Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Bách Hợp Ảo Ảnh Chợt Lóe Chương 23: Cô Cũng Không Biết Người Đứng Trước Mặt Mới Là Vĩ Trang Hàng Thật Giá Thật

Chương 23: Cô Cũng Không Biết Người Đứng Trước Mặt Mới Là Vĩ Trang Hàng Thật Giá Thật

4:33 sáng – 31/05/2024

Thật là cơ hội tốt hiếm có ngàn năm có một!

Anh ta tham gia diễn bộ phim truyền hình đầu tay 《 Đôi ba chuyện của họ 》, thành viên đoàn phim vô cùng không tồi, đề tài thanh xuân đô thị như vậy thu hút người xem chủ yếu là các cô gái trẻ, rất dễ nổi tiếng.

Vương Tập ăn ngon quen mùi, hóa ra chỉ cần vài phút thì anh ta liền có lợi ích lớn như vậy. Nếu có thể ở chung nhiều hơn, nếu anh ta có thể biến thành người tình của Vĩ Trang……

“Cậu Vương à,” Trợ lý Cao ngắt ngang suy tính trong đầu anh ta, nụ cười trông thấy hết sức thân thiết: “Cậu gần đây bận không? Có đang đóng phim chứ?”

Vương Tập tỉnh táo tinh thần, lên tiếng trả lời: “Cũng tạm, quay xong 《 Đôi ba chuyện của họ 》rồi, phải chụp tạp chí, còn có mấy buổi diễn phải đi.”

Người đại diện nói với anh ta gần đây có một bộ phim chuyển thể lớn đề tài giả tưởng đang chuẩn bị quay, khắp các bên đầu tư đều rất có hứng thú, hơn nữa cơ hội bọn họ có thể lấy một nhân vật quan trọng rất lớn.

Là tài nguyên trong hợp đồng kia.

“Nhưng thật sự thì tôi vẫn thích đóng phim truyền hình……”

“Nếu cậu Vương đã bận như vậy, tôi cảm thấy vẫn là đừng đóng phim truyền hình. Dù gì quay cũng phải mất vài tháng, thức đêm cũng là chuyện thường xuyên, sẽ làm lỡ chuyện đi diễn của cậu.” Nụ cười của trợ lý Cao đặc biệt có tình người.

“Thế thì sẽ không……” Vương Tập căng thẳng tột độ: “…… Sẽ không đâu, luôn có thời gian mà.”

Anh ta đã hỏi thăm thật lâu, mới biết được chỗ này đêm nay có bữa tiệc của các vị trùm trong giới, khó khăn lắm mới vào được. Không tìm được tổng giám đốc Vĩ, cũng may là thấy trợ lý Cao, trợ lý riêng của cô ấy.

Anh ta vội nói: “Tôi còn muốn gặp tổng giám đốc Vĩ một lần, nếu ngài có thể……”

Trợ lý Cao cười tủm tỉm cắt lời anh ta: “Cậu Vương thức đêm làm việc sẽ ảnh hưởng đến làn da, trạng thái đi diễn cũng sẽ không tốt.” Lại vỗ vỗ vai của anh ta: “Cậu Vương đừng ỷ vào tuổi trẻ, không để ý thân thể nha.”

Trợ lý Cao trên mặt cười tủm tỉm, trong lòng đã không kiên nhẫn:

【 Thấy tốt thì liền thu lại đi, người trẻ tuổi nha, đừng có không biết tốt xấu! 】

【 Nhất định phải làm tôi nói rõ ràng như vậy sao? Chậc chậc! Bản mặt vai ác dày thế kia! 】

【 Sếp nhà tui không có hứng, không muốn ngủ với đằng ấy! 】

【 Sếp cũng không muốn thấy cậu bất kì phút giây nào đâu! 】

【 Phiền thật, đừng cản trở chị đây đi tìm trai trẻ non tươi nha! 】

Trong lòng trợ lý Cao hoạt động phong phú, tươi cười trên mặt cũng dần dần tan biến.

Vương Tập toát cả mồ hôi lạnh.

……

Hướng Tiểu Viên không nghe rõ lắm bọn họ nói cái gì. Phán đoán từ dáng vẻ, ngôn ngữ cơ thể của hai bên, Vương Tập này lúc đầu còn có thể đứng nói chuyện đàng hoàng, đến lúc sau thì chính là bộ dáng vâng vâng dạ dạ, không kiêu căng ngạo mạn và chẳng coi ai ra gì giống như khi đóng phim với cô.

Vóc dáng anh ta cao như vậy mà hơi cong eo, trông có hơi buồn cười, lại có chút đáng thương.

Tiểu Viên trong lúc lơ đãng đã ló đầu ra, vì thế sau đó liền lập tức chạm mắt với Vương Tập và người phụ nữ bên cạnh.

Cô có tật giật mình, thầm hít vào một hơi.

Trợ lý Cao cũng giật mình, một khuôn mặt xinh xắn linh hoạt, thấp thoáng dưới tán lá xanh càng thêm mềm mại tươi sáng.

Cô gái này rõ ràng đã nghe được gì đó, giật mình lui về phía sau, xoay người liền chạy.

Trợ lý Cao tống Vương Tập đi, đuổi theo phía sau.

Thật ra thì Hướng Tiểu Viên cũng không nghe được gì, cô cũng không biết chính mình vì cái quái gì phải chạy. “Vĩ Trang” còn sắp bắt kịp tới nơi rồi, đành phải miễn cưỡng gồng lên mà trốn. Khi tới khu thang máy, vội vàng ngẩng đầu nhìn vài lần.

Ôi chao, thang máy đều chưa tới.

Chỉ có một ô trống không, cậu trai bận đồng phục đang đứng đó, cô liền chạy qua: “Thang máy này bị trục trặc à?”

Cậu trai gác thang kia nhìn thấy mặt cô, trong giây lát hơi giật mình, chậm mất nửa nhịp: “…… không có.”

Tiểu Viên xẹt qua bên người cậu ta, một góc váy áo phất qua người cậu trai, cậu ta lại sửng sốt, đến khi cô đã vào thang máy thì mới phản ứng lại, kêu: “A, cô à, thang máy này cô không thể……”

Cậu ta ấn nút dừng cũng đã không còn kịp rồi, thang máy một đường đi hướng lên trên.

Cậu nhân viên khách sạn này hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, xoay người thì nhìn thấy trợ lý Cao đã đi đến trước mặt, luống cuống: “Trợ lý Cao à, làm sao bây giờ? Tổng giám đốc Vĩ đang nghỉ ngơi trên kia nữa……”

Trợ lý Cao nhìn con số màu đỏ không ngừng tăng lên, đôi mắt nghiêm túc suy nghĩ.

【 thôi tiêu, thế này thật sự có vẻ không hay rồi……】

【 khoan đã, cô gái này nhìn sao mà hơi quen mắt thế nhỉ? Gặp qua ở đâu rồi? 】

“Ôi, thang máy này thế nào vậy……” Hướng Tiểu Viên vào thang máy liền ấn số tầng lầu, phát hiện ấn thế nào cũng không phản ứng, thang máy tự nó đi lên trên.

Ơ, đây là thang máy có thiết lập tầng riêng à.

Ôi, cô dựa vào một bên thang máy, nhìn con số, bỗng nhiên phản ứng lại: “Ủa vì sao mình phải chạy?”

Cô vốn cũng chẳng nghe được tin ngoài lề gì cả.

Tất cả đều tại chị em nhà họ Vĩ hết, khiến cho thần kinh cô căng chặt, quá khẩn trương rồi.

Thang máy một đường hướng lên trên, lúc tới tầng cao nhất rốt cuộc ngừng lại.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Cô đi ra, đôi giày Mary Jane dẫm lên sàn nhà cẩm thạch sáng đến độ có thể soi bóng người.

Tầng cao nhất có hơi khác biệt, thang máy trực tiếp dẫn vào bên trong. Phía trước là sảnh trước lớn trống trải, treo mấy bức tranh sơn dầu theo trường phái ấn tượng, còn có một cánh cửa lớn phối màu đen và vàng kim.

Có thể đây là phòng vip tổng thống.

Chỗ tầng lầu cao này cảnh vật chung quanh nhìn thật quạnh quẽ, Tiểu Viên sờ sờ cánh tay, có hơi lạnh.

Cô xoay người đang chuẩn bị rời đi, ấn thang máy.

Cánh cửa kia ‘soạt’ vang lên một tiếng mở, một người phụ nữ đi ra.

Hai người vừa lúc trực tiếp chạm mắt nhau.

Tiểu Viên chớp mắt một cái.

Đối phương dường như không đoán được ngoài cửa có người, cũng đứng yên đó. Đôi mắt kia đen nhánh, lạnh nhạt, sâu thẳm không thấy đáy hướng về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cửa thang máy đợi trong chốc lát, tự động đóng lại.

Tiểu Viên lúc này mới hoàn hồn, lại ấn thang máy lần nữa, rồi đi vào.

Cô chần chờ hơi nhìn ra bên ngoài, không biết đối phương có muốn vào hay không.

Một giây trước khi cửa thang máy sắp khép lại, một đôi giày cao gót mũi nhọn màu xanh lục vượt lên tiến vào.

Màu xanh lục này thật đặc biệt, xanh lục của tảo biển, trên thân giày là hoa văn da rắn, mang đến cho người ta một loại cảm giác mê hoặc mà âm trầm lạnh lẽo khó tả.

Từ từ, mê hoặc á?

Trong đầu của cô thế nào lại có thể nhảy ra cái từ như vậy?

Khi Tiểu Viên còn học ở Hoa hí, việc thích làm nhất chính là viết nhật ký “quan sát nhân vật”, bản thân cô gọi là làm “phác họa nhân vật”, quan sát khi đi chợ, đi siêu thị, đi tàu điện ngầm, đi đến những nơi đông người nhất.

Diễn xuất không thể tưởng tượng không có cơ sở, mà là đến từ trong cuộc sống. Diễn viên, diễn chính là mỗi một người sống sờ sờ, cho nên càng không thể rời xa hiện thực, mà hiện thực không thoát khỏi chi tiết vụn vặt.

Bác gái ông chú ngoài chợ trả giá mặc cả thế nào, mua đồ ăn như thế nào, cụ già đi đường ra sao, bà bầu đi đường là như thế nào?

Làm sao để diễn dân công sở đi làm vào giờ cao điểm buổi sáng? Đám học sinh có phải thật sự sẽ gấp rút làm bài tập ở tàu điện ngầm? Bị cuốn vào đám đông chen chúc đẩy về phía trước là cảm giác gì?

Người đi siêu thị mua đồ ăn và người đi chợ mua đồ ăn khác nhau thế nào?

Những người này làm nghề gì?

Có đôi lúc là ghi nhớ dáng vẻ cử chỉ cơ thể, có đôi khi là đoán nghề nghiệp, đoán tính cách người này là như thế nào.

Thế mà người phụ nữ này cô lại đoán không ra……

Chỉ có cảm giác âm trầm lạnh lẽo, làm thế nào lại có từ “mê hoặc” nhảy ra ở trong đầu cô chứ?

Từ mũi giày hướng lên trên là quần tây đen ôm người, áo sơ mi cùng màu cổ chữ v kiểu âu phục, áo khoác âu phục cùng màu. Mái tóc đen đậm dài ngang vai, chiếc cổ mảnh mai trắng lạnh, trên trái tai là một khuyên tai ngọc lục bảo hình vuông.

Đồ đen, da trắng. Giày cùng khuyên tai phối cùng màu.

Ăn mặc đẹp đấy.

Cô nhìn hướng lên trên, lần nữa lại rơi vào một đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt.

Cô hơi sửng sốt, mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã nhìn chằm chằm người khác thật lâu, thật bất lịch sự. Hơn nữa người này rõ ràng chính là chủ nhân phòng vip tổng thống, là chính mình đánh bậy đánh bạ đột nhập vào địa bàn của người ta.

“…… thật ngại quá, tôi đã đi nhầm.” Cô nhỏ giọng mà nói. Cô cũng không biết vì cớ gì mình sẽ vô thức hạ giọng nhỏ nhẹ, chỉ cảm thấy phong thái của vị đối diện này quá mạnh mẽ, khí chất quá lạnh lẽo, hơn nữa trông dáng vẻ thật không dễ chọc.

“…… A!” Đợi đã, cô kinh ngạc hô một tiếng nho nhỏ. Cô nhớ ra rồi, rất có ấn tượng với gương mặt này.

Khi ở thành phố Dương, chiếc xe chạy ngang kia, người phụ nữ ở ghế sau kia.

“Cô……”

Cô cầm lòng không được mà sờ sờ cánh tay, ngửa đầu liếc nhìn số tầng lầu, khẽ thở dài một hơi, có hơi căng thẳng không hiểu vì sao.

Khách sạn này có 36 tầng, đến dưới lầu cũng cần chút thời gian.

Trong không gian kín mít, chỉ có hai người, lặng yên không một tiếng động. Thang máy rõ ràng chuyển động, nhưng không khí bên trong giống như là bị ai niệm chú, đã ngừng lại rồi.

Cũng không hẳn, không phải hoàn toàn ngừng lại, chóp mũi Tiểu Viên còn có thể ngửi được một mùi hương di chuyển, mùi hoa huệ sau khi lắng xuống là một chút mùi hoa nhài uyển chuyển hoạt bát.

Là mùi nước hoa trên người của cô.

Hướng Chi Thạch chọn cho cô, L’Artisan La Chasse aux Papillons (*), là anh ấy tặng nhân dịp sinh nhật.

(*) Hình minh họa:

ao-anh-chot-loe-23-0

Linh động, tinh khiết, mùi ngửi thấy sẽ khiến người ta trở nên vui vẻ.

Hướng Tiểu Viên giờ này phút này nhớ tới lời anh trai nói khi tặng nước hoa.

Người phụ nữ đối diện cũng có thể ngửi được đi? Bỗng nhiên cô cảm thấy ý tưởng này cũng quá vi diệu rồi……

Cô khẽ nâng mi, lặng lẽ nhìn lại hướng đối diện.

Trong gang tấc, khuôn mặt người phụ nữ kia như ngọc được chạm khắc, không hề có chút độ ấm nào, ngay cả trong đôi mắt kia cũng không có bất kì ý nghĩ nào. Hơn nữa người đó dường như còn đang nhìn cô chăm chú, không, nhìn chăm chú vẫn là từ ngữ có độ ấm, càng giống như là rà quét hơn, không đúng, rà quét thì lại quá máy móc đi.

Dù sao thì cô có thể phát hiện tầm mắt đối diện đang ở trên người mình, cũng không nói lời nào, cũng không chút phản ứng.

Huhu. Cô hơi sợ hãi.

Tiểu Viên liếc mắt một cái thật nhanh nhìn con số phía trên, mới tầng 13.

Cô rũ mắt xuống, thấy màn hình di động vừa vặn sáng lên.

Hai chữ “Anh trai” đang lập loè.

Cô thở phào nhẹ nhõm thật dài, cũng mặc kệ đối diện, vội vàng bắt máy: “Anh à……”

“Tiểu Viên, em đang ở đâu?” Tín hiệu không tốt, tiếng Hướng Chi Thạch không quá rõ ràng.

“Vừa rồi em không cẩn thận đi nhầm thang máy rồi, hiện tại đang đi xuống lầu một……” Cô nói, đối diện không có âm thanh gì.

“Alo, alo, anh à,” Hướng Tiểu Viên lặp lại: “Em xuống lầu một, anh nghe được không?”

“…… đi đâu vậy, vừa rồi anh gọi điện thoại cho em toàn không được……” Tiếng Hướng Chi Thạch đứt quãng, có thể nghe rõ miễn cưỡng.

“Anh à, em đi nhầm tầng lầu rồi,” Tiểu Viên lặp lại lần nữa, nghĩ đến sẽ nhắc tới nguyên nhân vào thang máy này, thì thình lình buột miệng thốt ra: “…… Anh à, vừa rồi em mới nhìn thấy Vĩ Trang và người tình của người đó……”

Lúc nói ra mới cảm thấy không ổn, vội vàng dừng lại, nói: “Em đi lầu một, anh ơi, em xuống lầu một chờ anh.”

“Ừ, nghe rồi.” Rốt cuộc Hướng Chi Thạch đã nghe rõ: “Chỗ sảnh lớn, ở yên đó đừng đi lung tung.”

“Vâng, em biết rồi ạ.”

Cúp điện thoại, con số thang máy đã tới tầng tám.

Cuối cùng cũng tới, cô xoay người đối mặt thang máy, kiểu hơi gấp không chờ nổi muốn đi ra ngoài.

Cô không chú ý, vừa rồi khi người phụ nữ đối diện nghe được cụm từ “Vĩ Trang” “người tình” này, thì khuôn mặt lạnh nhạt rốt cuộc nổi lên một chút cảm xúc. Là ngạc nhiên cực nhẹ, đôi môi mỏng cũng khẽ nhếch, ánh mắt dừng ở sườn mặt Hướng Tiểu Viên. Làn tóc đen sau vành tai, nơi chóp mũi có nốt ruồi nâu nhạt, trái tai hơi trắng giống nhụy hoa dưới trăng sáng.

– ——–

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

error: Content is protected !!