Hạ Băng hét lên đầy đau đớn và tuyệt vọng. Cô không ngờ sẽ có một ngày cô lại thấy anh chết ngay trước mắt mình, chết một cách thương tâm như thế. Bi thương như thủy triều lũ lụt nhấn chìm tâm trí cô, khiến cô dần mất đi tỉnh táo. Hạ Băng thu lại ánh mắt, không dám nhìn Nhất Quan nữa. Ánh sáng trong mắt dần tắt lịm, trở nên vô hồn mờ mịt.
Nhìn thấy Hạ Băng như vậy, khóe miệng Lễ tam tiểu thư không ngần ngại nhếch lên. Kế hoạch của bọn họ đã thành công một nửa rồi.
Cũng không biết lúc này Hạ Băng lấy đâu ra sức lực, chậm rãi chống tay đứng dậy. Đầu cô vẫn luôn cúi gằm, mái tóc hồng xõa xuống che khuất đi khuôn mặt cô, Hạ Băng lẩm bẩm trong vô thức, “Tại sao? Tại sao lại phải giết cậu ấy?… Không phải chỉ là một cuộc thi thôi sao? Chúng ta nhận thua là được. Tại sao lại phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?… Tại sao ngay cả thời gian để chúng ta nhận thua cũng không cho?… Tại sao…”
Hai mắt vốn đang đờ đẫn của cô bỗng trợn lớn, tràn đầy tơ máu, phẫn nộ cùng căm hận gào lên, “Tại sao các ngươi lại phải làm như vậy?!!!!!!”
Cơ hồ là vừa dứt lời, một cảnh tượng khiến lòng người chấn động đột nhiên xảy ra.
Từ người Hạ Băng, ánh sáng màu hồng nhạt bỗng phát ra, cực kỳ rực rỡ và chói mắt, nháy mắt đã nhấn chìm toàn bộ không gian bên trong sân đấu. Toàn bộ người đang ngồi trên khán đài đều bị thứ hồng quang kỳ lạ này làm chói mắt đến không thể mở mắt nổi, chỉ có thể nhắm mắt lấy tay che lại.
Cảnh tượng kỳ dị đột ngột xuất hiện khiến cho hai người Tề Lễ đi từ đắc ý đến kinh hãi, bởi vì không nhìn thấy được gì nên càng hoảng sợ lo âu. Dần dần, không rõ vì sao, một nỗi sợ hãi không tên đột nhiên dâng lên trong lòng họ. Bao nhiêu đắc ý và kiêu ngạo khi trước, bao nhiêu hưng phấn cùng tự tin khi trước, tất cả đều biến mất sạch, thay vào đó là run sợ, là e dè, là bất lực, thậm chí còn có cả tuyệt vọng. Tựa như đã biết rõ kết cục của bản thân, dù có phản kháng thế nào cũng không thể chống lại ý trời, chỉ đành mặc cho số phận, nhắm mắt chờ chết.
Nhất Quan vẫn luôn bị Tề đại thiếu gia quấn lấy, khi thấy Hạ Băng bị Lễ tam tiểu thư đánh bay đi anh đã muốn chạy qua, thế nhưng lại không có cách nào dứt ra được. Trong lúc anh còn đang sốt ruột đến nóng đầu, Hạ Băng lại đột nhiên hét lớn tên anh, sau đó là một loạt các phản ứng và hành động quái lạ khiến người khó hiểu. Nhìn cô như vậy, tâm anh như bị người bóp chặt, vừa rối vừa lo, chỉ hận không thể lập tức giết chết kẻ phiền phức trước mắt này rồi chạy đến bên cô để trấn an cô, bảo vệ cô.
Anh gọi lớn tên cô mấy lần, nhưng cô dường như không nghe thấy. Mà mọi chuyện xảy ra sau đó nữa, đã hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng và tầm kiểm soát của anh.
Lúc bị hồng quang chiếu đến, không chỉ hai kẻ kia mà ngay cả Nhất Quan cũng bị ảnh hưởng. Anh vốn đang lo lắng là thế, nôn nóng là thế, cảm xúc trong tâm lại đột nhiên biến thành phẫn nộ, hận thù, tức giận, điên cuồng. Sát ý cuồng nộ dâng lên trong lòng, như muốn lóc da róc thịt, bằm thây vạn đoạn kẻ đã gây nên nỗi đau khổ tột cùng này.
“Aaaaa!!!!!!!!”
Mọi người còn chưa kịp hồi thần trước cảnh tượng hồng quang thì tiếng hét của Nhất Quan đã vang lên. Ngay sau đó, một luồng lục quang phóng ra, đàn áp hồng quang, cho đến khi chiếm một nửa sân đấu mới dừng lại, tạo thành thế cân bằng như hai cực âm dương.
Giữa hai màn ánh sáng, từng thân cây to lớn bắt đầu trồi lên từ mặt đất. Từ thân cây vươn ra những sợi dây leo vừa mềm vừa dai, trên những sợi dây leo đó lại tua tủa gai nhọn cứng rắn và sắc bén. Mỗi chiếc gai dài trung bình cũng phải bảy centimet, gai lớn gai nhỏ chằng chịt khắp nơi. Thân cây với những sợi dây leo khiến người rợn tóc gáy ấy đâm đất mà lên ngày càng nhiều, cuối cùng chiếm đoạt hết không gian trong sân đấu, khiến nơi đây trông không khác gì một khu rừng rậm hoang dã.
Những sợi dây leo chi chít gai phóng đến quấn lấy bọn Tề Lễ. Mặc dù đã sử dụng thuật Hộ thể, nhưng trong tình trạng không tài nào kiểm soát được cảm xúc của mình, những chiếc gai nhọn kia lại cực kỳ lớn và sắc bén, bọn chúng vẫn không tránh khỏi bị thương. Tấm bảo hộ bao quanh lấy cơ thể do thuật Hộ thể tạo ra lúc mạnh lúc yếu do cảm xúc không ổn định, mà những khi nó yếu đi, sợi dây leo sẽ nhân cơ hội đâm những chiếc gai nhọn hoắt của mình vào trong cơ thể của bọn chúng. Từ những chỗ tiếp xúc với gai nhọn, máu ấm từ từ rỉ ra, nhỏ từng giọt xuống đất, nhuộm đỏ những sợi dây leo vốn xanh biếc kia, trông giống như đang thực hiện một nghi lễ hiến tế vậy.
Cũng may, vì bị ánh sáng che mắt, cảnh tượng ghê rợn này không lọt vào mắt của học sinh trên khán đài. Thế nhưng, chỉ cần nghe tiếng hét tràn đầy đau đớn và khổ sở từ bên trong sân đấu vọng ra thôi cũng đã đủ để khiến ai nấy sởn lạnh sống lưng.
Bọn Tề Lễ thảm hại là vậy, Nhất Quan và Hạ Băng lại vẫn bình yên vô sự. Càng gần hai người, những sợi dây leo và thân cây càng nhỏ và thưa thớt, tựa như nơi hai người họ đang đứng là cấm địa khiến cho những sợi dây leo đó sợ hãi không dám lại gần vậy. Tuy thế, về mặt tinh thần, bọn họ lại cũng không khá hơn là bao. Một người đau khổ đến điên cuồng, một người lại phẫn nộ đến điên cuồng.
Ở bên ngoài, tại bàn giám khảo, vị giám khảo nữ nhìn một màn xanh hồng trước mặt, thông qua kẽ hở ngón tay nheo mắt nhìn lên sân đấu, lên tiếng nói với hai người còn lại, “Hình như là mất kiểm soát rồi?”
“Có vẻ là vậy,” một vị giám khảo nam trả lời, “Tôi không nhìn thấy được tình hình bên trong, chúng ta có nên cho dừng trận đấu không?”
“Đừng dừng trận đấu vội, cứ quan sát thêm một lát đã,” vị giám khảo còn lại đưa ra ý kiến.
Thế nhưng, vừa dứt lời, một tiếng “rắc” lanh lảnh gọn ghẽ đã vang lên. Tất cả mọi người từ ban giám khảo đến giáo sư và học sinh đều vội ngẩng đầu, cố gắng nhìn về phía vừa phát ra âm thanh kia.
“Rắc… rắc rắc…”
Từng tiếng nứt vỡ liên tục vang lên, đợi đến khi mọi người nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì, cả đám liền xanh mặt.
Lớp chắn bảo vệ màu vàng nhạt bên ngoài là được ba vị giám khảo và ba vị Hiệu trưởng hợp lực tạo nên, cực kỳ kiên cố và vững chắc, ngoại trừ bọn họ, những người còn lại hiện đang có mặt tại đây theo lý thuyết sẽ không có ai có thể phá hủy được. Vậy mà lúc này, ở trên bề mặt ánh vàng trong suốt ấy lại xuất hiện các vết nứt lớn. Từ những vết nứt ấy, hàng loạt các vết nứt nhỏ khác nhanh chóng xuất hiện lan dần ra xung quanh, tựa như những nhánh cây non sinh sôi nảy nở. Cuối cùng, cả một lớp chắn bảo vệ kiên cố ấy biến thành một tấm mạng nhện khổng lồ, vì những vết nứt chằng chịt đan xen nhau mà trở nên mờ đục, hai luồng ánh sáng hồng xanh cũng vì thế mà bị cản trở một phần.
“Làm… làm sao có thể…” Một vị giám khảo nam kinh hãi lẩm bẩm, mở to mắt trừng tấm bảo hộ.
Giây sau, một tiếng “Choang!!!” cực lớn đã vang lên. Lớp chắn bảo hộ vỡ ra thành ngàn vạn mảnh, biến thành những đốm sáng lấp lánh như bụi sao, vô cùng đẹp mắt, rơi lả tả trong không trung vẽ nên một bức tranh thơ mộng và lãng mạn. Chỉ tiếc, hiện tại không có ai có đủ tâm tình để cảm nhận được vẻ đẹp này.
Lớp bảo hộ vừa vỡ, những sợi dây leo tua tủa gai nhọn tức khắc vươn ra ngoài nhanh như chớp, không phân biệt địch ta mà nhắm đến tất cả mọi thứ, cây cối, hàng ghế và cả học sinh và giáo viên, muốn bắt lấy bọn họ mà trói chặt.
Nháy mắt, hiện trường thi đấu trở nên hỗn loạn, học sinh và một vài giáo viên yếu bóng vía kinh hoảng la hét, theo bản năng mà chạy trốn tứ phía. Bởi vì phần lớn mọi người đều ngồi ở trên khán đài, lối đi không rộng rãi, lúc này để bản năng điều khiển chỉ biết xô đẩy người trước mặt mà chạy, rất nhanh đã khiến tình hình vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Ba vị giám khảo và ba vị Hiệu trưởng thấy vậy, vội vàng hét lên, “Mau dừng lại!”
“Mọi người bình tĩnh lại! Đừng xô đẩy!”
“Đừng hoảng loạn! Sẽ không có việc gì!”
Lời nói của họ như hòn đá ném xuống đáy biển, gợn sóng do nó tạo ra nháy mắt đã bị sóng biển nhấn chìm.
Trên khán đài lúc này, ngoại trừ các vị giám khảo, Hiệu trưởng và lão sư, người duy nhất còn giữ được lý trí, chỉ có tám người đội Tinh Túc.
“Nhanh lên, mỗi người đứng một hướng phía trên sân đấu!” Thần Phong rất nhanh đã lấy lại điềm tĩnh, phân phó mọi người.
Tám người đồng loạt bay lên phía trên sân đấu, chia ra đứng đều ở tám góc. Tuy trước đó Thần Phong không giải thích, bọn họ vẫn hiểu anh muốn làm gì, sau khi đứng vào vị trí của mình thì giơ hai tay sang ngang, nhìn qua Thần Phong chờ anh ra hiệu.
Vừa thấy anh gật đầu, cả bảy người liền đồng loạt cùng với Thần Phong phóng ma lực của mình ra ngoài. Tám luồng ma lực chạm nhau, dần dần dung hòa, lan rộng ra xung quanh. Hình hài màng ma lực ngày càng rõ, dần tạo thành một hình vòm bao trùm lấy sân đấu. Những sợi dây leo cảm nhận được mình lại bị nhốt liền điên cuồng hướng ra ngoài, muốn phá vỡ lớp bảo hộ còn chưa hoàn toàn hình thành. Rõ ràng những sợi dây leo kia chỉ được tạo nên bởi một người, sức công phá của chúng lại lớn đến kinh người, khiến cho tám người Tinh Túc phải mất rất nhiều công sức mới rốt cuộc hoàn thành được tấm bảo hộ.
Vừa dựng xong lớp bảo hộ, cả đám lại nhanh tay phóng ra ma lực, chặt đứt những nhánh dây leo vẫn còn đang ở bên ngoài. Dây leo ăn đau, theo bản năng hơi rụt lại một chút, lớp bảo hộ kia liền tựa như có linh trí nhanh chóng lấp đầy lỗ hổng, ngăn chặn dây leo tiếp tục vươn người ra ngoài.