“Tiểu Dĩnh, cậu nghe mình nói! Mình thật sự không có làm những chuyện này! Thật đó!”
“Vậy cậu giải thích sao về đoạn ghi âm kia!? Cậu giải thích đi, mình nhất định sẽ nghe cậu!”
Hạ Đình vốn dĩ muốn đuổi theo Tống Lan rõ ràng đang bí mật làm chuyện gì đó mà giấu cô với Lục Chiêu, không nghĩ lại bắt gặp cảnh Tô Linh Đan đang khổ sở giải thích với Phương Dĩnh. Cô bỗng nhiên ngộ ra, đối với Tô Linh Đan thì khổ sở nhất chính là vì chuyện này mà có khả năng mất đi một người bạn thân. Sau đó cô bất giác nhăn mày nép vào bức tường khi nhận ra tình huống hiện tại có phần hơi quen thuộc. Mắc gì luôn là cô nhìn thấy những cảnh này chứ. Hiện tại muốn đuổi theo Tống Lan thì cô nhất định phải đi qua con đường này… Nhưng bây giờ làm sao cô ra được?
Trong lúc cô đắn đo thì cuộc nói chuyện bên kia cũng chưa từng ngừng lại. Có ngừng thì chỉ là Tô Linh Đan bối rối sau lời chất vấn của Phương Dĩnh. Còn cô nàng…
“Sao cậu không nói?”
Phương Dĩnh biểu tình trông cũng khổ sở không kém Tô Linh Đan là mấy. Hạ Đình lý giải được nguyên nhân, đổi lại là cô bị Tống Lan lợi dụng như vậy cô có khi còn đau khổ hơn rất nhiều lần. Nhưng đó là dưới điều kiện Tống Lan thật sự lợi dụng cô. Còn tại sao Tô Linh Đan không có lập tức giải thích cho mình…
“Không phải, tiểu Dĩnh… Mình không biết nên nói làm sao nữa… Mình… Mình chưa từng lên mạng nói này nói nọ. Hiện tại mình rất hối hận vì sao lúc đó không cật lực giữ cậu lại, để cậu đi tìm cậu ấy… Nhưng mình thật sự không có nghĩ như vậy đâu mà! Mình không biết rốt cuộc tại sao lại có đoạn ghi âm đó nữa…”
Tô Linh Đan thật sự là luống cuống tay chân. Cô nàng có lẽ chưa từng gặp chuyện như vậy nên đến giải thích cũng không biết nên nói thế nào. Bản thân Tô Linh Đan khi tự mình nghe đoạn ghi âm kia còn có ảo giác đó thật sự là mình đang nói nữa kia mà. Muốn thuyết phục Phương Dĩnh ở lúc này tin tưởng mình, Tô Linh Dan chỉ có thể cố hết sức. Cô ở trong lòng mong rằng tình bạn của họ đủ lớn, có thể khiến cho Phương Dĩnh tin tưởng mình. Nhưng có vẻ điều này là quá xa vời với Tô Linh Đan. Phương Dĩnh không có như cô nghĩ, tình bạn của họ cũng không bền chắc như vậy.
Phương Dĩnh có vẻ bị tổn thương quá mức, không tin những gì Tô Linh Đan nói. Hạ Đình nhìn biểu tình trên khuôn mặt của cô nàng đã lập tức tỏ tường, cô nàng đã thật sự thất vọng vì Tô Linh Đan. Chẳng thà Tô Linh Đan thừa nhận thì có khi Phương Dĩnh có thể tha thứ cho Tô Linh Đan chẳng hạn thế. Có điều Hạ Đình thì lý giải như vậy nhưng thực tế thì…
“Mình rất buồn, Linh Đan à…”
Phương Dĩnh trước là mạnh mẽ giãy khỏi tay Tô Linh Đan, sau là bi thảm nhìn cô nàng bày tỏ: “Trong chuyện này mình cũng có sai. Mình vốn dĩ nên khuyên cậu suy nghĩ kỹ càng hơn trước khi tỏ tình với Lục Chiêu mới phải, lại càng không nên để cho cậu ở trong thư viện… Nếu vậy thì cũng sẽ không có nhiều chuyện như thế.”
“Mình không trách cậu, Linh Đan.”
Cuối cùng cô nàng chốt hạ một câu, biểu tình quyết tuyệt khiến Tô Linh Đan chết lặng ở đó, nước mắt rơi đầy mặt.
“Nhưng mình nghĩ chúng ta không làm bạn được nữa rồi.”
Nói xong Phương Dĩnh chạy đi, không cho Tô Linh Đan kịp phản ứng mà giữ cô lại. Cô nàng không khóc nhưng bóng lưng khổ sở có vẻ không hề là giả dối.
Nhưng Hạ Đình lại ở lúc nghe những lời cuối cùng của Phương Dĩnh thì bỗng nhiên linh quang chợt lóe. Chỉ là ý nghĩ kia chỉ xẹt qua đầu óc Hạ Đình trong khoảng khắc nên cô không thể bắt kịp nó. Điều này khiến cô nhíu mày.
Sau khi Phương Dĩnh chạy đi thì Tô Linh Đan tuyệt vọng ngồi thụt xuống đất, hai tay ôm mặt khóc nức nở vừa không ngừng lẩm bẩm “tại sao lại như vậy” thật nhiều lần. Bất lực cùng ủy khuất khó hiểu không ngừng tuôn trào khiến cô nàng sụp đổ.
Trước là bạn thân, sau là bạn học…
Hạ Đình im lặng đứng nhìn cảnh này, cô có chút không rõ tâm tình của bản thân hiện tại là thế nào nữa.
…
“Cậu nghĩ đoạn ghi âm kia có thật hay không?”
Tống Lan dù hỏi nhưng trong lòng lại tự nói nếu không thật thì bằng cách này đoạn ghi âm này xuất hiện được. Tự phản bác mình như vậy cô nàng cũng thấy hơi rối não.
“Hình ảnh có thể photoshop, video còn có thể cắt ghép biên tập.”
Lục Chiêu không nói thẳng nhưng như vầy chẳng khác nào nói đoạn ghi kia là có thể làm giả.
“Có thể thật sao?”
Tống Lan nữa hỏi, nữa lại cảm thấy độ phức tạp của chuyện này đang ngày càng vượt qua sự hiểu biết của chính mình với một tốc độ đáng kinh hoàng. Bản thân cô bắt đầu thấy hơi rùng mình rồi.
Yêu đương gì mà âm mưu thủ đoạn tinh vi dữ vậy trời…
Lục Chiêu có chút bực mình khi bỗng nhiên nhìn hiểu được ý nghĩ trong mắt Tống Lan. Dù hắn cũng bất ngờ không kém cô nàng. Đối phương thực sự đã làm quá nhiều rồi, còn sử dụng thủ đoạn mà lứa tuổi hiện tại của họ khó lòng làm ra được nữa. Phía sau đối phương chắc chắc có người giúp đỡ, chứ hắn không tin tưởng việc đối phương thật sự tài giỏi đến vậy. Có thể làm được đến mức này… Không dễ dàng chút nào hết. Nếu thật là vậy mà đối phương còn không muốn lộ diện, hắn cũng thấy hơi khó hiểu rồi đó.
Bởi vì mọi thứ đang diễn ra theo cái cách Tống Lan suy đoán trước đây nên Lục Chiêu đã vô thức chấp nhận việc hắn là nguyên nhân cho những hành động này của đối phương. Hắn bắt đầu đứng dưới góc độ này để lý giải mọi việc một cách thấu triệt nhất.
“Rốt cuộc kẻ đó là ai? Tô Linh Đan… Tôi nghĩ không có khả năng đâu.”
Tống Lan ngập ngừng nói.
Có lẽ bản thân cô nàng cũng không biết nên giải thích làm sao, đồng thời cô còn phân vân không chắc rốt cuộc Tô Linh Đan có tội thật hay không nên cảm thấy rất hoang mang.
“Kẻ tung những tin kia lên mạng đều sử dụng ID ẩn danh. Sự việc thế này thiết nghĩ một trường cao trung bình thường không có khả năng nhúng tay khi nó chưa tạo nên nguy hại quá mức…”
Lục Chiêu nhíu mày ngừng lại lời nói. Hắn nghĩ chuyện này chỉ cần một hacker là có thể giải quyết được rồi. Nhưng trông cậy vào trường học thì quá không thực tế.
Những tình huống thế này, cho dù đến mức Tô Linh Đan chịu không nổi bỏ học thì cũng chưa chắc làm nên cái hiệu quả gì. Nhưng vì liên lụy đến Hạ Đình, còn bởi bản thân Lục Chiêu không muốn để im cho một nhân tố luôn mang tâm tư không thuần chính còn khó lường như vậy, bất cứ lúc nào đều có thể xuất hiện bên cạnh mình nên họ nhất định phải giải quyết triệt để mới được.
“Rốt cuộc ai có khả năng làm ra chuyện này?”
Tống Lan vô thức nhíu mày hỏi.
“Đối phương phải là người hiểu rõ Tô Linh Đan.”
“Đúng…”
Tống Lan theo bản năng thốt lên, nhưng giữa chừng cô nàng nhận ra có gì đó không đúng. Tống Lan lập tức quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra. Lục Chiêu cùng lúc cũng làm ra hành động giống cô.
Hạ Đình khó khăn lắm mới tìm được đến đây bỗng chốc bị bốn con mắt chiếu tới, nhưng cô không bối rối mà còn thản nhiên đi đến. Cô thầm may mắn đoạn đường đến đây không hề phức tạp, đến gần thì nghe tiếng nói chuyện nên cô mới không bị lạc mất hai người họ. Thời điểm mới tới cô bị câu nói của Tống Lan nhắc nhở, khiến cô lập tức nhận ra suy nghĩ hiện lên trong đầu mình lúc nãy, cứ thế theo bản năng mà trả lời cô nàng.
Nơi hai người Tống Lan nói chuyện nằm ở khu nhà bỏ hoang phía sau thư viện, bình thường không ai chạy tuốt lên tận đây cả. Cũng mệt cho hai người này vì giấu giếm cô mà cực khổ như vậy.
“Cậu…”
“Hai người đã nghĩ được là ai chưa?”
Hạ Đình không định tính toán với cô nàng nên lên tiếng cắt ngang, ánh mắt hơi liếc qua người con trai vẫn luôn im lặng từ khi cô xuất hiện rồi nhanh chóng dời mắt đi. Lục Chiêu vẫn luôn nhìn cô nên nhạy bén phát hiện hành động nhỏ này của cô. Trong lòng hắn động động nhưng lại không nói gì cả mà hơi thả lỏng người dựa vào thân cây sau lưng, bình thản dõi theo hai cô gái trước mặt đã bắt đầu nói chuyện lên.
“Có phải cậu đã có phát hiện được gì rồi không?”
Tống Lan không hổ là người hiểu Hạ Đình nhất, nghe cô nói vậy thì lập tức đoán. Đối với chuyện bị Hạ Đình phát hiện chuyện cô lén lút với Lục Chiêu, Tống Lan mới đầu thì có hơi kinh một chút, sau đó đã trở lại bình thường ngay. Không phải là cô không sợ Hạ Đình sẽ giận, mà bởi vì hai người họ là bạn bè, bạn thân từ bé đến lớn. Sự ăn ý và thấu hiểu của họ với nhau cũng chỉ có họ mới biết nó bao lớn. Cô biết Hạ Đình sẽ không vì vậy mà giận dỗi với cô.
Nếu có điều gì khiến Tống Lan bâng khuâng thì chính là… Cô hơi liếc mắt nhìn sang Lục Chiêu ở đối diện. Không nhìn không biết, càng nhìn thì càng muốn trợn trắng mắt. Mệt cho cô còn lo lắng Hạ Đình sẽ vì hắn mà có nút thắt với cô. Lại xem hắn đi…
“Đúng là có phát hiện chút chút. Ví như ai là người có khả năng hiểu rõ mọi hành động cũng như tính cách, con người của Tô Linh Đan nhất. Chúng ta có thể thu hẹp phạm vi này lại.”
Hạ Đình cũng tìm một thân cây mà dựa vào, vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn ánh nắng đang mạnh mẽ xuyên qua tán lá dày đặc, biểu tình bình thản không nhiều cảm xúc dư thừa nhưng lại khiến người ta vô thức bị thu hút.
Tống Lan vừa nghe Hạ Đình nói, vừa đối với kẻ đang trắng trợn không chút e dè mà nhìn bạn thân của cô trề môi khinh bỉ vô cùng. Nghĩ lại, từ lúc cô nói muốn hắn tỏ ra thích cô để thử lòng Hạ Đình, sau đó thấy hắn rõ ràng có biểu hiện giống vậy thì đã nghĩ hắn chấp nhận rồi chuyện này. Nhưng xem ra hắn không hề làm đúng theo cách đó… Người này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?