người ấy, nhìn thấy Vĩ Trang bên kia hiển thị “Đang nhập vào……”

Cô liền ngoan ngoãn chờ người ấy gửi qua tới, có điều, đợi hết một chốc vẫn chưa thấy nội dung. Cô nghi hoặc, đang định hỏi người ấy, thì nội dung đã qua đến rồi: “Mấy ngày gần đây em có sắp xếp công tác chứ.”

“Không có ạ.” Tiểu Viên dừng một chút, tạm thời không nói cho người ấy hay về phim mình nhận.

“Vậy em qua nơi này của tôi?”

Trong khung trò chuyện yên lặng hết chốc lát, rồi Tiểu Viên giương môi lên: “Được ạ.”

Bên này của cô không có quần áo cho Vĩ Trang thay giặt, thậm chí cũng không có đồ đạc người ấy quen dùng, đối với người ấy mà nói thì ắt hẳn không thích ứng được. Cho nên cô đi qua là được rồi, dù sao cô cũng đã nhớ người ấy.

Buổi sáng vừa mới xa cách, không đến mấy tiếng đồng hồ, mà cô đã nếm được mùi vị nhớ nhung. Không biết liệu Vĩ Trang cũng có như vậy hay không? Hẳn là cũng có chút đi?

Ôi! Yêu đương đúng là thật thần kỳ mà!

Tiểu Viên nhảy cỡn lên, rồi đi trang điểm nhẹ một cái. Thay chiếc váy xinh đẹp vào rồi, lấy qua nước hoa vừa nãy cho Vĩ Trang, rồi lại xịt tí trên người mình, gọi điện thoại cho chú Vương, để chú ấy lại đây đón mình.

Đang lúc hoàng hôn, ráng chiều đã nhuộm mây đỏ, bầu trời giống một bức tranh sơn dầu.

Tiểu Viên nâng lấy má nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tâm trạng là sự nhẹ nhõm cùng hân hoan xưa nay chưa từng có.

Tới được Quân Duyệt uyển thì trời đã tối rồi, cô quen cửa quen nẻo mà đi tới tầng 34, mở khóa vân tay. Sau khi vào nhà thì cô đổi giày, cất tiếng: “Frances……” Rồi cứ kêu ra tới thật tự nhiên, chính cô cũng đã bị tên tiếng Anh này ủ ấm. Sau khi thấy hình bóng quen thuộc đi tới, thì ý cười hiện lên trên mặt cô, chạy chậm qua đến, nhào vào trong lòng người phụ nữ kia: “Bé mèo con của chị tới đây!”

Vĩ Trang hơi lui về phía sau, ôm lấy cô, đường nét lạnh lùng lặng lẽ cũng sáng sủa hơn vài phần. Lòng bàn tay của cô ấy xoa xuống tới, khẽ xoa nhẹ tóc cô.

“Bé mèo con?”

“Đúng rồi, em không phải bé mèo con của chị sao?” Tiểu Viên thẹn thùng lại ranh mãnh mà cười với cô ấy.

Vĩ Trang hơi hơi mỉm cười, Tiểu Viên lại víu nhẹ lấy quần áo của cô ấy: “Được á nha, chị về sớm!” Rồi Tiểu Viên khẽ cắn môi dưới, cười với cô ấy: “Bà chủ thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Không sợ công ty đóng cửa à?”

“……” Vĩ Trang thoáng im lặng: “Không có tôi, Đồng Hoa vẫn có thể hoạt động như thường.”

Ô, thiệt nghiêm túc!

Tiểu Viên lanh lợi nói tiếp: “Được thôi, nhưng em không có Frances thì không được!”

Vừa nói ra miệng, thì nội tâm cô cũng đã “ô” một tiếng, không dám tin rằng mình thế mà nói ra kiểu lời buồn nôn này, còn nói đến tự nhiên lưu loát như vậy, nói không suy nghĩ.

Ngay cả Vĩ Trang cũng đã cụp mắt ngó cô một cái, ánh mắt kia khá là vi diệu. Người kia không nhìn còn đỡ, cái nhìn thoáng này trông đến Tiểu Viên vừa quẫn lại thẹn, bèn cưỡng ép trấn tĩnh, ra khỏi từ trong lòng người kia, làm bộ như chẳng xảy ra gì hết.

Nói đùa à, cô chính là diễn viên đấy!

Tiểu Viên hơi đằng hắng, đổi đề tài: “Em lo lắng lại…… chậm trễ chị công tác ấy mà!”

Hôm qua là người ấy đã nói công tác của người ấy chịu ảnh hưởng rồi, bởi vì một tấm ảnh của mình, mà người ấy đã trở lại sớm.

“Sẽ không……” Ánh mắt Vĩ Trang khẽ lay động: “Mấy ngày này tôi nghỉ phép.”

“Thật ư?” Tiểu Viên mừng rỡ sửng sốt mà nhìn người kia, hỏi rõ thêm một bước: “…… liệu có phải có sắp xếp khác hay không?”

“Có,” Vĩ Trang nhìn vào ánh mắt chờ mong của cô, khóe môi hơi hơi cong lên: “Em chính là sắp xếp của tôi.”

Đôi mắt Tiểu Viên đã chớp hai cái, lúc phản ứng lại tới thì mặt cũng đỏ rồi, “ồ” một tiếng.

Hai người im lặng đến hết mấy giây, Tiểu Viên không nhịn được mà đến ôm người kia trước, kề mặt vào gần vạt áo của người kia.

Vĩ Trang đã thay quần áo ở nhà, nhưng trên người vẫn có mùi nước hoa của cô. Cô bắt đầu nếm trải về lại chiếc hôn dưới nước hoa ban sáng kia, rồi sau đó cô liền tiếp nối.

Vĩ Trang ôm cô trong vòng tay, hôn môi mềm nhẹ cùng cô. Hai người đã cùng rúc vào nhau, tận hưởng khoảnh khắc này trong im lặng.

“Có muốn đi chỗ nào hay không?”

“Tạm thời chưa có nha, chị nghỉ phép mấy ngày?”

“…… chừng nào thì em có công tác?”

“Tháng 10 em mới vào đoàn,” Tiểu Viên nghĩ ngợi: “Tháng sau có một vài hoạt động phải tham gia thôi.”

“Được, tôi cũng ở thành phố Thân.”

Dò một chút lịch trình của hai bên, thì các cô đều là nhàn rỗi đây, Tiểu Viên đã vui vẻ đến mức đôi mắt híp lại.

“Tình hình anh trai em thế nào?”

“Khá tốt,” Tiểu Viên nhắc tới đến anh trai, thì mặt mày lập tức đã hiện lên thấp thỏm vài phần: “Gần đây tinh thần của anh ấy cũng rất tốt, thậm chí cũng đã đi du lịch với bạn bè hồi trước, khoảng cách ngắn, đi ba bốn hôm liền trở về.”

“Em sợ anh ấy ở trong nhà thì tù túng chết mất, cũng không dám phản đối.”

“Nếu em không yên tâm, tôi bảo người đi theo anh của em, cũng dễ trông nom cậu ấy.” Người phụ nữ kia xoa xoa vai cô.

“Ôi, cũng không cần,” Tiểu Viên vội nói với người kia: “Anh ấy không thích đâu, em cũng có WeChat của bạn anh ấy, có chuyện gì thì sẽ thông báo với em đầu tiên mà.”

“À, em đã nhớ tới, tối hôm qua em chưa gọi điện thoại……”

Tối hôm qua cô căn bản là không có thời gian, cũng chả có cơ hội, hơn nữa hoàn toàn đã không nhớ việc này. Tiểu Viên thoáng xoa mặt chút, rồi thoáng nhìn hờn dỗi người phụ nữ kia, nắm lấy di động: “Em phải đi gọi điện thoại cho anh ấy.”

“…… Ừ.”

Một cú điện thoại này đã gọi gần đủ một giờ đồng hồ, lâu đến mức làm Vĩ Trang cũng nhìn đồng hồ hết hai lần. Đợi khi trở về thì Tiểu Viên còn nói với Vĩ Trang: “Ngày mai thì anh ấy phải trở về rồi, em cũng phải……”

“Cậu ấy bảo em ngày mai trở về?” Mặt mày người phụ nữ kia bình tĩnh vẻ ngoài, âm sắc hơi nhạt.

“Thế thì lại không có,” Tiểu Viên lại thoáng gãi mặt mình một chút: “Em cảm thấy có lẽ em trở về xem một chút thôi.”

“Sau đó, em lại qua đây thôi, cũng có thể……” Tiểu Viên nói bổ sung.

Vĩ Trang lăng im hết một chốc lát, nhìn cô mà nói: “Liệu em có nghĩ tới đổi một chỗ ở hay không?”

“Ôi, chỗ đó của em khá tốt mà.” Tiểu Viên nói.

“Cách chỗ này của tôi xa quá rồi……” Vĩ Trang hơi hơi nhíu mày.

Cũng phải, qua lại một chuyến cũng phải ba giờ đồng hồ.

Tiểu Viên ngồi trở về, bản thân đang tính toán tài sản của mình, hình như cũng có thể mua một căn hộ, khoảng một trăm mét vuông là đủ rồi. À, không đúng, còn phải mua một hộ cùng chung tiểu khu cho anh trai nữa. Mấy năm nay cô cũng kiếm được chút tiền, tiền đặt cọc thì không vấn đề gì, vả lại, có nhu cầu thì còn có thể vay. Chỉ là, nếu như cách gần Quân Duyệt uyển thì phỏng chừng rất vất vả đây, bởi vì căn hộ nơi này cũng không phải có tiền là có thể mua được đâu.

Cô nhấp môi một cái vẻ rầu lo: “Vậy có thể em phải tìm xem, coi thử có thể mua căn nào cách chị gần một chút hay không……”

Lời này vừa nói ra, Vĩ Trang hơi giật mình, tiếp đó định thần nhìn cô chăm chú: “Tự em mua?”

“Đúng rồi.” Tiểu Viên thoáng chớp mắt, có hơi không hiểu ánh mắt của Vĩ Trang.

Tương truyền rằng, chưa lập gia đình tới thành phố Thân thì không có suất (tên trong hạn ngạch) mua nhà, có điều năm đó anh trai cô đã tốn sức lực không nhỏ để đem hộ khẩu của cô từ thành phố Sơn dời được qua đây, cũng là bởi vì mẹ và trường hợp đặc biệt của cô. Quá trình tuy rằng ngoằn nghèo, còn may là cuối cùng vẫn đã thành công, cho nên hai anh em bọn họ đều có tư cách mua.

Tiểu Viên cho rằng Vĩ Trang có thắc mắc, còn đã giải thích với người kia. Người phụ nữ kia hơi mím môi, nghiêm mặt, nói: “Em không cần phải tự mình mua, tôi……”

“A, không, em muốn tự mình mua!” Tiểu Viên lập tức đã hiểu rõ ý của người kia, bèn cắt ngang lời của người kia rồi, giọng điệu kiên định.

Không khí trong phòng lập tức đông cứng lại.

Trong lúc không hay biết, khoảng cách của hai người đã kéo xa.

“Đồng Hoa là lập nghiệp từ làm địa ốc,” Con ngươi của Vĩ Trang hơi hơi co rút lại, nhìn vào Tiểu Viên: “Vì sao tôi không thể cho em nhà ở?”

“Em……” Tiểu Viên thật khó xử, đường nét mặt mày cũng suýt chút nữa thì nhíu chung lại, vẻ biểu cảm này của cô lại làm mặt mày Vĩ Trang lạnh lẽo hơn chút. Người kia dừng một chút, nói: “Không phải em là bạn gái tôi sao?”

“Ấy, đúng vậy……” Tiểu Viên vê nặn ngón tay, không biết làm sao để nói người ấy, rằng mình rất chống đối việc nhận quà tặng đắt giá như vậy của người ấy: “Chỉ là tự em có thể mua mà, em mua nổi.”

Vĩ Trang đã lại im lìm lần nữa, trong mắt đè nén ủ rũ thất vọng hiếm thấy: “…… Bộ dáng cự tuyệt này của em sẽ khiến tôi trông thật lố bịch!”

“A, không phải, em không có cái ý này, em……” Tiểu Viên như nghẹn trong họng, cố hết sức giải thích: “Em biết là chị muốn chăm sóc em, em thật sự rất cảm kích.”

Vĩ Trang đã mất tiếng đến mấy giây, nhìn cô không chút động đậy.

“Quà tặng khác đều được cả, căn nhà thì vào đắt giá quá rồi……” Dựa theo phong cách của Vĩ Trang, phỏng chừng có đến hơn mấy ngàn vạn (7 số 0), thậm chí có khả năng lên trăm triệu, Tiểu Viên cảm thấy quà tặng này đối với cô mà nói thì áp lực quá lớn rồi.

Vĩ Trang đã dựa về phía sofa, dường như đang kiềm chế cảm xúc của mình: “Tôi không cảm thấy là đồ quý giá lắm, hơn nữa……”

Hơn nữa gì cơ?

Tiểu Viên thoáng ngẩn ra, rồi nhanh chóng sắp xếp lại suy đoán trong đầu. Thật ra cũng là dự cảm mà trước nay cô đều luôn luôn có: “Em đoán, có phải chị có đầu tư riêng đối với Phi Dực hay không?”

“Vì em? Đúng không?”

Vĩ Trang hơi mím môi, không có phủ nhận.

“Chị xem, những cái này đều là cái chị làm vì em, chị đã thật tốt đối với em, như vậy là đủ rồi,” Tiểu Viên nói tự đáy lòng: “Frances, tự em có năng lực mua nhà ở, em cảm thấy đấy là một việc khiến bản thân em rất tự hào.”

Biểu cảm của Vĩ Trang hơi dịu lại, nhưng trong ngực vẫn có cảm xúc tích tụ, còn hơi có thất bại không diễn tả được. Cô ấy nín lặng một chút, nói: “Tôi hiểu ý của em, có điều nếu như tôi kiên trì phải cho em đấy?”

A!!!

Tiểu Viên có hơi nổi khùng rồi: “Vậy em cũng không cần.”

“Vì sao? Không cần chính là không coi tôi là bạn gái em.” Vĩ Trang vừa nói thành lời, thì trong lòng “lộp bộp” một tiếng không thể tưởng tượng nổi.

Sao cô ấy có thể nói ra lời giận dỗi ấu trĩ như vậy?

Cô ấy hơi hơi khiếp sợ mà thoáng chau mày lại.

Tiểu Viên đã hoàn toàn không để ý đến nét mặt của cô ấy, cô đã bị khích lên rồi: “Sao em có thể cần đây? Lỡ như về sau chị lại không cần em nữa đấy? Em cần nhà ở có ích gì?”

Lời này vừa ra, thì hai người đều đứng hình hết cả, rồi liền rơi vào thẫn thờ trong nháy mắt.

error: Content is protected !!