“Là đang… đánh đàn sao?” Vị thứ nhất ngạc nhiên hỏi.
“Ừ,” Vị giám khảo nữ gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng, “Em ấy sử dụng phép thuật, dùng không khí liên kết ngón tay với phím đàn nên mặc dù không ở cạnh đàn vẫn có thể đánh đàn như trước.”
“Thật giỏi…” Vị giám khảo thứ hai không khỏi cảm thán một câu.
Nghe qua thì có vẻ rất dễ, nhưng phải làm rồi mới biết, động tác này đòi hỏi rất nhiều điều. Hàn Bội Bội đứng cách đàn rất xa, phím đàn của piano lại có rất nhiều phím, ở khoảng cách như vậy vẫn đánh chính xác nhuần nhuyễn từng nốt không phải là việc dễ dàng. Huống chi, cô không phải chỉ đứng yên một chỗ mà còn nhẹ nhàng nhảy múa cùng mọi người. Tuy động tác không cầu kỳ nhưng lúc nào cũng chuyển động như vậy cũng đồng nghĩa với việc bàn tay sẽ không ở yên tại một chỗ, phải liên tục điều khiển ma lực, không khí và canh vị trí cho chính xác với phím đàn, ông chỉ mới nghĩ thôi cũng đã thấy mệt não.
Chuyển sự chú ý trở về trên sân khấu, năm thiếu nữ xinh đẹp lúc này bỗng bắt đầu cất tiếng hát. Bọn họ cũng không hát lời cụ thể, chỉ đơn giản là ngâm nga theo giai điệu mà thôi, thốt lên lại giống như tiếng hát của tự nhiên, âm thanh du dương đến mê hồn. Vô cùng trong trẻo, như con suối mát trong vắt không có lấy một tia tạp chất.
Tiếng hát vừa cất lên, cả hội trường liền tràn ngập tiếng xôn xao, ngay sau đó lại im bặt, sững sờ, ngây ngẩn thưởng thức âm thanh ấy. Hứa Cẩm My từ trước đến giờ vẫn luôn vô cùng tự tin và kiêu ngạo với giọng hát của mình, nay vừa nghe thấy tiếng hát của bọn họ, lập tức không kiềm chế được mà đứng bật dậy, hai mắt trợn trừng há hốc mồm nhìn lên sân khấu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và ghen tị.
Tiết mục biểu diễn rất nhanh đi đến hồi kết. Tiếng nhạc vừa dứt, tất cả mọi người ngoại trừ đội Thanh Tiễn đều đồng loạt đứng dậy vỗ tay không ngớt. Hiện tại học sinh của học viện Thanh Tiễn đã không còn nhớ gì về việc năm người trên sân khấu kia chính là đối thủ của học viện bọn họ nữa, bọn họ chỉ biết, tiết mục vừa rồi tuyệt hảo như vậy, chấn động lòng người như vậy, hoàn toàn là có một không hai, chỉ sợ về sau sẽ khó có cơ hội thưởng thức thêm một lần nữa.
Cả năm người trên sân khấu đều khẽ mỉm cười, cúi người nhẹ chào sau đó lại ngẩng đầu lên chờ đợi kết quả từ ban giám khảo. Cả ba giám khảo nhìn nhau không nói gì một lúc lâu, năm người trên kia cũng không vội vàng hay khẩn trương, vẫn tao nhã và tự tin mỉm cười nhìn ba người họ.
Một lúc sau, vị giám khảo nữ mới đứng dậy, chân thành tươi cười khen ngợi, “Tiết mục vừa rồi chính là tiết mục hay nhất mà ta từng xem!”
Cả hội trường tức khắc đều bị một câu nói này chấn động, hút một ngụm khí lớn.
Đội Tinh Túc không chỉ nhận được lời khen từ bà, mà còn được bà khẳng định như vậy!
Tiết mục đã biểu diễn xong, Hàn Bội Bội không còn thích hợp để đại diện mọi người nữa, lúc này liền từ Thần Nhã Hân đứng ra thay mặt năm người đáp lời, “Cám ơn lời nhận xét của giáo sư.”
Bà tiếp tục đại diện cho ban giám khảo, đưa ra quyết định, “Tiết mục dự thi cực kỳ hoàn hảo, nếu chỉ xét về phần biểu diễn thì xứng đáng đạt điểm tối đa, nhưng chúng ta sẽ chỉ cho các em chín mươi lăm điểm, các em có ý kiến gì không?”
Lời vừa dứt, mười người của đội Tinh Túc không tránh khỏi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó bọn họ đã hiểu ra được nguyên nhân.
“Dự thi sai giờ quy định là lỗi của chúng em,” Thần Nhã Hân không chút oán hận hay cảm thấy không cam lòng, ưu nhã trả lời.
“Tốt lắm!”
Thấy cả nhóm không những không oán trách bọn họ mà còn biết khiêm tốn nhận sai như thế, cả ba vị giám khảo đều vô cùng hài lòng.
MC lúc này đã đứng trên sân khấu, thấy ánh mắt bà hướng đến mình liền hiểu, lập tức cầm micro lên công bố, “Như vậy, kết quả phần thi này đã rõ. Với chín mươi lăm điểm, xin chúc mừng đội Tinh Túc một lần nữa giành được hạng nhất trong phần thi này. Tiếp đến là đội Thanh Tiễn về nhì với tám mươi bảy điểm và cuối cùng là đội Mễ Kiến với tám mươi ba điểm. Xin chúc mừng cả ba đội đã xuất sắc hoàn thành phần thi của mình.”
MC nói xong, một trong hai vị giám khảo nam tiếp lời, “Phần thi thứ tư đến đây là kết thúc. Hai đội lọt vào phần thi Ma lực cuối cùng chính là đội Tinh Túc và đội Thanh Tiễn. Xin chúc mừng hai đội! Nội dung và quy tắc của phần thi cuối cùng chúng tôi sẽ thông báo vào ngày mai. Từ giờ đến lúc đó là thời gian sinh hoạt tự do, ba đội cứ thoải mái nghỉ ngơi.”
Sau khi biết được kết quả phần thi, cả năm người trên sân khấu nhanh chóng đi xuống tụ họp với năm người còn lại. Bởi vì phần thi vừa rồi của đội Tinh Túc quá đặc sắc nên đa số người vẫn chưa nhận ra được điểm kỳ lạ gì. Nhưng Hàn Bội Bội khẽ liếc mắt nhìn qua Hiệu trưởng của học viện Mễ Kiến đang sốt ruột tìm cách liên lạc với ai đó, liền biết bọn họ phải nhanh chóng tìm ra được mười người đội Mễ Kiến trước khi mọi chuyện đi quá tầm kiểm soát.
Cuộc thi toàn diện là cuộc thi lớn nhất cả nước dành cho học sinh, khi các phần thi diễn ra đều có rất nhiều phóng viên đến để ghi hình. Hôm nay cũng đồng dạng, không chỉ có phóng viên và nhà đài mà còn có không ít người thuộc lĩnh vực nghệ thuật giải trí đến, ôm hy vọng sẽ tìm thấy các mầm tài năng mới để mời chào về công ty của mình, còn không thì mua bản quyền của vài tác phẩm đặc sắc cũng tốt.
Bởi vậy, phần thi vừa kết thúc, đội Tinh Túc chỉ mới đi được vài bước, còn chưa ra khỏi hội trường đã bị rất nhiều phóng viên và đại diện của các công ty giải trí vây quanh.
“Hàn tiểu thư, cô rất có tiềm năng, có muốn ký hợp đồng với chúng tôi không? Tôi cam đoan không đến một năm sẽ khiến cô trở thành tiểu minh tinh nổi tiếng nhất!”
“Liêu tiểu thư, công ty của chúng tôi hẳn cô đã từng nghe danh qua rồi. Chúng tôi cảm thấy cô cực kỳ có tiềm năng, cô có muốn ký hợp đồng với chúng tôi không?”
“Công chúa, ngài có thể dành ra chút thời gian cho tôi phỏng vấn đôi điều được không?”
“Linh tiểu thư…”
“Hạ tiểu thư…”
“Công chúa…”
Đủ mọi loại âm thanh hỗn tạp vang lên, một nhóm lớn người cầm theo micro thiết bị thu âm đứng vây lấy mười người đội Tinh Túc.
Bọn họ vốn đã đang gấp gáp, nay còn bị chặn đường ầm ĩ thế này, kiên nhẫn trong lòng liền như ngồi tên lửa mà hạ xuống.
Mắt thấy đám người này càng ngày càng mất lễ, Thần Phong rốt cuộc nhịn không nổi nữa, thâm trầm sắc mặt quát lớn, “Đều câm miệng cho bổn hoàng tử!!”
Nháy mắt, bầu không khí xung quanh im bặt, cứng ngắc như bị hóa băng. Tất cả mọi người đều sững sờ trố mắt nhìn Thần Phong, một nỗi sợ hãi đột nhiên dâng lên, chạy dọc sống lưng bọn họ, khiến bọn họ không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Tất cả đều giữ nguyên tư thế bản thân vừa làm trước đó, người đang đưa micro liền vẫn giữ micro trên không trung, người đang nói chuyện liền vẫn há miệng sợ hãi nhìn qua Thần Phong, tựa như thời gian đang dừng lại vậy.
Trong đầu bọn họ lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Bọn họ chết chắc rồi!!!
Sao bọn họ lại có thể làm ra hành động điên rồ như vậy trước mặt Hoàng tử và Công chúa chứ???
Nhóm người Hàn Bội Bội thật ra cũng bị khí thế vừa rồi của Thần Phong dọa đến, nhưng anh dù sao cũng là người phe mình, hơn nữa đối tượng khiến anh tức giận cũng không phải là họ, rất nhanh bọn họ đã trấn định trở lại.
Hàn Bội Bội nhìn đám người vẫn đang đứng như trời trồng không dám nhúc nhích, nén xuống ý cười nói, “Cám ơn sự quan tâm của mọi người, nhưng thật xin lỗi, hiện tại chúng ta còn có việc cần giải quyết, không thể dây dưa cùng mọi người thêm được. Mọi chuyện xin hãy đợi đến khi cuộc thi kết thúc lại nói. Xin cảm ơn.”
Sự ôn hòa khiêm tốn của Hàn Bội Bội khiến cho mọi người nhất thời đều thấy cảm động cực kỳ, nhìn cô như nhìn đấng cứu thế. Nếu cô không lên tiếng, bọn họ thật sự đến chớp mắt cũng không dám chớp nữa. Cô không những giải vây cho bọn họ, còn nhẹ nhàng uyển chuyển giải thích như vậy, nháy mắt cả đám đều bám lên bậc thang này trèo xuống, đồng loạt gật đầu tỏ vẻ không việc gì, bản thân hiểu rõ, sau đó nhanh chóng lui sang hai bên, nhường đường cho đội Tinh Túc.
Thoát ra khỏi hội trường, mười người nhanh chân chạy vào trong khu rừng lúc trước. Đợi đến khi chắc chắn không có ai, cả đám mới dừng lại bàn bạc.
“Bây giờ chúng ta phải đi đâu để tìm bọn họ đây?” Mộ Thống lên tiếng hỏi.
Thần Phong trả lời, “Ta nghĩ hẳn bọn họ sẽ ở đâu đó loanh quanh căn nhà gỗ kia thôi.”
“Sao anh lại nghĩ như vậy?” Thần Nhã Hân không hiểu hỏi.
“Tuy rằng lúc nãy không thấy người, nhưng tiếng la hét kia đúng là của đội Mễ Kiến, mà chúng ta lại không thấy mười người bọn họ ở trong hội trường, chứng tỏ bọn họ thật sự đã bị tên kia bắt đi. Như vậy, để dễ kiểm soát tình hình, có khả năng cao hắn ta sẽ để mười người họ ở đâu đó trong tầm mắt hắn. Hơn nữa…” Thần Phong hơi ngừng một chút rồi nói tiếp, “Vốn hắn ta có thể nhốt đám Mễ Kiến ở trong căn nhà gỗ kia, như vậy sẽ khiến chúng ta càng dễ rơi vào bẫy, cũng một công đôi việc giải quyết chúng ta lẫn bọn họ, nhưng hắn lại không làm như vậy. Tuy ta không rõ vì sao, nhưng có khả năng đó là phương án hai của hắn. Cho nên mọi người nhất định phải cẩn thận.”
“Thần biết rồi,” mọi người gật đầu thi nhau đáp lời.
Sau đó, để đẩy nhanh tốc độ, cả nhóm liền chia thành tổ đội hai người để tìm kiếm tung tích đội Mễ Kiến.