Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Bách Hợp Ảo Ảnh Chợt Lóe Chương 195: Thỏa Hiệp?

Chương 195: Thỏa Hiệp?

7:41 sáng – 31/05/2024

Tiểu Viên bị câu “Hướng tiểu miêu” thình lình cất ra này gọi đến sửng sốt, ngay cả tiếng khóc cũng ngừng cả.

Vĩ Trang người này, thật ra là rất nghiêm túc hướng nội. Trước kia, các cô còn trong thời gian “ký hợp đồng” trong lúc, thì người này gần như sẽ không biểu lộ ý nghĩ nội tâm, cũng cực ít nói lời âu yếm thả thính.

Các cô sau khi hợp đồng kết thúc từng cãi lộn, từng làm ầm ĩ. Vĩ Trang sẽ tức giận, sẽ thỏa hiệp ở trước mặt cô, cũng sẽ dịu dàng nói chuyện riêng của mình với cô. Tấm lòng của người ấy trong lời nói, nhưng cùng như nhau, sự ít ỏi, người ấy rất hiếm khi nói lời âu yếm thả thính.

“Hướng tiểu miêu, rõ ràng là em đã hôn phụ nữ khác, em còn khóc mãi chẳng yên nữa?”

Câu này nghe thấy có một vẻ ghen tuông, cái ẩn giấu phía dưới chính là bao dung cùng nuông chiều.

“Chị không tức giận sao?”

“Em nói xem?”

“…… em, huhu, em chẳng nghĩ rằng chị sẽ đến đấy……”

“Tôi không tới thì em yên tâm thoải mái mà hôn người khác rồi chứ gì?”

“Không, không phải mà……” Tiểu Viên lật đật phủ nhận, nhưng nhất thời bí từ, trong đầu trống trơn trắng xóa không nói ra được bất kỳ lời biện giải gì. Cô hoảng loạn quẹt vào mặt, đột nhiên tỉnh táo lại, đôi tay cô nâng lên che kín mặt.

Vĩ Trang phất tay của cô ra: “Sao không dám nhìn tôi? Chột dạ?”

Tiểu Viên nghẹn ngào một tiếng: “Không phải, em khóc đến xấu lắm!”

Bên môi Vĩ Trang đã giương lên chút xíu độ cong, vào thời điểm Tiểu Viên nhìn qua tới thì đã kịp thời thu lại, ngón tay thon dài thò qua đến khảy khảy những sợi tóc của cô: “Được rồi, bình tĩnh lại nào, đừng khóc nữa.”

Bởi vì một câu “đừng khóc nữa” này của người phụ nữ kia mà trái tim ê chát của Tiểu Viên thoáng rung rinh, nhịn không được bèn tiến lên ôm lấy người kia.

Vĩ Trang ôm lấy bờ vai thẳng, mảnh của cô, hơi thở quen thuộc của cô ấy đã phất tới khuôn mặt của Tiểu Viên, cô lại muốn khóc nữa.

Hoảng đến quay mặt đi: “Chị đợi em chút, em đi rửa cái mặt!”

Chờ Tiểu Viên rửa mặt rồi, hơi bình tĩnh được một tí, rồi soi gương, cảm thấy mình không nhếch nhác như vậy nữa rồi mới đi ra ngoài.

Vĩ Trang đứng ở trong phòng chờ cô ra tới, nói với cô: “Đi chỗ tôi nhé?”

“Nếu tôi ở chỗ này, thì Thái Quyển sẽ không thoải mái.”

Đôi mắt Tiểu Viên khẽ cong lên, nếu mà Thái Quyển biết Vĩ Trang gọi anh ấy là “Thái Quyển” tự nhiên đến thế, chắc là anh ấy còn sẽ run cầm cập hai cái.

Cô đi theo Vĩ Trang, mở cửa ra, Thái Quyển đứng ngay ở ngoài cửa, nhìn thấy các cô thì thoáng sửng sốt: “Tổng giám đốc Vĩ?”

Vĩ Trang nói, giọng nhàn nhạt: “Cậu đi vào đi, chúng tôi đi tầng trên.”

Thái Quyển: “…… à, à, được.”

Ấn tượng của Thái Quyển đối với Vĩ Trang chưa thể nói là tốt, cũng chưa thể nói là xấu, chỉ cảm thấy người này rất có cảm giác khoảng cách, chỉ là chưa từng nghĩ đến người này sẽ chủ động nói chuyện với mình.

Trong một lúc, anh ấy không biết trả lời như thế nào, không nhìn ra manh mối gì từ trên mặt sếp tổng lớn, chẳng lẽ là bị màn kia ở phim trường kích thích phải rồi?

Hai người các cô không có việc gì nhỉ?

Sao mà anh ấy có loại cảm giác “gió thổi báo giông tố sắp đến”?

Thái Quyển nhìn chằm chằm theo bóng dáng các cô với vẻ không yên tâm, thấy Vĩ Trang duỗi tay đem dắt lấy tay của Tiểu Viên, Tiểu Viên ngoảnh đầu lại chớp chớp mắt với anh ấy.

Chậc, dắt tay đồ!

Xời, còn là sếp tổng lớn chủ động đấy! Tiểu Viên nhà anh ấy vẫn là có bản lĩnh nha! Vậy anh ấy liền không cần lo lắng nữa!

Thái Quyển nghiêng đầu quan sát theo, nhìn suốt một đường các cô đi tới được thang máy, vào thang máy rồi, mới móc di động gửi WeChat cho trợ lý Cao: “Ôi chao, không ra được nha! Sếp tổng nhà cô thật sự rất sến sẩm á!”

Trợ lý Cao trả lời trong giây lát: “Sao nói vậy?”

“Mau nhanh nói với tôi chuyện gì đã xảy ra!”

Thái Quyển vừa đánh chữ vừa định đẩy cửa, bỗng nhiên bên tai nghe được có người gọi anh ấy: “Tiểu Thái.”

Anh ấy thoáng dừng lại, vừa nhìn kỹ lưỡng thì hơi kinh ngạc: “Chị Thần Ảnh?”

“Tiểu Viên khỏe hơn rồi chứ?” Hà Thần Ảnh đã đi qua tới, thoáng nhìn cửa một cái.

“A, em ấy,” Thái Quyển giương nụ cười lên: “Vừa rồi em ấy đã ngủ thiếp đi rồi.”

“À, như vậy à, thế thì tôi không đi vào quấy rầy em ấy nữa, để em ấy ngủ đi.” Hà Thần Ảnh hơi gật đầu.

“Ôi, cảm ơn chị, làm phiền ngài còn đặc biệt đi một chuyến, chờ Tiểu Viên tỉnh rồi thì tôi sẽ nói với em ấy vậy.”

“Ngày mai cuối tuần, đoàn phim cũng có thời gian nửa ngày nghỉ ngơi, cứ để em ấy ngủ bù cho tốt đi, tôi thấy mấy ngày liên tục tinh thần em ấy đều không tốt.”

“À, phải, phải, áp lực của em ấy khá lớn.” Thái Quyển cười xòa mấy tiếng.

“Ừm, vậy thì tôi về trước đây, có chuyện gì thì bảo Tiểu Viên đi tìm tôi.” Hà Thần Ảnh lại nhìn nhìn cửa nữa, mới xoay người rời đi.

Thái Quyển nhìn theo bóng dáng của cô ấy đi xa, ôi một tiếng cảm khái, tiếp tục gõ chữ với trợ lý Cao: “Tôi h1u hồn rồi!!! Cô đoán coi ai đã vừa mới qua đây!”

Vào tới phòng tổng thống Vĩ Trang ở, không gian đã mở rộng rất nhiều, cũng yên tĩnh được một tí.

“Chị ở thành phố Giang bao lâu?” Tiểu Viên hỏi người kia.

“Ngày mai liền đi.” Người kia đáp.

“……” Tiểu Viên hít vào một hơi, nhìn người phụ nữ kia đã rót ly rượu, nhấp vào một ngụm, rồi ngồi vào sofa.

Cô bèn căng đầu ngồi qua đến, sà vào trong lòng người phụ nữ kia: “…… chị muốn tới sao cũng không nói với em một tiếng?”

“Có công tác, cũng qua đây thăm em chút.” Vĩ Trang dừng một chút, chẳng nói tiếp nữa.

“Muốn cho em một niềm vui bất ngờ sao?” Tiểu Viên cọ cọ vai của người kia.

Vĩ Trang liếc xuống phía cô một cái, không có trả lời.

Tiểu Viên đã yếu giọng lần nữa vẻ chột dạ, chỉ dám ôm lấy eo của người phụ nữ kia làm dáng vẻ khôn ngoan, không dám nói nhiều nữa.

Một khoảng thời gian yên tĩnh.

Tiểu Viên lắng nghe nhịp tim của người kia, đã dần dần bình tĩnh xuống lại ở trong lòng người kia, cũng đang suy nghĩ tìm tòi hiện tại phải làm thế nào. Bây giờ thì cô diễn cũng diễn không tốt, bạn gái cũng không làm tròn bổn phận, hai bên đều không phải con người nữa.

“Frances, em……”

“Em còn muốn diễn phim này sao?” Vĩ Trang thì thầm hỏi cô.

Tiểu Viên xoắn ngón tay vào nhau: “…… em không biết nói như thế nào.”

“Nếu em không muốn diễn nữa, thì tiền vi phạm hợp đồng không là vấn đề, còn nếu em muốn diễn……” Vĩ Trang thoáng dừng lại, Tiểu Viên ngẩng mặt lên tới, nhìn vào ánh mắt sâu lắng của người kia, đường hàm dưới tinh xảo như điêu khắc, hỏi tiếng be bé:

“Vậy em muốn tiếp tục diễn, thì chị sẽ không vui sao?

Hơi thở của Vĩ Trang hơi ghìm xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng chẳng có nhìn cô.

“…… là em muốn diễn, nhưng mà nếu em không thể làm chị yên tâm, thì em cũng sẽ không an tâm, vậy thì em cũng diễn không tốt, không chuyên nghiệp, như vậy cũng có lỗi với chị Thần Ảnh.”

“Cho nên em muốn tôi nói ủng hộ em, làm em an tâm, không có gánh nặng mà diễn bộ phim này sao?”

Giọng điệu của Vĩ Trang tuy rằng bình thường nhạt nhẽo, nhưng Tiểu Viên thật sự không dò được chính xác tâm tư của người kia. Là người ấy để ý, hay là không để ý đây?

Nếu Vĩ Trang có thể thật lòng nói không để ý với cô, thế thì hòn đá lớn trong lòng cô liền có thể dỡ xuống đến rồi.

“Em là diễn viên, đây đều là công tác, em,” Tiểu Viên cào cào cổ người kia: “Trừ chị ra, thì đều không cảm giác đối với những người khác……”

Ánh mắt Vĩ Trang khẽ lay động, khóe môi thoáng nhấp nhấp, Tiểu Viên quan sát đến vẻ mặt của người kia.

“Em thì muốn diễn đó, hiện tại rút khỏi, đối với toàn bộ đoàn phim thì đều không tốt, em cũng sẽ có vẻ không có tố chất chuyên nghiệp vô cùng.”

“Trước kia em cũng từng nói với chị, em là diễn viên, chúng ta yêu đương thì không cách nào tránh khỏi cứ sẽ gặp phải mấy vấn đề này……” Nói rồi, cô dán về hướng hõm cổ người phụ nữ kia, tỏ ra yếu mềm về phía người kia: “Em cảm thấy, em sẽ không bao giờ nhận phim đồng tính luyến ái nữa, còn có, về sau nếu là phim có cảnh tình cảm thì em hỏi thử ý kiến của chị trước……”

Điều cô nên nói, có thể nói đều nói xong hết rồi, Vĩ Trang vẫn luôn lặng thinh lắng nghe, hàm ý ánh mắt không rõ, thái độ cũng thật vi diệu.

Tiểu Viên không còn cách nào, chỉ có thể tung ra ‘đòn sát thủ’ (át chủ bài), ôm lấy chiếc cổ của người phụ nữ kia, đến hôn người kia, mềm giọng làm nũng: “Có được không nào, Frances?”

Cô hôn hôn gương mặt của người kia, lúc lại hôn lần thứ hai thì cằm đã bị Vĩ Trang khẽ nhéo lấy, tiếng cười trầm thấp nhạt nhẽo của người kia đã truyền đến bên tai: “Nói cái gì đều để em nói rồi, tôi còn có thể phản đối sao?”

“A, không, không……” Tiểu Viên bị động tác nhéo lấy cằm của người kia ghẹo đến lòng dạ nao nao, cũng không dám trực tiếp nối tiếp lời: “Chị nói thế kia thì giống như em thật bá đạo, đã bắt nạt chị vậy……”

Hàng mi thật dài của Vĩ Trang chợt đảo qua, đôi môi mỏng hơi vểnh lên, cứ bình tĩnh như vậy nhìn cô, tựa cười mà như không, ánh mắt hơi thấp, ngón trỏ thon dài trượt qua môi cô.

Xúc cảm từ mặt trong ngón tay của Vĩ Trang lưu ở trên môi là sự mềm ấm, Tiểu Viên bị người kia chợt xoa như vậy, trái tim lập tức liền tê tê dại dại, ánh mắt của người phụ nữ kia lẳng lặng dừng trên môi của cô.

Bốn mắt vừa đối diện, người kia cúi đầu, rồi ngậm lấy môi cô.

Trái tim của Tiểu Viên đập trật nhịp, cả người cũng đã bị người kia bồng qua đến, cái hôn lần này của người kia không tính đột ngột, lại rất mạnh mẽ áp đảo, một nghiêng trùm qua đây thì liền dò đi vào, di chuyển câu vào đầu lưỡi của cô, chiếm đóng lấy mỗi một tấc hô hấp của cô, chóp mũi tì với nhau, những sợi tóc cùng quấn quanh vào nhau.

Tiểu Viên hoàn toàn theo không kịp người kia, chỉ có thể để cho người phụ nữ kia đang hôn mút.Cô tức thời thì đầu váng mắt hoa, đầu gối nhũn ra, cẳng chân buông xuống, vắt ở chân của Vĩ Trang.

Mãi đến khi cô suýt ngạt thở thì Vĩ Trang mới đã thoáng buông lỏng cô ra, nói thầm thì: “Em thích là tôi hôn, hay là cô ta?”

Hít thở ướt át trầm khàn của người phụ nữ kia dán vào vành tai cô, khích dậy nỗi tê dại kiểu điện giật cả người cô, mà Tiểu Viên nghe rõ được lời thì đều ngây ngốc cả: “…… đây?”

Đây còn cần phải hỏi sao?

“Trả lời tôi.”

Tiểu Viên ngớ ra mà thốt nên từ: “…… chị Thần Ảnh với em, đó là đang công tác nha……”

Trong mắt Vĩ Trang giống như bốc cháy lên một cụm ngọn lửa nhỏ cực nóng, mà khuôn mặt trắng lạnh dưới ánh đèn âm ấm đã hắt ra ánh sáng phản chiếu dịu mượt. Trong khí chất mâu thuẫn một nóng một lạnh này lại có sự mềm mại của hương vị phụ nữ, dung hợp thành một nỗi quyến rũ bắt lấy người ta. Người kia cứ nhìn vào cô như vậy, cô đã đỏ mặt đầu hàng trong ánh mắt thế đấy của người kia: “Em không nhớ với chị Thần Ảnh…… là cảm giác gì nữa, thật sự.”

Cô chủ động sáp lên đến hôn Vĩ Trang, dùng hành động để chứng minh.

Hai người thân thiết ở sofa hết một chốc lát, Tiểu Viên lẩm bẩm thiếu hơi ở trong lòng người kia: “Khi trước chúng ta cũng từng nói vấn đề này rồi, chị cũng xem qua kịch bản rồi, sao chị còn ghen với Thần Ảnh chứ……”

“Là thảo luận qua, tôi còn từng nói với em rằng không thích người khác hôn em.” Vĩ Trang nói yếu ớt: “Còn vừa vặn bị tôi thấy.”

Tiểu Viên cảm thấy dường như áp lực không khí đột nhiên lại muốn biến thành thấp rồi, nhanh chóng nói: “Cũng chỉ có một chút cảnh hôn, chẳng có cái gì khác, nhiều nhất chính là ôm nhau.”

“…… tôi biết, tôi xem qua kịch bản đây.” Vĩ Trang trả lời nhàn nhạt.

Tiểu Viên vụng trộm ngưỡng mặt nhìn người kia một cái, va vào ngay chính đôi mắt của người phụ nữ kia. Cô mau mau kề đi lên mổ vào môi người kia một chút, lại gãi gãi mu bàn tay của người phụ nữ kia, lông mi chớp chớp từng cái. Có chút thật cẩn thận dè dặt, có xíu làm nũng, với cả tí vẻ mặt dày, đôi mắt lưu chuyển toàn là ánh sáng rực rỡ sinh động.

Những nhà phê bình phim kia đều cảm khái rằng đôi mắt của cô trông quá đẹp, hơn nữa rất biết vận dụng đôi mắt của mình, cực kỳ sinh động, trăm chuyển ngàn suy, khiến người ta ‘dẫn hồn quấn mộng’ (hấp dẫn sâu sắc), mặc sức tưởng tượng muôn vàn.

Dù cho Vĩ Trang không thích loại cảm giác ấm ức đáy lòng khó chịu, không tài nào trút hết, còn phải biểu hiện rộng lượng ra ngoài này, nhưng cũng thật sự bó tay chẳng còn cách chi với cô, chỉ có nhận chịu.

“Em diễn cho tốt đi, không cần lo ngại tôi.” Cô ấy đã đè xuống cảm xúc hơi lóe nơi đáy mắt: “Không cần có gánh nặng.”

“Thật sự sao?”

“Ừ.”

“Khi em diễn, có thể phải thật sự rất nhập tâm vào…… phải yêu thích, khụ, ý em là phải rất nhập vai đấy.” Tiểu Viên không yên tâm, lại lúng ta lúng túng bổ sung thêm một câu.

Không khí yên ắng hết vài giây, người phụ nữ kia chậm rãi nói: “Ừ, tôi có thể hiểu được.”

Chờ đến sau xác nhận của người kia, Tiểu Viên mới thật sự nhẹ nhàng thở ra được, nét mặt vui vẻ, tươi cười mà ôm lấy người kia: “Ôi, Frances chị thật tốt!”

Người phụ nữ dán vào tóc mai bên tai cô, khóe môi tràn ra biên độ cực kỳ bé nhỏ.

Hừ.

error: Content is protected !!