Cô không có khả năng đối diện đôi co với Tống Lan cô nàng này.
Người bên cạnh lại càng một bộ nghĩa bất dung từ mà dạy kèm cho cô… Ai cũng cứng đầu, cô biết phải làm sao?
Hạ Đình bất lực, chán chẳng buồn để ý đến cái gì hết. Thật ra cô vẫn có thể lên tiếng từ chối Lục Chiêu. Nhưng mắc gì cô phải làm như vậy? Chiều theo ý người khác chẳng khác nào đang hạ thấp chính mình. Họ có thể nghĩ ác ý hơn là cô cũng chỉ có như vậy, vân vân và mây mây rồi nảy sinh suy nghĩ bắt nạt cô. Quan trọng nhất là cô không có khả năng vì người khác mà từ chối thịnh ý của người con trai kia.
May mắn ở nhà không ai đôn đốc cô… Chịu khó chút vậy.
Hai người Lan – Chiêu không biết ý nghĩ trong lòng Hạ Đình, nhưng cơ bản thì không khí học tập vẫn rất là hài hòa, ai “cũng” vừa lòng đẹp ý.
…
“Sau kỳ thi là tết, cậu sẽ về Pháp hay ở lại đây?”
Hạ Đình bỗng nhiên hỏi trên đường Lục Chiêu đưa cô về.
Tính tính, người này đã kiên trì đưa đón cô hơn ba tháng rồi. Cả trường có lẽ không ai biết nhưng chú dì của cô gần như đã nhận định rằng Lục Chiêu là bạn trai của cô. Hạ Đình vì chút nguyên nhân cũng không có giải thích gì, cứ mặc kệ cho họ hiểu lầm. Nhưng cơ bản thì dù cô có giải thích cũng chưa chắc ảnh hưởng được đến cách nghĩ của họ. Dì Lý rất vui vẻ chấp nhận chuyện này, còn chú ta thì hậm hực cả ngày. Nói thật, Hạ Đình tuy không hề có ý định chọc tức chú ta nhưng nhìn chú ta khó chịu cô vẫn vui vẻ nhìn thấy.
“Tết Tây thì về đó, tết Nguyên Đán thì ở đây.”
Lời này khiến Hạ Đình sững người, rồi cô nhanh chóng ngộ ra.
Cô vậy mà quên văn hóa hai nơi không giống nhau. Lục Chiêu vẫn có thể thoải mái đón tết bất kể là Tây hay Ta bên cạnh người thân.
“Tết Tây chỉ nghỉ có ba ngày.”
Ý chính là liệu thời gian có quá eo hẹp.
Quan trọng nhất là sau tết Tây là thi cuối học kỳ một…
“Đủ.”
Lục Chiêu không sao cả nói. Thi cuối kỳ đối với hắn không hề có, không cần quá mức bận tâm.
“Pháp là một nơi như thế nào?”
Một quốc gia mang theo văn hóa khác biệt với văn hóa của họ, nhất định sẽ có một quang cảnh khác. Hạ Đình từ nhỏ đến lớn đều ở một chỗ ít nhiều sẽ có chút tò mò đối với những nơi mình chưa từng đến.
“Thơ mộng, rực rỡ và lạnh.”
“Có tuyết rơi không?”
Ở nơi này của cô chưa từng có tuyết rơi, chỉ có lên phương bắc mới có. Nhưng dù vậy Hạ Đình chưa từng nghĩ sẽ được nhìn thấy tuyết rơi ở nơi này. Đối với cô, tuyết rất lạnh, đại biểu cho cô độc. Tuyết không những không mang lại hạnh phúc cho cô mà chỉ toàn là lạnh lẽo, chỉ khiến cho bất hạnh của cô phóng đại thêm. Ngược lại cô cảm thấy may mắn vì nơi này không có tuyết, nếu không khi trời lạnh xuống, bên cạnh cô sẽ chẳng có ai giúp cô sưởi ấm thân thể cùng trái tim cô độc. Rồi để cô nhìn người khác vây quần bên nhau, cho nhau ấm áp, đó mới là bất hạnh.
“Có.”
Cái lạnh hắn nói chính là lạnh của tuyết. Tuyết rơi như lông ngỗng bay đầy trời dưới ánh đèn ne-on phủ kín mọi ngóc ngách của thành phố khi về đêm. Dù là ban ngày vẫn có thể tạo nên quang cảnh đẹp lộng lẫy bởi tuyết phủ trắng xóa khắp nơi, cực độ chói mắt.
“Sau này nếu có cơ hội tôi dẫn cậu đi.”
Lục Chiêu bỗng nhiên nói.
Hạ Đình đối với lời này của hắn chỉ nghe không đáp lại.
Cửa nhà đã xuất hiện trong tầm mắt gần như trở thành điểm kết thúc cho câu chuyện của bọn họ. Hai người ăn ý mà không nói gì với nhau nữa.
Ấy vậy mà…
“Đình Đình về rồi à?”
Xe vừa dừng trước cửa nhà Hạ Đình đã nghe thấy giọng điệu kỳ quái cùng mùi rượu bia nồng nặc từ trong quán bay ra.
Hạ Đình không nhịn được nhíu mày. Thời điểm nhìn vào quán mì sắc mặt cô lập tức trở nên lạnh lùng hơn. Lục Chiêu cũng chẳng khác cô. Hắn im lặng không nói gì nhưng Hạ Đình cảm thấy gió lạnh đang nổi lên quanh thân hắn, cũng thổi cho lòng cô đóng băng.
“Chú Lý, hôm nay không kinh doanh sao?”
Cô nhịn lại cảm giác khó chịu trong lòng ngực mà nhìn người đàn ông cả người đầy men say, giọng điệu lạnh nhạt hỏi. Đối với ý nghĩ hạ lưu bất chợt hiện lên trong mắt chú ta khi vừa nhìn thấy cô, Hạ Đình ngoài trong lòng phát lạnh thì lý trí của cô lập tức ra quyết định. Không chút thương lượng, không cần cân nhắc.
“Dì cháu về quê có việc rồi.”
Thời điểm nói lời này, người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt không chút che giấu ý đồ của bản thân, cứ như sợ cô không nhìn ra vậy.
Mà đáp án này của chú ta đã thay cô quyết định hành động tiếp theo của mình.
Hạ Đình âm thầm hít một hơi thật sâu, sắc mặt bình tĩnh quay lại cho Lục Chiêu một cái ánh mắt. Người con trai cùng cô đối mặt chỉ trong nháy mắt nhưng đã lập tức hiểu được ý nghĩ cô muốn truyền đạt. Hạ Đình không thèm nhìn xem hắn có hiểu ý mình không đã quay đầu lại nhìn Lý Nam không rõ cảm xúc nói: “Ra là vậy.”
Cô vừa nói vừa bước vào nhà, tự nhiên mà chào hỏi những người đang ngồi nhậu trong quán cùng chú ta rồi đi lên lầu. Những người ngồi trong quán cùng chú ta Hạ Đình đều biết. Họ không xa lạ đều là những người hàng xóm xung quanh đây, thế nhưng có quan hệ thân thiết với chú ta hay không thì cô không rõ. Có điều họ cũng biết cô. Hạ Đình không rõ có phải bởi vì lúc này trong người có men say hay không mà ánh mắt bọn họ nhìn cô đều khiến cô khó chịu, chỉ muốn ngay lập tức biến mất khỏi nơi này.
Lý Nam đánh cái bàn tính gì Hạ Đình sao có thể không biết, vậy nên cô đi lên lầu, có trật có tự lấy một bộ đồ ngủ, một bộ đồng phục cho ngày mai cùng chút đồ vệ sinh cá nhân cần thiết dùng để qua đêm ở ngoài.
“Thằng nhóc này sao còn chưa về?”
Cô còn chưa kịp dọn xong thì đã nghe Lý Nam chú ta lớn giọng quát Lục Chiêu rõ ràng đã hiểu ý cô mà vẫn còn chưa có đi, vẫn đang đợi cô ở trước cửa. Sau đó cô không nghe thấy Lục Chiêu nói gì cả, còn chú ta thì quát bảo hắn mau đi đi. Hạ Đình không biết trong lòng nghĩ gì nhưng tự giác nhanh hơn tốc độ thu dọn. Dù sao cũng không phải dọn nhà nên chẳng mất bao lâu thời gian cả. Cô vẫn kịp xuống trước khi Lý Nam làm ra cái trò hề nào trước mặt Lục Chiêu nữa.
“Cái thằng này…”
“Chú Lý!”
Hạ Đình người còn chưa xuống đã hét lớn một tiếng.
Tiếng hét của cô thành công chặn lại hành vi sỗ sàng của chú ta.
Dù người bên dưới ai ai cũng biết cô nhưng chẳng ai chịu nổi âm thanh của cô mà đồng loạt nhíu mày. Bản thân Lý Nam cũng vậy. Ông ta vốn không định dễ dàng buông tha cho Lục Chiêu nhưng biểu hiện của Hạ Đình đã ngăn cản ông ta.
“Cháu muốn đi đâu?”
Lý Nam nhìn thấy cô không những không thay đồ mà còn xách theo một cái balo nhỏ chạy xuống nữa thì trong lòng có dự cảm bất thường, không kịp suy nghĩ đã quát hỏi. Người ở đây trừ Lục Chiêu thì đều không có nghĩ gì nhiều nên không nhận ra giọng điệu của Lý Nam đã thay đổi. Họ chỉ dùng ánh mắt chứa đầy ý nghĩ bỉ ổi nhìn Hạ Đình, tựa như họ đã biết rõ ý định của cô rồi vậy.
Nhưng Hạ Đình không có quan tâm. Cô đi ra ngoài, thản nhiên vượt qua Lý Nam rồi mới nói: “Hôm nay cháu qua nhà Tống Lan ôn thi. Chú không cần chờ cháu đâu.”
Hạ Đình không muốn mạo hiểm việc bản thân chưa đủ tuổi trưởng thành, lại có ý nghĩ ngây thơ rằng sẽ không ai dám làm gì cô vì sợ ở tù mà an tâm cùng một nhà với một người đàn ông mang theo men say lại ôm ý đồ bất chính với cô. Thời điểm nghe nói dì Lý không có ở nhà thì cô đã lập tức ra quyết định này rồi. Cô còn chưa muốn ở lúc này xé rách mặt với chú ta, đồng thời không muốn khiến cho người khác nghi ngờ chút nào động cơ không sạch sẽ của Lý Nam.
“Ôn thi? Chứ không phải là muốn cùng thằng này…”
“Chú Lý!”
Sắc mặt Hạ Đình lạnh tanh lớn giọng cắt ngang lời nói quá đáng của chú ta. Cho dù người ở đây không ai không nghĩ như vậy thì cô cũng không muốn nghe chú ta nói xằng nói bậy.
“Chưa nói cháu có thật sự đi cùng cậu ấy không, chỉ việc bọn cháu còn chưa có thành niên…”
Cô nhấn mạnh hai chữ “thành niên” giống như nhắc nhở Lý Nam về ý tưởng không nên có trong lòng ông ta. Cô dừng một chút, không nói tiếp mà kết thúc vấn đề rồi nói: “Chú Lý, chú say rồi đó. Buổi tối nhớ đóng cửa nẻo cẩn thận.”
Nói xong cô quay đầu đi luôn.
“Đình Đình! Cháu không được đi!”
Cô cứ nghĩ cô đã nói như vậy rồi Lý Nam sẽ chịu ngừng cương đúng lúc, không ngờ chú ta lại nghe không lọt, thế mà cường ép vươn tay muốn giữ cô lại.
Bốp!
Lục Chiêu từ nãy tới giờ nữa chữ đều không phát ra, không nói không rằng như chớp đập tay ông ta ra, đồng thời kéo Hạ Đình về phía mình.
“Chú làm gì vậy?”
Hạ Đình lạnh lùng trừng chú ta.
Có vẻ là do sắc mặt của cô, hay tại ánh mắt kia quá sắc bén nên Lý Nam không lại có hành động gì khác mà chỉ nhìn cô hầm hầm. Sắc mặt ông ta khó coi như vừa nuốt phải một con ruồi mới đậu trên đóng ph.ân. Ông ta có vẻ đã đoán được ý đồ của cô nhưng vẫn không chịu cam lòng từ bỏ cơ hội trời cho này. Nhưng thế thì sao?
“Cháu tuy chưa đủ tuổi trưởng thành trên pháp luật nhưng vẫn có khả năng chịu trách nhiệm về những việc mình làm. Chú có thể hiểu đúng không?”
Hạ Đình thái độ đúng mực cũng đầy đủ cứng rắn nhìn chú ta nói, ánh mắt như muốn nói: Ông không có quyền ngăn cản cô làm chuyện cô muốn làm. Sau đó cô thản nhiên ngồi lên xe của Lục Chiêu.
“Chú ở nhà một mình nhớ cẩn thận.”